Trên thực tế, Tần An Nhiên hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì, trong đầu cô cũng chỉ dừng lại ở lúc vừa rồi, suy nghĩ muốn giải thích cho Hứa Giác như nào.
Nhưng một giây tiếp theo, một kẽ hở giữa môi theo động tác của anh mở ra, một cảm giác ấm áp thăm dò tiến vào.
Tần An Nhiên giống như là chợt hồi phục tinh thần lại, cô ý được anh đang làm gì, cả người khẽ run lên.
Tay Hứa Giác buông cằm cô ra, đi vòng qua bên tay chậm rãi quấn tóc cô, lại nâng đầu cô lên một chút.
Anh nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của cô, giống như đang khiêu khích, vừa giống như đang thử thăm dò, động tác vừa tùy tiện vừa kiềm chế.
Lúc này cả người Tần An Nhiên đổ trong lòng ngực của anh, nhưng kỳ lạ là, mặc dù rất ngượng ngùng, cô cũng không chống lại sự thân mật như vậy.
Cô cận thẩn khẽ đụng vào đầu lưỡi của anh một chút, ngay sau đó rút về.
Giống như là cảm nhận được thái độ của cô, hơi thở của Hứa Giác trở nên nóng lên trong chớp mắt, đôi mắt rũ xuống, màu mắt đậm rõ, không kiềm chế động tác nữa.
Tần An Nhiên đã hoàn toàn không có cách nào đi nghĩ chuyện khác, đầu óc tràn đầy tình cảm nồng nàn vào lúc này.
Hứa Giác mang đến cho cô tình cảm nồng nhiệt, mà cô cũng rất vui vẻ thân mật với anh ...
Trên đỉnh đầu, cây mây xanh bắt chéo nhau, tường vi mới nở, mùi thơm ngào ngạt và hấp dẫn.
Thật lâu sau, Hứa Giác khẽ hôn xuống khóe môi cô, cuối cùng cũng thỏa mãn mà buông lỏng cô ra.
Hứa Giác hơi thấp đầu nhìn cô, giọng nhu hòa : " Sao đột nhiên chạy đến đây tìm anh ? "
" Hử ? " Ý thức Tần An Nhiên chưa thay đổi hoàn toàn.
" Không phải anh nói buổi tối cùng em ăn cơm sao, không đợi được như vậy ? " Hứa Giác cười nói.
Lúc này Tần An Nhiên mới nhớ tới mục đích của cô đến đây, hơi nghi hoặc : " Anh không thấy bưu phẩm sao ? "
" Bưu phẩm gì ? Di động anh hết pin tắt máy.
"
Tần An Nhiên chậm rãi há miệng thở dốc, chưa nói ra gì.
Cô sắp xếp suy nghĩ một chút, nhớ lại tấm hình vừa rồi một chút, bỗng nhiên trở nên kích động, lập tức buông lỏng anh ra : " Anh không thấy tấm hình thì không vui gì hả ! "
Cô đột nhiên cảm thấy đoạn đường này mình chạy tới trong lo lắng cùng thấp thỏm giống như một câu chuyện hài vậy.
" Không phải em nói anh không vui sao, vậy sao anh dám vui chứ ? " Vẻ mặt Hứa Giác vô tội.
Tần An Nhiên oán hận trợn mắt nhìn anh, đẩy anh ra, vạch trần mánh khóe của anh : " Anh liền nhân cơ hội này ăn đậu hũ của em, anh chính là lợi dụng lúc em áy náy không đẩy anh ra.
"
Hứa Giác kéo cô vào trong lồng ngực một lần nữa, cười rất không đứng đắn, cúi người thấp giọng nói : " Vậy em còn phải đáp lại anh...!"
Nghe thấy lời này, mặ Tần An Nhiên hơi đỏ lên, cô không tranh chấp với anh về vấn đề này nữa : " Đi, đi qua, bạn anh cũng đã chờ lâu.
"
Nói xong cô xoay người đi thẳng về phía trước.
Hứa Giác đi theo lên, dắt tay cô.
Hai người trở lại nhóm, những người khác thấy họ trở lại, dường như đoán được gì, đều cười với ý sâu xa.
Tần An Nhiên tránh tầm mắt của mọi người, giả bộ không có gì xảy ra.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, Tần An Nhiên nghe được thanh âm nũng nịu sau lưng : " Ai nha, hình như chân em bị trẹo.
"
Cô quay đầu lại, thấy Đỗ Thi Vũ ngồi chổm hổm xuống.
Khiến cô bất ngờ là bên người cô ấy lại có một nam sinh cũng ngồi xuống theo, đưa tay bóp mắt cá chân của cô ấy, dường như đang hỏi gì đó.
" Cô ấy...!" Tần An Nhiên kéo cánh tay Hứa Giác một cái, chỉ vào hai người kia nhỏ giọng hỏi : " Cô ấy và nam sinh kia có quan hệ như nào á ? "
Hứa Giác quay đầu liếc một cái, tùy ý nói : " Không biết, bạn trai đi.
"
Đỗ Thi Vũ vậy mà có bạn trai ? Tần An Nhiên rất bất ngờ.
Nói như vậy, cô ấy không lấy Hứa Giác làm mục tiêu ?
Cô thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm một câu : " Chà, sớm biết cô ấy có bạn trai, em cũng không chạy vội tới.
"
" Tại sao ? Liên quan gì tới cô ấy ? " Hứa Giác nhíu mày một cái.
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, khóe miệng hơi kéo xuống : " Bởi vì Đỗ Thi Vũ ở bên cạnh anh, em không yên tâm.
"
Hứa Giác dừng bước lại, đối mắt với cô, vẻ mặt mê hoặc : " Tại sao nói như thế ? "
" Bởi vì anh khen cô ấy tốt.
"
" Lúc nào ? "
" Chính là ngày đó, anh nói, anh nhìn người ta một chút.
Anh bảo em học cô ấy cách chăm sóc da ấy kiểu ăn mặc...!"
Nghe nói vậy, Hứa Giác có chút dở khóc dở cười : " Em tưởng là anh cảm thấy ngoại hình của em không bằng cô ấy ? "
Tần An Nhiên yên lặng gật đầu một cái.
Vẻ mặt Hứa Giác không biết làm sao nhìn cô, thở dài, chậm rãi nói : " Ý anh là, em có thể nũng nịu giống như cô ấy vậy.
"
Tần An Nhiên sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cho nên ngày đó Hứa Giác muốn cô nói chuyện với anh giống như Đỗ Thi Vũ nói chuyện với Cố Quân ?
" Em không hề làm nũng với anh.
" Hứa Giác đưa tay chạm nhẹ xuống chóp mũi của cô, giọng dường như hơi oán giận, vẻ mặt lại có chút mong đợi.
Tần An Nhiên ngây ngẩn, cô không nghĩ tới Hứa Giác lại thích kiểu này.
Cô vẫn cho là với tính cách của anh hẳn rất ghét nữ sinh ỏn ẻn.
Nhưng mà, cô ...
Cô cắn cắn môi, dường như, rất khó khăn.
Hai người chỉ trầm mặc nhìn nhau như vậy mười giây.
" Quên đi.
" Hứa Giác dường như từ bỏ, lần nữa dắt tay cô chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
" Em...!"
" Yên tâm, em không làm nũng anh cũng thích.
" Hứa Giác nói thêm một câu.
Tần An Nhiên lén lút hé miệng cười một tiếng.
Bỗng nhiên, nghe phía sau giọng của Đỗ Thi Vũ bỗng cao lên rất nhiều : " Ai nha, anh cõng người ta đi mà ~ anh cõng người ta đi mà ~~ "
Cô quay đầu nhìn lại, Đỗ Thi Vũ vẫn ngồi, dường như chân không chuyển biến tốt hơn.
Sau đó người nam sinh kia không thể làm gì khác hơn, xoay người đưa lưng về phía cô ấy, thật sự cõng cô ấy lên.
Đỗ Thi Vũ nằm sấp trên lưng nam sinh kia, cười với khuôn mặt rực rỡ.
Cô cũng có chút rung động.
" Nè.
" Cô lung lay tay Hứa Giác một chút " Anh cũng cõng em đi.
"
" Tại sao ? "
" Anh chưa từng cõng em.
"
" Này gọi là lý do gì ? " Hứa Giác quay đầu nhìn về phía cô, vừa cười một tiếng " Làm nũng với anh, anh liền cõng em.
"
" ...!Không phải anh nói em không làm nũng anh cũng thích sao ? "
" Thích là thích, nhưng anh chưa nói muốn cõng em.
"
" ...!Quên đi.
"
Tần An Nhiên hất tay của anh ra, bước nhanh đi về phía trước, cô cho là Hứa Giác sẽ gọi cô lại, sau đó đồng ý cõng cô.
Không nghĩ tới anh thật sự đuổi kịp đi song song với cô, cũng không có bất kỳ sự biểu lộ gì khác.
Cô tức giận trong lòng, nhưng không thể làm gì.
Cô quả thật không đoán ra mạch não của anh.
Cứ như vậy mà đi ra khỏi công viên, đoàn người trở lại trường học, đi tới nhà ăn tầng 3 liên hoan.
Hơn mười người vây quanh ngồi xuống bàn tròn lớn, gọi gà hầm nồi hơi món nổi tiếng nhất của nhà ăn, còn gọi thêm ít đồ ăn.
Đang lúc chờ thêm món ăn, Tần An Nhiên xít lại gần Hứa Giác.
Mới vừa ngồi xuống, anh liền hỏi mượn người phục vụ cục sạc.
Lúc này đang mở hộp thư ra, bức ảnh trên giao diện đang hiện lên từ từ.
Cô hơi bất an kiểm tra vẻ mặt của Hứa Giác, nhưng phát hiện không có thay đổi gì.
" Em nói là cái này ? " Hứa Giác hỏi.
" Ừ.
"
" Này có gì.
" Hứa Giác khẽ xuy một tiếng, đóng giao diện.
" Nếu như em không nói trước cho anh, anh sẽ không hiểu lầm ? "
Hứa Giác cất di động, nhướng mày nhìn về phía cô : " Làm sao có thể.
Có anh đỉnh của chóp như này, em còn để ý ai ? '
" ...!"
Lúc này, gà hầm nồi hơi được bưng lên, nồi hầm nóng hổi mang theo hương vị thịt gà đậm đà, lập tức tràn ngập ra.
Tần An Nhiên nghĩ đến vẻ mặt của Hứa Giác lần trước lúc cô ăn cơm cùng Tô Dịch Văn, không kìm được hỏi : " Vậy tại sao lần trước thấy em ăn cái này cùng với anh Dịch Văn, anh nhất quyết không gọi nó, không phải hiểu lầm thì là gì ? "
" Khi đó còn chưa ở bên nhau.
" Hứa Giác tự tin " Nếu bây giờ em lui để đi thêm bước*, đó chẳng phải là mắt mù sao ? "
* Gốc : 退而求其次.
Tìm điều tốt hơn ngay cả khi có điều tốt rồi ( theo zhidao.baidu.com )
Tần An Nhiên lười nói chuyện cùng anh tiếp, cô quay đầu về, đúng dịp thấy Đỗ Thi Vũ cùng bạn trai ngồi đối diện cô.
Lúc này cô mới thấy rõ khuôn mặt của người nam sinh kia, khách quan mà nói dáng dấp không tính là xuất sắc, mặt vuông, mũi ưng, trên mặt còn có rất nhiều nốt đậu, thuộc kiểu hình mờ nhạt trong đám đông.
Cô cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì mặt mũi nam sinh kia khác một trời một vực với Hứa Giác, cô vẫn nghĩ là Đỗ Thi Vũ rất thích kiểu như Hứa Giác này.
Đỗ Thi Vũ dường như chú ý tới Tần An Nhiên đang nhìn bọn họ, chủ động nói với cô : " An Nhiên, cậu còn chưa gặp qua bạn trai tớ đúng không, Hình Huy.
A Huy, đây là Tần An Nhiên.
"
Tần An Nhiên lễ phép lên tiếng chào với Hình Huy, tùy ý chào hỏi một chút : " Chào cậu, cậu ở học viện nào ? "
" Anh ấy ở học viện phần mềm.
" Đỗ Thi Vũ giành nói trước, vẻ mặt mang theo chút hài lòng " Hơn nữa bố anh ấy là viện trưởng học viện phần mềm.
"
" Ồ.
" Lần này trong đầu Tần An Nhiên hơi hiểu rõ, vẫn nể tình đáp lại nói : " Thật giỏi đó.
"
Mặc dù cô cũng không nói ra giỏi chỗ nào.
" Tớ giỏi gì đâu.
" Hình Huy cười nói " Hứa Giác mới giỏi, ở học viện chúng ta thường xuyên nghe được tên của cậu, hôm nay rốt cuộc được gặp.
"
Lời nửa câu sau của anh ta trực tiếp chuyển hướng nói Hứa Giác, gạt hai cô gái sang bên.
Hứa Giác đang tháo túi đựng chén đĩa trước mặt ra, nghe được lời khen bất ngờ, ngẩng đầu miễn cưỡng cười một tiếng, nói câu " Quá khen " .
" Này, Hứa Giác.
" Cố Quân đột nhiên chen vào " Cậu nói xem cậu giỏi như vậy, năm đó sao báo vào Hoa Đại, không báo danh vào Thanh Đại ? "
Hứa Giác ngẫm nghĩ một chút, buông chén đĩa xuống : " Chuyện này nói rất dài dòng.
"
Trong lúc nhất thời, một bàn người đều yên tĩnh lại, nhìn về phía bên này.
Tần An Nhiên cũng hơi hơi ngẩn ra, chậm rãi quay đầu.
Cô cũng muốn nghe một chút, Hứa Giác sẽ giải thích như nào.
" Đó là một buổi sáng thứ bảy, tôi đi ra cửa đổ rác.
" Hứa Giác dựa lưng vào ghế, giọng thong thả, từ từ kể " Sau đó đột nhiên nhìn thấy trong thùng rác của tiểu khu có một tấm thư thông báo trúng tuyển Hoa Đại, em nhặt lên mở ra nhìn một cái, trên đó viết tên em.
Cho nên em tới đây.
"
Một bàn người : " ...!"
" Chính là như vậy, tin hay không thì tùy.
" Hứa Giác vừa nói vừa tiếp tục tháo.
Những người khác lắc đầu một cái, lại tiếp tục tụm năm tụm ba nói chuyện.
Chỉ có Tần An Nhiên lại chăm chú nhìn Hứa Giác một hồi, vẻ mặt có chút ảm đảm.
Cơm nước xong, Hứa Giác đưa Tần An Nhiên về ký túc xá.
Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối lại, nhưng đèn hai bên đường đã sáng lên, bầu trời màu đen cùng ánh đen màu cam đan xen lẫn nhau.
Hai người đi tới dưới ký túc xá, Tần An Nhiên cũng không đi lên ngay, mà đứng tại chỗ.
" Hứa Giác.
"
" Ừ ? "
Tần An Nhiên dừng một chút, rốt cuộc hỏi ra vấn đề luôn muốn hỏi : " Anh ...!Là vì em, mới bỏ Thanh Đại sao ? "
Hứa Giác không nói gì.
Tần An Nhiên biết, anh xem như ngầm thừa nhận.
Đột nhiên cô cảm giác được sự khó chịu, sự nỗ lực không nghĩ nữa, áy náy và tự trách lúc trước thoáng chốc lại dâng lên, cùng với lời Uông Thục Lan ngày đó.
" Hứa Giác, thật ra thì ...!Em không nghĩ anh làm vậy.
" Tầm mắt Tần An Nhiên nhìn về phía mặt đất, thanh âm rất nhẹ " Em không nghĩ anh vì em mà làm lỡ tương lai của mình, như vậy em sẽ cảm thấy ...!"
Hứa Giác khẽ cười một cái, đột nhiên hỏi : " Vậy hiện tại anh làm không tốt sao ? "
" Hả ? "
" Người ưu tú như anh ở nơi nào cũng có thể tạo ra thành tựu, cho nên đi trường nào cũng như nhau ------- "
Vừa nói Hứa Giác vừa đưa tay ra, kéo Tần An Nhiên vào trong lồng ngực.
Đầu anh tựa vào đỉnh đầu cô, hơi thở lay động sợi tóc của cô, dịu dàng mà nóng bỏng :
" Nhưng mà, nữ sinh anh thích, khắp thế giới cũng chỉ có 1.
".