Chương 5: Cao trào
Edit: Kún Lazy
Tôi nên vui mừng vì cửa phòng của khách sạn xa hoa này rất dày, nó không dễ dàng lung lay như những cánh cửa mỏng manh yếu ớt khác, nếu không thì bên ngoài nhất định sẽ thấy sự khác thường.
Tiếng bước chân của mẹ và Nhiếp Văn Hàm càng lúc càng gần, động tác ra vào của Nhiếp Duy Dương cũng càng lúc càng nhanh, khoái cảm nhanh chóng tích tụ trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, một mặt vừa lo mẹ sẽ đi tới mở cửa, một mặt lại bị hành hạ chiếm đoạt từ phía sau, mồ hôi trên thái dương tôi chảy xuống.
Cửa đột nhiên bị gõ hai cái. Tim tôi bỗng chốc như ngừng đập, lại nghe thấy mẹ nhẹ nhàng hỏi: "Tô Tô, con có trong đó không?"
Tôi ngay cả thở cũng không dám thở, Nhiếp Duy Dương lại đột nhiên tăng tốc, càng ra sức miết nhẹ lên hạt châu nhỏ của tôi, hai luồng kích thích cực lớn khiến bụng tôi liên tục co rút, một tia sáng trắng giống như khoái cảm đánh thẳng vào trong tâm trí, tiểu huyệt kịch liệt co rút theo tiết tấu, tiếng mẹ gõ cửa vang vào trong tai, tôi bị Nhiếp Duy Dương đưa lên cao trào.
"Chắc là không có trong đó rồi, đi thôi." Mẹ không nghe thấy ai trả lời, đành theo Nhiếp Văn Hàm rời đi.
Tôi mệt lả úp sấp vào cửa thở hổn hển, thân thể vừa nóng vừa ướt như mới ra khỏi phòng tắm hơi, Nhiếp Duy Dương nắm lấy mông tôi, mãnh liệt rút ra tiến vào thêm vài cái, sau đó nhanh chóng rút ra, tôi cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên mông mình. Thật kinh tởm!
Anh ta thả tôi ra, tôi như con rối bị đứt dây, trượt ngã xuống thảm trải sàn, toàn thân vô lực, chỉ trừng mắt nhìn anh ta, hung hăng gằn từng câu từng chữ: "Tôi sẽ đòi lại tất cả những gì xảy ra hôm nay!"
Nhiếp Duy Dương lấy khăn giấy trên bàn trà lau bên dưới của mình, sửa sang lại quần áo, sau đó lập tức trở lại dáng vẻ đạo mạo, anh ta nhún nhún vai với tôi: "Hoan nghênh em tới bất cứ lúc nào."
Rồi anh ta lại ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ chật vật thở dốc của tôi, duỗi tay ra sau, ngón tay thon dài của anh ta dao động trên bờ mông tròn trịa của tôi, ánh mắt toát ra sự say đắm: "Thật là một thân thể ngon miệng ... Tô Tô, cho dù em không tới tìm tôi thì tôi cũng sẽ không buông tha cho em."
Tôi cắn răng, cố gắng chống tay đứng dậy, né tránh sự đụng chạm của anh ta: "Nhiếp Duy Dương, anh đừng hòng chạm vào tôi lần nữa!"
Anh ta cười: "Vì sao? Chẳng phải em cũng thích đó sao? Đừng bảo thủ như vậy, chẳng giống em chút nào, mèo hoang nhỏ à."
Tôi giận đến nỗi muốn bật cười, tên cầm thú này, đã cường bạo người khác mà còn muốn nói với người đó, hẹn lần sau chúng ta lại đến, nếu cô không đến thì đó là lỗi của cô.
Tôi cúi đầu: "Anh nói đúng, có thể đỡ tôi đứng dậy không?"
Anh ta cười: "Mèo hoang nhỏ, lại muốn giở trò gì đây? Nhưng mà trông em có vẻ như thật sự không đứng dậy nổi."
Anh ta giữ chặt cánh tay của tôi, kéo tôi từ dưới thảm trải sàn đứng dậy, tôi xoay người lau dịch lỏng trên mông, sau đó bôi hết lên quần anh ta, dịch lỏng trắng đục dính trên quần đen lại vô cùng nổi bật, tôi nói: "Thứ này của anh, trả lại cho anh."
Anh ta rõ ràng đã ngây ngẩn cả người, nếu tôi bôi lên trên áo của anh ta thì anh ta vẫn không sao cả, áo khoác có thể cởi ra. Nhưng nếu bôi lên quần thì anh ta sẽ không còn cách nào khác, cũng không thể cởi quần đi ra ngoài. Việc trả thù nho nhỏ này hoàn toàn không thể an ủi được cơn phẫn nộ khổng lồ trong lòng tôi, tôi thầm nghĩ, Nhiếp Duy Dương, cứ chờ xem, rồi anh sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Thừa lúc hành lang không có người, tôi nhanh chóng vọt vào toilet để rửa ráy bản thân, nhìn trong gương thấy mặt mình đỏ ửng, tôi vội vàng dùng nước lạnh tạt lên mặt hết nửa ngày, lại cảm thấy vô cùng uất ức, bụm hai tay che mặt khóc nức nở, một lát sau, tôi ngừng lại, rửa mặt trang điểm, sau đó điềm nhiên như không, tự mình trở về đại sảnh. Mãi cho đến khi tối muộn tiệc tan thì mới trông thấy Nhiếp Duy Dương đi tới, anh ta đã thay quần, không biết là ai đã đem đến cho anh ta nữa.