Giọng Tiết Hiểu Bình tự nhiên thong thả, nghe không có gì khác thường xảy ra.
Tần An Nhiên hơi dừng chút, tự biết quả thật không gạt được, nhấp môi dưới, đáp : " Hơn hai năm ạ.
"
Tiết Hiểu Bình gật đầu một cái : " Cũng nhìn ra được.
"
Editor : Ý là mẹ An Nhiên cũng nhìn ra yêu được từng đấy năm.
Sau đó bà hạ tay xuống, vỗ xuống vị trí bên người : " Tới ngồi.
"
" Mẹ.
" Tần An Nhiên hơi chột dạ, cô nghĩ đến câu hỏi lần đó của mẹ, mới vừa ngồi xuống sô pha liền giải thích " Không phải con cố ý gạt ngài, là con không xác định được mẹ đồng ý hay không...!"
Nói tới đây, cô rất thấp thỏm quan sát vẻ mặt mẹ, dè dặt hỏi : " Mẹ, ngài sẽ phản đối sao ? "
Tiết Hiểu Bình nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp, khóe miệng vẫn nhếch lên, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng : " Mẹ nhìn đứa nhỏ Hứa Giác này lớn lên từ nhỏ, mặc dù lúc nhỏ có chút nghịch ,nhưng tính rất tốt, hơn nữa bây giờ càng ngày càng ưu tú.
"
Không biết tại sao, mặc dù là lời khích lệ, nhưng Tần An Nhiên không buông lỏng được chút nào, ngược lại cảm thấy sợ hãi khi nghe.
Luôn có dự cảm xấu bám lấy thần kinh cô.
Quả nhiên, Tiết Hiểu Bình dừng chút, lại nói : " Nhưng mà...!"
Nghe được hai chữ này, trong lòng Tần An Nhiên hồi hộp nhảy dựng lên, ngón tay siết chặt viền ghế sô pha, nhịp tim cũng bắt đầu rối loạn.
Tiết Hiểu Bình để ý đến vẻ mặt cô, cố gắng xoa dịu nói : " An Nhiên, những năm gần đầy, thái độ của Hứa gia đối với nhà chúng ta con cũng có thể cảm nhận được, cho nên bố mẹ nó đối với việc hai đứa ở chung ...!"
" Mẹ, thật ra thì bố mẹ Hứa Giác ...!" Tần An Nhiên vội vàng mở miệng, cô vốn muốn nói bố mẹ anh không phản đối, nhưng cô không có đủ tự tin để nói chắc chắn như vậy, vì vậy sửa lời nói " Khá tốt ạ.
"
" Khá tốt ? " Tiết Hiểu Bình lặp lại một lần, hơi híp mắt, dường như nhận ra gì đó " Bố mẹ nó biết quan hệ của hai đứa ? "
Tần An Nhiên gật đầu một cái, suy xét đến cảm giác của mẹ, giải thích : " Là tình cờ phát hiện trước.
"
Tiết Hiểu Bình nhìn cô chăm chú, vẻ mặt hòa ái như cũ, chẳng qua là giọng trầm thấp hơn : " Nhưng mà, mẹ không thể tiếp nhận chỉ là ' khá tốt ' ."
Sau đó đưa tay khẽ vuốt xuống tóc cô : " An Nhiên, mẹ không muốn con chịu khổ dù chỉ một chút.
"
" Nhưng con ở bên Hứa Giác không khổ ạ.
"
Tiết Hiểu Bình thở dài nói : " An Nhiên, bây giờ con còn không hiểu.
Gả cho một người, là gả cho cả một gia đình.
Hứa Giác vĩnh viễn không có cách nào xa khỏi gia đình thàng bé, cho nên thái độ của bố mẹ nó vĩnh viễn không thể loại ra ngoài được.
Mẹ không hy vọng sau này sẽ lo cho cháu mẹ, nhưng lo cho việc bố mẹ thằng bé có thể cho phép con hay không ? Có thể đối đãi bình đẳng với con hay không ? Có thể không hà trách con hay không ? "
Tần An Nhiên vốn muốn nói, có Hứa Giác sẽ không.
Nhưng cô không nói ra, cô cảm thấy mẹ vừa mới biết chuyện này mà mình cứ cãi lại bà, sẽ khiến bà cảm thấy cô có bạn trai rồi lại đứng phía đối lập với bà.
Cô nghĩ, chẳng qua là mẹ lo lắng, nhưng bản thân bà không có ý kiến gì với Hứa Giác, cho nên cũng không phải là phản đối mãnh liệt.
Giống như bất kỳ bà mẹ nào cũng sẽ lo cho con cái.
Nhưng đây không phải chuyện lớn, cô có thể giải quyết vấn đề này.
Tiết Hiểu Bình cũng không nói gì nữa, bà không ép Tần An Nhiên phải quyết định gì, sau khi nói xong liền vội vã ra cửa chạy tới tiệm may.
Còn lại Tần An Nhiên ở nhà một mình.
Cô trở lại phòng ngủ, ngồi trước bàn đọc sách, nâng má trầm tư.
Bỗng nhiên, máy tính trước mặt có tiếng thông báo.
Là email.
Cô vội vàng mở ra nhìn một cái, là giáo viên bên nước ngoài gửi tới.
Bên trong nói bởi chính phủ Mỹ cắt giảm ngân sách, kinh phí đưa đến phòng thí nghiệm chưa đủ; hơn nữa trước mắt kinh tế giảm , hạng mục công ty không còn tốt, cho nên không có những nguồn vốn khác.
Vì vậy, chỉ có thể cấp cho cô một nửa học bổng, phần còn lại cô phải tự chi trả.
Tần An Nhiên đọc xong email này, cảm thấy toàn bộ đầu óc cũng nổ tung.
Mỗi một chữ đều giống như tia chớp vậy, cuối cùng ở trước mặt cô bổ ra một vực sâu.
Đối với cô mà nói, một nửa học bổng, kỳ thật chẳng khác nào không có.
Bởi vì cô không có khả năng lấy ra mấy chục vạn còn lại, gia đình cô cũng không có khả năng cung cấp số tiền này.
Điều này cũng có nghĩa là cô không có cách nào xuất ngoại.
Giống như kịch vậy, màn thi đại học lại diễn ra lại.
Cô cố gắng như vậy, cho tới bây giờ không hề chịu thua, cuối cùng lại bởi vì một vài lý do bên ngoài, khiến cô lỡ mất cơ hội tốt khi mà chỉ cách mục tiêu một bước nữa.
Chẳng qua là lần này dính đến hậu quả lớn hơn rất nhiều.
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm email này, ngồi ngơ ngác một mình.
Màn hình máy tính dần dần tắt, chữ đen trên nền trắng cùng dần tối đi, mãi cho đến khi không còn thấy gì.
Ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống, đèn đường xa xa chiếu vào trên kính, phản chiếu vết sáng nhỏ.
Trong phòng không bật đèn, đèn chiếu từ bên ngoài vào cũng không tăng thêm chút sáng nào trong phòng, bóng tối càng sâu thêm chút, dần dần giấu khuôn mặt cô trong bóng tối, ngũ quan hơi ảm đạm.
Giống như quay một vòng, rồi lại trở điểm bắt đầu.
Lần này cô cố gắng, đến cuối cùng dường như chỉ là vì chứng minh Uông Thục Lan nói đúng.
Cô có lòng hơn, nhưng không đủ sức.
Cô đã làm chậm trễ Hứa Giác rất nhiều lần, bây giờ có thể sẽ là thêm một lần nữa.
Không phải cô cố gắng là có thể ngăn chặn loại chuyện này có thể xảy ra lần nữa.
Cô đã không theo kịp nhịp bước của Hứa Giác.
Cô chỉ làm liên lụy anh.
Tần An Nhiên thở dài thật sâu một cái, nhưng sự buồn rầu trong lồng ngực không giảm đi chút nào.
Cô nghĩ đến lời mẹ nói vừa rồi ở phòng khách, lần này cô thực sự không có sức nói với mẹ nhà Hứa Giác không phản đối.
Bởi vì có thể tưởng tượng ra thái độ của mẹ Hứa Giác một khi biết kết quả này.
Hết thảy lại trở về điểm xuất phát.
Buổi tối nằm trên giường, Tần An Nhiên trăn trở rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ mỏng đi vào, khiến vách tường trắng như tuyết càng lộ thêm vẻ ảm đạm.
Cô nhìn chằm chằm bốn phía tường trắng trống rỗng, suy nghĩ rất nhiều.
Đủ loại có thể, các kết quả, nhưng cô cũng không tìm được cách trả lời.
Cô trở mình, kéo gối ôm qua ôm vào trong ngực, đầu óc hỗn loạn lại trở nên trống rỗng.
Bỗng nhiên, cô rất nhớ Hứa Giác, cô muốn đi tìm anh.
Cô rất muốn gặp anh, rất muốn ôm anh một cái, rất muốn nghe anh nói một chút.
Vì vậy, bỗng chốc cô đứng dậy xuống giường, nhờ ánh trắng bên ngoài bắt đầu sắp xếp hành lý, tùy tiện nhét quần áo vào.
Sáng hôm sau, cô lấy cớ phải chạy về trường học làm thực hành xã hội, mua phiếu trở về.
Ở trên tàu hỏa, cô gửi tin nhắn cho Hứa Giác.
Mặc dù thông báo rất đột ngột, nhưng ngay khi vừa ra khỏi trạm, cô liền nhìn thấy bóng dáng của anh, anh đã chờ ở nơi đó.
Cô trực tiếp chạy nhanh tới, sau đó ôm lấy anh, đầu tự vào trong ngực anh, hai cánh tay vòng chặt ở thắt lưng anh.
Cô hít sâu một hơi, hít toàn bộ mùi thơm xà phòng mát mẽ trên người Hứa Giác vào mũi.
Mùi trên tàu hỏa rất dơ rất loạn, nhưng vùi trong ngực Hứa Giác, dường như tất cả thứ không tốt xung quanh đều tan thành mây khói.
Cô rất lưu luyến mùi hương của anh, sự tốt đẹp mà anh mang đến.
" Làm sao vậy ? " Hứa Giác dường như hơi bất ngờ, nhưng vẫn ôm cô, đưa tay sờ tóc cô một cái trêu nói " Anh bảo em lên sớm chút, cũng không bảo anh tới vào ngày tiếp theo nhé.
"
Tần An Nhiên không nói gì, chóp mũi dừng ở ngực anh dùng sức cọ một cái.
Hứa Giác nâng ót cô lên, nhẹ nhàng khiến cô ngẩng đầu lên, hỏi : " Sao vậy ? "
Tần An Nhiên nhìn anh, trầm mặc, trên mặt có một lớp bóng mờ không rõ ràng.
Hứa Giác rũ mắt quan sát cô, vẻ mặt dần dần có chút thay đổi, màu mắt đậm hơn chút.
" Không được.
" Anh mở miệng nói, giọng nặng nề.
" Dạ ? " Tần An Nhiên không rõ lý do.
" Nếu như em muốn nói lời chia tay, không được.
Trừ cái này ra, chuyện gì anh cũng đều có thể giải quyết giúp em.
"
Tần An Nhiên càng mơ hồ hơn : " Em chưa nói em muốn chia tay mà.
"
Vẻ mặt trên mặt Hứa Giác thả lỏng hơn ít, hơi nhấc mày, đưa tay khẽ bóp má cô một cái : " Vậy thật sự là bởi vì nhớ anh nên mới đột ngột trở lại ? "
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc, buông lỏng tay ôm anh.
Cô lấy lại bình tĩnh, quyết định nói cho anh, chuyện gì cô cũng không muốn gạt anh : " Hứa Giác, em nói với anh một chuyện.
"
" Ừ.
"
" Chính là ...!Chính là không phải lần trước em liên lạc với một giáo viên nước ngoài sao ? Chính là cái có hy vọng nhất đó.
Trước đó cuộc nói chuyện vẫn ổn...!" Tần An Nhiên nói, một bên để ý vẻ mặt của anh " Sau đó ngày hôm qua em nhận được email của cô ấy, nói không có cách nào cho em học bổng toàn phần.
"
Hứa Giác nghe xong, vẻ mặt không chút thay đổi : " Là chuyện này ? "
" Đây là việc lớn mà.
" Tần An Nhiên nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của anh, có chút kích động " Nếu em không đi được, nhà anh nhất định sẽ có ý kiến, đến lúc đó liền ...!"
Hứa Giác cắt ngang cô : " Vì sao không đi được ? "
" Bởi vì cho dù là một nửa học bổng, cũng phải cần thêm mấy trăm ngàn.
Kể cả khi em đi làm, trước khi nộp tiền học phí còn có tiền bảo lãnh các kiểu, cũng là cần bỏ tiền ra trả trước thời hạn.
Nhà em không thể có mấy trăm ngàn, chính em đi làm thêm còn không kiếm được nhiều tiền như vậy, như vậy cũng như là offer này mất hiệu lực.
" Tần An Nhiên cau mày giải thích, càng nói tâm trạng càng đi xuống.
Cô nói có chút khô miệng, nuốt nước miếng : " Hơn nữa, em còn chưa kịp nói với anh, mẹ em bởi vì lo thái độ của nhà anh nên cũng hơi không đồng ý, đến lúc đó hai bên cùng phản đối...!"
Nghe nói vậy, vẻ mặt Hứa Giác mới thay đổi rõ ràng.
Nhưng anh cũng không nói gì nhiều, chỉ là cầm hành lý của cô lên, kéo về phía bãi đỗ xe : " Đi thôi, trở về trước rồi hãng nói.
"
Lên xe, Tần An Nhiên mới vừa thắt chặt đai an toàn, Hứa Giác liền đưa cô một cái cốc, bên trong là nấm tuyết và hạt sen.
Nấm tuyết trắng nõn trơn mềm, tất cả nở ra.
Anh giải thích : " Sợ em chạy tới vào ngày nóng như vậy sẽ cảm nắng.
"
Tần An Nhiện nhận lấy, nhưng chưa mở uống, chỉ đặt trên đầu gối, cô không đói bụng.
Giống như lần trước ở nhà bà nội Hứa gặp được bố mẹ anh vậy, loại này vốn là đồ tươi mát nhưng lại không khiến cô cảm thấy vui hơn chút nào.
Dọc đường đi hai người không nói gì.
Tần An Nhiên dựa vào ghế ngồi, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến thái độ thờ ơ của Hứa Giác, có chút bực mình.
Đến hầm gara của tiểu khu, Hứa Giác đậu xe xong, không đưa cô đi lên tầng ngay, mà đưa cô đi tới chỗ ngân hàng trong tiểu khu.
Anh đưa cô vào thẳng gian ATM được ngăn cách, cách một tiếng tự động khóa lại.
" Tới đây làm gì ? " Tần An Nhiên không hiểu.
" Vốn muốn nói với em sau.
" Hứa Giác vừa nói vừa rút một tấm thẻ trong ví tiền, đưa tới trước mặt cô " Cắm vào trong.
"
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng, chần chờ không nhúc nhích.
" Hm ? " Hứa Giác lung lay thẻ.
Trong tay cô còn cầm cốc, anh trực tiếp cầm giúp cô.
Tần An Nhiên mới chậm rãi cầm lấy, xoay người cắm thẻ vào khe nhận thẻ.
Hứa Giác đứng ở sau lưng cô, lại nói : " Mật mã là xxxxxx."
Tần An Nhiên nhập vào, sau đó bấm theo chỉ dẫn của anh, kiểm tra tài khoản, tài khoản tiết kiệm.
Thao tác từng bước một, bỗng nhiên, giao diện xuất hiện một con số.
Cô giật mình, phía sau thật là nhiều số không.
Đối với cô mà nói, là một khoản tiền rất lớn : " Đây là ...!"
Cô còn chưa kịp hỏi, sau lưng Hứa Giác đã mở miệng nói : " Em nhìn, em hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền nong.
"
Tần An Nhiên chớp chớp mắt, lại nhìn về phía màn hình, tạm thời không nói gì.
Hứa Giác còn nói thêm : " Anh đã tích đủ tiền đi du học của hai chúng ta, cho nên mặc kệ có học bổng hay không cũng không sao.
"
Sau đó dường như biết cô đang suy nghĩ gì, hoàn toàn loại bỏ băn khoăn của cô : " Tự anh kiếm.
"
Tần An nhiên nhìn chằm chằm con số trên giao diện, ánh mắt hơi mất tập trung.
Chỗ máy ATM không có những người khác, ở trong cái không gian nhỏ hẹp này, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
" Anh ......!"
Tần An nhiên vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên màn hình chợt lóe, bởi vì trong lúc lâu không thao tác, tự động nhắc nhở rút thẻ ngân hàng ra.
Anh đưa cái cốc cho cô, rút thẻ ngân hàng ra, kéo cô đẩy cửa ra ngoài, đi về phía nhà.
Tay Tần An Nhiên bị anh nắm thật chặt, lòng bàn tay rộng lớn đem lại cho cô cảm giác an toàn kiên cố.
Giống như vô số lần trước vậy, vấn đề mà cô bối rối rất lâu, anh vừa xuất hiện, trong chớp mắt liền giải quyết được.
" Hứa Giác.
" Cô khẽ gọi một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía anh " Số tiền này, anh đã cóp bao lâu ? "
Mắt Hứa Giác hơi trầm xuống, đáp : " Không nhớ rõ.
"
Anh nói bình tĩnh thản nhiên, dường như là chuyện không cần tốn nhiều sức.
Nhưng Tần An Nhiên biết, anh là một sinh viên, kiếm được nhiều như vậy không hề dễ dàng.
Hiện tại, từng chút từng chút một lúc trước bỗng nhiên xâu chuỗi lại.
Cô rốt cuộc cũng hiểu, tại sao anh luôn bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy, thường xuyên đi công tác, kỳ nghỉ về nhà nhưng cũng vội vã trở lại trường.
Anh luôn lộ vẻ mệt mỏi, trong mắt anh có tia máu đỏ, dưới mắt tối xanh, ban đêm kẽ hở cửa phòng anh sáng đèn, còn có lúc trước anh bị bệnh.
Từng đoạn ngắn trước kia chợt lóe lên trong mắt cô, toàn bộ tụ lại, trở nên rõ ràng giống như đoạn phim vậy.
Cảm xúc cuồn cuộn tích tụ lại, giọng cô có chút khàn : " Thật ra thì, anh hoàn toàn có thể nói kế hoạch của anh cho em.
Em có thể cùng anh góp tiền, cũng có thể ăn mặc tiết kiệm hơn ......!"
Cô sớm biết rằng anh vất vả tích cóp tiền như vậy, cô sẽ ngăn anh tốn nhiều tiền cho cô, mua cho cô rất nhiều đồ.
Lúc trước Đỗ Thi Vũ nhắc tới LA MER, còn có chỉ cần nghe nữ sinh khác khen đồ nào tốt, anh đều sẽ mua toàn bộ cho cô.
Kỳ thật cô không phải không thể sống khổ.
Hứa Giác nghe xong cười một tiếng, đưa tay xoa tóc cô, giọng ôn nhu : " Anh nào chịu để em chịu khổ.
"
Tần An Nhiên hơi thấp đầu xuống, ngón tay khẩy thành cốc, nói không nên lời.
Đột nhiên cô cảm giác cổ họng hơi khô, theo bản năng mở cốc trong tay ra uống.
Đúng lúc ngậm một viên hạt sen vào miệng, cô lại phát hiện không hề đắng.
Hóa ra có anh, cô hoàn toàn không phải chịu khổ.
Cô hiện tại, có thể kiên định mà nói chuyện này cho mẹ.
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi : " Là từ khi anh biết em muốn xuất ngoại từ đó bắt đầu cóp tiền sao ? "
" Không liên quan đến chuyện ra nước ngoài, ban đầu anh đã tính, cũng chỉ là muốn thực hiện lời hứa của mình.
"
Tần An Nhiên giật mình : " Lời hứa gì ? "
Hứa Giác dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía cô, khẽ cười một cái, nhưng giọng nghiêm túc : " Em có thể không biết, nhưng trước kia anh đã sớm nói qua ------ "
Bỗng nhiên, thời gian chồng lên vào cái đêm khuya kia sau khi thi đại học.
Chẳng qua giờ là buổi trưa, nóng hơn trước kia rất nhiều, cũng sáng ngời nhiều hơn so với lúc trước.
Mặt trời chói chan trên đầu, cây lá xung quanh cũng nhuộm sáng, cho dù đứng dưới bóng râm cũng không làm mất được thời tiết mặt đất bốc hơi nắng hè chói chang.
Nhưng bỗng dưng có gió thổi qua, mang đi thời tiết nóng ran, cũng mang đi thanh âm huyên náo trên cây.
bốn phía dường như im lặng không tiếng động, khiến lời nói của thiếu niên càng rõ ràng :
" Anh sẽ nuôi em.
"
Tần An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, tầm mắt từng chút phác họa hình dáng của anh.
Vẻ ngoài của Hứa Giác góc cạnh hơn nhiều so với lúc trước, xương lông mày rõ ràng, chóp mũi thon gọn.
Nhưng ngược sáng, ngũ quan được phủ lên sự êm dịu, mặt mày vẫn mang theo khí thế thiếu niên ấm áp mát mẻ như cũ.
Thật ra thì, cái đêm say rượu đó, lúc đang mơ mơ màng màng cô dường như nghe được Hứa Giác nói 4 chữ này.
Nhưng lúc tỉnh táo lại, cũng không dám xác nhận.
Cô giờ mới hiểu được, lời hứa thời niên thiếu, cũng không phải là lời nói suông.
Anh nói được là làm được..