Những vị khách mà Vu Hướng Tây tiếp là một người đàn ông và một phụ nữ.
Không lâu sau, người đàn ông đi đến quầy thanh toán để thanh toán, và người phụ nữ đứng đó nói chuyện với cậu, với tay lên cổ áo cậu, và giúp cậu thắt lại cà vạt.
Cô gái có làn tóc loạng màu đen, mặc một chiếc váy dài màu vàng, chân đi giày pha lê và xách một chiếc túi LV nhỏ, vóc dáng rất đẹp, trông cũng khá xinh, trên mặt trang điểm đậm nhìn rất chững chạc.
“Chết tiệt?” Thôi Hiểu trợn to mắt, “Đây không phải là tên cặn bã chứ, cậu ta một giây trước còn bày tỏ sự chung thủy với cậu, giây tiếp theo, cậu ta lại cùng người phụ nữ khác nồng thắm.
”
Tuy nhiên, Phó Nhàn Linh có thể thấy biểu cảm của Vu Hướng Tây rất tệ, khuôn mặt căng đét và rõ ràng là đang kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ là cầm lấy cà vạt của mình rút ra khỏi tay cô gái kia và bước ra xa cô ấy vài bước.
Thôi Hiểu vội vàng lôi kéo Phó Nhàn Linh giả vờ đi ra ngoài và cố ý đi ngang qua hai người họ, cô nghe cô gái nói với giọng mỉa mai: “Sao, đụng tí cũng không cho? Tin hay không, tôi bây giờ nói với anh ta đừng mua nữa, để cậu không kiếm được một xu hoa hồng nào cả.
”
Vu Hướng Tây lạnh mặt nói: “Bây giờ cô đi nói cho anh ta đừng mua, sau này cô cũng đừng tới đây nữa.
”
“Vu Hướng Tây, cậu phải nhìn nhận thực tế, cậu rất nghèo và rất cần tiền, đừng vì nhân phẩm và sĩ diện mà chà đạp ý tốt của người khác, sau này cậu sẽ hiểu.
”
“Dù nghèo đến đâu, tôi cũng không cần sự bố thí của cô.
” Vu Hướng Tây hít sâu một hơi nói với cô gái, “Sau này cô đừng đến nữa, tôi không muốn dính líu gì đến cô, tôi có người tôi thích, và tôi không muốn cô ấy hiểu lầm.
”
Vì lý do nào đó, Phó Nhàn Linh đột nhiên nhớ ra cô bạn gái duy nhất mà Vu Hướng Tây đã nói đêm qua.
“Người cậu thích?” Cô gái cười khúc khích, “Không bao lâu nữa cô ấy sẽ phát hiện ra cậu rất nghèo, sau đó sẽ rời xa cậu, Vu Hướng Tây, người duy nhất có thể thực sự giúp cậu là tôi, nếu cậu hiểu thông rồi, thì gọi cho tôi.
”
Người đàn ông mua ghế sofa đi tới, cô gái vừa cười vừa nói điều gì đó trong khi nắm lấy cánh tay của người đàn ông, Thôi Hiểu nhìn mà không khỏi nổi da gà.
Phó Nhàn Linh cúi đầu chạm vào đệm da sofa, Thôi Hiểu hỏi cô: “Cậu muốn mua ở đây hay chỗ khác?”
Phó Nhàn Linh nhớ tới lời cô gái nói, cau mày nói: “Mua ở đây đi.
”
“Được rồi.
” Thôi Hiểu chọn hai bộ ghế sofa, cũng không đề cập đến cô gái vừa rồi với Phó Nhàn Linh, cô cầm thẻ đi vào quẹt thẻ, Phó Nhàn Linh điền địa chỉ bên ngoài, hẹn giờ cho công nhân sắp xếp giao hàng xong.
Vu Hướng Tây đứng trước mặt cô, và chờ khi không có ai xung quanh, cậu mới nói với cô, “Chị ơi, đó là bạn gái cũ của tôi, cô ấy là học tỷ của tôi.
”
Phó Nhàn Linh đoán được điều đó, gật đầu, sau đó viết ra số điện thoại của Thôi Hiểu, hai địa chỉ, tự nhiên là cần hai số.
Thấy vẻ mặt Phó Nhàn Linh không có biểu hiện gì, Vu Hướng Tây nhận thấy rằng cô có vẻ không muốn nghe điều này, vì vậy cậu cũng ngừng nói.
Nhưng khi Phó Nhàn Linh đặt bút xuống, cô lại hỏi: “Tại sao hai người lại chia tay?”
Vu Hướng Tây mở miệng, hồi lâu sau mới nói: “Vì tôi quá nghèo.
”
Lúc đó Vu Hướng Tây vừa mới vào đại học, ngoài giờ lên lớp còn đi làm thêm, có một lần vào cuối tuần phát tờ rơi, vị học tỷ đó cầm tờ rơi hỏi cậu mấy giờ ăn cơm rồi đứng sang một bên và đợi cậu làm xong, cậu đã mời cô ăn một chiếc bánh hamburger.
Hai người quen nhau chưa được hai tuần, cô dẫn cậu đi mở phòng.
Cô còn ngạc nhiên hỏi cậu: “Đây là lần đầu tiên của cậu?”
Khi Vu Hướng Tây nói với cô ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, vị học tỷ đó đã cười ngặt nghẽo và nói rằng cậu thật đáng yêu.
Khi hai người mới quen nhau, Vu Hướng Tây có chút khó khăn, nhưng cậu thường tiết kiệm tiền để mua đồ ăn cho cô, nhưng cậu không thể tặng cô những món quà khác.
Không lâu sau, Vu Hướng Tây phát hiện ra cô có bạn trai giàu có bên ngoài, sau khi hai người chia tay thì cậu không hề có bạn gái nữa.
“Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại tìm cậu?” Phó Nhàn Linh hỏi lại.
Vu Hướng Tây cúi đầu, không nói gì nữa.
Phó Nhàn Linh mơ hồ đoán được và gật đầu.
Có lẽ người bạn trai giàu có không thể làm cô ấy thỏa mãn, và cô nhớ đến cái tốt của Vu Hướng Tây và muốn mua lại cậu bằng tiền, nhưng Vu Hướng Tây từ chối.
Vu Hướng Tây dường như muốn nói điều gì đó khác, nhưng Thôi Hiểu đã đi ra, vì vậy cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm Phó Nhàn Linh không chớp mắt.
“Hai người có chuyện muốn nói sao?” Thôi Hiểu nhướng mày nhìn Phó Nhàn Linh, “Vậy tớ sẽ đợi cậu trên xe.
”
Phó Nhàn Linh lườm cô, “Không có.
”
Cô bước thẳng ra ngoài, theo sau là Vu Hướng Tây.
Phó Nhàn Linh quay người lại, “Cậu còn điều gì muốn nói không?”
Vu Hướng Tây lắc đầu, trên mặt nở nụ cười mỉm: “Chị ơi, em chỉ muốn ngắm nhìn chị thêm chút.
”