Phó Nhàn Linh tim mềm nhũn, nhịn không được muốn đáp ứng cậu, câu đồng ý tới khoé miệng, nhớ tới Trương Tuyền Phong, cô lại không nói lên lời, chỉ còn sự trầm mặc.
"Chị.
" Vu Hướng Tây thấy cô không nói lời nào, cậu khẽ thở dài, cậu chôn vào hõm cổ cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói trầm thấp khàn khàn:"Thích tôi có được hay không?"
Phó Nhàn Linh đáy lòng rung động kịch liệt.
Vu Hướng Tây thấy cô không nói lời nào, biết cô không muốn trả lời, liền không hỏi nữa, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó chịu, cọ vào cổ của cô, thấp giọng hỏi:"Chị, vậy chị hôn tôi có được hay không?"
Tai Phó Nhàn Linh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nam sinh ra vẻ uỷ khuất nhìn cô, một khuôn mặt đẹp như vậy, mang thêm biểu cảm đáng thương, làm cho lòng cô mềm nhũn.
Cô chủ động ôm cổ cậu, hôn lên môi cậu.
Vu Hướng Tây đảo khách thành chủ chế trụ sau gáy cô, biến thành một nụ hôn sâu, chỉ là một cái hôn không hiểu sao lại mất khống chế.
Váy dài bị vén lên, tay của cậu chui vào, cách nội y nắm lấy vú cô, dùng sức xoa nhẹ hai lần, kéo xuống nội y, cúi đầu, liền ngậm lấy đầu vú.
Phó Nhàn Linh ngẩng đầu thở dốc lên tiếng, giọng run run hỏi cậu:"Cậu! Buổi chiều! Không phải muốn! Ra ngoài sao?"
"Còn có thời gian.
" Vu Hướng Tây vừa bú vừa cắn vú cô, sức không nặng không nhẹ, làm cho xương cốt Phó Nhàn Linh đều tê dại.
Cậu cởi váy dài của cô xuống, ôm cô đặt xuống ghế sofa, xé toạc quần lót của cô, đè lên người cô,hôn môi cô.
Đằng sau đầu Phó Nhàn Linh có một bản thiết kế, cô vươn tay muốn lấy, hai chân bị nam sinh tách ra, cậu cúi đầu chôn vào hai chân cô, môi lưỡi ngậm lấy hai bên nhuỵ hoa của cô, mút liếm láp.
Phó Nhàn Linh eo run rẩy, ngón tay vô thức siết chặt bản vẽ của cậu, cô vội vàng thả ra, mắt nhìn theo bản thiết kế rơi xuống, thấy trên đó vẽ linh kiện mô hình người máy, bên cạnh là chú thích, Vu Hướng Tây ghi lại những lần thất bại, còn viết xuống cả những câu cổ vũ.
[Cố lên cố lên cố lên!]
Chân Phó Nhàn Linh căng cả lên, nửa người cô cong lên, bụng dưới co rút bốn năm lần, một dòng dâm thuỷ phun ra.
Lưỡi nam sinh quấn lấy nộn thịt không thả, Phó Nhàn Linh bị cậu liếm muốn phát điên, cô ai oán một tiếng, ngón tay từ ghế sofa chuyển qua đầu cậu, năm ngón tay kéo lấy tóc cậu, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Cậu đem dâm thuỷ của cô đều liếm sạch sẽ, sau đó đeo bao vào, rồi từ từ đưa cự vật cứng đến phát đau của mình vào cơ thể cô.
Còn chưa kịp động, điện thoại trên bàn kêu lên, cậu không quan tâm, đè hai chân của Phó Nhàn Linh đâm vào vài cái, lại đặt chân cô lên vai, nhún eo hướng tiểu huyệt cô đâm tới.
Phó Nhàn Linh thở hổn hển lấy tay đập vào cánh tay cậu:"Điện thoại,có điện thoại! "
Vu Hướng Tây cúi đầu hôn lên môi cô, hắn dùng lực tách hai đùi cô ra, tính khí mãnh liệt đâm vào tiểu huyệt cô, điên cuồng cắm vào mấy chục lần, bạch bạch bạch bạch tiếng vang bên tai không dứt.
Côn thịt thô to nhiều lần ép mở đường đi chặt chẽ, thẳng tới chỗ sâu nhất, vách thịt ẩm uót bị thao ngâp một mảnh, mỗi lần rút ra đều mang theo một chút nước.
Phó Nhàn Linh cuối cùng cũng chịu không nổi, bóp lấy cánh tay của cậu kêu ra tiếng:"a a a a a! "
Vu Hướng Tây ôm cô vào trong ngực, giữ chặt eo cô điên cuồng đỉnh mấy chục cái, tiểu huyệt nhỏ hẹp co rút lại rồi điên cuồng siết chặt, lúc này cậu mới thở ra một hơi, ấn vào cơ thể cô bắn ra.
Cậu tháo bao ra , giúp Phó Nhàn Linh lau sạch sẽ, lúc này mới cầm điện thoại lên xem, là Thôi Hiểu gọi tới.
Cậu gọi lại, đầu dây bên kia Thôi Hiểu kêu cậu đưa điện thoại cho Phó Nhàn Linh.
Vu Hướng Tây đưa tới, nhưng giọng Phò Nhàn Linh khàn cả đi, hỏi Thôi Hiểu:"Có chuyện gì thế?"
"Chuyện gì?! Sao cậu lại tắt máy?Có biết tớ rất lo lắng cho cậu hay không!" Thôi Hiểu lớn tiếng lên án.
Phó Nhàn Linh trong lòng ấm áp:"Tớ không sao.
"
"Há, vậy nếu cậu không sao, mau ra đây, tớ đang ở trước cửa nhà cậu, chờ cậu chia sẻ tình hình chiến đấu của hai người.
"
Phó Nhàn Linh:"! "