Sau khi học kỳ 1 của năm hai đại học kết thúc, Tần An Nhiên về nhà.
Đợt nghỉ đông này rất lạnh, cô gần như không hề đi ra ngoài.
Vì cận thẩn, cô còn không tính nói quan hệ với Hứa Giác cho gia đình, cho nên vài lần Hứa Giác gọi cô, đều bị cô từ chối.
Có một hôm, Tần An Nhiên đang nằm chơi điện thoại trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa.
Cô đi ra ngoài mở cửa thì thấy Hứa Giác đứng ở bên ngoài.
Anh mặc áo khoác ngoài nút sừng trâu* màu đen cứng , cổ áo dựng thẳng lên, bởi vì do gió lạnh thổi, làn da càng trắng lạnh, màu mắt cũng nhạt hơn nhiều.
Tần An Nhiên để ý thấy trên tay anh vậy mà còn cầm xâu hồ lô ngào đường.
" Đây.
" Anh đưa tay tới, đầu ngón tay đã bị lạnh đến đỏ lên.
" Anh tới là vì tặng em xâu hồ lô ngào đường ? " Tần An Nhiên rất bất ngờ.
Vẻ mặt Hứa Giác bất lực : " Anh không được tìm lý do mới có thể gặp em sao ? "
Tần An Nhiên nhận lấy, một phen kéo lấy cánh tay anh, kéo vào nhà : " Anh vào trước đi, bên ngoài lạnh.
"
Sau đó trước khi đóng cửa, cô lại đi đến hành lang kia nhìn xuống : " Mẹ em không nhìn thấy đúng không ? "
" Sao em yêu đương giống như học sinh tiểu học vậy ? " Hứa Giác cúi đầu thay giày, giọng nói mang chút oán giận.
" Nhưng mà, phải xem yêu đương với ai nha.
" Tần An Nhiên nói ra lời thật.
Hứa Giác nghe xong lời này, đứng thẳng dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, dường như hơi không vừa lòng : " Yêu đương với anh có vấn đề gì ? Dì Tiết rất thích anh.
"
" Ôi, cái này không phải vấn đề có thích hay không.
" Tần An Nhiên lại nghĩ lại thái độ mơ hồ của mẹ tối đó " Thích con rể và thích đứa nhỏ nhà bên không giống nhau.
"
" Không giống cái gì ? "
Tần An Nhiên không muốn nói nhiều với anh như vậy, sợ mẹ đột nhiên về, nói với anh : " Anh đừng thay giày trước, chúng ta cứ đi lên, đi lên nhà bà nội anh đi.
"
" Anh không đi.
" Hứa Giác trực tiếp đeo dép lê đi nhanh vào, đặt mông xuống ghế bàn ăn gần cửa nhất " Anh sẽ đợi ở trong này.
"
Tần An Nhiên nhìn anh, bất lực thở dài.
Tuy rằng bộ dáng trước người khác thì chín chắn nghiêm túc, nhưng khi ở riêng một chỗ với cô, tính tình trẻ con này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, cô đã quen rồi.
Cô đành phải đi qua, cúi người dắt tay anh, nhẹ nhàng dỗ ngọt nói : " Chúng ta đến nhà bà nội của anh càng tự do hơn chút, anh không phải thích chơi game sao, em chơi cùng anh.
"
Cô đang muốn kéo anh khỏi ghế, bỗng nhiên, cảm thấy trên tay có một lực kéo cô về phía trước.
Cô mất trọng tâm, cả người nghiêng qua, lập tức ngã xuống lồng ngực anh.
Chờ sau khi cô phản ứng lại, đã ngồi trên đùi anh.
Tần An Nhiên rất xấu hổ, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng hai tay Hứa Giác ôm vòng lấy cô, cằm tựa vào vai cô, ấn cô xuống.
" Em giải thích cho anh trước đã, vì sao em cảm thấy dì Tiết không đồng ý để anh làm con rể của dì.
" Hứa Giác nói, không nâng đầu lên, hơi thở ấm áp thở ra ở chỗ lõm của cổ cô, truyền đến cảm giác ngứa nhè nhẹ.
Tần An Nhiên nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy tóc đen của anh.
Cô nghĩ nghĩ, nói : " Cũng không phải nói chắc chắn không thích anh, chỉ là em không rõ thái độ của mẹ em, cho nên không dám mạo hiểm.
"
Hứa Giác không nói gì.
Tần An Nhiên lại nhẹ nhàng giải thích : " Anh xem, lúc trước không phải anh cũng không nghĩ tới mẹ anh sẽ phản đối, nhưng kết quả thì sao ? Cho nên em cảm thấy ổn thỏa một chút nói sau cũng không muộn, em cũng có thể thăm dò thái độ của bố mẹ em, nếu không đồng ý thì có thời gian nghĩ lại biện pháp đối phó.
"
Hứa Giác hít sâu một hơi, ngẩng đầu : " Đi đi, em đi ăn hồ lô đường đi.
"
Tần An Nhiên thấy đã dỗ được anh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười lấy lòng dường như đưa hồ lô ngào đường đến bên miệng anh : " Anh ăn không ? Em cho anh ăn.
"
Hứa Giác nhìn cô : " Em ăn trước.
"
" Ò.
" Tần An Nhiên cắn viên táo đỏ ở trên cùng, cứ như vậy đẩy đến mũi nhọn của xiên tre, sau đó gỡ lấy.
Cô vừa định dùng đầu lưỡi cuốn táo đỏ vào trong miệng, bỗng nhiên, Hứa Giác nghiêng người về trước một chút, bỗng chốc cắn chỗ khác của quả táo, đoạt khỏi giữa răng cô, sau đó toàn bộ rơi vào miệng anh.
Cánh môi anh nhẹ nhàng đụng phải đầu lưỡi của cô, còn mang theo chút cảm giác mát, lại giống như thắp sáng tia lửa, tiếp xúc khiến cả đầu lưỡi cô run lên.
" Này anh -------- " Tần An Nhiên trừng mắt với anh, trên mặt hơi đỏ " Vừa rồi cho anh anh không ăn.
"
" Chính em nói cho em cho anh ăn.
" Hứa Giác hùng hồn nhai táo đỏ, hoàn toàn cảm thấy bình thường.
" ......!"
Hứa Giác giơ tay dùng đầu ngón tay quét qua hai má của cô, trêu tức nói : " Anh chỉ đùa em một chút, sao em dễ đỏ mặt như vậy ? "
Tần An Nhiên trừng mắt với anh, tạm thời nghĩ không ra từ gì thích hợp nói với anh.
" Yên tâm ăn đi, anh không đùa em.
" Hứa Giác thu hồi tay về bên hông cô, ôm quanh cô.
Tần An Nhiên lúc này mới lại ăn,
Bên ngoài gió gào thét, lay động cành cây cao lương*, lá khô bị thổi xuống rơi lác đác, đánh vào trên cửa sổ thủy tinh.
Nhưng gió lạnh này, dường như lại cách bọn họ rất xa.
* Cao lương, một loại ngũ cốc cổ thuộc họ cỏ Poaceae hay còn gọi miến mía, cao lương đỏ, miến to, lúa miến là một loài thực vật có hoa trong họ Hòa thảo.
Nhà Tần An Nhiên không có hệ thống sưởi hơi, cô ngồi trong lòng Hứa Giác, cảm nhận được hơi ấm liên tục đến từ người anh.
Cô không kiềm chế được co lại trên người anh, dường như rất lưu luyến ấm áp như vậy.
Bởi vì cách gần, môi Hứa Giác thường cọ phải cái trán trơn bóng của cô.
Cô cũng không kháng cự lại sự thân mật của anh, tư thế thoải mái tựa vào bả vai anh, thỏa mãn ăn hồ lô đường trong tay.
Cô không biết có phải anh mua ở nhà bên ngoài ngõ nhỏ hay không, nhưng so với lúc ăn ở cấp 3, dường như ít chua hơn nhiều, ngọt có chút hơi ngấy.
Một lát sau.
" An Nhiên.
" Hứa Giác bỗng nhiên mở miệng.
" Dạ ? "
" Sao em không đứng lên ăn ? "
" Vì sao ? " Tần An Nhiên lúc này ngược lại không muốn đứng lên.
Cô muốn ôm anh ăn.
" Bởi vì mẹ em sắp về đến đây.
" Hứa Giác nhỏ giọng nói bên tai cô " Anh nghe được tiếng bước chân.
"
Nghe nói thế, Tần An Nhiên lập tức bật khỏi người anh, lại từng bước đi sang bên cạnh.
Cô nhíu nhíu mày, vì sao anh lại hiểu rõ tiếng bước chân của mẹ hơn cô ?
Hứa Giác nhìn bộ dáng của cô, cười cười.
Giây tiếp theo, tiếng chìa khoá mở khoá trên cửa truyền đến, đẩy ra, quả nhiên là Tiết Hiểu Bình đi đến.
Tần An Nhiên sửng sốt một chút, hơi căng thẳng quan sát vẻ mặt của mẹ, muốn nhìn một chút xem đối phương có nhận ra gì hay không.
" Mẹ.
" Cô chột dạ lên tiếng " Sao mẹ đột nhiên quay về ? "
" Mẹ về lấy sổ hóa đơn , chiều nay Cục Công Thương muốn tới kiểm tra.
" Tiết Hiểu Bình xoay người thay giày.
" Dì Tiết.
" Hứa Giác cũng đứng lên chào hỏi.
" Ồ, Tiểu Giác đã ở đây à.
" Tiểu Hiểu Bình ngẩng đầu nhìn Hứa Giác, hơi giật mình, sau đó lại rất bình tĩnh nhìn về phía Tần An Nhiên.
" Đúng đúng, Hứa Giác tới tìm cô, hôm nay lớp chúng con có hoạt động ' trở về Hiệt Tú Nhát Trung ' , chúng con tính cùng đi, bây giờ đi ạ.
" Đầu óc Tần An Nhiên bay nhanh xoay tròn, nhanh trí linh hoạt nghĩ ra lý do, tự nhận là rất đáng tin.
" Ồ.
" Tiết Hiểu Bình lên tiếng.
Tần An Nhiên kéo cánh tay của Hứa Giác một chút, đưa mắt ra hiệu với anh, lại nói với mẹ một câu : " Vậy, bây giờ bọn con đi.
"
Sau đó cô chạy nhanh thay giày, đưa theo Hứa Giác ra ngoài cửa.
Đóng cửa lại, Tần An Nhiên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Hứa Giác : " Mẹ em hẳn là không nhìn ra gì nhỉ ? "
" Anh rất hy vọng dì Tiết nhìn ra.
" Hai tay Hứa Giác đút trong túi.
" Anh người này thật là.
" Tần An Nhiên lôi kéo anh đi về phía trước, tiện tay vứt xiên tre vừa ăn xong vào thùng rác ở hành lang " Vậy giờ chúng ta làm gì ? "
" Không phải em nói đi Hiệt Tú Nhất Trung ? "
" Đó là lý do em tùy tiện nghĩ ra, đi thật à.
"
" Đi thôi, dù sao sau tốt nghiệp cũng chưa trở về.
"
Tần An Nhiên tạm thời cũng không muốn đi nơi khác, liền đồng ý.
Hai người ngồi xe điện ngầm đi tới Hiệt Tú Nhất Trung.
Lúc này còn chưa nghỉ đông, khi hai người đến, vừa lúc là giữa giờ lên lớp buổi chiều, bên trong hơi ồn ào, có thể nhìn thấy học sinh hoạt động ở xung quanh.
Khi tới gần cổng trường, Tần An Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng làm cho cô giật mình ----- là Lưu Hưng Vĩ.
Anh ta đang đứng cách cổng trường không xa, ngậm điếu thuốc, dường như đang đợi ai đó.
Cách ăn mặc đồ không khác trước lắm, nhưng trên mặt càng hung tợn hơn, có vẻ giống người trung niên 30 tuổi hơn.
Tần An Nhiên không kìm lại được nắm chặt tay Hứa Giác.
" Làm sao vậy ? "
" Lưu Hưng Vĩ, anh còn nhớ rõ không ? " Tần An Nhiên ra hiệu về phía bên kia một chút.
Hứa Giác nhìn qua, dường như cũng không để ý : " Cậu ta làm sao vậy ? "
" Anh sẽ không đánh nhau với cậu ta nữa phải không ? "
Hứa Giác cảm thấy buồn cười : " Vì sao anh phải đánh nhau với cậu ta ? "
Khi nói chuyện, hai người đến gần cổng trường, Lưu Hưng Vĩ cũng thấy được bọn họ.
Ánh mắt anh ta dừng trên người bọn họ một lát, dường như nhận ra, đi vài bước tới bên này.
Lưu Hưng Vĩ nhìn thấy hai người nắm chặt tay, hơi giật mình : " M* ki*p, hai người ở bên nhau.
"
Tần An Nhiên không rõ ý của anh ta, mà Hứa Giác cũng không để ý tới anh ta, ánh mắt nhìn về phía cổng trường.
Lưu Hưng Vĩ ấm ức nói với Hứa Giác : " Lúc ấy cậu vì Đằng Vi đánh tôi, kết quả không ở bên cô ấy, vậy cậu đánh cái rắm à.
"
Lúc này Hứa Giác mới thu hồi tầm mắt, giọng nói ngạo mạn : " Ai nói tôi ra tay bởi vì Đằng Vi ? "
Lưu Hưng Vĩ sửng sốt một chút, dường như hiểu được gì đó, gật gật đầu : " Hừ, đi đi, dù sao là tôi chịu.
"
Anh ta vậy mà cũng không muốn kiếm chuyện, lại quay đầu tránh đi.
Tần An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng dường như Hứa Giác cũng không để ý việc nhỏ xen giữa này, trực tiếp lôi cô đi đến phía cổng trường.
Sau khi anh nói với bảo vệ cửa một lát, đối phương để hai người vào.
Đi trong vườn trường của Hiệt Tú Nhất Trung, cách xa một năm rưỡi, ngoại trừ chỗ trên mặt đường hơi không bằng phẳng sữa chữa một chút, cũng không có thay đổi quá lớn.
Ngày đông thời tiết giá rét, toàn thể có chút vắng lặng.
Cây cối hai bên trơ lụi, bãi cỏ cũng khô vàng.
Tần An Nhiên đi trên đường, còn đang nghĩ lại tình huống vừa rồi gặp được Lưu Hưng Vĩ.
Câu trả lời của Hứa Giác, ý là ...!Lần đó đánh vì cô ? Anh dường như ngầm thừa nhận, cấp 3 anh đối với cô ......
Nhưng chuyện này, cho tới bây giờ cô chưa tìm Hứa Giác xác nhận.
Vì thế, cô ngẩng đầu hỏi : " Hứa Giác, anh bắt đầu thích em từ bao giờ ? "
Hứa Giác nhìn sân vân động xa xa, nghe câu hỏi thế, chậm rãi quay đầu lại : " Vì sao đột nhiên hỏi cái này ? "
" Chỉ là đột nhiên muốn hỏi.
"
Hứa Giác trầm mặc một chút.
Tần An Nhiên cho rằng anh vì thể diện của chính mình, không muốn nói ra chuyện cấp 3 đã thích, vì thế giành trước nói : " Em biết là cấp 3, đúng hay không ? "
" Em nghe ai nói ? "
" Anh đừng để ý.
" Tần An Nhiên có chút hài lòng tự hào, có loại cảm giác rất thích không giải thích được " Hì hì, hóa ra anh yêu đơn phương em ba năm nha.
Em đây thắng lớn ~ "
Hứa Giác nhìn cô, hai tròng mắt tối đen chứa ý sâu xa, thật lâu sau mới nói : " Được, vậy cấp 3 đi, để tránh em đắc ý vênh váo.
"
*Vì đắc ý, hài lòng mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.
" Có ý gì ? "
" Không có gì.
Em thắng, anh là người thất bại dưới tay em.
"
Tần An Nhiên nghe câu trả lời thuyết phục thế, vừa lòng nhếch miệng cười không ngừng.
Nhưng cô nghĩ nghĩ, lại lập tức nói : " Chỉ là em không cảm thấy gì khi anh thích em từ cấp 3.
"
" Đó là vì em trì độn.
"
" Cái gì chứ, là anh khó chịu khi nói chuyện, anh luôn giận em.
"
Hứa Giác xoay người, rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt mang chút nghiêm túc : " Dù anh nói thế, nhưng anh từng thực sự làm tổn thương em chưa ? "
Tần An Nhiên nghĩ nghĩ, dường như thật sự không có.
Nhưng cô vẫn mạnh miệng : " Vậy anh cũng rất chán ghét.
"
Lúc này, một người từ xa xa đi tới.
Tần An Nhiên nhận ra, là Trương Mĩ Linh chủ nhiệm lớp lớp 11 và lớp 12 của bọn họ.
Trương Mĩ Linh hiển nhiên cũng nhận ra hai người này, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, rất kinh ngạc, dường như không ngờ tới hai người này sẽ ở bên nhau.
Tuy rằng cấp 3 xảy ra chuyện không vui kia, Tần An Nhiên quả thật cũng rất không thích giáo viên này, nhưng nghĩ đến chuyện quá khứ đều qua, cô vẫn tính chào hỏi.
Nhưng Trương Mĩ Linh dường như cũng không hi vọng chạm mặt bọn họ, lại rẽ sang đường nhỏ bên cạnh tránh đi.
" Ơ kìa, đó là cô Trương đúng không ? " Tần An Nhiên kéo kéo tay Hứa Giác, ra hiệu về bên kia nói.
Hứa Giác nhìn qua, hai mắt híp lại : " Ừ.
"
" Cô ấy trốn tránh chúng ta làm gì ? "
" Chắc cảm thấy hổ thẹn khi gặp chúng ta.
" Hứa Giác thản nhiên nói " Khi cấp 3 cô ấy ám chỉ mẹ anh nhét tiền thưởng, bị anh báo cáo.
Sau đó chức vụ chủ nhiệm bộ môn bị hủy bỏ, còn được ghi lại.
Em không cảm thấy sau này cô ấy thận trọng hơn rất nhiều sao ? "
" Còn có chuyện như vậy ? " Tần An Nhiên kinh ngạc.
" Ừ, chuyện rất lâu trước kia.
"
Tần An Nhiên nghĩ nghĩ, chần chừ hỏi : " Là bởi vì chuyện tiền lớp lần đó, cho nên ......!"
" Ừ.
" Hứa Giác trực tiếp thừa nhận.
Tần An Nhiên lại nhìn về phía bóng dáng của Trương Mĩ Lanh đi xa, lúc này đã thu nhỏ lại thành một điểm đen nhỏ, sau đó dần dần nhìn không ra.
Đột nhiên, chuyện đó lưu lại bóng ma trong lòng cô, cũng giống như điểm đen nhỏ kia, dần dần biến mất.
Chỉ là lâu như vậy, vậy mà cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua chuyện này với cô.
Quả thật, cho tới nay, tuy rằng ngoài miệng anh nói thế, nhưng chưa từng tổn thương cô.
Thậm chí, ở nơi cô không biết, anh một mực yên lặng bảo vệ cô.
Bỗng dưng, tại sân trường gió lạnh hiu quanh, có sự ấm áp giống như dòng lũ tràn khỏi bờ đê, không ngừng vọt tới phía cô.
Tần An Nhiên đi từng bước về phía trước, không kìm lòng nổi ôm lấy anh.
Hứa Giác hơi bất ngờ đối với động tác xảy ra bất thình lình này của cô, cúi đầu nhẹ giọng nói : " Em tin không, một lúc nữa chủ nhiệm giáo vụ sẽ bắt chúng ta lại vì yêu sớm.
"
" Không tin, anh già như vậy, vừa nhìn đã biết là bố mẹ học sinh.
" Mặt Tần An Nhiên chôn trong ngực anh, rầu rĩ nói.
Hứa Giác không nói nữa, để cô ôm như vậy.
Một lát sau, Hứa Giác lại mở miệng : " Đúng rồi, sau khi ăn tết có thể anh sẽ trở về trường ngay.
"
" Vì sao ? "
" Có hạng mục phải đuổi kịp tiến độ.
"'
" Ồ.
" Tần An Nhiên cảm thấy bộ dáng anh giống như thường xuyên công tác bề bộn nhiều việc " Sao anh luôn có nhiều việc phải làm vậy, có phải mệt chết hay không ? "
" Không sao, anh vui.
"
Tần An Nhiên nhớ tới cô cũng có chuyện nói với Hứa Giác, buông lỏng anh ra : " Sau nghỉ tết phỏng chừng em phải đến Hiệt Tú Nhất Trung một chuyến, cô Cố để em trao đổi kinh nghiệm học tập các thứ cùng với nhóm đàn em.
"
" Ừ.
" Hứa Giác gật gật đầu.
" Sau đó ...!" Tần An Nhiên lo lắng nhìn anh " Là cùng Tống Thư Giai.
"
Hứa Giác nghe nói như thế, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, lại gật gật đầu.
Tần An Nhiên thấy phản ứng này hơi bất ngờ : " Anh ...!Không ngại ? "
" Vì sao phải để ý ? "
Vẻ mặt Hứa Giác thoải mái làm Tần An Nhiên cảm thấy không thể tin được.
Cô hỏi dò : " Ngộ nhỡ, em chạy cùng cậu ấy thì sao ? "
Vẻ mặt Hứa Giác lúc này mới có chút thay đổi, nhìn chằm chằm cô, giọng nói lãnh lẽo phun ra mấy chữ : " Dám thì thử xem.
".