Nhoáng cái một tuần đã trôi qua, buổi chiều thứ sáu, Tần An Nhiên đã tự học xong tại thư viện, đang chuẩn bị dọn đồ đi về.
Cô mở di động ra, nhìn thấy Đằng Vi gửi tin nhắn trong nhóm ba người các cô :【 Tớ có bạn trai ! Trở về mời các cậu ăn cơm ~】
Sau đó cô ấy cùng Khúc Sam Sam tán gẫu mấy chục tin, nhìn ra được cô ấy đang đắm chìm trong chuyện yêu đương ngọt ngào.
Tần Anh Nhiên đọc qua tin nhắn một chút, cười cười, gửi lời chúc muộn đơn giản : 【 Chúc mừng chúc mừng.】
Sau đó cô đặt di dộng xuống, sắp xếp lại sách và tài liệu trên bàn, thu dọn từng cái cho vào trong cặp sách.
Một lát sau, di động lại vang, cô cầm lấy nhìn, là Đằng Vi tìm đến cô thông qua trò chuyện riêng tư.
Đằng Vi : 【 An Nhiên, hì hì.
】
Tần An Nhiên trả lời nói : 【 Sao rồi ? Còn đặc biệt tìm tới một mình tớ khoe hạnh phúc sao ?】
Đằng Vi 【 Không phải nhé ~ 】
Đằng Vi dừng một chút, qua một phúc lại gửi đến một tin nhắn : 【 Tớ chỉ muốn hỏi một, cậu và Hứa Giác thế nào ? 】
Thấy cô ấy đột nhiên hỏi cái này, Tần An Nhiên có chút bất ngờ : 【 Làm sao vậy ? Tớ với cậu ấy làm sao ?】
Đằng Vi : 【 Không có gì.
Chỉ là có chuyện tớ cảm thấy hẳn là tớ nên nói cho cậu.
】
Đằng Vi : 【 Từ lúc cấp 3 dường như Hứa Giác đã rất thích cậu.
】
Nhìn thấy những lời này, bởi vì Tần An Nhiên đã biết, cho nên cũng không giật mình về nội dung.
Nhưng cô kinh ngạc chính là sao Đằng Vi lại biết ? Cô nhíu nhíu mày, chẳng lẽ năm đó ngoài nam sinh trong lớp, nữ sinh cũng biết chuyện này ......
Tần An Nhiên hỏi : 【 Sao mà cậu biết được ? 】
Đằng Vi : 【 Kỳ thật bây giờ nói ra tớ cũng không ngượng ngùng gì cả.
Cấp 3 tớ rất thích Hứa Giác, bởi vì cậu ấy đẹp trai nha.
Ngày sinh nhật của tớ năm lớp 10 đó, xem như là tớ đã nói rõ với cậu ấy, nhưng cậu ấy trực tiếp từ chối.
】
Chuyện này Tần An Nhiên đã nghe Khúc Sam Sam nói qua, cho nên cũng không hoảng hốt, cô chờ Đằng Vi nói tiếp.
Đằng Vi : 【Hôm nay tới nói cái này với cậu, chủ yếu là muốn nói, lúc cậu ấy từ chối tớ không phải nói " Tôi không thích cậu " linh tinh, cậu ấy vốn nói là : Tôi thích Tần An Nhiên.】
Nhìn đến những lời này, Tần An Nhiên kinh ngạc.
Đằng Vi lại tiếp tục nói : 【 Kỳ thật tớ nên nói cho cậu sớm hơn chút, nhưng lúc ấy cảm thấy rất mất mặt cho nên......!】
Đằng Vi : 【 Gào thét, dù sao hiện tại tớ nói cho cậu cũng không tính là muộn chứ.
Hai người đều chưa yêu đương.
】
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm màn hình di động, không hề di chuyển một lúc lâu.
Về chuyện Hứa Giác thích cô này, cô đã biết.
Cô chỉ là không ngờ, khi Hứa Giác từ chối nữ sinh khác cũng sẽ nói thẳng ra, anh thích mình.
Hiện tại nghĩ lại một chút, ngoài việc vẫn không nói cho cô, Hứa Giác giống như chưa từng che giấu che giấu việc thích cô trước mặt người khác.
Bất kể là Mã Hành Phong, hay là Đằng Vi, hoặc là nam sinh khác trong lớp, hay là bạn cùng phòng hiện tại.
Thích của anh, rực cháy và thẳng thắn, từ đầu đến cuối, không che giấu chút nào.
Như vậy, cô thì sao ?
Tần An Nhiên lại trả lời Đằng Vi vài câu, sau đó đeo cặp sách lên, đi ra khỏi thư viện.
Đã là chập tối, nắng chiều phía Tây đang buông xuống, núi xa xa và những đám mây sát bên đã nhuộm một lớp màu cam đậm, màu sắc bầu trời lần lượt nhạt dần cùng với khoảng cách từ chiều tà.
Tần An Nhiên một mình đi về phía kí túc xá.
Khuôn viên Hoa Đại rất lớn, ven đường có rất nhiều nhà ăn.
Khi đi ngang qua một tiệm đồ nướng, Tần An Nhiên không nhịn được nhìn lâu hơn chút.
Nhà này chính là nhà vvới bảng hiệu nền vàng chữ hồng màTô Dịch đã long trọng giới thiệu cho bọn họ lúc đi thành phố ăn cơm.
Quả thật như lời anh ấy nói, rất được sinh viên Hoa Đại chào đón.
Đúng là quán cơm, tiếng người ồn ào bên trong, còn có vài bàn đặt ven đường.
Cửa bên trái đặt giá sắt cao lớn, ở trên bày đủ loại xiên nướng, một người đàn ông trung niên không ngừng lật.
Khói lượn lờ, nóng hôi hổi, quả ớt, hạt tiêu, thì là các mùi hương hỗn hợp ở cùng một chỗ, phảng phất trong không khí, khiến người đi qua thèm ăn.
Nhưng Tần An Nhiên luông không ăn đồ nướng BBQ, cho nên bất kể có nhiều hương thơm cũng sẽ không dụ dỗ cô đi vào được.
Tầm mắt của cô bình tĩnh đảo qua, bỗng nhiên, dừng bước chân lại.
Cô thấy bóng dáng của Lương Tri Viễn trước quầy thu tiền trong tiệm, anh ta xoay người cầm rượu, xoay đó xoay người đi vào một chỗ ngồi bên trong.
Đó là một bàn dài với hai ba bàn hợp lại.
Cô nhíu nhíu mày, nói như vậy......
Ánh mắt của cô đi theo, quả nhiên thấy được bóng dáng của Hứa Giác trong số các nam sinh.
Anh mặc trang phục thường ngày đơn giản, tóc ngắn đen có vẻ thoải mái gọn gàng lại tràn đầy sức sống mạnh mẽ.
Cực kì chói mắt trong một nhóm nam sinh.
Giờ phút này anh cầm một chai bia trên tay, trước mặt bày những xiên tre đã ăn sạch, đang cười đùa cùng với nam sinh xung quanh.
Tần An Nhiên lắc lắc đầu, đang muốn bỏ đi.
Bỗng nhiên, cô chú ý thấy trong đám người kia không chỉ có nam sinh, còn có nữ sinh ngồi đan xen.
Tỉ lệ nam nữ gần như chia đều, ngay cả bên cạnh Hứa Giác cũng có một nữ sinh.
Cô nghĩ đến cuộc gọi Hứa Giác nhận ở trong xe tuần trước, cho nên đây là ----- gặp gỡ làm quen ! Anh thật sự tới tham gia buổi gặp gỡ làm quen !
Nhìn đến cảnh tượng này, bước chân của Tần An Nhiên rốt cuộc không thể di chuyển, liền như vậy đứng ở ngoài tiệm, nhìn chằm chằm thẳng về phía bên kia.
Một người phục vụ chú ý tới cô, tiến lên hỏi : " Xin chào mỹ nữ, muốn ăn nướng BBQ sao ? Bên trong còn chỗ.
"
Không biết vì sao, cô chưa bao giờ vào tiệm nướng BBQ thế nhưng thần sai quỷ khiến theo sát người phục vụ đi vào trong tiệm.
Theo chỉ dẫn của đối phương, cô ngồi xuống bàn một người.
Người phục vụ thân thiết cầm thực đơn lại đây cho cô gọi món.
Nhìn đến thực đơn, cô mới phản ứng lại.
Cô do dự, không biết nên chọn cái gì.
Bỗng nhiên cô nhớ tới, Tô Dịch Văn có nói qua trong tiệm này ngoại trừ nướng còn có cháo.
Cô tìm một chút, quả nhiên thấy món cháo ở sau thực đơn.
Cô xem xem, chỉ vào một cái nói : " Tôi muốn một bát cháo đậu đỏ ý dĩ.
"
Sau khi gọi xong, Tần An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm về phía Hứa Giác kia.
Cô cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, giấu mặt phía sau ống đựng đũa trên bàn, bình tĩnh âm thầm quan sát.
Bầu không khí ở bàn dài bên kia rất náo nhiệt, cách hai ba bàn cô cũng có thể nghe thấy được âm thanh của bọn họ.
Giọng nói của các nam sinh ồm ồm khàn thỉnh thoáng hô lớn gì đó, vui đùa với nhau.
Tuy rằng Hứa Giác không lớn tiếng trò chuyện giống bọn họ, nhưng nhìn ra được anh còn rất thích thú, với một loại tư thế thả lỏng hài lòng dựa vào lưng ghế, lông mi trên đuôi mắt hoa đào cong lên, thoạt nhìn dường như tâm tình không tồi.
Anh rất hòa hợp với người ở xung quanh, ngay cả nữ sinh bên cạnh tìm anh nói chuyện, anh cũng rất thân thiện đáp lại.
Tần An Nhiên nhìn thấy cảnh này, tay bất giác móc vào mặt bàn trước mặt, cạo ra chút vụn gỗ.
Miệng của nam sinh, là quỷ gạt người !
Rõ ràng không đến một tuần trước còn liếc mắt đưa tình nói với cô những điều tưởng tượng , kết quả hối hận liền đến đây gặp gỡ làm quen với nữ sinh khác.
Còn cười với cô ấy !
Tất cả lực chú ý của Tần An Nhiên đều bị bên kia hấp dẫn, ngay cả cháo được bưng lên cũng không chú ý.
Cô lơ đãng di chuyển cánh tay, đúng lúc đụng phải khay bưng cơm của người phục vụ bên cạnh, lớp cháo phía trên bị đụng phải vãi một ít ra ngoài.
" A ! " Tần An Nhiên kêu lên theo bản năng.
Giọng của cô không nhỏ, hai bàn bên cạnh có người nhìn qua phía này.
Cô vội che miệng, bỗng nhiên nghĩ đến Hứa Giác ở bên kia sẽ không nghe được chứ ?
Cô vội vàng nhìn qua, phát hiện Hứa Giác dường như cũng nhìn về phía bên này.
Trong lòng cô căng thẳng, thân hình cứng lại.
Nhưng cũng may, tầm mắt của anh chỉ tùy ý nhìn qua một chút, cũng không tập trung tại chỗ này của cô, lại vòng về.
Thấy anh dường như vẫn chưa phát hiện ra cô, Tần An Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía người phục vụ xin lỗi : " Ngại quá*.
"
* 不好意思是 cũng là một kiểu xin lỗi nhưng mức độ thấp hơn.
" Không có việc gì.
" Người bán hàng cười đặt cháo trên bàn cô.
Cháo đậu đỏ ý dĩ sền sệt mà thơm nồng, Tần An Nhiên dùng thìa quấy, làm bớt hơi nóng.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến lúc cấp 3, Hứa Giác còn uống qua cháo này cô làm đấy.
Chẳng mấy chốc, anh bỏ chạy đi theo nữ sinh khác ăn nướng BQQ.
Tức chết rồi ! Sớm biết đức hạnh của anh là cái này, lúc trước đã không cho anh uống cháo cô làm !
Cô càng nghĩ càng giận, không uống một ngụm cháo nào.
Ném thìa xuống, cắn môi dưới, vặn tay ở bên cạnh bàn, ép tới đầu ngón tay trắng bệch.
Đột nhiên, bên kia vang lên một hồi tiếng cười vui.
Cô quay đầu nhìn, phát hiện những người đó dường như đã sắp ăn xong, bắt đầu chơi thật hay thách.
Lấy cách bốc thăm chọn người, mấy vòng trước ngẫu nhiên đều là nam sinh, bọn họ hoặc chấp nhận tra khảo, hoặc chịu đủ loại trừng phạt.
Có thể là bởi vì buổi gặp gỡ làm quen, hình phạt đều liên quan đến việc tiếp xúc với người khác giới, như là ôm nữ sinh bên cạnh kiểu công chúa linh tinh.
Tần An Nhiên nâng quai hàm, quan sát từ phía xa xa.
Lượt tiếp theo tới phiên Hứa Giác.
Hứa Giác dường như chọn thách.
Từ tiếng quát to của một nam sinh miệng rộng bên cạnh, Tần An Nhiên nghe được nhiệm vụ của anh là lựa chọn hôn một người khác phái ở đây.
Ánh mắt Tần An Nhiên siết chặt, cô nhìn thấy Hứa Giác sau khi nghe hạng mục phần thách bất ngờ là không có chút kháng cự nào.
Mí mắt hơi hơi nâng lên, mang theo chút nhu hòa ý cười hiếm thấy.
Sau đó mọi người xung quanh đùa bỡn nữ sinh kia ngồi bên cạnh anh, tiếng gào của nam sinh tràn đầy trong tiệm, còn có tiếng chai bia va chạm.
Hứa Giác rất ít khi tiếp xúc với người khác phái, đây là một cảnh tốt không dễ dàng thấy được, cảm xúc của mọi người tại bàn đều tăng vọt tới cực độ.
Tuy rằng động tác của nữ sinh kia thể hiện sự rụt rè, nhưng không che giấu được sự phấn khởi vui mừng trên khuôn mặt.
Hứa Giác dường như ở trạng thái đồng ý, chậm rãi đứng lên, đối với việc này không lạnh lùng cứng rắn như trước.
Ánh sáng mờ của màu cam ấm áp trong tiệm đánh vào khuôn mặt anh, hai tròng mắt tối đen nhuốm một lớp nhỏ màu vàng.
Anh liếm liếm khóe miệng, hầu kết lên xuống chuyển động một chút, đường cong của cằm lập tức càng trở nên đẹp rõ ràng.
Có chút bướng bỉnh ngang ngạnh, lại có vẻ rất cuốn hút.
Nữ sinh kia quả thực giống như trúng xổ số, trong mắt đều lóe lên ánh sáng.
Cô ấy nhìn về phía anh mặt đã bắt đầu đỏ lên, không khống chế được nhếch miệng cười, hơi hơi ngẩng đầu, rồi lại ngượng ngùng không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
Vẻ mặt Hứa Giác thoải mái, lấy một loại tư thế đứng tùy ý không lo lắng, khóe môi cong lên một độ cong vừa vặn, sau đó chậm rãi cúi người về phía nữ sinh kia ......
Một màn này rơi vào trong mắt Tần An Nhiên.
Phút chốc, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, cô đẩy anh ra xa khỏi bên mình là vì sức ép buộc của mẹ Hứa Giác.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, nếu như anh ở bên nữ sinh khác, cô sẽ như thế nào.
Hiện tại hình ảnh chân thật này xuất hiện trước mặt cô ---------
Cô phát chính mình, không thể tiếp nhận.
Hoàn toàn, không thể, tiếp nhận.
Tim cô đập dường như dừng lại, đầu óc trống rỗng, sóng to gió lớn cuồn cuộn trong ngực.
Giây tiếp theo, cơ thể cô giống như mất kiểm soát mà đứng dậy, cất bước chạy nhanh về phía bên kia.
Khoảng cách giữa hai bàn không dài, nhưng đối với cô mà nói lại giống như vượt qua biển sao trời mênh mông.
Cô biết còn có chướng ngại chưa loại bỏ được giữa bọn họ, cô biết còn nhiều chuyện chưa kịp giải quyết, cô biết có lẽ về sau còn có thể gặp phải phiền toái khác, cô biết có thể lại xuất hiện trở ngại mới.
Tương lai hay thay đổi, khó có thể đoán trước, cô cũng không biết cuối cùng sẽ ra sao.
Nhưng vào giờ phút này, cô chính là không muốn để anh hôn nữ sinh khác !
Cô không hề lo trước lo sau, cũng sẽ không sợ đông sợ tây*.
* cái gì cũng sợ.
Vẫn luôn là một mình anh dũng cảm tiến tới, lần này, cô muốn bước về phía anh thử xem.
Thích của anh, rực cháy và thẳng thắn.
Mà cô cũng bởi vì sự thích này, nên không sợ gì cả.
Ánh mắt của toàn bộ người trên bàn đều nhìn trên người Hứa Giác, anh không nhanh không chậm khom lưng, khóe môi mang theo nụ cười không thể nhận thấy, khi cách nữ sinh kia hơn 10 cm -------
Bỗng nhiên.
" Hứa Giác, em đồng ý ! ".