Tần An Nhiên lúc này mới nhìn thấy Từ Uyển sau lưng Tô Dịch Văn.
Cô ấy đang ngồi ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt di chuyển giữa cô và Hứa Giác, ánh mắt phức tạp và thâm sâu.
Ấn đường Tần An Nhiên giật giật, nhưng vẫn gật đầu một cái với Tô Dịch Văn, cười để anh ấy đi làm việc trước đi.
Hôm nay là ngày vui của anh ấy, nếu anh ấy cũng quyết định mời Từ Uyển mình cũng không cần khiến người ta ấm ức.
Hai người ngồi xuống chỗ bên cạnh Từ Uyển.
Tần An Nhiên vẫn quay đầu gật đầu báo cho cô ấy một chút, coi như là chào hỏi.
Hứa Giác thì giống như căn bản không thấy cô ấy vậy, ngồi xuống trực tiếp chuyển hướng sang bên kia, ngược lại dường như cảm thấy hứng thú hơn ít với bố trí sân khấu hôn lễ giữa đại sảnh.
Tần An Nhiên rảnh rỗi ngồi không có việc gì cũng bắt đầu nhìn xung quanh.
Trong phòng khách nhộn nhịp khách mới lui tới rất nhiều, cũng rất ồn ào náo động.
Cô để ý thấy một người đàn ông trung niên phúc hậu hơn 50 tuổi đứng ở chính giữa không ngừng chào hỏi khách xung quanh.
Cô dự đoán hẳn là bố cô dâu.
Cô nghe bên phía cô dâu là một gia đình rất có địa vị ở thành phố Hoa Quỳnh.
Lại ngồi một lúc, Tần An Nhiên đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Khách sạn Kim Bằng là khách sạn xa hoa đắt tiền số một số hai của thành phố Hoa Quỳnh, phòng vệ sinh cũng lắp đặt nguy nga lộng lẫy.
Bên cạnh là một hàng dài gương, phía trước đặt ghế vuông nhỏ bằng da để khách ngồi trang điểm dùng.
Sau khi Tần An Nhiên ra ngoài từ vách ngăn thì rửa tay, ngồi trên ghế vuông nhỏ lấy ra son môi chuẩn bị trang điểm chút.
Bỗng nhiên,một vách ngăn khác bị đẩy, Từ Uyển đi ra.
Cô ấy thấy Tần An Nhiên, có thể bởi không có mặt Hứa Giác nên vẻ không vui không che giấu chút nào.
Cô ấy đi tới bên cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước.
Trong phòng vệ sinh không có những người khác, hai người cũng không nói gì, chỉ có tiếng rào rào của tiếng nước chảy.
Từ Uyển lau tay, cũng ngồi vào một ghế vuông bên cạnh lấy hộp phấn ra, ấn vào cánh mũi hai bên mấy cái.
Cuối cùng, Tần An Nhiên lên tiếng trước hỏi ra vấn đề cô luôn muốn hỏi : " Từ Uyển, tại sao cậu phải làm như vậy ? "
Phòng vệ sinh rất lớn, tiếng của Tần An Nhiên không to lắm nhưng mơ hồ có tiếng vọng.
Động tác trên tay Từ Uyển dừng vài giây, lại tiếp tục, hừ một tiếng : " Sao cậu biết là tôi ? Nữ sinh thích Hứa Giác không phải rất nhiều sao ? "
Tần An Nhiên buông son môi xuống, cách một tiếng đóng nắp lại.
Cô chớp mắt nhìn, chậm rãi mở miệng : " Bởi vì số đó là một số nhỏ cậu đã đăng ký lúc tiểu học.
"
Thấy cô vậy mà còn nhớ cái này, vẻ mặt Từ Uyển dường như rất bất ngờ.
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm vỏ ngoài tối của son môi kia, ánh mắt hơi mất tập trung, âm thanh nhẹ như không thể nghe thấy : " Từ Uyển, có thể cậu đã quên ban đầu chúng ta đã thân như nào.
"
Từ Uyển nghe xong lại không có ý thương xót cho Tần An Nhiên, vẻ mặt ngược lại trầm xuống : "Hóa ra là cậu nói cho Hứa Giác.
"
Tần An Nhiên hơi kinh ngạc ngẩng lên : " Hứa Giác cũng biết là cậu gửi ? "
Cô chưa từng nghe Hứa Giác nhắc tới chuyện này.
" Thế nào ? Hóa ra cậu không biết chuyện này ? " Từ Uyển nhìn cô, cay nghiệt mà giễu cợt nói " Hai người các người bình thường ít trao đổi, chuyện gì cũng không nói ? "
Thấy thái độ cô ấy như vậy, Tần An Nhiên cảm thấy cũng không cần khách khí, giọng cứng rắn : " Chúng ta chưa bao giờ thảo luận người không quan trọng.
"
Từ Uyển nghe vậy vẻ mặt thay đổi, mím chặt miệng không tiếp lời.
Tần An Nhiên bỏ son môi vào trong túi xách, đứng lên đi về phía cửa phòng vệ sinh.
Bỗng nhiên, cô dường như nhớ ra gì đó, dừng bước lại : " Đúng rồi, tôi và Hứa Giác sắp kết hôn rồi.
"
Nghe được tin này, tầm mắt Từ Uyển dịch tới, vẻ mặt khiếp sợ và khó chấp nhận.
" Hôn lễ cũng không mời cậu.
" Tần An Nhiên không quay đầu nhìn vẻ mặt cô ấy, kéo tay nắm cửa ra đi ra ngoài " Dù sao tôi không rộng lượng như anh Dịch Văn.
"
Tần An Nhiên trở lại chỗ ngồi phòng tiệc, nói với Hứa Giác : " Chúng ta đi thôi, em không muốn ngây ngốc ở chỗ này.
"
Cô thật sự không muốn ngồi cùng một bàn cơm với Từ Uyển.
Hứa Giác nhìn cô một cái, gật đầu.
" Chúng ta đi chào hỏi chúc phúc với anh Dịch Văn và cô dâu rồi mới đi đi.
" Tần An Nhiên nói.
Hai người đứng lên, đi tới chỗ đại sảnh hai người kia.
Tô Dịch Văn giới thiệu cô dâu cho Tần An Nhiên hai người họ, bốn người tụ tập cùng nhau nói chuyện chút.
Cô dâu nhìn qua chính là kiểu được nhà cưng chiều hết mực, kiên căng và bướng bỉnh cùng với tính ôn hòa chín chắn của Tô Dịch Văn ngược lại rất xứng đối.
Đang trò chuyện, chợt nghe một giọng nữ the thé : " Tôi không cho phép cậu gả cho cậu ấy ! "
Tần An Nhiên cả kinh, quay đầu thấy Từ Uyển đứng cách bọn họ mười mấy mét.
Cảm xúc của cô ấy dường như hết sức kích động, ngực phập phồng, trên mặt là biểu cảm oán hận.
Cô giật mình, Hứa Giác đưa tay bảo vệ kéo cô ra sau lưng, sợ Từ Uyển tiến thêm một bước có hành động quá khích.
Toàn bộ đại sảnh ồn ào náo động thoáng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía này mang theo sự nghi ngờ với tình hường, không khí ngưng lại và khó xử.
Một giây tiếp, Từ Uyển dường như muốn xông lại đây, nhưng còn chưa bước được vài bước an ninh đã kịp chạy tới kiểm soát cô ấy.
Sau đó mấy người an ninh không quan tâm cô ấy giãy dụa và kêu gào, nhanh chóng dẫn cô khỏi nơi đây.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài chừng 5 phút, hội trường yên tĩnh lại kéo dài mười mấy giây ngay sau đó náo nhiệt trở lại.
Tần An Nhiên mất lúc lâu mới tỉnh táo lại, ngừng lại cảm xúc chút.
Cô quay về phía Tô Dịch Văn bọn họ, định giải thích một chút.
Ai ngờ thấy cô dâu trợn mắt nhìn Tô Dịch Văn một cái, khóe mắt hơi đỏ lên, oán giận nói một câu : " Em nói anh đừng mời bạn gái cũ đến rồi, nhìn xem anh làm gì này ! "
Vừa nói cô ấy vừa bước từng bước nhanh tới phòng nghỉ bên cạnh, Tô Dịch Văn vội vàng đuổi theo phía sau.
Tần An Nhiên còn đứng tại chỗ, từ phía sau có thể nghe thấy được cô dâu thút thít vừa đi vừa nói " Cô ta không cho phép, em gả cho anh, cô ta dựa vào, dựa vào gì mà không cho phép, em cứ gả ! "Tô Dịch Văn vẫn luôn ở bên cạnh ôm vai cô ấy, thấp giọng nhẹ nhàng dỗ.
Cô thu tầm mắt cùng nhìn nhau với Hứa Giác một cái, có chút áy náy lại hơi dở khóc dở cười.
Hứa Giác không nói gì, kéo cô đi tới cửa đại sảnh.
Ngồi vào trên xe, trong lòng Tần An Nhiên vẫn hơi bất an : " Hứa Giác, em cảm thấy hơi có lỗi với anh Dịch Văn.
Em vừa rồi gặp phải Từ Uyển ở nhà vệ sinh, nói với cô ấy vài lời có thể đã kích thích cô ấy, cho nên mới ...!"
Hứa Giác khởi động xe, giọng bình tĩnh : " Đó là lỗi của cô ấy, không phải em sai.
"
Tần An Nhiên nhớ tới lời Từ Uyển, hỏi anh : " Anh sớm biết hình là Từ Uyển gửi ? "
" Ừ.
"
" Vậy sao anh không kể với em ? "
" Người không quan trọng, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi.
"
Tần An Nhiên ngẫm nghĩ một chút vẫn hơi nghi ngờ, tự lẩm bẩm : " Cho nên nói thật ra thì cô ấy vẫn luôn thích anh...!Vậy tại sao phải ở bên anh Dịch Văn sau đó lại bỏ rơi người ta, như vậy không phải tổn thương hại người vô tội sao ? "
" Không biết, đầu óc có bệnh đi.
" Hứa Giác dường như không muốn bàn về Từ Uyển nhiều, chuyển đề tài " Đói sao ? "
Tần An Nhiên che xuống bụng, lúc này mới nhận ra : " Hơi.
"
" Một lát nữa mới về đến nhà.
" Tay Hứa Giác vịn ở tay lái, mắt nhìn về phía trước chân thành đề nghị " Em gặm ngón tay trước đi.
"
" ...!"
Hứa Giác khẽ cười một cái, trêu ghẹo nói : " Không phải lúc bé em thích ăn ngón tay nhất sao ? Làm bài tập cũng ăn.
"
" Em nào có ?!"
" Anh qua nhà em làm bài tập bao lâu, anh còn không biết ? "
" Anh còn không biết xấu hổ mà nói.
" Tần An Nhiên tức giận khi nhắc tới cái này, ngồi thẳng người bắt đầu khiển trách anh " Anh nào ngồi trên bàn quá 2 phút, lần nào cũng chạy loạn khắp nơi còn ảnh hưởng người ta làm bài.
"
Tần An Nhiên nhớ Hứa Giác lúc làm bài từ trước tới này chưa từng yên lặng.
Lúc không có mẹ cô ở bên cạnh trông, anh liền chạy khắp phòng, cả người giống như là có sức dùng không hết.
Có lần chơi mệt liền ngã ngủ trên giường cô ngay, không gối cũng không đắp chăn, chân duỗi rũ xuống ở bên ngoài giường một đoạn.
Cô thoáng thấy lúc rảnh rỗi khi đang làm bài tập, suy nghĩ chút đứng dậy khỏi bàn, kéo chăn qua chuẩn bị đắp cho anh.
Ai ngờ, anh bất ngờ mở mắt.
Thấy dáng vẻ Tần An Nhiên cầm chăn liền nhảy giống như châu chấu vậy.
Sau đó kêu la om sòm chạy ra ngoài, tìm mẹ cô tố cáo bởi Tần An Nhiên ghen tị vì anh thông minh hơn cô muốn nhân dịp anh ngủ che chết anh.
Hô ......
Tần An Nhiên nghĩ tới đây thở dài, lúc đó cô thấy ở chung với Hứa Giác rất mệt mỏi.
Cô làm sao cũng không ngờ tới, sau này lại có một ngày sẽ muốn ở chung với anh cả đời.
Bỗng nhiên xe dừng lại, cơ thể nghiêng về phía trước làm đứt đoạn suy nghĩ của cô.
" Sao vậy ? "
" Đi mua chút đồ ăn.
" Hứa Giác nói.
Tần An Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ mới để ý thấy xe đậu ở cửa một nơi " Cả nhà ".
Hai người xuống xe vào siêu thị.
Tần An Nhiên chọn ở khu bánh ngọt, bày đủ vị khiến cô do dự.
Cô dò hỏi : " Anh muốn loại nào ? "
Hứa Giác nhìn lướt qua, không chút nghĩ ngợi : " Vị nguyên bản.
"
" Hả ? Em cho là anh sẽ thích vị khoai từ nhân táo.
" Tần An Nhiên rất kinh ngạc " Không phải lúc cấp 3 mỗi lần thi anh đều tới tìm em ăn rất nhiều sao ? "
Hứa Giác giương cao âm cuối, cao ngạo và thiếu đòn : " Không phải lúc đó anh khó từ chối tình nồng sao ? "
" ...!"
Tần An Nhiên lười cãi vã với anh, dứt khoát cầm một hộp vị nguyên bản cùng một khoai từ nhân táo, lại cầm thêm hai túi sữa chua cùng nhau đưa đến quầy thu ngân.
Bỗng nhiên, một tay duỗi tới đặt một hộp màu xanh lên.
Người Tần An Nhiên cứng đờ.
Cô thấy là bao cao su.
Chị thu ngân cũng hơi sững sờ chút, đưa mắt nhìn hai người, hỏi một câu : " Xin hỏi là chung sao ? "
Tần An Nhiên không mở miệng, lúng túng rũ mi mắt xuống.
Hứa Giác thản nhiên " ừ " một tiếng như là một chuyện bình thường.
Chị thu ngân không nói gì thêm rồi giúp bọn họ thanh toán.
Sau đó vẻ mặt Hứa Giác thản nhiên trả tiền, cầm túi kéo tần An Nhiên đi.
Ngồi lên xe, Tần An Nhiên lúng túng còn chưa thoải mái được.
Cô cau mày hỏi anh : " Sao đột nhiên anh muốn mua cái này ? "
Sớm biết sẽ để một mình anh đi vào, cô ở trong xe chờ là được.
" Sợ nhà không đủ dùng.
" Hứa Giác dĩ nhiên đưa ra lý do, khởi động xe.
" ....!"
Anh luôn luôn có bộ dáng này, Tần An Nhiên dường như đã quen.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lúc tối qua, cô căn bản không nhắc tới cái này, ngược lại Hứa Giác rất thông thạo không biết lấy cái này ra từ đâu.
Cô chợt quay đầu chất vấn : " Hộp kia trong nhà ở đâu ra ? Anh đã mua từ sớm ? "
" Ừ.
"
" Anh người này ....!" Tần An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức " Anh đã sớm có ý định này rồi còn để em nói ra ! "
" Anh có tâm từ gì ? Anh đây cũng không phải là ...!" Ánh mắt Hứa Giác ngẫm nghĩ, giọng nhẹ mơ hồ " Tình nồng khó chối từ.
"
" ...!"
Lái xe một hồi thì vừa lúc gặp đèn đỏ.
Hứa Giác dừng xe, rảnh rỗi nhìn về phía cô, chỉ xuống bánh ngọt trong tay cô : " Sao không ăn ? "
" Em không đói.
" Tần An Nhiên tức giận nói.
" Không đói ...!" Hứa Giác ám chỉ rất rõ " Về nhà vận động một chút rồi ăn ? "
______
Sau khi về, Tần An Nhiên liền quên mất đoạn xen giữa Từ Uyển kia.
Học kỳ kế tốt nghiệp của năm tư đang tới gần, có rất nhiều việc muốn làm nên cô không có thời gian suy nghĩ khác.
Tham gia buổi lễ tốt nghiệp xong, Tần An Nhiên chụp hình cùng các bạn cùng phòng, tụ tập lại làm xong các loại thủ tục, những ngày ở lại Hoa Đại giờ được tính bằng ngày.
Cô chuyển từng đồ tới nhà Hứa Giác thuê, cơ bản mỗi ngày đều ở lại nơi nơi này.
Một tối, cô tắm xong đi ra chợt thấy màn hình điện thoại lóe lên, ở trên hiện Tô Dịch Văn gửi tin nhắn tới.
Cô mở ra nhìn chút là Tô Dịch Văn nói cho cô bởi vì lần trước Từ Uyển phá buổi lễ vợ anh ấy rất không vui, bảo bố cô ấy tìm chút quan hệ.
Không biết làm sao biết được thành tích ban đầu Từ Uyển thi vào học viện âm nhạc được sửa đổi, trực tiếp tố cáo cho học viện, Từ Uyển bị đuổi học.
Tô Dịch Văn dường như rất không đành lòng, vừa tiếc nuối vừa tự trách đối với chuyện này : 【 Ôi, anh cũng không biết cô ấy còn tình cảm với anh như vậy, nếu không cũng không mời cô ấy.
Như vậy sẽ không xảy ra chuyện này.
】
Tần An Nhiên nhìn tin nhắn của anh ấy cũng khôgn biết nên trả lời như nào, cầm lấy đưa tới trước mặt Hứa Giác ở sô pha bên kia.
Hứa Giác đang bận rộn với máy tính, nghiêng đầu nhìn lướt qua, hừ cười một tiếng bình luận : " Là một người ngốc.
"
* Gốc : 铁憨憨 nói một người ngốc nghếch.
Sau đó anh quay đầu tiếp gõ trên bàn phìm.
Tần An Nhiên thu điện thoại về, suy nghĩ chút còn chưa định nói với Tô Dịch Văn bất hòa giữa ba người bọn họ.
Anh ấy bây giờ rất hạnh phúc, sẽ không để anh ấy biết gì và cứ luôn hạnh phúc như vậy.
Cô đơn giản trả lời vài câu, đặt điện thoại trên bàn uống trà nhỏ.
Quay đầu thấy Hứa Giác còn đang nghiêm túc với công việc, cô mím môi, gọi một tiếng : " Hứa Giác.
"
" Ơi ? " Hứa Giác đáp một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm trên màn ảnh như cũ, động tác trên tay cũng khôgn dừng.
" Em nói với anh một việc.
Lúc trước em lại liên lạc cùng với giáo viên nước ngoài đó chút, bổ sung thêm cho cô ấy chứng minh kết quả thực tập thực nghiệm và thành thích năm tư đại học.
Sau đó tranh luận cùng cô ấy một chút rồi đảm bảo với cô ấy ...!"
Nghe đến đây, Hứa Giác dừng lại quay đầu nhìn về phía cô, lẳng lặng nghe cô một chút.
" Cho nên ...!" Tần An Nhiên dừng một chút, cười tươi " Cô ấy đồng ý cho em học bổng toàn phần.
"
Sau khi Tần An Nhiên nói xong thì chờ Hứa Giác đáp lại.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, bỗng nhiên cười, mặt mày giãn ra đưa tay quẹt nhẹ chóp mũi của cô một cái : " Không hổ là nữ sinh anh nhìn trúng.
"
Tần An Nhiên thấy phản ứng này của anh, trong lòng ung dung lại thoải mái.
Đây là quyết định cô làm ra sau ngày đó biết mọi nỗ lực của Hứa Giác từ trước tới nay.
Anh có lời hứa của anh, cô có lời hứa của cô.
Đó không chỉ là sự đảm bảo của cô đặt ra với mẹ Hứa Giác mà cũng là yêu cầu cô đặt ra với mình.
Cô sẽ không cản trở Hứa Giác, cô cũng không cho phép bản thân cản trở Hứa Giác.
Cô không muốn làm hoa lăng tiêu leo trèo mượn cành cao của anh che gió tránh mưa.
Cô phải trở thành hình tượng cây sánh vai đứng chung một chỗ với cây.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên chú ý thấy Hứa Giác lại vùi đầu về phía máy tính làm việc.
Ánh sáng trên màn hình phản chiếu đôi mắt đen, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm cẩn.
Cô mở miệng nói : " Em không cần tiền của anh để đi du học, cho nên anh không cần làm việc cực khổ như vậy.
"
Hứa Giác " ừ " một tiếng, giải thích : " Anh không bận việc.
"
" Vậy anh đang làm gì ? " Từ góc độ của cô không thấy rõ nội dung trong màn hình, cô thăm dò đi qua.
Hứa Giác trực tiếp lật máy tính đối diện với cô : " Đúng lúc xong rồi, em xem chút đi.
"
Tần An Nhiên thấy trên màn hình là giao diện trang bìa Taobao, giống như là một cửa hàng.
Cô di chuyển con chuột xem chút, tất cả sản phẩm bên trong là tạp dề đủ loại, hơn nữa kiểu mẫu đều có cảm giác rất quen thuộc, rất giống như ...!"
Bỗng nhiên cô nhẩn ra gì đó, chợt ngẩng đầu lên : " Đây là ...!"
" Ừ.
" Hứa Giác gật đầu một cái, cười với cô chút, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Cằm anh để ở trán cô, giọng hời hợt và thoải mái :
" Mẹ chúng ta không cần mang tạp dề đến bán ở chợ mua bán nữa.
".