Editor: Điểu Nghi Phi
Cô vẫn nhậm chức lớp trưởng kia, vẫn mỉm cười tươi rói như cũ với bạn bè.
Chỉ là, trong đôi mắt đẹp đẽ kia luôn tràn ngập ưu thương sâu đậm tới nỗi chẳng thể hòa tan, Không có anh bên cạnh, cô bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình gửi đến.
Cô chỉ mỉm cười từ chối.
Cô bắt đầu càng ngày càng nỗ lực học tập, cuối cùng ở kỳ thi cuối kỳ ngang hàng với người đứng nhất là anh.
Sau đó, thi đại học.
Bọn họ cùng thi vào trường đại học trọng điểm.
Ba năm nỗ lực đổi lại là cô và anh đều được cử đi học ở một trường đại học rất giỏi.
Cô ngơ ngẩn không biết nên hận anh hay nên cảm ơn anh.
Thật ra, cô vẫn luôn không biết anh thích cô, như cô thích anh, thích từ cái nhìn đầu tiên của hai người khi đi quân sự.
Lập Hạ chỉ là một cái cớ của anh mà thôi.
Không nghĩ đến cô vậy mà không màng tất cả.
Chỉ là sự giáo dục từ nhỏ và hoàn cảnh xung quanh khiến anh quá mức lý trí, đêm đó lại bỏ lại người khóc tan nát cõi lòng là cô.
Anh vẫn luôn kiên định chờ đợi họ lên lớn, nhưng cũng là sự chờ đợi ấy khiến cô bị tổn thương sâu sắc...!
Cô kéo vali đi, ngẩng đầu thấy anh đang dựa vào cánh cửa trường đại học.
Ánh mặt trời nhuộm mái tóc anh vàng óng, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc khiến cô hoảng hốt, dường như trở lại đợt huấn luyện quân sự sáu năm trước.
Anh bắt mắt như vậy, nam nữ xung quanh đều phải nhìn anh.
Mà cô, chỉ định đi ngang qua anh như một người xa lạ.
Anh, khi cô đi ngang qua, ngăn cô lại.
"Anh thích em! Rất rất thích.
Từ ngày huấn luyện quân sự sáu năm trước đó cho đến giờ vẫn chưa từng ngừng." Giọng anh mềm mại quẩn quanh bên tai, cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh là ôn nhu sâu đậm tới không hòa tan được.
Anh cười xán lạn khiến cô không khỏi nheo mắt.
Trong ánh mắt chờ mong của anh có mấy phần tự tin.
Anh nghĩ, cô sẽ chấp nhận anh ư? A! Cô cười rực rỡ, quay người rời đi.
Để lại anh ngây ngẩn tại chỗ, nụ cười dần cứng đờ, sau đó biến mất.
Cô nghĩ: Tại sao anh lại nghĩ mọi thứ đơn giản đến thế, vì sao sau khi làm tổn thương cô rồi mới đến nói với cô rằng anh thích cô? Trái tim đã tổn thương như bình hoa đã vỡ, mãi mãi cũng chẳng thể hồi phục được như ban đầu, sao anh có thể làm như không biết? Nếu như anh thích cô như vậy, sao trước đây lại lạnh lùng đến thế? Cô tuyệt không phải người con gái anh có thể nói đến thì đến, nói đi thì đi, cô không phải!
Anh nghĩ: Anh, vẫn bỏ lỡ cô mất rồi...!
Vĩnh viễn cũng không quay trở lại
Có một chàng trai yêu cô gái ấy...!
[ Nghi Phi: Chương 5, 613 chữ
Hiện thực thì tàn nhẫn hơn trong truyện nhiều, luôn là như thế.
Trước đây ta chỉ thích đọc HE thôi, máu chó não tàn cũng phải HE.
Nhưng mà ngoài đời thì làm gì có nhiều cái kết đẹp đến thế.
Sau rồi mới cảm thấy, thiên về tả thực thế này thì cứ để SE mới hay.
Thật ra cái kết này cũng không hẳn là SE nhỉ, cuối cùng nữ chính cũng có một cuộc sống hạnh phúc mà.
Hoặc không hạnh phúc thì cũng không đau khổ khi yêu nam chính.
Thanh xuân vườn trường mà không đến được với nhau thì càng gây ra tiếc nuối nhớ nhung nhỉ.
Bộ này ngắn, tổng truyện có chưa đến 1500 chữ, ta làm hết gần một ngày.
Tính ra vẫn là chậm.
Không khác được, tốc độ của ta chẳng khác gì con rùa...!Đêm khuya thanh vắng thế này, bật một bản piano lên nghe rồi edit đúng là tuyệt thật.
Nội dung truyện cũng khiến người ta đau khổ thật.
Đây là bộ thứ hai ta edit hoàn, ngắn thôi, hy vọng là mọi người sẽ thích.
Chân thành gửi lời cảm ơn đến bản convert của tỷ tỷ rosaisrosa.
Hẹn gặp lại, ở một ngày không xa.
Thân ái.
01:49 | 15/01/2022 ].