Vụng Trộm Với Tầng Trên FULL


Sau khi kết thúc điện ảnh, một đám người vừa nói vừa cười đi ra ngoài, có nam sinh bắt chước bộ dáng sợ tới mức hét chói tai của bạn gái mình để chọc nữ sinh cười, Phó Nhàn Linh thấy vậy cũng không thể nhịn cười cười ra tiếng.

Quay đầu nhìn lại, Vu Hướng Tây cũng đang bắt chước cô, nhất thời đỏ mặt véo cánh tay cậu: “Vu Hướng Tây!”

Nam sinh vô tội cực kỳ, ôm cánh tay giả vờ đáng thương nói: “Chị, đau quá!”

Phó Nhàn Linh không để ý tới cậu, cầm túi đi ra ngoài, chỉ là bên tai còn hồng hồng.

Sau khi hai người đi ra, Phó Nhàn Linh đi toilet một chút.

Một lúc sau trở về thì thấy Vu Hướng Tây không biết từ chỗ nào cầm một con gấu bông lại đây, đưa đến trước mặt cô.

“Chị, đùng tức giận, cho chị cái này.”

Phó Nhàn Linh nhìn qua, là một con thú một sừng xinh đẹp, lông tơ trắng muốt, sừng màu cầu vồng.

Cô tiếp nhận, trong lòng thích cự kỳ, trên mặt còn thực trấn định: “Cảm ơn.”

Vu Hướng Tây đưa cho cô chiếc khăn lụa, có chút ngượng ngùng nhìn dấu hôn trên cổ cô: “Chị…Chị quên mang cái này.”

Phó Nhàn Linh: “….”

Cô đỏ mặt mang lên khăn lụa, xoau ngườu đi ra ngoài.

Vu Hướng Tây đuổi theo cô: “Chị, đợi tôi với.”

Cậu liếc nhìn biểu tình của cô, nhỏ giọng hỏi: “Chi tức giận sao?”

Phó Nhàn Linh xoay người, đối diện với cặp mắt giả vờ đáng thương của cậu, quả thực là một chút tính tình cũng không có, cô bất đắc dĩ nói: “Không có.”

Vu Hướng Tây lập tức vui vẻ lên, cậu cõng túi, trên vai còn treo túi của Phó Nhàn Linh, trên tay còn cầm bịch bắp rang chưa ăn xong cùng một đóa hoa hồng đỏ tươi.

Khuôn mặt trắng nõn, cặp mắt đen nhánh tỏa sáng, cười rộ lên lộ ra một đôi răng nanh đáng yêu.

Phó Nhàn Linh quay đầu đi không hề xem cậu, không hiểu được một cái nam sinh cười rộ lên lại đẹp như thế.

“Chị có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm được không?” Vu Hướng Tây đi tới sóng vai cùng cô.

Phó Nhàn Linh xác thật chưa ăn cơm chiều, chỉ là không phải rất đói bụng, nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ tối.

Trước kia cô tan làm về nhà, từ chức ở nhà chuẩn bị mang thai, trừ bỏ mua đồ ăn cùng đi phòng tập thể thao, còn lại cơ hồ không ra khỏi cửa.

Bởi vậy rất ít khi đã qua 8 giờ mà còn ở bên ngoài, trừ khi Thôi Hiểu kêu cô ra.

“Đi ăn ở chỗ nào?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Vu Hướng Tây chỉ chỉ trên tầng: “Chỗ này được không?”

Trên tầng rạp chiếu phim còn có lẩu, thịt nướng, buffet, món ăn Hồ Nam hoặc món ăn Hàn Quốc.

Phó Nhàn Linh hỏi cậu muốn ăn cái gì, Vu Hướng Tây hướng cô cười nói: “Chị ăn cái gì tôi liền ăn cái đó.”

Một câu nói làm hai tai của Phó Nhàn Linh nóng lên.

Cuối cùng cô chọn buffet, đã rất lâu rồi cô chưa đi ăn buffet.

Trong trí nhớ cũng có một lần đi ăn cùng Trương Tuyền Phong, chỉ là hắn tương đối vội, ăn được một nửa liền ném cô ở đấy đi rồi.

Sau khi hai người tiến vào, Phó Nhàn Linh cướp phần thanh toán tiền: “Cậu mời tôi xem phim, tôi mời cậu ăn cơm.”

Vu Hướng Tây không nói chuyện, chỉ là khi ngồi vào ghế, nhỏ giọng hỏi cô: “Có phải hay không lần sau chị sẽ không đi chơi cùng tôi nữa?”

Phó Nhàn Linh cúi đầu không xem cặp mắt kia, sau khi từ rạp chiếu phim ra, cảm giác tội lỗi trong lòng như cỏ dại mọc lan tràn.

Cô ngàn không nên vạn không nên, kéo một cái sinh viên đại học xuống nước.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, chính mình rất hưởng thụ khoảng thời gian ở bên Vu Hướng Tây.

Cô thật sự rất vui vẻ.

“Tôi đi lấy đồ ăn.” Cô đứng dậy muốn đi khu thức ăn, lại bị Vu Hướng Tây ngăn cản: “Chị ngồi ở chỗ này, để tôi đi lấy cho.”

Cậu tìm một cái ly, đem đóa hồng đỏ cắm vào, sau đó đặt trước mặt Phó Nhàn Linh.

Phó Nhàn Linh nhìn bông hoa, trong lòng thập phần hụt hẫng.

Ngẩng đầu nhìn Vu Hướng Tây mặc áo thun màu trắng, cầm mâm đi qua khu thức ăn.

Cái đầu của cậu cao, ngũ quan đẹp trai , hai mắt ở dưới ánh đèn đen nhánh trong sáng.

Phó Nhàn Linh lại nghĩ tới Trương Tuyền Phong.

Lần trước bọn họ đi ăn cơm buffet, toàn bộ hành trình đều là cô đi lấy đồ ăn, Trương Tuyền Phong chỉ phụ trách ăn, thỉnh thoảng còn nhăn mi nói một câu: “Cái này lạnh.”

Phó Nhàn Linh liền đi đổi một phần nóng cho hắn.

Mà không phải như bây giờ, nam sinh đi lấy đồ ăn, còn tri kỷ hỏi cô có muốn ăn cái khác không.

Phó Nhàn Linh lắc đầu: “Không có, cậu lấy đồ cậu thích ăn là được.”

Vu Hướng Tây cười ngọt ngào gật đầu, khóe môi cong cong: “Được.”

Cậu một lần nữa đi lấy đồ ăn, bên người có một cái nữ sinh nhìn chằm chằm cậu, lấy ra điện thoài đi về phái cậu nói lời nói.

Nhưng Vu Hướng Tây nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ chỉ về hướng của Phó Nhàn Linh đang ngồi.

Phó Nhàn Linh ngực nhảy dựng, thấy nữ sinh lkia theo hướng chỉ nhìn về phía cô, cô thế nhưng theo bản năng muốn tránh, cũng may căng da đầu nhìn lại.

Sau khi Vu Hướng Tây lại đây, cô nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu quen biết nữ sinh vừa nãy?”

Nam sinh buông đồ ăn trong tay xuống mới nhìn cô nói: “Không quen biết, cô ấy muốn xin wechat của tôi, tôi không đồng ý.”

“Vậy cô ấy…Vì sao lại nhìn tôi?” Phó Nhàn Linh hỏi xong ý thức được điều gì, âm thanh đều nhỏ vài phần.

“Tôi nói.” Vu Hướng Tây ngồi xuống, nhìn vào mắt cô, âm thanh trầm thấp: “Tôi đã có người mình thích.”

Ngón ta thon dài của cậu khảy khảy cánh hoa hồng, nhẹ giọng nói: “Cô ấy ngồi ở trước bông hoa hồng đỏ.”

Phó Nhàn Linh nhìn bông hoa hồng đỏ trước mặt, trái tim đập điên cuồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui