Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Edit: Tịch Ngữ

Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ để rất nhiều chuyện
xảy ra, cũng đủ để thay đổi nhiều cục diện. Mặc kệ bên ngoài biến hóa
như thế nào, đối với dân chúng trong thành Nam Vân của Tây Lăng mà nói,
mọi chuyện đều không liên quan đến họ. Cuộc sống của bọn họ vĩnh viễn
chưa từng biến đổi, không ngừng lo lắng sợ hãi.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi lái vào, bị thủ vệ canh giữ ngoài cổng thành Nam Vân ngăn lại.

“Muốn vào thành thì phải nộp phí, dựa theo đầu người mà tính tiền. Đem màn xe kéo lên cho ta xem xét bên trong có mấy người.” Một binh sĩ xanh xao
vàng vọt nói với người đánh xe, thái độ hung dữ lại lờ đờ, nheo mắt đánh giá xe ngựa, dường như đang đánh giá xem chiếc xe ngựa này trị giá bao
nhiêu tiền, đoán rằng người trong xe nhất định là kẻ có tiền.

Người đánh xe không nói gì, ngón tay bắn ra, bắn trúng vào chân binh sĩ, khiến gã binh sĩ tru lên một tiếng, té ngã ra phía sau.

Một màn này, những binh sĩ ở xung quanh đều nhìn thấy, chẳng những không
giúp đỡ, ngược lại còn trốn sang một bên, nhanh chóng nhường đường cho
xe ngựa vào thành.

Người đi ngang qua thành Nam Vân không ít, đa
số đều là người bán dạo và nhân sĩ giang hồ. Người vào đây nhất định
phải có hộ vệ có võ công cao cường, không thì bản thân phải lợi hại,
trên người có nhiều trang bị loại tốt. Nhưng, trước mắt, chỉ là một gã
lái xe thôi cũng có thân thủ giỏi như vậy.

Trên đường phố thành
Nam Vân, người qua lại rất thưa. Nhìn thấy xe ngựa đi qua cũng không có
chú ý nhiều. Từng gương mặt khó coi, vẻ mặt chết lặng, liếc mắt liền
nhìn thấy gương mặt sống không được như ý của bọn họ.

Tấm mành
cửa sổ bên trái xe ngựa được một bàn tay trắng nõn như ngọc vén lên,
khiến người bên trong xe có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài.

Lầu các cũ rách, đường xá hỗn độn, không khí còn có mùi thối khô hanh.

Thành Nam Vân này không hổ danh là khối u ác tính của Tây Lăng, hận không thể nhanh chóng vứt bỏ vùng đất này.

Nhưng vì sao mảnh đất này vẫn còn sinh sống được, cũng không có bị vứt bỏ vì
hoang vu? Đơn giản là vì đặc thù hoàn cảnh địa lí của thành Nam Vân. Bốn phía đều là biển, nhưng lại là con đường mà nhiều quốc gia phải đi
ngang qua, cũng chính là con đường gần nhất. Bởi vậy, dù biết rõ thành
Nam Vân là nơi nguy hiểm, hỗn loạn, người buôn bán thà rằng mời cao thủ
làm hộ vệ, cũng muốn đi ngang qua thành Nam Vân.

Ở góc tường, ba
đứa trẻ đang vui đùa ầm ĩ. Thay vì nói vui đùa, chi bằng nói là hai ăn
hiếp một đi. Một bé trai gầy guộc mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa nói,
nước mắt lã chã. Trong miệng hình như đang chửi lầm bầm cái gì đó.

Cậu bé vừa khóc vừa giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi sự đánh đập của hai đứa con trai kia, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy xe ngựa đi ngang qua, liếc mắt liền nhìn thấy trong xe ngựa, vẻ mặt dại ra giống như gà gỗ, cho dù bị hai đứa con trai kia đánh chao đảo, cũng không có động một cái.

“Úi! Hồ Tử bị đánh ngu rồi!” Đứa trẻ đánh người thứ nhất sợ hãi kêu lên.

Đứa trẻ còn lại nghe lời của cậu ta nói cũng sợ hết hồn, không dám đánh nữa: “Nó giả bộ! Nhất định là giả bộ!!!”

Cậu bé được gọi là Hồ Tử đưa mắt nhìn xe ngựa, mãi cho tới khi chiếc xe
ngựa kia đi xa mới hoàn hồn, miệng liền kêu lên: “Tiên nữ! Ta nhìn thấy
tiên nữ rồi! Tiên… tiên nữ, chờ ta, chờ ta một chút!”

Đứa trẻ này đột nhiên kêu lên, hai cái chân ngắn ngủn chạy tới, cư nhiễn đuổi theo xe ngựa.

“Ta đã nói là hắn giả bộ mà!” Cậu bé cao to hung hãn nói.

“Tiên nữ? Tiên nữ ở đâu?” Đứa trẻ lúc đầu nói Hổ Tử bị đánh choáng váng cũng tò mò, chạy theo Hồ Tử.

Xe ngựa đi không nhanh, cho nên đứa bé nhanh chóng đuổi kịp xe ngựa.

Người đánh xe khẽ hỏi: “Chủ tử?”

“Cứ duy trì tốc độ này đi.” Âm thanh êm dịu, uyển chuyển, cực kì êm tai từ trong xe vọng ra.

Người đang ngồi trong xe là một cô gái.

“Dạ.” Người đánh xe không có bất cứ ý kiến gì, không hề quan tâm đến đứa trẻ đang chạy theo ở phía sau.

Tốc độ này cũng vừa phải, mắt thấy mấy đứa trẻ sẽ đuổi theo kịp, không biết là cố tình hay là xui xẻo. Bọn nhỏ làm sao có thể sánh bằng xe ngựa,
không bao lâu bọn trẻ đều mệt mỏi không chạy nữa. Cậu bé có dáng người
cao ráo mắng Hổ Tử: “Hổ Tử chết tiệt, nếu ngươi không đứng lại, lần sau
bắt được ngươi, ta nhất định đánh chết ngươi!”

Hổ Tử đang chạy ở
phía trước nghe lời này, thân thể không nhịn được run lên. Cũng không
biết là lòng tin từ đâu bộc phát, cậu bé cư nhiên không nghe lời uy hiếp của thằng nhóc cao to, vẫn một mực chạy theo xe ngựa.

Thằng nhóc cao to thấy được một màn này, tức giận không thể kiềm nén, mặc kệ thân
thể mệt mỏi, cố gắng chạy theo Hổ Tử, thầm nghĩ: Chờ đến khi bắt được
nó, cậu nhất đinh sẽ dạy dỗ nó một trận.

Về phần đứa bé mặt gầy, lòng kiên trì cũng như trước, chỉ vì lòng tò mò mà thôi.

Ba đứa trẻ đều có lí do riêng, nhưng lí do lại đơn giản bình thường. Một
đường chạy theo xe ngựa, mệt mỏi uể oải thở hổn hển như trâu. Người qua
lại trên đường đều nhìn thấy, nhưng không có ai động lòng, thậm chí còn
muốn xem trò vui.

Giữa thành Nam Vân chính là phủ thành chủ.

Người ở đây không phải thành chủ, cũng không phải quan sai, chỉ là một tiêu
cục. Mặc dù trên danh nghĩa là tiêu cục, trên thực tế bình thường bọn
chúng cũng là mấy chuyện ăn cướp. Toàn bộ thành Nam Vân, thế lực của
tiêu cục là lớn nhất.

Nhưng dan chúng trong thành Nam Vân không
biết, năm ngày trước tiêu cục đã bị người ta tiêu diệt. Hiện tại, người ở bên trong đã đổi thành thế lực mới.

Xe ngựa dừng ngay trước cửa phủ thành chủ.

Hổ Tử và hai thằng bé phía sau cậu cũng ngừng lại.

Bọn họ đều trợn mắt nhìn phủ thành chủ, đáy mắt hiện lên kinh khủng. Khuôn
mặt đỏ bừng vì chạy bộ đột nhiên tái nhợt, thân thể nho nhỏ run rẩy, rõ
ràng bọn chúng rất sợ phủ thành chủ, hoặc là nói chúng nó sợ người của
phủ thành chủ.

Xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy xuống đứng
một bên. Hai người mặc áo xám đang trông chừng ngoài phủ đi tới, cung
kính đứng bên cạnh xe, thái độ như vậy rõ ràng chứng tỏ địa vị của người trong xe là chủ nhân.

Mành xe màu lam được vén lên, đôi tay trắng muốt vén mành xe, lộ ra khuôn mặt, giống như trong suốt.

Người bên trong xe ngựa bước ra.

Người đánh xe và hai người khác đồng loạt cúi đầu, hình như không dám nhìn
mặt nàng, con ngươi rũ xuống nhìn thấy làn váy màu tím, màu tím giống
như hoa thủy tiên, nương theo bước đi thanh nhàn trong im lặng của người nói, muốn túm cánh hoa, thanh u động lòng người.

Bọn họ không nhìn thấy không có nghĩa là ba đứa bé Hồ Tử không thấy.

Mấy đứa nhỏ phút trước còn hoảng sợ bây giờ liền ngây dại, nhưng chính vì
là trẻ con, cho nên biểu cảm không có chút bỉ ổi nào hết, chỉ khiến
người ta buồn cười như bà lão ngu si.

“Tiên nữ, đúng là tiên
nữ!” Đứa trẻ mặt gầy hoàn hồn trước, sắc mặt hắn đỏ bừng. Tròng mắt
dường như không biết nhìn ở đâu, cái loại rõ ràng muốn xem tiếp, lại
không dám nhìn, tràn ngập sự chân thành tha thiết của trẻ con.

Hổ Tử và cậu bé to xác thì ngây ngô hơn nhiều, ánh mắt gao gắt nhìn chằm chằm, giống như cảm thấy nhìn mãi không đủ.

“Cùng vào ăn một chút gì chứ?” Thiếu nữ áo tím xuống xe, nhỏ giọng cười nói.

Ba đứa tre hình như không có nghe nàng nói gì hết, nhìn động tác ngoắc tay của nàng, giống như ba con chó ngoan, nặng nề gật đầu rồi chạy về phía
nàng.

Cửa vào của phủ thành chủ mở ra từ lâu, ba đứa bé mơ mơ hồ hồ đi vào.

Thiếu nữ áo tím nhạt chậm rãi dẫn bọn nhỏ đi, một khắc đi vào phủ thành chủ,
ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn tòa lầu cách đó không xa.

Khi bọn họ đi vào phủ thành chủ, cửa phủ thành chủ đóng lại lần nữa.

Lầu thiềm cách đó không xa bỗng xuất hiện một người…

“Nàng… là ai?” Thanh âm không tự chủ nỉ non, giọng nói khàn khàn, khiến bản thân nam tử cũng giật mình.

Hắn mai phục ở đây, là vì muốn nhìn một chút, rốt cuộc là người nào có thể
đem tiêu cục hùng bá một thời lật úp. Liên tục đợi mấy ngày, người bên
trong đều đóng cửa không có ra ngoài. Khiến hắn không tra được chút manh mối nào. Cho đến hôm nay, thấy chiếc xe ngựa xa lạ này, cùng với…cô gái áo tím nhạt.

Hắn chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy.

Ngày xưa đọc trăm quyển sách, cuối cùng vẫn không tìm ra một câu để hình
dung dung mạo của người kia. Chỉ cảm thấy, da nàng trắng như tuyết, vẻ
mặt xinh đẹp như hoa đào, đầu lông mày như vẽ, linh khí nhất chính là
chu sa giữa tâm mi, đôi mắt dưới đầu lông mày kia, long lanh gợn sóng,
hắn nhìn thoáng qua thì không dám nhìn nữa, nhớ tới đôi môi đỏ thắm,
cười yếu ớt tĩnh nhã, trong sạch như tuyết, như ánh mặt trời mới mọc, có thể soi sáng tối tăm trong lòng người.

Chỉ tại hắn quá kinh sợ,
liếc mắt một cái liền núp vào, chưa kịp nhìn rõ dung mạo của cô gái, đã
có thể liếc mắt nhìn thấy một góc băng sơn, khắc sâu trong tâm trí khó
quên được, giống như một tầng sương mù mông lung, khiến cho khuôn mặt
nàng càng thêm không chân thật.

Nam tử hít sâu một hơi lạnh, nhìn chằm chú vào phủ thành chủ, ánh mắt nóng bỏng lại phức tạp.

Tâm thần của hắn giống như bị mèo cào, xúc động muốn hắn đi xem, chỉ cần
liếc mắt nhìn cô gái kia một lần nữa thì tốt lắm rồi. Nhưng lí trí giãy
dụa cho hắn biết, rất nguy hiểm. Cô gái kia rất nguy hiểm, trời sinh
diện mạo như vậy chính là để hại nước hại dân… Yêu nữ!

Đúng, cô gái như vậy làm sao có thể gọi là tiên nữ được, sự tồn tại của nàng, chỉ rước lấy tai họa.

Lúc này, Thủy Lung đang tắm rửa trong phủ thành chủ, đương nhiên nàng không biết, mới liếc mắt đã bị người khác gọi là yêu nữ.

Liên tục ba ngày không ngừng đi ngựa, nói không mệt là không thể nào.

Thủy Lung ngâm mình trong ấm áp, lưng dựa vào thùng tắm, trong mắt lóe lên ý nghĩ: Thùng tắm này nhỏ quá.

Ý nghĩ này vừa nhú lên, Thủy Lung không nhịn được cười khẽ.

Thói quen đúng là thứ đáng sợ!

Từ đó tới giờ, mặc kệ phủ quận chúa hay là phủ Võ vương đều có bể, thiết
bị đều có đủ lại thoải mái. Hơn nữa Trưởng Tôn Vinh Cực tuyệt đối là
người biết hưởng thụ, ở chung với hắn, không nói cái khác, phương diện
sinh hoạt vô cùng tốt nha.

Nếu hiện tại Trưởng Tôn Vinh Cực có
mặt ở đây, nàng tuyệt đối không cần chạy suốt ngày đêm như vậy đâu. Cũng tuyệt đối không cần ở trong phủ thành chủ cũ nát không được sửa chữa
này. Không phải nàng không chịu nổi sống cực khổ, mà có loại tâm tư đặc
biệt, không nở để Trưởng Tôn Vinh Cực chịu khổ như vầy.

Trưởng Tôn Vinh Cực, trời sinh là người đẹp đẽ, quý phái. Mặc kệ là bản thân hắn, hay là chuyện sinh hoạt của hắn…

Loại ý nghĩ này, không biết là cái quái gì chui vào óc, cũng không biết nó
mọc rễ nảy mầm từ bao giờ. Chờ tới khi Thủy Lung phát hiện, khó có thể
ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Nếu là người của nàng, đương nhiên
là nàng có trách nhiệm lo lắng cho hắn.

Đáng tiếc, đối phương quá mạnh mẽ, thứ có thể tác động đến hắn dường như rất ít, đúng là chán ngấy lại hay tự ái.

Thủy Lung đem tóc xõa xuống, tóc dài đến bắp chân, sau đó bước ra khỏi thùng nước tắm. Vươn tay ra, liền đem khăn tắm cầm vào trong tay, bao vây tóc lại, để khăn hút hết nước trên tóc.

Một tháng này, không những
dung mạo của Thủy Lung thay đổi, ngay cả tóc cũng sinh trưởng rất tốt.
Lúc trước chỉ dài đến eo, bây giờ đã dài đến bắp chân rồi. Ban đầu, nàng ghét tóc dài, trước đây đã khó chải đầu, làm tóc, nàng rất muốn dùng
kiếm cắt đứt chúng nó. Cố tình Trưởng Tôn Vinh Cực hình như rất quan tâm đến tóc của nàng, lúc ấy mới không cắt, mặc kệ nó dài đến bây giờ.

So với chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực và Mộc Tuyết đều yêu thích và chăm sóc
tóc của nàng, bản thân Thủy Lung lại rất tùy ý, tùy tiện dùng khăn chà
chà lau lau, đem giọt nước cuối cùng thấm khô, lại dùng nội lực ‘sấy’
tóc lại. Nếu không phải đầu tóc của nàng trời sinh đã mềm mượt, thì hành động thô lỗ đơn sơ này tuyệt đối sẽ khiến mái tóc rối bù.

Sau
khi lau khô tóc, Thủy Lung mới lau khô thân thể, cầm một bộ quần áo màu
xanh nhạt, mặc vào chỉnh tề gọn gàng, Thủy Lung mới đi ra khỏi bình
phong, liếc mắt nhìn cô gái trong gương một cái, đột nhiên ngẩn người.

Mặt gương không tính là quá sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ ràng cô gái ở trong gương.

Đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại, ánh mắt mơ màng, giống như cách tầng
sương mù ngắm nhìn hoa tươi, rõ ràng không có biểu cảm, nhưng khi nhìn
thấy nàng liền không nhịn được nảy sinh lòng thương tiếc, hận không thể
đem tất cả đồ quý giá trên đời này dâng lên trước mặt nàng, chỉ cầu được thấy chân mày nàng giãn ra, nhoẻn miệng cười.

Phải hình dung vẻ
mặt này như thế nào mới đúng, chỉ thấy thiên địa phồn hoa ba ngàn mét,
toàn bộ ánh sáng mỹ lệ trong nháy mắt đều âm u buồn bã, nốt chu sa giữa
đầu lông mày càng thêm yêu mị, da trắng như tuyết, mặt như ngọc giống
như tiếp nhận linh khí tinh thuần trong đất trời, mặc kệ là nam hay nữ,
cũng thầm kinh hãi.

Thủy Lung cảm thấy chính mình cũng giống như người ngoài cuộc đánh giá dung mạo của chính mình.

Ba ngày nay, nàng chưa từng nhìn dung mạo của mình, so với ba ngày trước, tựa hồ nàng lại có biến hóa.

Bộ dạng tôn quý và tự hào như vậy, đã vượt quá xa sức tưởng tượng của nàng.

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu, vì sao Túc Ương cho nàng uống loại độc này từ
khí nàng còn nhỏ. Nếu như từ nhỏ đã có bộ dạng như thế này, như vậy cuộc sống của nàng nhất định sẽ long trời lở đất, từ nhỏ sẽ gặp vô số nguy
hiểm và bảo vệ, không ai biết trước kết cục sẽ ra sao.

Nhưng,
nguyên nhân chân chính khiến Túc Ương mớm thuốc cho nàng uống, không
phải vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này, mà vì thân thể của
nàng có cất giấu bí mật.

Bí mật này, kèm theo dung mạo nhất định sẽ cùng nhau lộ ra.

Thủy Lung cười khẽ, không biết Túc Ương có hối hận ngày ấy mang nàng rời
khỏi Lan Viễn sơn trang hay không. Nếu như không phải như thế, làm
sao nàng có thể thăm dò được nhiều tin tức từ người y?

Từ trên
bàn trang điểm lấy ra một sợi dây cộc tóc, tùy tiện đem tóc buộc ở sau
ót. Mặc kệ vật trang sức giống của nam, Thủy Lung liền đi ra khỏi phòng.

Trước giờ, Thủy Lung không thích dùng trâm búi tóc, vì động tác quá mạnh sẽ làm tóc rơi tán loạn.

Người trong phủ thành chủ không nhiều, nhiều lắm chỉ hơn trăm người.

Một cô gái áo xanh xuất hiện bên cạnh Thủy Lung: “Chủ tử, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Thủy Lung lên tiếng, hỏi cô gái kia: “Lục Quyển.”

Lục Quyển: “Dạ.”

Thủy Lung hỏi: “Bên phía Hồng Yến sao rồi?”

Lục Quyển vẫn cúi đầu trả lời như trước: “Dựa theo lời chủ tử, đã đem thư truyền đi.”

Thủy Lung gật đầu, không nói thêm gì nữa. Lúc này, cả hai đã đến tiền thính. (N: tiền thính là cái quỷ gì vậy @@)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui