Sau khi tốt nghiệp, mấy ngày này chuẩn bị đi ra nước ngoài Tần An Nhiên và Hứa Giác vẫn luôn chờ ở Hiệt Tú.
Hứa gia tặng bọn họ một nhà ở trung tâm thành phố coi như quà tân hôn, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn quay lại nhà ngang.
Một ngày, bọn như thường đến nhà bà nội Hứa ăn cơm.
Dừng xe ở đầu hẻm, hai người đi tới trong hẻm.
Tháng 7 nắng gắt nóng, thời tiết nóng bức không tiêu tan.
Nhưng vừa đi vào trong hẻm, bởi vì mặt trời không chiếu tới có cảm giác mát tạt vào mắt.
Giống như một ốc đảo trên sa mạc, con hẻm cũ kỹ chật trội này cho dù đi qua bao nhiêu lần vẫn khiến Tần An Nhiên cảm thấy vui mừng nhưu cũ.
Tay cô được Hứa Giác dắt, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn anh một cái.
Vẻ ngoài Hứa Giác đã trở nên góc cạnh rõ ràng, đường viền hàm gọn, đường nét mặt bên trơn mượt rõ ràng, từ trong ra ngoài hiện lên vẻ trầm ổn tuấn dật.
Chẳng qua là mặt mày đúng lúc lờ mờ dưới bóng tối nên vẫn còn mấy phần khí thế bướng bỉnh thời niên thiếu.
Lúc đi tới cửa cầu thang, bỗng nhiên Tần An Nhiên lên tiếng : " Hứa Giác, anh cong em lên đi.
"
Hành lang yên tĩnh, giọng cô cũng rất nhẹ.
Hứa Giác vừa mới bước lên bậc thang đầu, dừng bước, không hiểu quay đầu lại : " Sao đột nhiên muốn anh cõng ? "
" Từ trước giờ anh chưa từng cõng em, đại hội thể dục chân em bị chuột rút anh cũng không cõng em.
" Giọng Tần An Nhiên có chút kiêu căng, mang chút oán trách.
Vẻ mặt Hứa Giác bất đắc dĩ giải thích : " Không phải lúc đó anh không biết em có cho anh bế hay không sao ? Ngộ nhớ với cái đầu này em để cho nam sinh khác cõng thì làm sao ? "
" Vậy, đi bộ lần đó em bảo anh cõng anh cũng không cõng em.
"
" Khi đó anh vừa mới hôn em, anh sợ anh cõng em, sẽ ...!" Hứa Giác dừng một chút, đổi từ ngọt ngào " Cảm xúc dâng trào.
"
" ...!" Tần An Nhiên đột nhiên khăng khăng đứng lên, một bước cũng không chịu đi lên, miệng hơi bĩu chút " Em mặc kệ, dù sao anh cũng chưa từng cõng em.
"
Hứa Giác nhìn cô vài giây, thở dài, như là không có biện pháp gì với cô trực tiếp ngồi xuống : " Lên đây đi.
"
" Hì hì.
" Tần An Nhiên thấy anh thỏa hiệp, vui vẻ tiến lên nhoài người lên lưng anh.
Hứa Giác nâng bên trong đầu gối cô, đứng lên từng bước đi trên cầu thang.
Đầu Tần An Nhiên tựa vào gáy anh, hai tay rũ xuống trước ngực anh.
Cô khép hờ mắt, gò má mềm mại xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh theo từng bước đi.
Tóc anh ngắn dày và cứng đâm vào mặt cô hơi đau, cô dời đầu sang bên tai anh.
Bỗng nhiên nghe được Hứa Giác nói một câu : " Tần An Nhiên, anh phát hiện em bây giờ ngày càng tùy hứng.
"
Tần An Nhiên không trả lời, cũng không muốn xuống.
Hứa Giác cứ cõng cô như vậy đi tới tầng hai.
Nhà cũ qua nhiều thập kỷ, bức tường loang lổ luôn có sơn trắng rơi xuống hóa thành bụi di chuyển trong không khí, rất rõ ràng dưới cột đèn chiếu sáng xuống.
Hành lang chật hẹp, chỗ rẽ có một vòi chữa cháy chiếm nhiều vị trí.
Hứa Giác làm chậm bước chân, bắt lấy mắt cá chân Tần An Nhiên thu vào bên trong, cận thẩn tránh góc rỉ sét của vòi chữa cháy.
Tần An Nhiên nằm trên lưng anh, an tâm mà nhắm hai mắt lại, không quan tâm gì cả.
Cô biết anh sẽ không khiến cô bị thương.
Cũng chỉ có Hứa Giác có thể mang đến cảm giác an toàn như vậy cho cô.
Ở sau lưng anh, cô có thể không cần lo lắng gì.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn rất hiếu thắng.
Cô trói buộc mình trong bộ mặt tích cực nhất, một mình chịu lấy áp lực.
Đến từ bản thân, đến từ gia đình.
Những thứ kia khiến sự trưởng thành thành áy náy, những thứ kia lấy hiểu chuyện thành sự tự trách trở thành gông xiềng sâu nặng nhất trong những năm tháng cô vốn nên hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng ở bên Hứa Giác, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, cô trở nên không kiêng nể gì.
Bắt đầu từ lúc cấp 3 đưa cô trèo tường dẫn cô đi ăn nồi lẩu xào cay, rồi ép kéo cô đi tới phòng game, từng bước từng bước anh khích lệ cô đi ra khỏi rào cản tự trách trong lòng mình, hủy đi hàng rào mình dựng lên.
Anh lấy tình tình yêu nồng nhiệt hòa tan lớp băng mỏng của cô.
Ở trên bả vai rộng lớn của nam sinh này, cô trở lại dáng vẻ cô gái nhỏ cô vốn nên có ở độ tuổi này ------
Tùy hứng.
Bỗng nhiên, nghe được tiếng trầm thấp mát lạnh của Hứa Giác ở bên tai : " Nhưng anh thích em tùy hứng.
"
Tần An Nhiên không trả lời, nằm ở trên lưng anh, lòng bàn tay túm lấy quần áo chỗ vai anh rồi dùng chóp mũi cọ ở gáy anh.
Đến cửa nhà bà nội Hứa ở tầng 2, Tần An Nhiên vẫn phải bảo xuống.
Dù sao, Hứa Giác mới là ruột thịt.
Bà nội Hứa mở cửa thấy hai người vui vẻ cười không ngừng.
Trên bàn đã bày rất nhiều thức ăn nhưng bà còn chuẩn bị làm thêm canh.
Bà bảo hai người tùy ý giết thời gian trước đi, một lúc thì xong.
Tần An Nhiên chú ý thấy trên bàn có gà hầm có mỳ canh nổi lên cùng phiến sâm Mỹ.
Bà nội Hứa thầy Tần An Nhiên nhìn chằm chằm món ăn kia, cười nói : " Năm đó Hứa Giác cầm một hộp phiến sâm Mỹ từ nhà tới, khăng khăng bảo bà hầm cháo gà sau đó làm một bàn lớn thức ăn, bà cũng đoán được có chuyện gì xảy ra.
Thằng bé trước kia làm không ít chuyện như vậy, mỗi lầm đều tới đều lấy cớ nhờ bà.
Đứa nhỏ này đừng chỉ nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, thật ra rất ngượng ngùng đấy.
"
Tần An Nhiên nghe khẽ cười ra tiếng, cô quay đầu muốn nhìn xem vẻ mặt Hứa Giác chút, kết quả phát hiện dường như anh đã đi vào nhà chơi game rồi.
Cô không có chuyện gì làm cũng đi vào theo, đi khắp phòng Hứa Giác lật khắp nơi tìm chút.
Rất nhiều đồ cũ của Hứa Giác còn để ở chỗ này, mỗi lần cô đều thu hoạch được thứ bất ngờ.
Lần này, cô lại tìm được một cuốn album, bên trong là ảnh từ nhỏ đến lớn của Hứa Giác.
Anh dường như không thích quá chụp hình, không có nhiều ảnh một mình ở trong, phần lớn là ảnh tập thể.
Hơn nữa cũng không chiếu vào một mình anh mà chụp cho cả một nhóm người.
Bởi vì dường như bọn họ luôn là bạn cùng lớp, cho nên những tấm kia cô đều nhớ tham gia lúc nào hoạt động gì.
Từ tiểu học tới trung cơ sở rồi tới cấp ba ....'
Bỗng nhiên, cô nhận ra những tấm này giống như được cố ý chọn lọc, giữa những bức ảnh trên cơ bản đều có bóng người của cô.
Cô luôn xuất hiện bên cạnh Hứa Giác, có lúc đang cười, có lúc đang ngẩn người, có lúc đang nói chuyện với người khác, có lúc đang ăn gì đó.
Cô không phải nhân vật chính, anh cũng thế, nhưng hai người ở cạnh trong tấm hình giống như đều không có sự hiện diện của người khác.
Trong diễn biến ở cuộc sống của anh, cô chưa từng vắng mặt.
Anh cũng chưa từng để cô vắng mặt.
Lại nghĩ đến lời bà nội Hứa vừa nói, thoáng chốc cô dường như nhận ra được gì đó.
Tần An Nhiên ngẩng đầu lên, chần chừ gọi một tiếng : " Hứa Giác.
"
Hứa Giác lúc này đang tựa vào đầu giường cầm điện thoại chơi game, thuận miệng nói : " Sao vậy ? "
" Anh bắt đầu thích em từ khi nào ? "
Nghe được cái này Hứa Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở cuốn album trên tay cô vài giây, chậm rãi mở miệng : " Em nói sao ? "
Tần An Nhiên rũ mắt lại nhìn thoáng qua cuốn album trên tay, như suy tư gì hỏi : " Có phải ...!Thật ra thì sớm hơn cả cấp 3 ? "
Dường như Hứa Giác cũng không có ý định che giấu, thản nhiên nói : " Ừ.
"
" Sớm đến khi nào ? "
" Sớm đến nỗi anh không nhớ được.
"
Câu trả lời này giống như mật ong tan ra trong lòng Tần An Nhiên, khóe miệng cô cong lên rõ ràng, nhưng suy nghĩ một chút sau đó thu lại : " Nếu anh đã thích em từ nhỏ, tại sao anh luôn gây rắc rối cho em ? "
Nghĩ đến bộ dạng thiếu đánh từ nhỏ đến lớn kia của Hứa Gác, chỉ ma quỷ mới có thể nhìn ra anh lại thích cô.
" Gây rắc rối cho em ? " Hứa Giác nhướng chân mày lên, vẻ mặt nghiền ngẫm " Không phải anh vẫn luôn rất cưng chiều em sao ? "
" ? "
Hứa Giác đưa tay xoa xoa tóc cô, giọng cưng chiều : " Tiểu trì độn.
"
Tần An Nhiên không phục khi Hứa Giác nói cô trì độn đang muốn cãi nhau với anh.
Bỗng nhiên bà nội Hứa ngoài cửa gọi hai người ăn cơm cô mới thôi.
Sau khi cơm nước xong, hai người trở về phòng ngủ trưa.
Bởi vì ăn quá no nên tạm thời chưa muốn ngủ.
Hứa Giác ngồi trên giường chơi game, Tần An Nhiên dựa vào trên bắp đùi anh, tay sờ tới sờ lui trên đùi anh.
" Hứa Giác, em phát hiện bắp chân anh chắc thật.
" Tần An Nhiên vừa nói vừa bấm vài cái.
Hứa Giác không để ý tới cô cũng không ngăn cô lại, tiếp tục tập trung vào việc tự chơi.
" Oa, anh lại có lông chân này.
" Tần An Nhiên vuốt ve bắp chân anh, kinh ngạc kêu lên giống như là phát hiện đại lục mới.
" Lời thừa, nam sinh không lông chân không ẻo lả ? "
" Nhưng Tống Thư Giai không có ...!"
Đột nhiên, âm thanh chạy bằng điện im bặt.
Ngón tay Hứa Giác dừng trên phím, rũ mi mắt xuống nhìn cô chằm chằm, góc môi thẳng : " Cái gì ? "
" Ừm, em nghe nữ sinh trong lớp nói.
Các cô ấy nói phát hiện Tống Thư Giai mặc quần đùi không có lông chân.
" Tần An Nhiên vội vàng giải thích.
Hứa Giác mỉm cười nhút, vẻ mặt khinh thường lại ghét bỏ : " Nữ sinh các em cả ngày bàn những thứ này ? "
Vừa nói anh vừa bắt đầu ấn nút, tiếp tục chơi game.
" Có lúc ngược lại cũng bàn về gì đó có ích, nhưng phần lớn đều là chuyện phiếm.
Đúng rồi, thật ra thì nam sinh mà nữ sinh cấp 3 bàn về nhiều nhất là anh, anh muốn biết họ nói gì chút không ? "
Hứa Giác mặt không biểu cảm : " Không muốn.
"
" Được, vậy em nói ---- " Tần An Nhiên tinh thần phấn chấn ngồi dậy.
" ...!"
" Các cô ấy nói dáng anh vừa xấu vừa đen lại còn hôi nách chân thúi, thành tích kém còn đánh nhau gây chuyện chọc người, chân đạp mấy thuyền ngoại tình rất nhiều lần bị bắt được, nếu ai thu nhận anh thật sự là Bồ Tát sống thay trời hành đạo, a ----- "
Tần An Nhiên đang bịa chuyện đến hăng say không để ý tới âm thanh chạy bằng điện đã ngừng, bỗng nhiên bị Hứa Giác đè một cái lên giường.
Chân Hứa Giác đè ngang người cô, tay cầm hàm cô : " Tần An Nhiên, anh phát hiện bây giờ anh ngày càng càn rỡ.
"
Tần An Nhiên ngửi ra chút mùi ngia hiểm, kịp thời ngừng câu chuyện này, nhưng vẫn nói sạo : " Là các cô ấy nói, anh có bản lĩnh đi tìm các cô ấy đi.
Anh sẽ bắt nạt em ...!"
Rèm cửa sổ phòng đang khép lại, trong phòng u ám, chỉ có ánh sáng nhỏ chiếu vào gương mặt Tần An Nhiên, tô lên mắt hạnh của cô cùng môi mỏng trơn bóng, vẻ mạnh mẽ chống chế trên khuôn mặt mang theo chút mềm mại.
Hứa Giác nhìn cô chăm chú, sự mờ ám giấu trong đôi mắt càng sâu hơn.
Rốt cuộc, anh thực sự không nhịn được trực tiếp cúi đầu chiếm hữu mút lấy môi cô, giọng khàn : " Ừ ...!Anh sẽ bắt nạt em.
"
Lời Tần An Nhiên còn chưa dứt liền bị anh cắt ngang, đầu lưỡi quấn quít đi sâu vào, hơi thở nóng bỏng truyền tới.
Cô không tự chủ được mà ưm ư một tiếng, dần dần đắm chím.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được sự di chuyển của cổ áo, các nút được tháo ra từng cái một.
Sau đó chỗ đầu vai mát rượi, sợi tơ lụa trượt xuống bên hông.
Tần An Nhiên không thể làm gì, chỉ có thể thuận theo anh.
Huống chi ...
Cô khẽ giãy thân dưới chút, hai tay không tự chủ được móc lên cổ anh, sự thân mật của anh cũng gợi lên xao động trong lòng cô.
Giường trong căn phòng này vẫn là kiểu giường bằng gỗ cũ, kết cấu giường hơi lỏng, không gian yên lặng, cả phòng đều toàn tiếng gỗ kẽo kẹt khiến hai người cố gắng kìm nén âm thanh thở gấp cũng vô ích.
* Gốc : 床弦, có gì mng góp ý thêm cho mình đoạn này nhen tạm thời mình chưa rõ nên để kết cấu giường.
Dường như cảm thấy âm thanh hơi lớn, Tần An Nhiên bất an chống vào ngực Hứa Giác đẩy anh một cái, nhắc nhở : " Hay thôi, bà nội ở phòng khác nhỡ nghe thấy đó.
"
Động tác Hứa Giác không ngừng chút nào, giọng mập mờ không rõ : " Không sao, đúng lúc bà nội mong chắt trai ...!"
...
Nhưng qua một lúc, dường như thật sự cảm thấy tiếng động quá lớn, Hứa Giác vẫn đứng dậy từ trên người cô.
Trên giường đã xộc xệch không chịu nổi, quần áo rời rác rơi vào mép giường, còn khoác lên góc tủ đầu giường, drap trải giường cũng vo thành một nắm.
Trong mắt Hứa Giác mê loạn không thấy rõ, ngực phập phồng.
Đang lúc Tần An Nhiên cho rằng anh hiếm khi dừng lại lúc này, bỗng nhiên Hứa Giác nhấc chăn ném xuống đất.
Ngay sau đó ôm ngang cô lên, để nhẹ trên mặt đất, phải tiếp tục chuyện vừa rồi.
Tần An Nhiên vỗ vai anh, thật là hết nói : " Nè, sao anh thế nào cũng phải muốn ...!"
Hứa Giác không để ý tới cô kháng nghị, đè lên lẩm bẩm nói : " Không phải em muốn thay trời hành đạo sao, Bồ Tát sống.
"
Tác giả có lời muốn nói :
Ừ, tui thỏa hiệp, cái nên xóa cũng xóa rồi, như vậy hẳn có thể xong rồi..