Hứa Giác nghe thấy giọng Tô Dịch Văn, quay đầu, hơi ngẩn ra.
Sau đó ánh mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt hai người, mím môi, mặt không cảm xúc lập tức rời tầm mắt.
Anh không đáp lại Tô Dịch Văn.
" Anh Hứa Giác, hai người quen nhau ? Muốn ăn cùng nhau ? " Nữ sinh kia không rõ nên quay lại nhìn.
" Không cần.
" Hứa Giác lạnh lùng nói ra hai chữ.
Tần An Nhiên nghe vậy, tay đang chuẩn bị bóc vỏ chiếc đũa dùng một lần liền dừng lại.
Anh Hứa Giác.
Cách xưng hô này, anh cứ như vậy vui vẻ tiếp nhận rồi.
Không hiểu sao, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác thường.
Người phục vụ dẫn đường cho bọn họ, Hứa Giác cùng nữ sinh kia ngồi cách Tần An Nhiên và Tô Dịch một bàn.
Tô Dịch Văn thấy Hứa Giác không đáp lại mình cũng không để ý, quay đầu tiếp tục kể khổ với Tần An Nhiên.
Nhưng Tần An Nhiên một câu cũng không nghe vào, lực chú ý của cô cũng không tự chủ được rời đến chỗ hai người bọn họ.
Cô nhìn thoáng qua, Hứa Giác đưa thực đơn cho nữ sinh kia : " Nhìn xem muốn chọn gì.
"
" Được ạ ! " Nữ sinh kia vui vẻ cười, nhận lấy xem.
Lúc này, món gà hầm nồi hơi mà Tần An Nhiên gọi được đưa lên.
Vừa được nấu nên nước dùng còn rất nóng, bên trong có gà cùng với nấm hương và củ cải, bên trên có gừng cùng với hành lá thái nhỏ.
Khí nóng từ nồi bốc lên, mùi thơm từ gà tràn ngập trong không khí.
Nữ sinh kia không nhịn được cũng bị mùi này hấp dẫn, cô ấy ngửi hai lần, lại quay đầu nhìn nồi hơi trên bàn Tần An Nhiên bọn họ, sau đó nói với Hứa Giác : " Nếu không chúng ta cũng gọi cái kia đi ? "
Hứa Giác hơi liếc qua nhìn, lạnh nhạt từ chối đề nghị này : " Ăn cái khác đi, chúng ta phải trở về sớm.
"
" Vâng.
" Nữ sinh kia nghe xong nhu thuận gật đầu.
" An Nhiên, An Nhiên.
" Tô Dịch Văn quơ quơ tay trước mặt cô, để cô tỉnh táo lại, cầm muôi nói " Này, để anh múc cho em chút thịt gà.
"
Tần An Nhiên thấy khi nghe vậy tầm mắt Hứa Giác nhìn sang bên này.
Cô nghiêng đầu đi, hai người ngồi đối diện nhau, Hứa Giác lập tức quay đi.
Đừng ở trước mặt tôi thân mật với nam sinh khác, tôi sẽ rất khó chịu.
Không biết vì sao, đột nhiên cô nhớ tới lời này.
Tần An Nhiên mím môi, cầm lấy muôi, nói với Tô Dịch Văn : " Để em tự làm.
"
Cô múc một thìa thịt gà bỏ vào bát, gắp một miếng rồi ăn.
Gà hầm ở căng tin vẫn luôn ngon, nhưng hôm nay, dường như không được ngon lắm,
Hứa Giác cùng nữ sinh đơn giản gọi chút rau xào, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, hai người ăn cũng rất nhanh rồi rời đi.
Thời điểm đi khỏi anh cũng không có chào hỏi với bọn họ.
Khoảng chừng qua 30 phút, hai người bọn họ mới ăn xong.
" Em muốn thanh toán tiền ạ.
" Cô vẫy tay nói với người phục vụ.
Hôm nay là cô mời khách.
Người phục vụ đi tới cười nói : " Xin chào, bàn này đã được trả tiền rồi.
"
" Dạ ? " Tần An Nhiên khó hiểu " Vừa nãy bọn em chưa trả tiền ạ.
"
" Là nam sinh bàn bên cạnh thanh toán luôn cho bàn mình.
"
Sau khi nghe được, cô có chút giật mình.
Tô Dịch Văn không nghĩ gì, cười nói : " Quả nhiên Hứa Giác không nói một tiếng mà đã thanh toán rồi.
Muốn trả cho chúng ta, sao không ngồi ăn cùng luôn nhỉ ? "
Tần An Nhiên không nói tiếp, màu trong đôi mắt cô trở nên tối hơn.
Hứa Giác, dường như dùng hành động của bản thân để thực hiện những gì anh đã nói.
Tôi sẽ không quấy rầy cậu.
Cho nên, dù anh vẫn quan tâm cô như trước, cũng sẽ cố gắng duy trì khoảng cách.
------------
Hứa Giác cùng nữ sinh kia trở lại sân thể thao.
Đi vào, nữ sinh đi tới chỗ nam sinh cao lớn cường tráng, cánh tay ôm cổ anh ta, cười hì hì nói : " Anh ! Anh vẫn còn bận à, bọn em đã ăn xong cơm rồi đó.
"
Nam sinh kia đang cầm danh sách nghiêm túc phân công nhiệm vụ, bị hành động như vậy làm ngạc nhiên, vỗ đầu cô ấy.
Ngẩng đầu nhìn Hứa Giác, cười với anh.
Hứa Giác cùng anh ta chào hỏi : " Cố đội.
"
Nam sinh kia là đội trưởng đội bóng rổ Cố Quân.
Cố Quân cảm kích cười với anh : " Hứa Giác, cảm ơn cậu.
Làm phiền cậu dẫn em gái tôi đi ăn.
"
" Không sao đâu, anh không cần khách sáo.
" Hứa Giác thản nhiên nói một câu, nhìn quanh sân " Vẫn chưa bố trí xong ạ ? "
" Đúng vậy.
Cậu xem hiếm khi em gái tôi được đến thăm Hoa Đại một lần, kết quả tôi cả ngày bận chuyện liên hoan, không rời đi được.
Haizz.....!"
" Có thiếu người giúp không ? Em hỗ trợ được.
"
" Ồ, được sao ? " Cô Quân lộ vẻ mặt vui vẻ " Vậy tôi sẽ sắp xếp, quả thật còn thiếu một NPC*, tôi đang lo lắng không tìm được người thích hợp.
"
* NPC là từ viết tắt của cụm từ Non-player character, nhân Vật Không Phải Người Chơi.
Hứa Giác đồng ý.
Bên kia, Tô Dịch Văn cùng Tần An Nhiên ra khỏi căng tin, tạm thời cũng không có việc gì, liền đi dạo quanh trường.
Bỗng nhiên, Tô Dịch Văn chú ý tới tiếng ồn ào ở sân thể dục, dường như rất náo nhiệt, hướng bên kia nhìn : " Trường của em có hoạt động gì sao ? "
Tần An Nhiên cùng nhìn qua bên kia : " Vâng, là buổi liên hoan.
Bởi vì gần cuối kỳ, muốn giúp sinh viên bớt căng thẳng.
"
" Như vậy à.
" Tô Dịch Văn lộ ra vẻ thích thú, cực kỳ hứng thú nói với cô " Chúng ta cũng đi đến góp vui đi.
"
Tần An Nhiên thật ra không có tâm trạng đi xem, nhưng bởi vì Tô Dịch Văn thất tình nên vẫn buồn, cũng không nhẫn tâm làm anh ấy mất vui, liền gật đầu đồng ý.
Buổi liên hoan là một trò chơi vượt qua những chướng ngại với quy mô lớn, mỗi xã đoàn sẽ phụ trách một thử thách, lần lượt vượt qua sẽ dành được giải thưởng là thú bông vật biểu tượng của trường.
Tô Dịch Văn thích thú ngẩng cao, vượt qua từng thử thách không biết mệt.
Gần như Tần An Nhiên chỉ đứng bên cạnh nhìn, không thích thú mấy.
" Thử thách tiếp theo là....sân bóng rổ.
" Tô Dịch Văn chỉ vào điểm trên bản đồ " Ồ, là nơi đó ! "
Tần An Nhiên cùng anh ấy đi đến sân bóng rổ.
Lúc trước xem Tô Dịch Văn chơi game một lúc nên cô không tập trung lắm, chính vì vậy cũng không quá để tâm đến địa điểm của phần thi này.
Đi vào, bỗng nhiên nghe thấy Tô Dịch Văn kêu lên : " Tốt quá, Hứa Giác phụ trách phần này, chúng ta thắng chắc ! "
Tần An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Giác đứng dưới vành bóng rổ, dường như là nhân viên phụ trách trò chơi này.
Chân cô cứng lại, tay cầm bản đồ cũng chậm rãi buông ra.
Cô muốn mở miệng nói với Tô Dịch Văn, hay đừng phần này nữa, nhưng hiển nhiên đối phương đang rất vui vẻ, cũng không hề muốn dừng lại.
Với lại, bỏ qua thử thách này cũng tương đương với việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng không thể nhận giải thưởng.
Không có cách khác, cô chỉ có thể cố gắng đi tới.
Đến sân bóng rổ, Tô Dịch Văn đưa bản đồ cùng túi cho Tần An Nhiên cầm, nói : " An Nhiên, chờ anh dành được giải thưởng, sẽ tặng cho em.
"
Hứa Giác vừa lúc đến để nhặt bóng bên cạnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai người.
Tần An Nhiên thấy anh nắm chặt quả bóng trong tay hơn, nhìn chằm chằm sang đây.
Cô không đáp lại lời Tô Dịch Văn, nhưng tránh xa anh ấy hơn chút.
Trò chơi này là đối kháng 1v1, người tham gia có 3 phút vượt qua cầu thủ để thành công ném bóng vào rổ.
Lúc học đại học Tô Dịch Văn cũng thường xuyên chơi bóng rổ, tuy đã hơn một năm không chơi, nhưng vẫn tràn đầy tự tin.
Rất nhanh liền đến lượt anh ấy.
Hứa Giác ung dung ném bóng rổ trên không trung, tạo thành một đường cong, rơi xuống trước mặt anh, anh liền nhặt lên.
Theo tiếng thổi còi của trọng tài, Tô Dịch Văn cầm bóng chạy tới phía trước, Hứa Giác ung dung đứng dưới vành bóng rổ, cũng không làm nhiều tư thế phòng ngự.
Nhưng khi Tô Dịch Văn tới gần, anh bỗng nhiên ra tay, trong nháy mắt nhanh chóng khiến quả bóng lệch sang hướng khác, thoải mái kiểm soát quả bóng trong tay.
Tô Dịch Văn thấy thế tay muốn đoạt lại quả bóng lần nữa, nhưng Hứa Giác xoay người một cái liền khiến Tô Dịch Văn ngã nhào xuống.
Sau đó hai người tiếp tục dây dưa, dường như Hứa Giác không cần tốn nhiều sức, nhưng Tô Dịch Văn vẫn không thể đụng tới quả bóng.
Cố Quân ở một bên nhìn, cau mày, ho hai cái, ra hiệu với Hứa Giác.
Trước đó anh ta có nói qua với Hứa Giác, trò chơi này chủ yếu để người tham gia được vui, cho nên hãy để người tham gia được thắng.
Lúc trước Hứa Giác làm rất tốt, cứ vậy mà nhường người chơi, nhưng sao đột nhiên bây giờ lại hăng say như vậy ?
Thời gian ba phút rất nhanh đã trôi qua.
Tiếng còi vang lên, báo hiệu vượt chướng ngại vật thất bại.
Tô Dịch Văn ngừng lại, xoa thắt lưng thở hồng hộc nói với Hứa Giác : " Không đúng, các cậu sắp xếp cửa ải khó như vậy, thật sự có người có thể vượt qua sao ? "
Hứa Giác không trả lời, mặt không chút thay đổi đập quả bóng xuống mặt đất, sau đó đặt vào tay, đi về phía sân bóng rổ.
Tô Dịch Văn không còn cách nào, chỉ đành kết thúc, buông tay bất đắc dĩ nói với Tần An Nhiên bên vỉa hè : " Ôi, Hứa Giác đứa nhỏ này quá lợi hại anh hoàn toàn không chạm được bóng.
Xin lỗi nhé, xem ra là không thể lấy được phần thưởng rồi.
"
" Không sao cả, dù sao thì cái quan trọng là đã tham gia mà.
" Tần An Nhiên an ủi nói.
" Em nói xem tên kia, đều là người quen, cố tính thua thì sao chứ, sao phải nghiêm túc như vậy.
" Tô Dịch Văn lau mồ hôi, còn đang phàn nàn.
Tần An Nhiên không nói tiếp.
Nửa buổi chiều đã trôi qua, Tô Dịch Văn nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng nên đi về, anh ấy còn một ít chuyện công việc cần xử lý.
Đi ra khỏi sân bóng rổ, anh ấy nói tạm biệt với Tần An Nhiên, nói lần sau gặp lại.
Tô Dịch Văn đi rồi, Tần An Nhiên đứng tại chỗ một lúc, lo lắng một chút, tính đi đến tòa nhà thí nghiệm khoa sinh hoàn thành thí nghiệm lúc trước.
Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói : " Này.
"
Cô quay đầu nhìn, Hứa Giác không biết đi ra từ lúc nào.
Anh cầm trong tay thú bông linh vật của trường học, là phần thưởng của cuộc liên hoan.
Anh ném phần thưởng cho Tần An Nhiên, nói : " Cho cậu.
"
Tần An Nhiên nhận lấy, nhìn trong tay nói : " Này.......!"
" Cậu không phải muốn sao ? "
Tần An Nhìn nhìn xuống suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ của thú bông.
Hứa Giác nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi : " Tô Dịch Văn đâu ? "
" Anh ấy về rồi.
"
" Vậy hiện tại cậu làm gì ? "
" Đi đến tòa nhà thí nghiệm khoa sinh.
"
Hứa Giác gật đầu, không hề nói gì cả.
Sau đó vẫy tay với cô, xoay người đi đến sân bóng rổ.
Tần An Nhiên nhìn bóng dáng của anh, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói gì.
Cô thở dài, ôm thú bông, từng bước đi xuống bậc thang.
Khi Hứa Giác trở lại sân bóng rổ, nhìn thấy Tống Thư Giai đã ở đó.
" Cậu cũng đến chơi trò chơi ? " Hứa Giác liếc nhìn anh ta một cái, thuận miệng hỏi.
" Không phải, tìm Đỗ Thi Vũ lấy phần tư liệu văn hiến.
" Tống Thư Giai đáp,
Đỗ Thi Vũ cũng là nhân viên công tác của bộ thể dục hôm nay, giờ phút này cô ấy đang tìm kiếm trong cặp.
Một lát sau, cô ấy lấy một kẹp tài liệu ra, đưa cho Tống Thư Giai.
Nhìn thấy Hứa Giác đã ở bên cạnh, cô ấy cười hỏi : " Vừa rồi nam sinh cùng một đội với Tần An Nhiên là ai vậy ? Thoạt nhìn quan hệ của bọn họ dường như rất thân thiết đó.
"
Hứa Giác không trả lời cô ấy, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn, viền môi kéo thẳng, duỗi tay tùy ý nhận bóng rổ đồng đội ném tới.
Tống Thư Giai bỏ tài liệu vào cặp, chú ý tới vẻ mặt của Hứa Giác, hỏi : " Sao vậy ? Các cậu cãi nhau ? "
" Không có.
" Hứa Giác đáp ngắn gọn, cúi đầu xuống chơi xoay bóng rổ, bộ dáng không muốn nhiều lời.
Tống Thư Giai còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên, di động leng keng một tiếng.
Anh ta lấy ra nhìn, vẻ mặt thay đổi một chút.
Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Hứa Giác.
" Làm sao ? " Hứa Giác thoáng nhìn qua bộ dáng của anh ta, tùy ý hỏi.
" Phòng thí nghiệm hóa học của trường nổ mạnh.
"
Hứa Giác nghe nói vậy, động tác trên tay cứng lại, sắc mặt trở nên hơi u ám.
Bóng rổ rơi xuống từ tay anh, nhảy trên mặt đất vài cái, sau đó chậm rãi lăn sang một bên.
Phòng thí nghiệm khoa sinh vừa lúc cùng một tòa nhà với phòng thí nghiệm hóa học.
" Tần An Nhiên...Ở phòng thí nghiệm sao ? " Tống Thư Giai cẩn thận hỏi han.
Lúc này, Cố Quân trên sân gọi anh, lại có người mới tham dự đến đây.
" Anh Hứa Giác, Cố đội gọi anh đến đấy.
" Đỗ Thi Vũ nhắc nhở nói.
Hứa Giác dường như hoàn toàn không nghe cô ấy nói chuyện, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi quá lớn, nhưng trên khuôn mặt lộ ra sự mất bình tĩnh rõ ràng.
" Thật sự lo lắng thì đi xem đi.
" Tống Thư Giai mở miệng nói.
Hứa Giác lấy lại tinh thần, cũng không nói một lời gì cả, xoay người chạy nhanh tới cửa chính sân bóng rổ.
" Này, anh Hứa Giác ! " Đỗ Thi Vũ ở sau lưng muốn gọi anh dừng lại.
Bỗng nhiên, cô ấy bị Tống Thư Giai kéo về : " Cậu làm gì ? "
Đỗ Thi Vũ dãy dụa kêu lên : " Cậu buông tay ra, tôi đi đưa Hứa Giác trở về.
Không có ai phụ trách trò chơi ở đây cả.
"
" Trong chuyện của hai người người ta, cậu làm loạn cái gì ? " Tống Thư Giai không buông tay, trực tiếp vạch trần ý nghĩ của cô ấy, cảm xúc khó chịu ít khi có xuất hiện.
Nghe nói như thế, Đỗ Thi Vũ bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn về phía anh ta.
Tống Thư Giai lại mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp, không biết là nói với ai : " Cho tới bây giờ đều không phải chuyện của cậu.
"
Khoảng cách sân bóng rổ tới tòa nhà thí nghiệm khoa sinh không tính là quá xa, nhưng đoạn đường đi này, ngay lúc này lại trở nên rất.
Hứa Giác trên đường cây bóng mát chạy như điên, dọc đường đi nhiều loại hoa và cây đều bị đẩy về phía sau, cành lá phủ lấy đỉnh đầu khi thưa khi dày, thỉnh thoảng vài vệt sáng trên mặt trời chiếu xuống khuôn mặt anh, lại lập tức biến mất không thấy đâu.
Đi đường mất 15 phút, anh cơ hồ chỉ mất 5 phút đã chạy đến nơi rồi.
Dưới tòa nhà thí nghiệm khoa sinh, một đám sinh viên vây quanh.
Xe cứu hỏa và cứu thương đều đến đây, tình huống tạm thời trở nên hỗn loạn.
Tần An Nhiên đứng dưới bóng cây cách đó không xa, trông ngóng nhìn xa xa.
Vừa rồi khi cô đi đến cách tòa nhà thí nghiệm còn có 200m, bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ, sau đó liền nhìn thấy khói đen tỏa ra từ một cửa sổ.
Mãi cho đến bây giờ khói cũng chưa tan đi, mảng lớn trên bầu trời bị bao phủ bởi một tầng màu xám.
Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn thấy bóng dáng của Hứa Giác, cách cô 10m.
Anh rõ ràng là vừa mới chạy tới, những sợi tóc đen hơi lộn xộn, trên trán có mồ hôi nhỏ mịn, màu da hơi đỏ lên, còn thở gấp.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô, vẻ mặt trên khuôn mặt bỗng trở nên thoải mái hơn.
Anh từng bước đi về phía cô.
" Sao cậu lại tới đây ? " Tần An Nhiên chủ động mở miệng hỏi.
Hứa Giác không trả lời, chỉ im lặng đánh giá cô.
Tần An Nhiên nghĩ nghĩ, nói : " Tôi còn chưa đi vào tòa nhà.
"
Nghĩ đến vừa rồi nếu đi nhanh chút, hoặc là nếu cô không tham gia cuộc liên hoan, hiện tại an nguy chưa biết thế nào, Tần An Nhiên nghĩ đến có chút sợ, nhẹ nhàng nói một câu : " Thiếu chút nữa thì.......!"
" Yên tâm, cậu sẽ không sao cả.
" Hứa Giác ngắt lời cô.
Anh nhìn chằm chú cô, dừng một chút, lại chậm rãi mở miệng : " Bởi vì Tần An Nhiên, là An Nhiên trong an nhiên vô sự.
"
* An Nhiên còn có nghĩa là Bình Yên.
Câu ' an nhiên vô sự ' còn có thể viết là ' bình yên vô sự ' nhưng mình nghĩ là để an nhiên vô sự sẽ hay hơn.
- An Nhiên : 安然 | An nhiên vô sự : 安然无恙
Khi tới chập tối, anh đứng bên ngoài bóng cây, sau lưng là ánh chiếu tà của mặt trời lặn, một lớp ánh sáng mỏng nhu hòa mà trong suốt chiếu vào khuôn mặt anh, lộ ra xương lông mày rõ ràng , hai tròng mắt vừa sạch sẽ vừa sáng, lông mi dày dường như cũng đang nhảy nhót với vầng sáng.
Tần An Nhiên nhìn anh, giống như quay trở lại sáng sớm nào đó khi còn học cấp 2.
Khi đó, bệnh của cô đúng lúc cần phải đi kiểm tra cơ thể định kỳ.
Lại đến ngày kiểm tra cuối tháng.
Ngày đó, cô rất căng thẳng cũng rất lo lắng.
Mẹ cô còn chưa chuẩn bị xong, cô đã một mình ra cửa trước, dựa lưng vào vách tường ở hành lang đứng.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Giác lưng đeo cặp đi từ trên tầng xuống.
Cậu* hôm nay vậy mà lại phải đi học sớm như vậy.
* Lúc này đang là cấp 2 nên mình để cậu.
Hứa Giác rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt bị bóng râm che khuất ở hành lang, không có nhiều biểu cảm lắm : " Phải đi kiểm tra ? "
Tần An Nhiên gật đầu, cô cũng không muốn nói nhiều lời.
Hai tay đan chéo đặt ở sau lưng, móng tay siết chạt vào vách tường, cúi đầu.
Hứa Giác từng bước xuống cầu thang, trên hành lang sáng sớm chỉ có tiếng bước chân rõ ràng của cậu.
Khi đi đến trước mặt cô, cậu cũng không lập tức đi qua, mà bỗng nhiên nhẹ giọng nói : " Yên tâm, cậu sẽ không sao cả.
"
" Hả ? " Tần An Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu, có chút bất ngờ, không ngờ cậu lại nói an ủi cô.
Ánh mặt trời sáng sớm ngày ấy, cũng như ánh chiều tà lúc này, từ khe hở của hành lang chiếu rọi vào, khiến cả người cậu đều đắm chìm trong vầng sáng, ngay cả những ngọn tóc đều nhiễm sắc màu ấm áp, khuôn mặt rực rỡ lấp lánh nhìn về phía cô.
Hứa Giác đứng trước mắt cô, chậm rãi nâng tay, lấy tay chỉ chỉ chóp mũi của cô, giọng nói càng trở nên nhu hòa : " Bởi vì Tần An Nhiên, là An Nhiên trong an nhiên vô sự.
".