Vụng Trộm Với Tầng Trên FULL


Phó Nhàn Linh vẫn luôn yêu quý mẹ chồng mình.

Bà luôn đặc biệt đối xử với cô vô cùng tốt, có lẽ là do trong nhà chỉ có một người con trai, sau này lại vì tuổi cao mà không thể tiếp tục sinh con.

Bà luôn muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà Phó Nhàn Linh lại rất hợp ý của bà, mỗi lần gặp đều ân cần hỏi han và quan tâm Phó Nhàn Linh.
Lúc Phó Nhàn Linh mới lên đại học, bà còn không quản đường xá xa xôi, tới tận trường để mang thức ăn và đồ dùng cho Phó Nhàn Linh, khiến các bạn cùng lớp còn tưởng nhầm đó là mẹ cô.

Thật không ngờ, đó lại là mẹ chồng tương lai của Phó Nhàn Linh.
Đợi nước pha trà sôi, Phó Nhàn Linh mới cầm lên tráng qua chén một lượt nước sôi, cho trà vào lọc một lần rồi mới lại tiếp tục đun nước.
"Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi ạ."
Phó Nhàn Linh không giải thích gì, nhưng chỉ một câu nói của cô, mẹ chồng Phó Nhàn Linh cũng đã hiểu tại sao cô không muốn đi khám.
"Nếu không thì xin nghỉ phép rồi đi chơi một thời gian xem sao?" Bà hỏi.


"Ra nước ngoài du lịch một thời gian.

Cũng không biết khi nào Tuyền Phong mới được nghỉ phép, đến lúc đó con cùng nó đi đi."
Phó Nhàn Linh cười khẽ, cô không nói đồng ý, cũng không phản đối.
Chuyện này để mẹ chồng cô hỏi thẳng hắn là được rồi, Trương Tuyền Phong chắc chắn sẽ không đồng ý.

Tuần trăng mật hồi trước hắn cũng nói do sự nghiệp đang trong giai đoạn thăng tiến nên không tiện xin nghỉ phép, cũng chỉ có Phó Nhàn Linh là tin tưởng hắn.

Giờ nghĩ lại lúc trước kết hôn, chỉ sợ là hắn cũng vì nghe theo nguyện vọng của bố mẹ, chứ không hề thích cô nhiều như cô đã tưởng tượng.
Phó Nhàn Linh cũng vào bếp phụ nấu vài món cho bữa tối.

Tuy Trương Tuyền Phong đã phản bội cô đi ngoại tình, nhưng bố mẹ hắn lại đối xử với cô như con cái ruột thịt trong nhà, việc hiếu kính với họ cũng là chuyện đương nhiên phải làm.

Tới ăn một bữa cơm cũng coi như hòa thuận, trước khi đi bố mẹ chồng còn tiễn cô xuống tầng.
Phó Nhàn Linh vừa lên xe lại nhận được điện thoại của Trương Tuyền Phong.

Hắn hỏi cô: "Em vừa ở chỗ bố mẹ à?"
Phó Nhàn Linh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Em mang hai hộp trà đến sao? Anh có để hai hộp ở trong ngăn tủ." Hắn hỏi.
"Ừm."
Trương Tuyền Phong nghe thấy thái độ của Phó Nhàn Linh có chút lạnh nhạt, hắn bắt đầu nổi nóng: "Phó Nhàn Linh, có chuyện gì với em vậy?"
"Anh còn chuyện gì muốn nói không? Tôi phải lái xe bây giờ." Phó Nhàn Linh không đợi hắn trả lời liền cúp máy.
Trương Tuyền Phong cũng không gọi lại, hắn vốn là người có chủ nghĩa gia trưởng, căn bản sẽ không mặt dày gọi lại lần thứ hai.
Phó Nhàn Linh lo lắng bản thân sẽ không tập trung lái xe được, cô ngồi trong xe một lúc lâu mới cài dây an toàn, lái xe trở về nhà.

Trời đã tối, đường lại hơi ùn tắc, Phó Nhàn Linh lái xe về tới ga ra thì cũng đã gần tám giờ.

Cô chưa xuống xe vội mà ngồi đó nghe nhạc.
Lúc mới kết hôn với Trương Tuyền Phong, cô là phu nhân hào môn được người người ngưỡng mộ trong mắt các bạn học.

Gia thế nhà Trương Tuyền Phong không tồi, nhà cô lại là kiểu gia đình tri thức, hai người họ có thể nói là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.
Phó Nhàn Linh còn từng ôm lấy tay Thôi Hiểu, nói với cô rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Thôi Hiểu là người theo chủ nghĩa độc thân không muốn kết hôn, cô nói chỉ có đồ ngốc mới kết hôn.

Bố mẹ của Thôi Hiểu đều là người vô trách nhiệm nên cô sớm đã biết hôn nhân là điều vô cùng nhảm nhí.
Hai người đó, một người luôn đùa cợt, người kia vừa đẻ con ra đã ném qua một bên không quan tâm chăm sóc.

Đừng nhìn thấy hiện giờ họ yêu thương chiều chuộng cô như thế nào, cuối cùng Thôi Hiểu cũng chỉ như một món đồ chơi, cho cô ít tiền tiêu xài liền có thể vứt qua một bên.
Phó Nhàn Linh từng cảm thấy Thôi Hiểu quá bi quan, nhưng chuyện đến nước này chính Phó Nhàn Linh lại không thể không thừa nhận.

Thôi Hiểu nói đúng, đối với một số người mà nói, hôn nhân chỉ như một trò đùa.
Trương Tuyền Phong cứ như vậy trêu đùa cô, lại còn muốn cả cuộc đời sau này của Phó Nhàn Linh phải sống trong đó.
Nhạc ở trong xe lại vang lên: "Tại sao anh lại không yêu em...."

Phó Nhàn Linh tắt nhạc đi, vừa định mở điện thoại lên lại nhìn thấy Vu Hướng Tây đang dựa người vào bức tường bên cạnh xe.

Không biết cậu đã đứng ở đó bao lâu rồi, ánh mắt an tĩnh nhìn cô.
Phó Nhàn Linh lấy điện thoại gọi điện cho cậu, chuông vừa reo hai tiếng đã nhấc máy, Phó Nhàn Linh cười hỏi: "Cậu đứng ở đấy làm gì?"
Vu Hướng Tây cầm di động nói: "Ở bên cạnh chị thôi."
Trong lòng Phó Nhàn Linh không khỏi rung động, cô khẽ cười một tiếng, lại hỏi cậu: "Sao cậu biết tôi lái xe về?"
"Lúc đứng ở ngoài cửa tôi đã thấy chị rồi." Vu Hướng Tây thấy cô cười, trên mặt cũng dần lộ ra một nụ cười: "Chị đừng buồn, để tôi làm ảo thuật cho chị xem, nhắm mắt lại đi."
Phó Nhàn Linh cười cười nhắm mắt lại.
Không lâu sau cửa xe được mở ra, Vu Hướng Tây nói với cô: "Giờ có thể mở mắt ra được rồi."
Phó Nhàn Linh vừa mở mắt đã thấy trước mặt mình là ba bông hồng đỏ, trên cánh hoa tươi đẹp còn đọng lại vài giọt nước, chóp mũi còn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Giờ phút này, trái tim cô trở nên rung động kịch liệt.
Phó Nhàn Linh đặt bông hồng vào ghế phụ, tay trái kéo lấy cổ áo Vu Hướng Tây, kéo cậu đến trước mặt rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận