Thôi Hiểu chọn một quầy thức ăn ngồi ở bên ngoài, gọi hai chai bia và một bàn thịt nướng.
Khi Vu Hướng Tây tới, cậu còn hơi giật mình.
Cậu đã thay quần áo, mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng và phía dưới là quần thể thao màu đen, nhìn như ánh mặt trời tràn đầy năng lượng.
Phó Nhàn Linh không thích thịt nướng, vì vậy cô đã gọi một phần mì xào.
Cô đã không ăn thứ này kể từ khi chuẩn bị mang thai, và bây giờ đang ngồi ở quầy thức ăn bên ngoài, xung quanh là tiếng cười đùa ầm ĩ, cô ăn thứ này với tâm trạng rất tốt.
Vu Hướng Tây vừa ngồi xuống, Thôi Hiểu đã đặt trước mặt cậu một chai bia, "Cậu uống được rượu chứ?"
Cậu liếc nhìn Phó Nhàn Linh và gật đầu, "Tôi có thể uống, nhưng ...!không uống được nhiều lắm."
“Một chai?” Thôi Hiểu hỏi.
“Gần như vậy.” Vu Hướng Tây đang định lấy cái cốc thì thấy Thôi Hiểu đưa tay cấm lấy bình rượu huých cậu một cái, “Nào, cứ uống thẳng đi.”
Vu Tương: "...!Vâng."
Cậu đang định uống rượu thì bị Phó Nhàn Linh giữ lấy tay, "Cậu còn chưa ăn, uống cái gì mà uống, ăn gì đã rồi uống sau."
“Chậc chậc chậc, đây là bắt đầu đau lòng rồi?” Thôi Hiểu cười xấu xa hỏi Vu Hướng Tây, “Cậu thích cô ấy ở điểm nào?”
Lỗ tai Vu Hướng Tây hơi đỏ lên, mím môi không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Nhàn Linh đặt tất cả thịt nướng trước mặt cậu, và nói với cậu, "Mặc kệ cô ấy, ăn đi."
Nhìn thấy Vu Hướng Tây ngày hôm nay khiến cô cảm thấy có phần đau lòng.
Thực ra, tối hôm qua cô bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Trong trí nhớ của Vu Hoan vị anh trai kia trùng với Vu Hướng Tây trùng khít với nhau, cô dường như thấy được áp lực và gánh nặng đối với Vu Hướng Tây qua những hình dung của Vu Hoan.
Cậu đã chịu đựng rất nhiều gian khổ, nhưng sự vất vả này cậu chỉ giữ ở trong lòng, không để cho người khác phát hiện.
Cậu nói rằng cậu chỉ có một người bạn gái, và tất nhiên cậu dùng tất cả chân thành mà đối đãi, nhưng bạn gái của cậu lại ham hư vinh, bắt cặp với những người giàu có.
Có lẽ, cô gái kia vẫn luôn lừa dối và lợi dụng cậu như một chiếc lốp dự phòng, nhưng khi Phó Nhàn Linh hỏi, cậu lại giữ đủ thể diện cho bạn gái không nói với cô ta bất cứ điều gì.
Vu Hướng Tây đã ăn một ít thịt nướng và uống hai chai bia với Thôi Hiểu.
Thôi Tiếu có rất rượu rất tốt, uống hết một chai mà giống như không có gì, chỉ có Vu Hướng Tây ở bên cạnh đỏ mặt, cô nghiêng người tới bên tai cậu nói: "Bắt lấy cơ hội nha em trai."
Nói xong cô cầm lấy túi đi thanh toán, vẫy vẫy tay với Phó Nhàn Linh nói: "Tớ đi đây.
Tiểu nãi cẩu có vẻ say rồi, cậu đưa cậu ta về đi, dù sao thì hai người cũng ở cùng một chỗ."
Đến lúc này Phó Nhàn Linh mới biết cô ấy đang âm mưu gì, vừa tức giận vừa xấu hổ, liếc mắt nhìn Vu Hướng Tây, nam sinh sẽ không nói dối gạt người, đang cúi đầu nằm sấp trên bàn, chỉ có một đôi tai đỏ bừng.
Cô vươn tay kéo cậu, "Vu Hướng Tây, cậu không uống say đấy chứ?"
Vu Hướng Tây ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảng, cổ và mắt cũng đều đỏ.
Phó Nhàn Linh kinh ngạc đưa tay ra sờ vào mặt cậu, "Cậu không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Vu Hướng Tây cầm tay cô đặt lên mặt, giọng nói hơi khàn khàn sau khi uống rượu, "Tôi không sao đâu chị."
“Vậy cậu có thể đi được không?” Phó Nhàn Linh muốn rút tay ra, nhưng không thể, cô lại phải ngồi xuống, nhìn vào mắt cậu và hỏi: “Vu Hướng Tây, cậu thật sự không sao chứ?"
Trời đã tối, trước cửa quán ăn đã treo đèn, tiếng uống rượu ồn ào.
Khuôn mặt của Phó Nhàn Linh cách cậu rất gần, làn da trắng trẻo, hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ nhàng.
Không biết môi cô ấy có phải do nước ép táo gai hay không, mà nó có màu đỏ tươi.
Vu Hướng Tây yên lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy gáy cô, kéo người lại gần, ngậm lấy môi cô.
“Vu Hướng Tây!” Phó Nhàn Linh hoảng sợ đến nổi da gà.
Cô chưa bao giờ hôn ai ở nơi công cộng, Trương Tuyền Phong lại càng đặc biệt chú ý đến hình tượng, hai người ở bên ngoài nắm tay cũng còn rất ít.
Viên Hướng Tây dùng tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi, lực cắn mút mạnh hơn đến mức khiến Phó Nhàn Linh gần như ngạt thở.
"Chị ơi..." cậu liếm hôn cánh môi cô, hơi nóng trên người qua lớp quần áo gần như đốt cháy làn da lộ ra bên ngoài của cô.
Phó Nhàn Linh đưa tay đẩy cậu ra, nhưng nhiệt độ trên cổ và mặt của cậu làm cho nóng lên, cô thở gấp nói, "Vu Hướng Tây ...!cậu say rồi."
"Không." Vu Hướng Tây ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, tôi không có say."
“Vậy thì buông tôi ra đi.” Khuôn mặt Phó Nhàn Linh đỏ bừng, người ở bàn phía trước kia hẳn là đã nhìn thấy, nếu không thì sao họ lại cười lớn như vậy.
"Không buông.” Cậu ngoan cố ôm lấy cô, khuôn mặt nóng rực áp vào người cô, giọng nói trầm thấp đầy uất ức, “Chị ơi, chị đừng không cần tôi.”
Trái tim của Phó Nhàn Linh lệch một nhịp.
Cô đưa tay định đẩy mặt cậu, nhưng khi tay chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của nam sinh, cô lại đột nhiên dừng lại, khẽ thở dài, chạm vào mặt cậu rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu.
Thấy cô đáp lại, Vu Hướng Tây lại hôn lên môi cô, Phó Nhàn Linh cũng không cự tuyệt nữa, có chút ngượng ngùng thở gấp nói: "Trở về đi."