Gần 11 giờ tối, Phó Nhàn Linh mới đi ra từ trong xe.
Chân cô mềm đến lợi hại, phải đứng dựa vào xe một lúc, chờ nam sinh đi ra, lúc này mới khóa xe, đỡ cửa xe đi ra ngoài.
Vu Hướng Tây đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống đưa tay ra sau: “Chị lên đi, tôi cõng chị.”
Phó Nhàn Linh lo lắng bị người nhìn thấy, trong lúc do dự, nam sinh đã bắt lấy tay cô kéo đến cổ của mình.
Sau đó chậm rãi đứng dậy, cõng cô về phòng.
Đi đến cạnh thùng rác, Vu Hướng Tây móc hết rác rưởi trong ba lô ném vào.
Bao bị dùng hết một hộp, còn lại thì đặt ở ghế sau.
Phó Nhàn Linh nằm ở trên lưng cậu, khàn khàn hỏi: “Ngày mai phải đi rửa xe, cậu biết lái xe không?”
Vu Hướng Tây gật đầu nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi sẽ lái đi rửa, chị nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Phó Nhàn Linh không nói chuyện nữa, cô mệt rã rời, dựa vào trên lưng cậu một lúc liền ngủ.
Vu Hướng Tây đợi thang máy đến lầu hai, cõng Phó Nhàn Linh vào nhà mình.
Đầu tiên là mang cô đi toilet, cởi quần áo và giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Phó Nhàn Linh mơ mơ màng màng, cả người nằm dựa trong ngực cậu.
Nam sinh vì gội đầu cho cô, lấy khăn lông che mặt cô lại.
Cô chỉ có thể cảm nhận được từng đốt ngón tay của nam sinh xuyên qua da đầu của mình, nhẹ nhàng xoa nắn.
Không biết vì sao lồng ngực của cô không ngừng chua xót, nước mắt dần chảy xuống dưới.
Vu Hướng Tây súc rửa sạch sẽ cho cô, cầm khăn lông bọc lấy cô, lúc này mới nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường.
Có lẽ cậu không có mỹ phẩm dưỡng da, tìm nửa ngày mới tìm được một lọ kem dưỡng, nhẹ nhàng bôi lên mặt cô.
Sau đó lại cầm máy sấy, dựa vào đầu giường thổi tóc cho cô.
Mí mắt của cô nặng trĩu, không được bao lâu thì chìm vào ngủ say.
Buổi chiều hôm sau tỉnh lại, nhìn điện thoại mới thấy tin nhắn mà Thôi Hiểu gửi đến.
[Được đó! Tình hình chiến đấu rất kịch liệt!]
Phó Nhàn Linh thấy tin tức này, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, mặt đỏ bừng.
Cô nhìn quanh phòng, không thấy Vu Hướng Tây đâu cả, chạy ra ban công thì thấy váy đã được giặt sạch sẽ, quần lót và áo ngực cũng treo ở bên.
Cô khoác thảm gỡ xuống quần áo, nhanh chóng chạy đi thay đồ.
Eo đau dữ dội, chân cũng mềm, cô đứng còn không vững, đỡ bồn rửa tay kéo cổ áo ra.
Ngoại trừ đầu vú có hơi sưng, nam sinh không để lại dấu vết nào khác.
Nhưng miệng cũng rất sưng, lúc đánh răng hơi đau.
Khi ra phòng khách, cô thấy con gấu bông một sừng trên sô pha, là con gấu hôm đó Vu Hướng Tây tặng cô.
Cô cầm lên nhìn, lại thấy bên cạnh bàn trà rải rác các loại đinh ốc, linh kiện máy móc để chế tạo người máy.
Cô nhìn chằm chằm vào người máy, phía sau lưng nó là mấy sợi chất dẫn không đồng nhất màu sắc, chính giữa đầu có lẽ là một hộp pin, trên bàn trà còn có các loại bản vẽ và ghi chú.
Cô đang muốn cầm lên xem thì ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Vu Hướng Tây đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo đồ ăn.
“Chị tỉnh rồi?”
Giọng nói của Phó Nhàn Linh có chút khàn, hỏi cậu: “Cậu đã gặp Thôi Hiểu?”
Vu Hướng Tây xấu hổ trả lời: “Sáng nay lái xe đi rửa…Xe đã không còn ở đó, hỏi bảo vệ cửa, nói là tối qua…Bị Thôi Hiểu lái đi rồi.”
Phó Nhàn Linh: “….”
Cô che mặt, không dám nói chuyện.
Vu Hướng Tây đi tới ngồi cạnh cô, nhỏ giọng xin lỗi: “Chị, tôi xin lỗi.”
Phó Nhàn Linh không nhịn được cười: “Xin lỗi cái gì?”
Vu Hướng Tây thấy cô cười, biết cô không tức giận, lúc này mới yên lòng, chỉ là trên mặt vẫn còn có chút xấu hổ: “Tôi không nên ở trong xe…”
Chỉ là Thôi Hiểu đã ám chỉ quá rõ ràng.
Để lại xe làm cô đưa cậu trở về, còn để lại ba hộp bao cao su ở ghế sau.
Cô mở ra tin nhắn wechat, thấy Thôi Hiểu gửi tin tức: [Cậu bò lên ghế phụ của tớ? Ghế dựa đã bị cậu véo hỏng rồi, thể lực của chó con rất không tồi.]
Phó Nhàn Linh: “….”
Cô đỏ mặt tắt điện thoại, ném sang một bên.