Thôi Hiểu ở bên cạnh cô cả buổi chiều đến tối mới rời đi.
Cô phải đi chuẩn bị kế hoạch cho đám cưới, lúc đầu Phó Nhàn Linh kết hôn cũng là do một tay cô lo liệu.
Trước khi đi cô còn nói sẽ ném hết đống ảnh cưới của Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong ở trong công ty đi.
Phó Nhàn Linh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cơm cũng chẳng buồn nấu mà chỉ gọi đồ ăn ngoài, mãi đến tận ngày thứ ba cô mới ra khỏi nhà đi mua đồ ăn.
Không ngờ lúc vừa ra khỏi thang máy lại gặp cậu thanh niên kia.
Cậu đeo balo sau lưng, mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng, đang nói chuyện với cô gái trẻ đứng bên cạnh, nở nụ cười xã giao lịch sự.
Lúc cửa thang máy mở ra, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Nhàn Linh hai mắt liền sáng bừng.
Phó Nhàn Linh bất giác đỏ mặt, cô đứng bên trong, tay siết chặt túi xách.
Cậu trai sải bước đôi chân dài tiến tới chào hỏi: "Chào chị."
Cậu có dáng người rất cao, trên người còn có mùi thơm của nước giặt quần áo, đứng cách cô rất gần khiến cánh tay chạm vào tay Phó Nhàn Linh, thân nhiệt nóng bừng.
Phó Nhàn Linh cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu, dịch người sang một chút: " Chào cậu."
" Cô Trương đi mua đồ ăn sao?" Cô gái đi theo cậu tiến tới chỗ Phó Nhàn Linh nhiệt tình cười nói: " Cả tòa nhà chúng ta hình như có mỗi chị là biết nấu ăn, tôi rất ngưỡng mộ những người phụ nữ giỏi bếp núc, như tôi ngày nào cũng phải gọi đồ ăn ở ngoài, còn đang đau đầu không biết hôm nay ăn gì."
Phó Nhàn Linh nhớ cô gái này sống ở nhà cuối cùng phía đông tầng hai, đối diện với nhà cậu thanh niên, có vẻ là một nhân viên kinh doanh bất động sản.
Ăn mặc rất đẹp, ngày nào cũng tươi tắn rạng ngời, tràn đầy nhiệt huyết.
Phó Nhàn Linh khẽ gật đầu cười với cô gái: " Nấu ăn cũng không phải chuyện khó lắm."
" Sao mà không khó được chứ." Cô gái kia cười, lại quay sang cậu thanh niên hỏi.
" Có cần tôi tiễn cậu không Vu Hướng Tây?"
" Không cần." Vu Hướng Tây lắc đầu.
"Cảm ơn cậu."
" Được thôi."
Thang máy xuống đến nơi, Phó Nhàn Linh đi sau vài người, cậu cũng đi theo cô , còn lễ phép chào hỏi mấy người rồi tạm biệt.
Phó Nhàn Linh đi tới siêu thị mới quay đầu lại nhìn, Vu Hướng Tây vẫn đi theo cô.
Cô nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu còn chuyện gì muốn nói sao?"
Cậu thanh niên cúi đầu, ánh mắt có chút bi thương như chú chó bị bỏ rơi, nhỏ nhẹ hỏi cô: "Chị rất ghét tôi sao?"
Phó Nhàn Linh cảm giác như mình đang bắt nạt người khác, lại còn như người bội tình bạc nghĩa.
Cô hạ giọng nói: " Đâu có."
" Vậy về sau nếu gặp lại chị, có thể nói chuyện được không?" Vu Hướng Tây vui vẻ trở lại, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, khi cười lộ ra cặp răng nanh dễ thương.
Phó Nhàn Linh do dự một lúc lâu rồi mới nhẹ gật đầu.
Dù sao cũng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, người ở tầng trên người ở tầng dưới, sau này không tránh được sẽ đụng mặt vài lần.
Sớm biết vậy cô đã chọn một người xa lạ.
Nhưng người lạ....!cô lại không dám.
Đêm đó Phó Nhàn Linh dám nói những lời đó cũng chỉ vì đối phương là một cậu thanh niên hiền lành vô hại.
" Chị định mua gì vậy?" Vu Hướng Tây đi đến bên cạnh giúp cô đẩy xe.
Phó Nhàn Linhcau mày, quay sang nhìn cậu: " Cậu không cần đi theo tôi, chúng ta về sau có gặp thì chào hỏi đơn giản một hai câu là được, những chuyện dư thừa khác thì không cần.
Chuyện đêm đó cứ coi như chưa từng xảy ra được không?"
Cô dứt khoát nói, nụ cười tỏa nắng trên gương mặt thiếu niên dần biến mất, anh gật đầu, trầm giọng nói: "Ra vậy."
Vu Hướng Tây đeo balo rồi rời đi.
Phó Nhàn Linh liếc nhìn cậu một cái rồi quay đi, chỉ là trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Giống như mình vừa gây ra chuyện gì đó vô cùng xấu xa, cảm giác tội lỗi đó khiến cô cảm thấy khó thở.
Đối phương mới là sinh viên đại học, cô đúng là tạo nghiệp.
Sau khi mua rau về, cô rửa sạch rau và nấu nướng như để trút giận, nấu liên tiếp hơn chục món rồi một mình ngồi vào bàn ăn, từ từ nếm thử.
Sự cô đơn chưa từng có bao trùm lấy cô.
Ăn xong cô nhìn những món ăn chưa được chạm đến trên bàn mà thở dài.
Thôi Hiểu nói đúng, cô nên tìm một công việc, để bản thân được hít thở một chút.