Vụng Trộm Cưng Chiều Em


Sáng sớm hôm sau,Tần An Nhiên đi vào trường học,chỗ ngồi trống chơn,Khúc Sam Sam còn chưa tới.
Đã nhiều ngày Khúc Sam Sam cũng chưa cùng cô nói chuyện,cô cũng không biết khi nào mối quan hệ của hai người mới có thể dịu đi.
Cô thở dài,mở sách vở ra,yên lặng đọc thuộc.
Một lát sau,bỗng nhiên,một túi trà hoa hồng được đặt trên bàn của cô.
"Hả?" Cô ngẩng đầu
Là Khúc Sam Sam,không biết từ khi nào cô ấy tới lớp.
Khúc Sam Sam hơi rũ mi mắt,vẻ mặt có chút xấu hổ,chậm rãi nói:"An Nhiên,cái kia....Xấu hổ,là tớ suy nghĩ nhiều....."
Tần An Nhiên nhìn bộ dáng của cô ấy, hiểu được chuyện cô ấy nói chính là chuyện Lưu Huy.
"Cậu như thế nào đột nhiên...?" Cô hỏi
Khúc Sam Sam ngồi vào chỗ,nhấp hé miệng,nói:"Là tớ không nhìn rõ người,tớ cũng không biết cậu ta là tra nam.

Ngày hôm qua buổi chiều tan học,lớp 7 Lí Mạn Tinh đến tìm tớ,nói với tớ lúc trước Lưu Huy cùng cô ấy nói chuyện yêu đương.Tớ mới biết được,nguyên lai cậu ta chính là cái chân dẫm mấy chiếc thuyền còn khắp nơi loạn liêu bột phấn!"
Khúc Sam Sam càng nói càng kích động,chỉ hận chính mình lúc ấy một bộ não hướng về cậu ta,cái gì cũng chưa thấy rõ,nhưng lại vì cậu ta mà cùng Tần An Nhiên chiến tranh lạnh lâu như vậy.
"Cậu ta đột nhiên sao lại tới tìm cậu nói chuyện này?" Tần An Nhiên hỏi
"Tớ cũng không biết,dù sao cô ấy cũng nói cho tớ biết rồi,hai người bọn họ lúc chia tay,chính là bởi vì phát hiện Lưu Huy phía sau trêu ghẹo bạn thân của cô ấy"
Tần An NHiên há miệng thở dốc,nhưng lại không biết nên làm gì đánh giá,không có nói chuyện.
"An Nhiên,thực xin lỗi,tớ còn tức giận đối với cậu......" Vẻ mặt Khúc Sam Sam ảo não,nói chuyện với cô,tràn đầy vẻ áy náy.
"Không có việc gì"Tần An Nhiên lôi kéo tay cô ấy,an ủi cô ấy.
Cô vẫn biết,Khúc Sam Sam không phải người xấu,chính là có chút não luyến ái,rất nhiều lúc dễ dàng mắc vào sự mơ hồ.Nhưng là thái độ làm người coi như trượng nghĩa,bình thường cũng không có suy nghĩ cẩn thận,cho nên cô vẫn là nguyện cùng cô ấy trở thành bạn tốt.
Hiện tại nếu nói,cô cũng sẽ không so đo.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm,hai nữ sinh tự nhiên cùng đi.

Tần An Nhiên lấy cơm,đứng hàng phía sau chỗ đất trống chờ Khúc Sam Sam.
Lúc này,Lí Mạn Tinh đi qua trước mặt cô.
Bỗng nhiên,cô nhìn thấy,thẻ Campus * từ trong túi tiền của cô ấy rơi ra.
*thẻ dùng để mua đồ ăn trong căng tin
"Này" Tần An Nhiên gọi cô ấy,ngồi xổm xuống thay cô ấy nhặt lên.
Khi tay đang muốn đưa cho cô ấy,bỗng nhiên nhìn thoáng qua-thẻ Campus -vậy mà lại là của Hứa Giác.
Tần An Nhiên đưa tay về,nhìn chằm chằm thẻ,xác nhận không có nhìn nhầm,xác thực là của Hứa Giác.
"Này...."Cô ngẩng đầu,muốn dò hỏi.
Đây là nhặt được thẻ của người khác rồi chính mình dùng?
Lí Mạn Tinh xoay người,nhìn thấy vẻ mặt của Tần An Nhiên,hiểu được suy nghĩ của cô.
"Này cũng không phải là tôi nhặt được,là cậu ấy chủ động đưa cho tôi" Lí Mạn Tinh mở đầu giải thích
"Chủ động?Vì cái gì?"
"Tôi giúp cậu ấy một việc nhỏ,vốn dĩ cậu ấy mời tôi ăn cơm,kết quả cậu ấy đưa thẻ cơm cho tôi tự đi " Vẻ mặt của Lí Mạn Tinh có chút tức giận nói,sau đó liếc Tần An Nhiên một cái,"Vừa lúc cậu nhặt được,đem trả cậu ấy giúp tôi đi."
Sau đó Lí Mạn Tinh liền cầm mâm đồ ăn đi khu ăn cơm.
Tần An Nhiên vẫn là có chút không rõ nguyên do,nhưng Lí Mạn Tinh đi,cô cũng không truy vấn.

Cô đem thẻ cất vào túi,cùng Khúc Sam Sam đi.
Cơm nước xong trở lại phòng học,Tần An Nhiên từ cửa sau đi vào,nghĩ muốn tiện đường đưa thẻ cho Hứa Giác.
Vừa vào cửa,cô liền nhìn thấy Ngô Mộng Du ở chỗ bên cạnh chỗ của Hứa Giác,mà Hứa Giác ghé vào bàn ngủ.
Ngô Mộng Du đứng bên cạnh,lặng lẳng mà nhìn bộ mặt của cậu khi ngủ,giống như nhìn thần.

Nghe được âm thanh đẩy cửa,cô ấy hơi kinh ngạc,ngẩng đầu lên,nhìn thấy Tần An Nhiên,giống như có chút quẫn bách,đối với cô miễn cưỡng cười cười,sau đó vội vàng tránh người đi.
Tần An Nhiên lấy thẻ ra,nhẹ nhàng đặt lên bàn Hứa Giác.Trong lúc lơ đãng,tầm mắt cô chuyển đến khuôn mặt cậu ngủ nghiêng.
Môi hồng da trắng,cánh mũi cùng cằm độ cung hoàn hảo,lông mị tựa lông quạ dán sát tại dưới mí mắt,cả người có vẻ yên ắng lại trầm tĩnh,cùng thời điểm cậu tỉnh là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Quả thật,nếu chỉ nhìn diện mạo một cách đơn thuần.....
Bỗng nhiên,mày Hứa Giác giật giật,cậu mở mắt ra,liền thấy Tần An Nhiên ở chỗ ngồi trước mặt.
Cậu còn buồn ngủ mà ngẩng đầu,xoa xoa mắt,thanh âm còn có chút khàn khàn " Làm gì?"
"Tôi đem thẻ Campus trả cho cậu" Tần An Nhiên ra hiệu thẻ Campus trên mặt bàn,lại bổ sung một câu "Lí Mạn Tinh đưa cho tôi trả cậu"
Hứa Giác rũ mắt nhìn qua " A,cái này a"
Sau đó cậu thuận tay nhét thẻ campus vào trong túi tiền,bỗng nhiên nhìn đến Tần An Nhiên bên cạnh còn chưa đi.
"Có chuyện gì?"
Tần An Nhiên giật giật môi,kỳ thật cô rất tò mò Hứa Giác vì cái gì phải mời Lí Mạn Tinh ăn cơm.Tuy rằng loại "mời" này rất kỳ quái,với cậu mà nói cũng là hành vi không thể tưởng tượng,cho nên đột nhiên cô rất muốn bát quái một chút.
"Cậu cũng muốn quét?" Hứa Giác nói
"......Không phải" Cô mới không phải người ham món lợi nhỏ.
Nghĩ nghĩ,lại cảm thấy chính mình có chút quá thích xen vào chuyện của người khác,liền lắc đầu,tránh ra.
Buổi chiều tại lớp,chủ nhiệm lớp Trương Mĩ Linh tuyên bố hai sự kiện,một sự kiện là thứ bảy này lần đầu họp phụ huynh học kì mới,sự kiện khác là vào thứ hai nghi thức khởi công sân bóng rổ mới của nhà trường,yêu cầu mọi người thống nhất mặc đồng phục mùa hạ,đến lúc đó tham gia.
Họp phụ huynh......
Tần An Nhiên suy nghĩ,thời điểm tối hôm qua ăn cơm,mẹ có nhắc tới thứ bảy khu xã muốn tổ chức một ngày đi du lịch,đi vùng ngoại ô xem hoa sơn chi điền.Đó là loại hoa mẹ thích nhất,nghe đến bộ dáng của mẹ rất thích thú.
Nói như vậy, bảo bố đến họp phụ huynh,đến lúc đó cho mẹ nghỉ một ngày.
Thời điểm đi căng tin ăn cơm,Tần An Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện này.Cô xem xem cửa sổ bán đồ ăn,tự hỏi vài giây,chỉ một phần cải cúc
"Cái này" Dì bán ở căng tin hỏi.
"Vâng" Tần An Nhiên gật đầu
Dì bán lấy đồ ăn,bấm gì đó vào máy (cái này mình bịa), Tần An Noãn đang lấy thẻ Campus ra, chuẩn bị dán lên.
Đột nhiên,một thẻ Campus từ bên cạnh tới đây.
"Tích" một tiếng,được quẹt.
Tần An Nhiên giật mình quay đầu,gặp Hứa Giác.
"A?Cậu vì sao làm vậy?" Tần An Nhiên nghi hoặc,đột nhiên vì cái gì giúp cô quẹt thẻ?
"Chỉ ăn như vậy?" Hứa Giác không trả lời vấn đề của cô,nhìn lướt qua đĩa ăn của cô,còn nói một câu " Đột nhiên tôi mời cậu,cậu có thể ăn nhiều chút"
"Vì cái gì?"
Hứa Giác dừng một chút,nói " Tính là quà tạ lễ lần trước cậu giúp tôi lấy quần áo đi"
Tần An Nhiên nghĩ,cái này cũng cần đặc biệt cảm ơn cô?Cậu đột nhiên sao lại lễ phép vậy? Trước kia cô cũng giúp cậu rất nhiều,cũng không thấy cậu ra vẻ a.
Bất quá cô vẫn là lắc đầu "Tôi không cần"
Hứa Giác thấy thế,xoay người chuẩn bị tránh đi,trước khi đi còn nói thêm " Chỉ có lúc này,không phải thói quen"
"..............."
Quả nhiên cũng không thể tin tưởng vào cậu nói gì tốt đẹp.
Bất quả nếu cậu đã mời,cô cũng tiếp nhận rồi,cầm đĩa ăn đi tìm Khúc Sam Sam ăn cơm.
Đang ăn,bỗng nhiên,Ngô Mông Du bên cạnh cũng đi vào
"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?" Ngô Mộng Du chỉ vào chỗ trống bên cạnh hỏi.
"Không có" Tần An Nhiên cười với cô ấy.
Ngô Mông Du ngồi xuống,buông đĩa ăn,cũng bắt đầu ăn.

Cô ấy ăn cũng không chuyên tâm,mà là thường nhìn qua chỗ Tần An Nhiên.
"Làm sao vậy?"Tần An Nhiên hỏi,nhận thấy được đối phương có chuyện muốn nói với cô.
"Không có gì,chính là........" Ngô Mộng Du buông đũa,rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà hỏi "An Nhiên,cậu cùng Hứa Giác là quan hệ gì a?"
"Tớ cùng Hứa Giác?" Tần An Nhiên nhìn bộ dáng của cô ấy,đoán được nửa phần " Không có quan hệ gì a,cũng giống cậu,quan hệ bạn học"
"Thật không?Chính là,cảm giác cậu và cậu ấy rất thân" Ngô Mộng Du không tin.
"Bởi vì hai người từ nhỏ liền quen a,thanh mai trúc mã" Khúc Sam Sam ở bên cạnh xen vào nói.
Nghe xong lời này,vẻ mặt Ngô Mộng Du có chút khác thường,nhìn về phía Tần An Nhiên:"Nga,như vậy a........."
"Cũng không tính là thanh mãi trúc mã nữa,kỳ thực lúc học cấp 2 nhà cậu ấy chuyển đi, chính là thời gian chúng tớ biết nhau tương đối dài" Tần An Nhiên giải thích
Ngô Mộng Dung "Nga" một tiếng,cũng không có nói gì,tiếp tục ăn cơm.
Tần An Nhiên nhìn cô ấy một cái.Kỳ thực loại nữ sinh này cô không muốn tiếp xúc nhất,cảm giác tâm tư rất nhiều,có cái gì nói đều kìn nén không nói.Chính vì vậy,tuy rằng Khúc Sam Sam đôi khi có chút ngốc,cảm xúc vừa lên cũng sẽ có lúc khiến cô không thoải mái,nhưng ngược lại cô càng thích loại thẳng tính này,ít nhất ở chung sẽ không phiền lụy.
Ăn xong,Ngô Mộng Du cùng hai người tách ra.
Trở lại lớp học,Tần An Nhiên đem trà hoa hồng của Khúc Sam Sam tặng lấy ra,thả vào bình thủy tinh,sau đó về phía trước phòng học lấy nước ấm.
Trùng hợp Hứa Giác cũng cầm cái bình,đi đến chỗ lấy nước,vừa lúc nhanh hơn cô một bước.
Tần An Nhiên dừng một chút,cô cư nhiên đứng ở phía sau.
Ai ngờ,Hứa Giác không có đi tiếp,mà là hơi nghiêng thân mình,nói:"Cậu lấy trước đi"
"Hả?" Tần An Nhiên có chút giật mình.

Cậu hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Cô còn nhớ lúc cao nhất,cô còn nhớ cậu phía trước lấy hết nước của cô.
"Cậu không lấy tôi lấy?" Hứa Giác thoáng thúc giục nói.
"À" Tần An Nhiên cúi người xuống,mở cái nút nước ấm,lấy.
Nước ấm ồ ồ chảy vào bình,làm hoa hồng trồi lên,cánh hoa khô ngấm nước dần dần trở nên đầy đặn, nước trong cốc dần biến thành màu tím trong suốt,mùi hoa hồng tràn trong không khí.
"Không uống cẩu kỷ hoa cúc?" Hứa Giác ở bên hỏi.
"Đây là hôm nay Sam Sam cho tôi,tôi muốn uống xem"
Hứa Giác nhìn cô:"Hòa nhau?"
"Ừ' Tần An Nhiên cười cười gật đầu,cô lấy xong rồi.
"A,nữ sinh" Hứa Giác khóe miệng khẽ cười,người cúi xuống,cũng bắt đầu lấy nước.
Tần An Nhiên chú ý tới,trong tay cậu không phải cái bình giữ ấm lớn nhất thời kia,mà giống cô cùng là bình thủy tinh,chỉ là vẻ ngoài khác nhau.

Của cô là màu tím nhạt,của cậu là màu xanh đậm.
Nói như vậy,cậu là tự mình đi mua cái giống như cô?
"Ai cậu............." Tần An Nhiên chỉ vào cái bình của cậu,mở miệng hỏi.
"À.

Tôi vừa lúc cần mua cái mới,lười chọn " Hứa Giác nhìn lướt qua cái bình của chính mình,tùy ý nói " Đi theo cậu mua,vạn nhất ích thọ duyên niên "
Tần An Nhiên nghe được sự châm biếm trong giọng của cậu,cùng lười cùng cậu so đo,cầm bình của chính mình đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui