Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Edit: Tịch Ngữ

Lần này Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực trở về, chỉ dẫn theo một chút
người ngựa, liếc nhìn tình thế của bọn họ, không ai nghĩ tới người ngồi
trong xe là vương gia và vương phi của một nước. Tin tức hai người trở
về thành Kỳ Dương không có bị truyền ra ngoài, chờ tới khi xe ngựa đi
vào nội thành thành Kỳ Dương, mới bị người phát hiện.


nhiều người suy đoán lần này Thủy Lung trở về không chỉ vì mừng thọ thái hậu, có lẽ Thủy Lung quản lí thành Nam Vân thất bại, cho nên bây giờ
đem thành Nam Vân vứt đi, bản thân nhẹ nhõm quay về thành Kỳ Dương.

Hôm nay, khí trời dần vào đông, cảnh vật trong thành Kỳ Dương không có
nhiều thay đổi, cây Thường Thanh vẫn sinh trưởng tươi tốt như trước đây, vào đông càng thêm sức sống.

‘Đát đát đát’ tiếng vó ngựa trên
đường trong thành Kỳ Dương vang lên, tiếng vó ngựa dồn dập, khiến dân
chúng hai bên đường biết nếu không nhanh chóng nép vào mép đường, rất có thể sẽ bị thương.

Bọn họ hoảng sợ tránh né, ngẩng đầu liền thấy một gã thiếu niên mặc áo đen phi ngựa đi qua. Trên người thiếu niên
khoác một cái áo choàng luyện võ giản dị, tướng mạo khôi ngô và màu da
lúa mạch, bộ dạng khỏe mạnh, hăng hái.

Đợi thiếu niên cưỡi ngựa
chạy khuất, mới có người không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Trên đường
nhiều khúc khuỷu quanh co, Bạch Thủy Lung trở lại, trong thành liền
không được sống yên.”

“Người vừa đi qua là Bạch tam thiếu. Nghe
nói Bạch tam thiếu và Võ vương phi tỷ đệ tình thâm, hắn vội vàng chạy ra cửa thành, không lẽ là bọn người Võ vương phi trở về?”

“Không thể nào! Bạch…Bạch, à không, Võ vương phi và Võ vương trở về rồi ư?”

Một lời như sấm, sóng nhỏ cuồn cuộn, dân chúng thành Kỳ Dương mang vẻ mặt
khác nhau, trong đó kinh hoàng và chán ghét là chiếm đa số.

Xem
ra, dù Thủy Lung có rời khỏi thành Kỳ Dương hơn năm tháng, uy vọng và
danh tiếng của nàng ở trong thành không hề giảm. Đương nhiên, phần uy
vọng và danh tiếng này đều không phải là việc tốt.

Lần này, dân chúng đã đoán trúng.

Bạch Thiên Hoa vội vã chạy tới cửa thành chính là để nghênh đón nhóm người Thủy Lung.

Vốn dĩ nhận được tin hôm nay, Thủy Lung quay về, hắn có thể ở lại phủ Võ
vương chờ cũng được. Nhưng không hiểu vì sao, đáy lòng có một luồng vui
sướng mãnh liệt và chua xót, phiền muộn. Sauk hi nghe được tin tức hắn
liền không nhịn được cưỡi ngựa chạy ra đây.

Tỷ thật là quá đáng, sao không chịu nói một tiếng liền bỏ đi, đi một cái liền tới năm tháng! Ngay cả sinh nhật của hắn cũng không có về, cái gì mà thành thân rồi
không quên em trai, chả lẽ đều gạt quỷ? Mặc dù… có cho người đưa quà
sinh nhật về!

Bạch Thiên Hoa tức giận suy nghĩ, bẹp bẹp miệng.

Hắn cung không hiểu vì sao mình lại sinh ra cảm xúc ỷ lại mãnh liệt với
Thủy Lung. Rõ ràng từ khi hắn tiếp xúc với Thủy Lung, cho tới khi thừa
nhận nàng, thời gian hai người chung đụng không có nhiều. Cố tình cảm
giác ỷ lại vào Thủy Lung tuôn trào như đê vỡ, không thế cứu được.

Có lẽ là lúc nội tâm hắn bị thương quá sâu sắc, ngày xưa, tất cả những
tình thương của mẹ và tỷ tỷ lương thiện đều tan thành mây khói. Đúng
lúc, Thủy Lung xuất hiện lấp vào lỗ hổng này, đi sâu vào lòng hắn. Trong thời gian ở chung kế đó, thỉnh thoảng Thủy Lung sẽ dịu dàng với hắn,
nhưng nhiều hơn vẫn là dạy dỗ nghiêm túc, khiến hắn có cảm giác mình bị
người ta trông chừng, quản lí, yêu thương, dần dần coi người này là trụ
cột của hắn.

Trong lòng Bạch Thiên Hoa, người thân thương nhất
của hắn chính là Bạch Khiếu và Bạch Thủy Lung. Đối với Bạch Khiếu, từ
nhỏ vì Vệ thị mà hắn nghe và nhìn thấm nhuần, đáy lòng có chút vướng
mắc. Chỉ có Thủy Lung, sạch sẽ, chân thành muốn tốt cho hắn.

Nói chung, bản chất của Bạch Thiên Hoa là một người thiếu khuyết tình yêu,
khát vọng được người ta nhớ đến, lại sợ có người giả vờ quan tâm. Cho dù trong khoảng thời gian dài huấn luyện này, làm hắn trưởng thành hơn rất nhiều, thế nhưng đứng trước mặt Thủy Lung, bản chất của hắn rất dễ bộc
lộ.

Tuấn mã bay nhanh, tốt độ dĩ nhiên rất mau. Không bao lâu,
Bạch Thiên Hoa đã tới cửa thành. Lúc này, người đi tới đi lui ở cổng
thành đều là kẻ đi bộ, thủ vệ giữ cửa thấy Bạch Thiên Hoa đều cung kính
chào hỏi.

Sắc mặt Bạch Thiên Hoa nghiêm cẩn gật đầu.

Thái độ này là thói quen của hắn đối với người ngoài, mười ba tuổi mà thân
mình cao tới một thước sáu mươi tám, nhìn giống như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Vóc người cao lớn nhưng không hùng tráng, lúc làm mặt
lạnh có vài phần khí thế.

Bạch Thiên Hoa tung người xuống ngựa, tự mình kéo dây cương ngựa, đi tới đứng một bên ở cửa thành.

Khí bình tĩnh lại, hắn mới ý thức được hành vi kích động của mình.

Sao bản thân hắn lại giống như đứa trẻ thế nhỉ, tỷ trở về, mình ở phủ Võ
vương không tốt hay sao? Hiện tại giục ngựa chạy ào ào trên đường, e
rằng ai ai cũng biết tỷ và tỷ phu trở về. Vả lại dù có đón tiếp gần gũi, tỷ không thể nói nhiều với mình ở trên đường cái!

Bạch Thiên Hoa đen mặt, trong lòng thầm hối hận, bỗng nhiên nghe một trần ồn ào nhỏ truyền tới.

Hắn quay đầu nhìn qua, đúng lúc thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cổng
thành, người đánh xe trẻ tuổi cầm lệnh bài. Thủ vệ giữ thành nhìn thấy
lệnh bài xong, vội vã cung kính hành lễ, không có hành động tiếp tục
kiểm tra xe ngựa.

Bạch Thiên Hoa giật mình, thấy người đánh xe
chuẩn bị vung roi, lái xe ngựa đi qua cửa thành. Đáy lòng hắn liền không nhịn được nữa, phóng người lên ngựa chạy tới trước xe, quay đầu về cửa
sổ xe ngựa kêu: “Tỷ, tỷ phu, đệ tới đón hai người nè!”

Người
đánh xe là Phong Giản, hắn biết Bạch Thiên Hoa, cũng kinh ngạc nhìn
thằng nhóc này. Bạch tiểu công tử đúng là thật lòng quan tâm Thủy Lung.

Dưới ánh mắt ai oán và âm thanh vui sướng của Bạch Thiên Hoa, một cánh tay
nõn nà vươn ra vém rèm cửa sổ, lưu loát kéo rèm cửa lên.

Ngón
tay tinh tế không gầy, móng tay màu hồng phấn, cổ tay uyển chuyển, hết
thảy đều trổ mã đẹp không tì vết. Cho dù Bạch Thiên Hoa thấy cái tay
này, thần trí cũng nao nao, lúc giật mình có chút mờ mịt, cảm thấy vừa
xa lạ vừa quen thuộc.

Cho tới khi tiếng nói quen thuộc vang lên: “Thằng nhóc, có kêu người tới đón sao?” Vẫn không tim không phổi như
cũ, mở miệng liền đem lòng tốt của người ta coi thành lòng lang dạ thú.
Cố tình giọng nói thanh nhã kèm theo ý cười, khiến người ta không thể
nào tức giận nổi, ngược lại cảm thấy nàng rất gần gũi.

Nghe
giọng điệu nói chuyện quen thuộc này, Bạch Thiên Hoa lập tức nở nụ cười
hết sức yêu nghiệt. Nhìn qua cửa sổ, liền nói: “KHông phải đệ đến đây
bày tỏ lòng thành hay sao. Tỷ, tỷ không nhìn một chút đi, chỉ có một
mình đệ là người đầu tiên cũng là duy nhất tới cổng thành đón…ặc?!”

Âm thanh vui cười đột nhiên im bặt, Bạch Thiên Hoa trợn mắt, vẻ mặt ngớ ngẩn.

Người này…là ai? (N: chị Lung đi phẩu thuật phẩm mĩ làm chi cho em nhỏ không nhìn ra chị T^T bi ai ~)

Trong tầm nhìn, cách ô cửa sổ nhỏ nhưng vẫn có thể thấy rõ mọi vật bên trong. Đập vào mắt là dung mạo tuyệt sắc khuynh thành của cô gái, đẹp đến mức
khiến người ta hoảng hốt tưởng thấy người trong mộng. Lúc này, cô gái
cười nhợt nhạt, khóe miệng hoàn mĩ rung động lòng người.

Mơ hồ
có thể thấy cô gái mặc quần áo màu đỏ thẩm tùy ý, làn váy dài phủ trên
tấm đệm xe màu trắng, đỏ trắng giao hợp đập vào mắt đẹp kinh người. Một
gã đàn ông ngồi phía sau nàng, một tay ôm thắt lưng nàng, khiến cả người cô gái dựa vào lồng ngực hắn.

Bạch Thiên Hoa cảm thấy băng lạnh chui qua thân thể hắn, khiến thần trí hắn thanh tĩnh, không nhịn được
xít lại gần nhìn cho kĩ, liền thấy dung mạo tuấn mĩ quen thuộc. Trong
phúc chốc, rèm cửa bị một bàn tay xinh đẹp khác cầm, buông ra, rèm cửa
tự nhiên chảy xuống, ngăn ánh mắt của người bên ngoài.

“Đi.” Thanh âm lười biếng, lạnh nhạt có chút không kiên nhẫn và nguy hiểm.

Phong Giản không nói gì vẩy dây cương, bánh xe chuyển động lăn lăn.

Bạch Thiên Hoa đứng ở phía sau một lúc, mới hoảng hốt hoàn hồn, tiếp theo
sau là lời nói không lịch sự: “Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi dám giấu tỷ
của ta có niềm vui mới!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng gầm giận dữ này khiến người qua lại ở cổng thành sửng sốt, lặng ngắt như tờ!

“Cái gì? Trường Tôn Vinh Cực? Tên này sao quen tai quá vậy?”

“Có niềm vui mới? Võ vương có niềm vui mới ư?”

“Ta đã sớm nói rồi mà, làm sao Võ vương có thể thật lòng si mê ai đó chứ!”

“Có trò hay để coi rồi. Bạch công tử nổi giận nha!”

Một trận im lặng đổi lại một hồi bàn luận xôn xao. Mọi người hiếu kì vì câu rống giận không đầu không đuôi của Bạch Thiên Hoa, từng cái ánh mắt
nhìn theo bóng xe ngựa đi xa.

“Hư thối!” Đột nhiên, Bạch Thiên
Hoa tỉnh táo lại. Quả thật, nhất thời hắn bị hoảng hốt, lí trí chưa kịp
phản ứng nên mới có hành vi lỗ mãng như vậy. Lúc này, lời đã nói ra, hắn muốn thu hồi cũng không được.

Nghĩ tới chuyện trong xe ngựa
Trưởng Tôn Vinh Cực có một cô gái lạ, hắn liền không nhịn được tức giận
và nghi ngờ cùng kinh ngạc.

Hắn rõ ràng nghe được âm thanh của
tỷ, nhưng mà sao trong xe ngựa lại là người khác? Tỷ ở đâu? Đáng chết!
Không phải tỷ phu rất yêu thích tỷ sao? Không phải y đứng trước mặt văn
võ bá quan và hoàng thượng nói cả đời này chỉ cưới một người, không cưới thêm bất cứ người nào nữa! Chẳng lẽ hắn chỉ nói cho vui, hắn chỉ nói
không cưới vợ nhỏ, nhưng có thể có niềm vui mới?

Bạch Thiên Hoa
càng nghĩ càng giận, cố tình vì thân phận Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn không có quyền thế bằng y, cũng không đánh lại y. Nếu đối phương thật sự có
niềm vui mới, hắn cũng không biết làm sao. Nhưng cứ trừng mắt nhìn y
tiêu dao vui vẻ, hắn không nhìn được. Mặc kệ ra sao, hắn phải biết tung
tích và tình huống của tỷ mới được.

Bạch Thiên Hoa nghĩ như vậy, nhanh chóng quất ngựa đuổi theo xe ngựa.

Đàn ông không phải là đồ tốt, ông già cũng như vậy, thật không ngờ tỷ phu cũng như thế. Tên nào cũng có mới bỏ cũ!

Trên đường đuổi theo, Bạch Thiên Hoa vẫn tức giận mắng chửi.

Chỉ là hắn quên, đàn ông ở đây bao gồm luôn cả hắn, mắng đàn ông cũng tựa như đang chửi hắn.

Năng lực bà tám của thành Kỳ Dương phải khen một tiếng Mạnh! Dựa vào một câu rống giận của Bạch Thiên Hoa, không tới nửa khắc liền ùn ùn truyền đi.
Mỗi người đều biết Võ vương trở về, không chỉ trở về còn mang theo niềm
vui mới, đem Bạch Thủy Lung bỏ một bên không quan tâm, cũng không biết
hiện tại Bạch Thủy Lung còn sống hay không?

Nhóm bà tám ngươi
truyền cho ta, ta truyền cho ngươi, chỉ dựa vào một câu đơn giản mà bọn
họ truyền thành nội dung kịch hoàn chỉnh – không chỉ việc Trưởng Tôn
Vinh Cực và niềm vui mới làm sao quen biết nhau, ngay cả việc Bạch Thủy
Lung làm sao bị ghét bỏ cũng được truyền hoàn chỉnh ra ngoài, lời kể chi tiết y như họ tận mắt chứng kiến.

Không nói đến những lời đồn này truyền nhanh chóng ra sao.

Hiện tại, Bạch Thiên Hoa mang khí thế hung hăng chạy vào phủ Võ vương.

Hắn nhìn cửa lớn và tấm hoàng phi trước phủ, dừng lại một lát, hít thở thật sâu, mới trầm mặc bước vào phủ. Thủ vệ giữ cửa biết hắn nên không có
ngăn cản, nhưng họ hiếu kì khi nãy Bạch Thiên Hoa còn hăng hái vội vàng
chạy đi, sao khi về sắc mặt lại u ám thế kia?

Trong Võ vương phủ, Mộc Tuyết vẫn ở lại đây. Năm tháng này, mọi người trong phủ đã sớm âm thầm coi nàng là Đại tổng quản.

Bạch Thiên Hoa vừa đến liền có người đi báo tin cho Mộc Tuyết hay. Mộc Tuyết được người dẫn đường đến gặp Bạch Thiên Hoa, chỉ thấy mang vẻ mặt đầy
lửa giận và nặng nề ngồi ở đại sảnh. Lòng giật thót một cái, thầm nghĩ
sẽ không có chuyện gì chứ?

“Mộc Tuyết!” Bạch Thiên Hoa cũng thấy Mộc Tuyết, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng hỏi: “Tỷ phu… hừ! Không
đúng, Võ vương ở đâu?”

Mặt Mộc Tuyết nghi hoặc: “Không phải
ngươi đi đón người sao?” Nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Trưởng Tôn
Vinh Cực, nói tiếp: “Võ vương và Lung tỷ tỷ chưa về.”

“Còn chưa
về sao?” Lửa giận trong lòng Bạch Thiên Hoa cao thêm một bậc. Trong lòng thầm nghĩ nhất định Trưởng Tôn Vinh Cực và con ả có vài phần giống tỷ
đang vui vẻ với nhau. Bạn nhỏ Bạch Thiên Hoan hoàn toàn không có tự giác bản thân cưỡi ngựa đương nhiên sẽ về đây nhanh hơn ngồi xe ngựa.

“Có chuyện gì sao?” Lúc này, Mộc Tuyết không khỏi nổi lên nghi ngờ. Rốt
cuộc xảy ra chuyện gì rồi, sao Bạch Thiên Hoa lại luống cuống như thế.

Bạch Thiên Hoa căm hận ngồi lại trên ghế, nhìn Mộc Tuyết một hồi, mới buồn
bực lại hờn dỗi nói: “Mộc Tuyết. Ta thấy ngươi không cần ở lại phủ Võ
vương nữa. Tỷ phu… hừ, sai rồi, là Trưởng Tôn Vinh Cực…hắn cư nhiên…”

Mộc Tuyết phất tay cho mọi người ở đại sảnh lui ra hết, sau đó mới đến
trước mặt Bạch Thiên Hoa, rót cho hắn ly nước: “Ngươi nói tiếp đi.”

Giọng nói mềm mại của nàng như trấn an lòng người. Bạch Thiên Hoa suy nghĩ
một chút, cuối cùng đem những gì mình thấy nói ra: “Ta đến cửa thành đón tỷ, nhưng trong xe ngựa không có bóng dáng tỷ ấy đâu. Trưởng Tôn Vinh
Cực ngồi trong xe ngựa, ôm một ả đàn bà xa lạ, người kia… mặc quần áo và giọng nói giống hệt tỷ, nếu như không phải nhìn rõ mặt mũi ả, ta còn
cho rằng đó là tỷ.” Vừa nhắc tới người đàn bà trong xe ngựa, trong đầu
Bạch Thiên Hoa không nhịn được nghĩ tới dung mạo khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Nhớ tới vẻ mặt cười yếu ớt thản nhiên của ả, còn yêu hoặc hơn cả yêu tinh trong tranh vẽ hắn từng xem.

Bạch Thiên Hoa thấp giọng nói: “Ta đoán, người trên xe mới thật sự là người
Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thương, hắn thấy cách ăn mặc và giọng nói của tỷ có chút tương tự, cho nên mới coi tỷ là kẻ thế thân.” Càng nghĩ hắn
càng thấy đúng, dù sao diện mạo kia đúng là tuyệt sắc, trong thiên hạ có được mấy người đàn ông chống lại được.

Không phải hắn không
thừa nhận, lúc Trưởng Tôn Vinh Cực ôm ả kia, hai người nhìn rất xứng
đôi. Nhưng mà có xứng đôi thì sao, hắn cũng không thể thông cảm cho y
được, tỷ đã từng bị tình làm tổn thương một lần rồi, làm sao chịu nổi
lần thứ hai?

Mộc Tuyết nghe Bạch Thiên Hoa kể rõ, sắc mặt cũng khẽ biến.

Trưởng Tôn Vinh Cực đem Lung tỷ tỷ vứt bỏ?

Bạch Thiên Hoa thật lòng thương Lung tỷ tỷ, cho nên hắn sẽ không đem chuyện
này ra nói dối. Nếu hắn đã nói như vậy, còn tận mắt nhìn thấy, bộ dạng
tức giận cũng không giả. Nếu đúng như lời Bạch Thiên Hoa nói như vậy,
như vậy… Không thể tha thứ!

Vẻ mặt tràn ngập tức giận của Mộc Tuyết, sắc mặt tăng thêm một tầng sương mỏng.

“Nếu chuyện đúng như ngươi nói, mặc kệ Trưởng Tôn Vinh Cực có lợi hại như
thế nào, ta nhất định sẽ vì Lung tỷ tỷ đòi lại công băng.”

“Đòi công bằng gì?” Một tiếng cười khẽ thốt lên.

Sắc mặt Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa đồng thời lộ ra kinh hỉ, quay đầu lại: “Lung ty tỷ/tỷ.”

Nhưng mà khi thấy người nào đó, vẻ mặt kinh hỉ của cả hai đều biến thành sửng sốt.

Cô gái dựa vào cửa vào đại sảnh, mang nhiều hứng thú nhìn bọn họ.

Vừa nhìn cô gái trước mắt, Mộc Tuyết liền hiểu vì sao Bạch Thiên Hoa suy
đoán Trưởng Tôn Vinh Cực đem Lung tỷ tỷ làm thế thân. Cô gái này rất
xinh đẹp, đẹp khiến người ta sợ hãi thầm than. Hiếm khi cô gái này lại
có khí chất cử chỉ cao quý hiên ngang, cho nên mọi đàn ông sẽ say mê
khuôn mặt xinh đẹp, thái độ ngạo mạn, ung dung… khí thế có từ trong
xương ra.

Thanh âm của nàng, nụ cười của nàng,vẻ mặt của nàng, thậm chí ánh mắt đều tương tự Lung tỷ tỷ.

Nhưng dung mạo, khác một trời một vực!

Thảo nào, Bạch Thiên Hoa hoài nghi, tức giận như vậy. Dung nhan họa thủy như vậy, từ nhỏ chính là mầm tai họa, trở thành đối tượng tranh đoạt của vô số anh hùng, kiêu hùng, khát vọng của hoàng quyền, kẻ mạnh!

Nhưng, cô gái trước mắt thật sự giống như Bạch Thiên Hoa nói ư? Là niềm vui
mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, là ngọn nguồn khiến Lung tỷ tỷ bị bỏ?

Mộc Tuyết ngẩn người một lúc liền nở nụ cười, nụ cười vô tận hoài niệm.

Nàng nhớ, cảm xúc khi đó gặp Bạch Thủy Lung. Nháy mắt, kinh diễm gần như tổn thương đôi mắt. Lúc này, cô gái trước mắt còn tuyệt sắc vô song hơn,
thế nhưng ánh mắt khiến nàng từng chút từng chút nhớ về bóng cô bé lạnh
lùng, cao ngạo đứng dưới cây ngô đồng, nhất là nốt chu sa giữa tâm mi,
trong thiên hạ có bao nhiêu cô gái trời sinh như thế chứ.

Người này, rõ ràng là Lung tỷ tỷ.

Chỉ là lần đầu tiên Bạch tiểu công tử nhìn thấy, cho nên không thể tiếp
thu. Thì ra là do thuốc che giấu đi dung mạo thật của Lung tỷ tỷ.

“Lung tỷ tỷ.” Mộc Tuyết kêu lần thứ hai, thái độ kinh hỉ.

Tiếng gọi này khiến Bạch Thiên Hoa giật mình, chợt hắn nhìn về Mộc Tuyết, đầu tiên là hết hồn sau đó thoải mái nói: “Mộc Tuyết, ta đã nói âm thanh và dáng mạo của ả tương tự tỷ mà, đến gần rồi mới phát hiện ả không phải
tỷ.”

Hóa ra, Bạch Thiên Hoa nghĩ rằng mắt Mộc Tuyết không tốt, đứng xa nên nhận lầm người.

Mộc Tuyết muốn cười giải thích, Thủy Lung đã mở miệng trước: “Ta chính là
niềm vui mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi làm gì được ta?” Lúc nói,
nàng nghiêng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thanh âm nhàn nhạt không có
bất kì ý khiêu khích, nhưng dáng vẻ thong dong này khiến người ta cảm
thấy mình bị coi thường.

Mộc Tuyết nhìn Thủy Lung, thấy nàng
nháy mắt, không nhịn được buồn cười. Tâm tình buồn chán mấy ngày nay dần thả lỏng, ngược lại đầu óc xấu xa chờ xem trò vui.

“Ngươi… ngươi!” Đối mặt với âm thanh và cách nói quen thuộc khiến Bạch Thiên Hoa xoắn xuýt.

“Hay là đánh nhau với ta?” Thủy Lung muốn thử xem nửa năm qua Bạch Thiên Hoa có tiến bộ như thế nào.

Bạch Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang một bên: “Ta không đánh với đàn bà.”

“Vậy đánh với Đế Duyên đi.” Thủy Lung đem Trưởng Tôn Vinh Cực ra.

Đế Duyên!

Hai mắt Bạch Thiên Hoa bốc lửa!

Cái này không phải xưng hô đặc biệt chỉ có tỷ mới được gọi sao? Quả nhiên, tên xấu xa kia đem tỷ làm kẻ thế thân!

“Hôm nay, cho dù biết pháp phạm pháp, ta cũng thay tỷ dạy dỗ ngươi một trận mới được!”

Bạch Thiên Hoa nắm chặt hai tay, biết rõ chính mình không phải đối thủ của
Trưởng Tôn Vinh Cực, những vẫn rống giận vọt về phía Trưởng Tôn Vinh Cực đánh tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui