Sau khi về đến nhà, Tang Trĩ lập tức về phòng mình, cầm lấy bộ quần áo mới được giặt xong đi vào phòng tắm.
Quần áo còn chưa kịp cởi, cô chợt nhớ đến chiếc váy bị bẩn kia, lại cấp tốc chạy ra ngoài.
Tang Trĩ dạo một vòng quanh phòng khách và hiên nhà.
Không nhìn thấy túi đâu cả.
Cô lại nhìn thoáng qua cửa phòng Tang Diên, cửa không đóng.
Nhưng phòng bếp lại có chút động tĩnh, có thể nghe ra được âm thanh anh ấy vật lộn bên trong, lạch cạch lạch cạch.
Không phải vừa mới ăn cơm rồi sao?
Tang Trĩ mặc niệm một câu "ăn giỏi thật", sau đó quay về phòng.
Liết mắt liền thấy chiếc túi đặt ở trên bàn học.
Cô cầm lấy cái túi vào lại phòng tắm, lấy ra một cái thau rồi ném quần áo bẩn vào.
Đây là lần đầu tiên Tang Trĩ tự mình giặt quần áo.
Cô cho bột giặt vào, hai tay xoa xoa chà xát nơi có vết bẩn kia, động tác vụng về lại còn chậm chạp, nhưng vẫn giặt sạch không còn một chút vết bẩn nào.
Đến lúc Tang Trĩ ra khỏi phòng tắm, thời gian đã gần hết một tiếng.
Cô ôm chiếc thau chạy đến ban công phơi quần áo lên.
Tang Trĩ vừa định quay về phòng, đúng lúc này lại nghe được giọng nói của Tang Diên.
Dường như anh ấy đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Nấu xong rồi."
"Con quan tâm cái gì chứ? Con thấy con bé rất khó chịu." Tang Diên nói: "Thêm táo đỏ và đương quy gì cơ? Không phải, mẹ, sao mẹ không nói sớm, con làm sao mà biết được."
"Không phải ngày mai ba mẹ đã về rồi sao? Đến lúc đó mẹ tự nhìn mà xử lý, con mệt chết rồi, con gái của hai người thì hai người tự lo đi, xong chưa? Hai ngày nay con đã rất tận tình chăm sóc...được rồi, cứ uống như vầy đi."
Qua vài giây, Tang Diên hình như đã cúp điện thoại.
Sau đó nhanh chóng bưng một cái chén đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tang Trĩ, trên mặt anh ấy cũng chẳng có một chút nào là chột dạ, lạnh lùng nói: "Tự đến uống."
Tang Trĩ chậm chạp đi tới: "Sao anh cứ không ưa em vậy."
"Nếu anh mà không ưa em thật." Tang Diên nhấn mạnh, gằn từng chữ, "Đoán chừng lúc này em đã bị anh đánh chết rồi."
"..."
Nói xong, Tang Diên lười nhác chẳng muốn để ý đến cô nữa, trở về phòng mình.
Tang Trĩ đi đến bên bàn ăn, cẩn thận từng li từng tí bưng cái chén trên bàn ăn lên đi về phòng.
Cô ngồi vào trước bàn học, miệng đặt trên bát nhấp một chút.
Vẫn còn hơi nóng.
Cô dứt khoát đặt sang một bên.
Ngoảnh đầu lại, chú ý tới con Doraemon được cô đặt trên giường.
Tang Trĩ đi qua, cầm gấu bông đặt vào góc giường, cho nó nằm cùng chỗ với con búp bê trước kia được Đoàn Gia Hứa tặng.
Cô nằm lỳ trên giường, hai chân đung đưa, dùng đầu ngón tay chọt chọt vào mặt gấu bông.
Trở mình một cái, nằm ngửa, nhìn lên trần nhà trắng lóa.
Nhìn đến xuất thần.
Ngày hôm nay hình như có chút mất mặt.
Lại không sao nói rõ được, dường như còn thêm chút vui vẻ.
.....
Đột nhiên gặp phải chuyện lần đầu kinh nguyệt đến, ngoại trừ bụng hơi đau buốt, nhất là phần bụng dưới ra, thì Tang Trĩ thực sự không cảm thấy quá khó chịu.
Nhưng sáng ngày hôm sau, cô bị đau đến tỉnh, bụng như có người dùng kim châm vào.
Lê Bình và Tang Vinh đã trở về, nấu cho Tang Trĩ một bát cháo gạo kê.
"Còn khó chịu không?" Chờ cô rửa mặt xong, Lê Bình ngồi bên cạnh trò chuyện với cô "Đến cũng tốt, mẹ nghe dì con nói, sau khi Hiểu Băng đến kỳ kinh nguyệt đã cao tới một mét bảy."
Tang Trĩ nhấm nháp húp từng muỗng cháo.
Nghe bà nói như thế, cô suy nghĩ một chút: "Chị họ nhỏ ạ?"
"Đúng vậy."
Tang Trĩ ngờ vực nói: "Không phải trước đó chị ấy đã cao hơn mét sáu rồi sao?"
Lê Bình: "Đúng là thế, vậy tính ra, nói không chừng thoáng cái con có thể cao lên một mét sáu."
"Một mét sáu..." Tang Trĩ nuốt cháo vào trong bụng, lắc lắc đầu, "Con muốn cao hơn một chút, tốt nhất là một mét bảy."
"Vậy thì Chích Chích của mẹ phải ăn nhiều vô." Lê Bình dịu dàng mà nói, "Từ từ rồi cũng sẽ cao lên."
Ăn xong bữa sáng, Tang Trĩ khó chịu nằm trên giường suốt một ngày, chuyện gì cũng chẳng muốn động vào.
Nhưng nghĩ đến chiều cao, đây là biểu hiện đầu tiên của quá trình trưởng thành, sau này sẽ không còn giống như một cô bé con nữa.
Cơn đau này hình như cũng không khó chịu đựng lắm.
...
Thứ tư là sinh nhật của Phó Chính Sơ.
Lúc đầu Tang Trĩ đã hạ quyết tâm không đi, dù sao thì cô và đám người kia cũng không thân thiết lắm, Lê Bình còn giúp cô đăng ký tham gia một lớp luyện vẽ trong ba tháng hè.
Nhưng vì Ân Chân Như gọi liên tiếp mấy cuộc cứ như đòi mạng, cô đành thỏa hiệp.
Nhà Ân Chân Như ở gần đây, từ sớm đã đến tìm Tang Trĩ, muốn đi cùng nhau.
Bởi vì KTV nằm ở một khu khác, cả hai cùng đi đến trạm xe buýt gần đó chờ xe đến.
Tháng tám, tiết trời vẫn còn rất nóng, mặt đất tỏa ra hơi nóng hầm hập, bốc lên mùi tanh của đất.
Hai cô gái nhỏ mặc áo ngắn tay cùng quần short, miễn cưỡng đứng dưới bảng hiệu ở trạm xe.
Đợi một hồi lâu, Tang Trĩ đã có chút gắt gỏng: "Không phải một giờ chiều sao? Đi sớm như vậy làm gì?."
"Mình quên mua quà..." Ân Chân Như ngượng ngùng le lưỡi, "Dù sao chúng ta cũng phải đi đến phía bên kia, sẵn tiện dạo chơi vài vòng luôn, mua được quà thì lập tức đi tìm bọn Phó Chính Sơ."
"Bây giờ cũng chỉ mới mười giờ."
"Ngồi xe cũng mất một giờ rồi đó." Ân Chân Như nhìn vào đồng hồ đeo tay, "Chúng ta đến đó hẳn là mười một giờ, mua xong rồi đi ăn trưa, vậy thì vừa vặn đúng giờ luôn mà?"
Tang Trĩ lẩm bẩm nói: "Mình có thể trực tiếp đi ăn trưa luôn không?"
"Không được! Sao mình có thể đi dạo một mình!" Ân Chân Như nói, "Còn nữa, không phải cậu nói cậu học chung với Phó Chính Sơ sáu năm tiểu học sao? Tại sao mình lại thấy mối quan hệ của các cậu xa cách vậy nhỉ."
"Đúng là rất xấu."
"..." Ân Chân Như không thể tin được, "Thật hay giả đó? Mình còn nghĩ rằng Phó Chính Sơ...cái đó đó...cậu hiểu không?"
Tang Trĩ cau mày: "Cái gì, mình không hiểu."
Ân Chân Như kề sát tai cô, nhỏ giọng nói: "Thầm mến cậu đó."
"..."
Đúng lúc xe đến.
Không đợi Tang Trĩ đáp lời, Ân Chân Như lập tức kéo cô lên xe.
Trên xe buýt trống rỗng, chỉ có vài người nên còn dư rất nhiều chỗ.
Hai người tìm vị trí ở phía sau mà ngồi xuống.
Tang Trĩ còn đang suy nghĩ đến lời nói của Ân Chân Như, biểu cảm có chút vi diệu: "Ai nói cho cậu biết?"
"Nhìn vào là thấy được ngay mà." Ân Chân Như nói, "Cậu ta luôn nhờ mình rủ cậu đi chơi.
Lớp sáu ở lầu ba, còn lớp chúng ta ở lầu hai, cậu ta còn hay qua lại ngoài lớp mình."
Tang Trĩ lại hỏi: "Vậy sao cậu không nghĩ là cậu ta thích cậu?"
"..."
"Nếu không thì tại sao cậu ta lại không trực tiếp đến tìm mình, mà phải thông qua cậu." Tang Trĩ tỏ vẻ rất đương nhiên, "Hai người trước kia cũng không quen biết gì mà."
"...!Cậu nói rất có lý." Ân Chân Như bĩu môi, "Nhưng nếu không phải liên quan đến việc của cậu, cậu ta sẽ không đến tìm mình đâu."
Trầm mặc.
Tang Trĩ nhìn cô ấy chằm chằm, đột nhiên dùng ngón tay chỉ vào má phải của mình.
Ân Chân Như mơ hồ không rõ: "Làm gì vậy? Trên mặt cậu không dính gì đâu."
Tang Trĩ lại chỉ chỉ.
Ân Chân Như lập tức trốn về sau, vẻ mặt đầy sự cự tuyệt: "Không phải cậu muốn mình hôn cậu đấy chứ?"
"Cậu nói nhảm gì đấy." Tang Trĩ không phản bác nổi nhìn cô ấy, "Mình chỉ muốn nói với cậu, trước kia mình và Phó Chính Sơ rất hay đánh nhau."
"Hả? Khi nào cơ?"
Tang Trĩ nhớ lại: "Chuyện từ năm lớp hai."
"Năm lớp hai? Khi đó mấy tuổi vậy?"
"Mình lớn hơn cậu ta một tuổi." Tang Trĩ nói, "Lúc còn nhỏ tuổi, sẽ có mấy nam sinh đánh nữ sinh, nhưng tên này lại không giống lắm.
Cậu ta đối với bạn nữ khác không giống, chỉ có mình là bị như vậy."
"Là sao?"
"Xem mình như con trai mà đánh lộn."
"..."
"Có một lần." Dường như để chứng minh trong lời nói của cô có bao nhiêu vô lý, Tang Trĩ chỉ vào má phải, gằn từng chữ nói rõ ràng: "Cậu ta hướng nắm đấm về phía này, đấm một cái."
Hai chữ nắm đấm, cô hết sức gằn giọng.
Ân Chân Như: "Con mẹ nó, có nghiêm trọng không?"
"À thì? Không biết có được tính là nghiêm trọng không." Tang Trĩ suy tư, rồi sau đó bắt đầu cường điệu, "Không phải mình đánh không lại.
Chủ yếu là do không có đề phòng, nên bị ngã trên mặt đất."
"..."
"Sau đó bị đập rụng một cái răng." Dừng lại một chút, Tang Trĩ tiếp tục nói, "Lúc ấy mình tức giận, cũng đẩy cậu ta một cái."
"...!Sau đó thì sao"
"Cậu ta cũng bị ngã trên mặt đất, gãy xương."
"..."
....
Lời này vừa nói ra, Ân Chân Như quả nhiên bỏ ngay cái ý nghĩ của mình.
Sau đó lúc đi mua quà, cô ấy cũng không khuyên Tang Trĩ mua một phần cho Phó Chính Sơ.
Dù cho hai người có xem như là kẻ thù đi nữa, cũng không nên tị hiềm.
Tang Trĩ nhàn nhã mừng rỡ, đi theo phía sau cô ấy, phối hợp nhìn vài món đồ chơi.
Ân Chân Như chọn quà cho Phó Chính Sơ vô cùng tùy ý, nhìn thấy một chiếc đèn ngủ phát quang đẹp mắt thì lập tức mua nó luôn.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người dứt khoát đi vào một cửa hàng đồ ngọt cùng tầng.
Đây là một chuỗi cửa hàng đồ ngọt.
Mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, trang trí thiên về phong cách Trung Hoa, bàn ghế đều bằng gỗ, màu sắc hơi đậm nhưng ánh sáng lờ mờ, nhìn qua cảm giác rất ấm áp.
Điều hòa chỉnh nhiệt độ khá thấp, ngăn cách với cái nóng bên ngoài.
Trong tiệm không có vị khách nào, chỉ có một nhân viên phục vụ.
Nghe được tiếng mở cửa, nhân viên phục vụ nâng mắt, giọng điệu có mấy phần buồn ngủ, lười nhát nói: "Hoan nghênh quý khách."
Giọng nói rất quen thuộc.
Hô hấp Tang Trĩ ngưng trệ, vô thức ngẩng đầu.
Người con trai mang tạp dề màu nâu, ngồi bên trong quầy thu ngân, khuôn mặt cúi thấp, màu mắt được ánh đèn chiếu rọi trông còn nhạt màu hơn.
Ánh mắt của anh nhìn lướt qua, dừng lại trên mặt Tang Trĩ.
Sau đó, khóe mắt như có như không giật một cái.
Trầm mặc khoảng hai giây.
Tang Trĩ chủ động lên tiếng: "Anh."
Đoàn Gia Hứa nhìn nữ sinh bên cạnh Tang Trĩ, gật gật đầu: "Đến đây chơi à?"
Tang Trĩ: "Dạ."
Tròng mắt Ân Chân Như đảo qua đảo đảo lại nhìn hai người họ, không nói gì.
Tang Trĩ cầm lấy menu được trưng trên bàn thu ngân, do dự hỏi: "Anh, anh làm thêm ở đây sao?"
"Ừ." Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa không quá để ý, "Tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn gì thì đến chọn sau, một lát tôi mang qua cho em."
Tang Trĩ 'dạ' một tiếng, cùng Ân Chân Như ngồi vào vị trí gần đó nhất.
Lật menu, Ân Chân Như lặng lẽ nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hiếu kỳ hỏi: "Anh ấy là ai vậy? Mình còn nhớ rõ anh trai cậu trông không giống thế này."
"Bạn của anh mình."
"Trông thật đẹp trai." Ân Chân Như che ngực, "Mình nhớ anh trai cậu cũng rất đẹp trai, Tang Trĩ, cậu hạnh phúc quá rồi."
Tang Trĩ: "Cậu đừng nói bậy."
Ân Chân Như: "Hả?"
Tang Trĩ: "Anh mình đẹp trai chỗ nào."
"..."
Rất nhanh, cả hai đều đã chọn xong bánh ngọt.
Tang Trĩ ôm menu, đi đến trước mặt Đoàn Gia Hứa: " Anh, em muốn một chè sữa dừa Tây Mễ Lộ, thêm hai phần xoài bọc sữa tươi."
Đoàn Gia Hứa: "Được."
Tang Trĩ nhẩm tính giá cả, sau đó lấy từ trong túi áo một tờ hai mươi đồng và một tờ mười đồng, lục lọi thêm ba xu.
Cô lại sờ sờ, không còn nữa.
Tang Trĩ đặt tiền trên bàn thu ngân.
Cô quay đầu, nghĩ muốn quay về chỗ ngồi lấy bóp, cầm thêm tiền đến bổ sung.
Vừa đi hai bước, Đoàn Gia Hứa phía sau đã gọi cô: "Cô bé."
Tang Trĩ quay lại: "Dạ?"
Đoàn Gia Hứa dùng khớp xương gõ gõ lên tiền trên bàn, khủy tay chống ở mép bàn, hơi cúi người, cười khẽ một tiếng, hỏi: "Bắt nạt tôi không biết tính toán sao?"
Tang Trĩ kịp phản ứng, mấp máy môi, im lặng quay về chỗ mình ngồi, từ trong bóp cầm ra một xu, lại đi đến trước quầy thu ngân, đặt một xu này lên trước mặt anh.
Đoàn Gia Hứa quét mắt: "Còn thiếu một đồng."
"..."
Tang Trĩ cảm thấy anh đang lừa tiền cô, bắt đầu nghiêm túc tính toán cho anh: "Một món mười tám đồng, một món mười sáu đồng, cộng lại ba mươi bốn, còn thiếu một đồng ở đâu chứ?"
"Không phải em nói tôi đẹp trai sao?"
"..."
Cô nói lúc nào, kia rõ ràng là Ân Chân Như nói.
Mà nói câu đó với chuyện này thì có liên quan gì.
"Vụng trộm nhìn tôi nhiều lần như vậy, nếu như cho em nhìn miễn phí..." anh kéo dài âm cuối, giọng điệu cà lơ phất phơ, "Vậy tôi sẽ phải chịu nhiều thua thiệt nha."
Tác giả có lời muốn nói:
Lão già Đoàn Gia Hứa, rõ ràng lừa tiền của một đứa trẻ..