Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Edit: Tịch Ngữ

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

“Ta biết, ta biết, dựa vào diện mạo xấu xí của tiện nhân Bạch Thủy Lung làm sao giữ được trái tim Võ vương gia?

“Vì sao không có Bạch Thủy Lung, lại xuất hiện một con tiện nhân khác!”

Chu Giáng Tử cáu giận mắng chửi, giọng nói thanh thúy ngây thơ, nếu như bỏ
qua nội dung chửi bậy trong lời nói của ả, chỉ nghe âm thanh và dáng vẻ
tức giận của ả, trái lại khiến người ta cảm thấy bốc đồng đáng yêu.

Tư Quy giống như người đầu gỗ để mặc cho ả đánh chửi, đôi mắt sâu đậm nhìn chăm chú vào ả, đem bộ dạng luống cuống của ả thu hết vào mắt. Trong
mắt gã không hề có chán ghét, chỉ có ưu thương khổ sở, cùng với một chút bao dung lướt qua. (Tịch Ngữ: Mợ nó, ta edit có mấy đứa này là mắc ói à ==’’’’ cứu mạng cứu mạng TT^TT)

“Tư Quy!” Đột nhiên, Chu Giáng
Tử dừng tay, nhìn Tư Quy nói: “Ta kêu ngươi điều tra. Ngươi điều tra như thế nào? Biết lai lịch của con tiện nhân kia không?”

Tư Quy lắc đầu: “Không biết.”

“Vô dụng. Tại sao lại vô dụng như vậy?” Đôi mắt Chu Giáng Tử bốc hỏa, tràn
đầy ghét bỏ: “Ngươi đúng là càng ngày càng vô dụng, hèn nhát! Ngươi
không phải là kẻ đứng đầu trong mười sát thủ nổi tiếng của giang hồ sao? Không phải năm đó cái gì ngươi cũng làm được sao? Vì sao hiện tại càng
ngày càng vô dụng?”

Tư Quy hé môi, cuối cùng không nói.

Năm đó, gã còn ở trong tổ chức, dựa vào chấp hành nhiệm vụ đổi lấy tin tức, hoàn thành tất cả mong muốn của nàng. Nhưng hôm nay, gã vì nàng rời
khỏi tổ chứ, đương nhiên sẽ mất tất cả. Nhưng, Tư Quy không muốn giải
thích, bởi vì mọi giải thích với nàng chỉ là vô dụng.

Một khi đối phương chỉ quan tâm kết quả, bỏ mặc những chuyện khác, mọi thứ gã làm đều không có ý nghĩa, tựa như tình cảm của gã.

Huống chi, năm đó, mọi yêu cầu nàng đưa ra, không có mang tính ép buộc như hôm nay.

Trong mắt Chu Giáng Tử, Tư Quy im lặng chính là biểu hiện hèn nhát, hèn nhát
khiến ả khinh bỉ. Đây là đàn ông sao, chỉ cần dùng chút thủ đoạn mê hoặc đối phương, đối phương liền ngoan ngoãn như một con chó! (Tịch Ngữ: Ờ
chó mà cũng có người để con chó đó đè lên người làm chuyện chỉ có vk ck
mới làm, k biết kẻ đó gọi là gì? | Trưởng Tôn Vinh Cực: +1000 like)

Lúc mới gặp, cho dù ả cứu tính mạng của gã, gã đều dùng mặt lạnh với ả,
không hề có một chút dịu dàng. Thế nhưng, cuối cùng gã rơi vào trong tay ả, bị ả mê hoặc điên đảo thần trí, trở thành con chó của ả! Một con chó có đuổi cũng không chịu đi! Không chỉ ngoan ngoãn phục tùng ả, còn để
mặc cho ả đánh mắng, nhục mạ, không hề dám oán hận một câu.

Đáy
mắt Chu Giáng Tử hiện lên đắc ý. Tư Quy chính là ví dụ tốt nhất. Chỉ cần tìm được yêu thích của Trưởng Tôn Vinh Cực, cuối cùng gã cũng không
thoát khỏi bàn tay của ả, đến lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ trở thành Tư Quy thứ hai, để mặc cho ả đùa bỡn. (Tịch Ngữ: Lão Cực…anh sẽ thành cờ
hó ư? | Thủy Lung + Trưởng Tôn Vinh Cực: *tung chưởng* chướng mắt giết
quách cho rồi)

Nghĩ đến việc này, Chu Giáng Tử không nhịn được kích động, Trưởng Tôn Vinh Cực tuấn mĩ không ngừng hiện lên trong đầu óc ả.

Ánh mắt khinh miệt của Chu Giáng Tử, Tư Quy đều thấy hết. Bàn tay dưới ống
tay áo siết chặt, vươn tay nắm lấy cổ tay Chu Giáng Tử, sức lực như nắm
cọng rơm, âm thanh đầy áp lực: “Chu Nhi, đừng nghĩ tới chuyện trêu ghẹo Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng sẽ bị thương…”

Chu Giáng Tử hung hăng rút tay, lạnh giọng cắt ngang lời gã: “Đau muốn chết! Ngươi phát điên cái gì vậy?”

Tư Quy nhìn cổ tay có vết đỏ của ả, ánh mắt lộ ra tự trách cùng với cảm xúc đè nén điên cuồng.

Chu Giáng Tử cười khẽ đánh giá gã, lời nói đầy ác ý làm người khác bị tổn
thương: “Tư Quy, ngươi ghen tỵ ư? Ghen tỵ ta yêu thích Võ vương? Ngươi
yên tâm, ta sẽ không bi thương, vì có ngươi ở đây, ngươi sẽ bảo vệ ta.
Dưới sự bảo vệ của ngươi, ta nhất định sẽ lấy được Võ vương!”


Quy khó tin nhìn ả, ánh mắt bắt đầu gợn sóng. Chỉ cần người có mắt liền
nhận ra gã cảm xúc bị tổn thương mãnh liệt của gã. Môi Tư Quy trắng
bệch, hơi run. Tại sao nàng lại có thể nói ra lời như vậy? Tại sao nàng
lại có thể nói ra lời như vậy?

Chu Giáng Tử đứng thẳng lưng, cao
nhìn nhìn gã, giống như đang hưởng thụ nỗi đau khổ của gã. Coi đau
thương của gã là niềm vui của chính mình. Ả nhẹ nhàng vươn tay, vuốt ve
gương mặt gã, dịu dàng nói: “Tư Quy, ngươi yên tâm. Dù có Võ vương, ta
cũng không quên ngươi. Tư Quy, có phải ngươi cảm thấy rất khó chịu hay
không? Tốt, khó chịu thì tốt. Như vậy ngươi mới hiểu ta khổ chịu cỡ nào, ta hận không thể đem ả đàn bà mà Võ vương yêu thích vào chỗ chết, món
đồ ta muốn, làm sao có thể để người khác làm bẩn?”

“Không…” Tư
Quy phát ra âm thanh khô khốc, thanh âm chết lặng so với tiếng chim chóc nỉ non còn thê lương hơn. “Không giống nhau.” Sự khó chịu của ta không
giống nàng, nàng không hiểu… Nàng không hiểu! Làm sao nàng lại đem tình
cảm ta dành cho nàng so sánh với tình cảm nàng dành cho Trưởng Tôn Vinh
Cực, tại sao có thể!

Trái tim của Tư Quy giống như bị cứa ra từng mảnh, lửa giận cuồng bạo và bi thương hầu như thiêu đốt tâm tình của
gã. Gã không biết, không biết tại sao bản thân gã có thể kiên trì tới
khi nào, không biết bản thân cuối cùng muốn làm cái gì.

Tư Quy phản bác đổi lại tiếng cười sung sướng của Chu Giáng Tử, ả ôm hắn, cười ngọt ngào: “Tư Quy, ta muốn ngươi.”

Tư Quy chết lặng để mặc cho ả ôm, mặc cho ả hôn.

Không chỉ Chu Giáng Tử nghĩ mọi biện pháp điều tra lai lịch của Thủy Lung,
còn có rất nhiều người hiếu kì niềm vui mới của Trưởng Tôn Vinh Cực là
ai, dáng dấp ra sao, tên gì, tại sao được Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích. Rất nhiều người tò mò Võ vương phi Bạch Thủy Lung ở đâu, sống hay chết.

Phủ thượng thư, Minh Hiền Cư nơi ở của nhị công tử, Phương Tuấn Hiền.

Trong Minh Hiền Cư, một con bồ câu đưa thư bay vào, còn chưa kịp chui vào ổ
đã bị bóng người bay vụt qua túm cổ. Bồ câu đưa thư giật mình hoảng hốt, kêu ‘cục ru’ hai tiếng, đôi cánh giãy dụa phe phẩy.

“Nhanh như
vậy đã có tin rồi à?” Phương Tuấn Hiền lấy ống trúc nhỏ cột trên chân bồ câu xuống, sau đó thả bồ câu bay đi. Gấp rút lấy thư trong ống trúc ra, mở ra liền thấy chữ bên trong.

“Bạch Thủy Lung vẫn ở bên cạnh
Trưởng Tôn Vinh Cực, chuyện có niềm vui mới là không có khả năng.”
Phương Tuấn Hiền buông tờ giấy, tâm tình phức tạp.

Hắn vui mừng,
Trưởng Tôn Vinh Cực không có phụ lòng Thủy Lung, không làm Thủy Lung bị
tổn thương một lần nữa. Đồng thời thất vọng, nếu Trưởng Tôn Vinh Cực
thật sự có niềm vui mới, có lẽ hắn sẽ có một trận tranh giành mong muốn. (Tịch Ngữ: cái này ta k hiểu gì hết @@nguyên văn thế này如果长孙荣极真的另结新欢了,
说不定他就有了一争的希望)

Phương Tuấn Hiền cười chế nhạo bản thân, nói thầm:
“Từ khi nào chính mình lại tin tưởng vào tin đồn như vậy. Rõ ràng không
nhìn thấy, lại sai người đi dò xét sự thật rõ ràng, lại còn nhờ Đổng
huynh…”

Lúc này, trên trời lại có một con bồ câu bay tới.

Phương Tuấn Hiền kinh ngạc, nhìn con bồ câu đưa thư bay tới, đậu trên bàn đá.
Hắn tháo thư trên chân bồ câu xuống, ôm nghi ngờ mở giấy ra xem, nhìn
nội dung bên trong.

“Ta thấy bên người Trưởng Tôn Vinh Cực có một yêu nữ, cũng chính là Bạch Thủy Lung. Nàng có yêu nhan mê hoặc lòng
người, khiến muôn người động tâm, vạn kiếp bất phục. Nghe lời khuyên của ta, chớ nên trở thành kẻ địch của Bạch Thủy Lung.”

“Yêu nữ? Yêu
nhan mê hoặc lòng người? Động tâm?” Phương Tuấn Hiền lẩm bẩm nội dung
trong thư, cảm thấy nghi ngờ: “Đổng Bật biết cái gì?”

Hắn nhờ
người đều tra niềm vui mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, người được nhờ chính là Đổng Bật. Bởi vì thương nghiệp của Đổng Bật có ở khắp nơi, nên
chuyện tin tình báo là chính xác nhất. Ai ngờ, không được mấy ngày liền
nhận được thư hồi âm của Đổng Bật, trong thoáng chốc nhận được hai bức
thư, khiến hắn cảm thấy tiêu hóa không kịp.

Cái này xem như là một hồi hiểu lầm.

Bên kia, Đổng Bật nhận được sự nhờ vả của Phương Tuấn Hiền, điều tra chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực có niềm vui mới là thật hay giả, cộng thêm hướng đi của Thủy Lung. Hắn liền nghĩ, Phương Tuấn Hiền thấy dung mạo thật của
Thủy Lung, trong thời gian ngắn khó có thể nhận ra đó là Thủy Lung, nên
hiểu lầm nàng là niềm vui mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, vì vậy mới hỏi
như thế. Hắn cảm thấy lấy tính tình của Phương Tuấn Hiền, sẽ không có
hứng thú với chuyện này, nếu đã hỏi e là Phương Tuấn Hiền động lòng với
yêu nhan xinh đẹp kia. Bởi vậy, mới có bức thư khuyên can.”

Phương Tuấn Hiền và Đổng Bật có vài phần tình nghĩa, cộng với quan hệ hợp tác
đặc thù của đôi bên. Phương Tuấn Hiền biết Đổng Bật không phải là loại
người có tính cách thích vui đùa, nếu đã viết mấy lời này, dĩ nhiên hắn
có lí lẽ của hắn. Điều này khiến Phương Tuấn Hiền không khỏi để ý, trên
người Bạch Thủy Lung đã xảy ra chuyện gì, tại sao Đổng Bật lại đánh giá
như thế.”

Về phần động lòng… Phương Tuấn Hiền lắc đầu cười khẽ. Lúc này mới khuyên, đã muộn.

Hoàng cung Tây Lăng, Tường Minh Cung.

Khí trời đầu mùa đông, Tưởng Minh Cung tựa nhu bức tranh vẽ.

Trong vườn hoa, thái hậu mặc quần áo thanh nhã ngồi trên ghế mây, hỏi người bên cạnh: “Điều tra chuyện đó ra sao?”

“Bẩm tiểu thư, đã tra được.” Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh thái hậu
trả lời, dáng dấp của bà ta nhìn còn lớn hơn thái hậu, vậy mà gọi thái
hậu là tiểu thư.

Cái này bà cũng hiểu, thái hậu không thích bà
gọi thái hậu là thái hậu nương nương, vì như vậy khiến thái hậu cảm thấy mình già, giống bà lão có cháu trai trái gái.Cố tình không chịu hưởng
thụ niềm vui con cháu đầy đàn, chỉ biết tức giận chuyện tuổi tác mình
chết dần.

Người phụ nữ trung niên tên là Yên Lam, người thái hậu
tin cậy. Người trong cung không biết bà đã đi theo thái hậu từ lúc còn
trẻ, trước khi thái hậu vào cung, bà đã theo hầu thái hậu.

“Nói.” Thái hậu chăm sóc chậu hoa trước mặt, động tác mềm mại ưu nhã. Ánh mắt
rơi vào trên tay bà, phát hiện làn da thiếu sức sống và không nhẵn nhụi
thì đáy mắt của bà lóe lên ánh sáng lạnh điên cuồng.

Yên Lam:
“Qua lời của người trong phủ Võ vương nói, nhiều ngày qua, Võ vương gia
cùng cô gái xa lạ kia dính với nhau như hình với bóng. Cô gái này nhìn
không lớn tuổi, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, nghe nói diện mạo
khuynh quốc khuynh thành, một giai nhân tuyệt sắc, vương gia rất sủng
ái.”

“Vậy sao?” Thái hậu cười khẽ một tiếng, tiếng cười dịu dàng. Kèm theo tiếng ‘răng rắc’, một nhánh cây bị bà bẻ xuống.

“Vinh Nhi thật là, nếu tìm được cô gái mình thích, nên dẫn về gặp mẹ mới
đúng. Cất giấu kín như vậy, sợ bị ai cướp à.” Giọng điệu tràn ngập nuông chiều, khiến người ta cảm thấy đây chính là người mẹ yêu thương con
cái.

Yên Lam cúi đầu, che giấu hoảng sợ trong mắt.

“Thôi,
thôi, thằng bé này lớn rồi, không thích nghe lời mẹ nữa.” Thái hậu lắc
đầu: “Ngày mai, ngươi đi truyền tin cho Vinh Nhi, nói hắn đừng tùy hứng
quá, vương phi không phải là thứ đồ chơi, mau tìm nàng về, xóa tan tin
đồn kia.”

“Dạ.” Yên Lam cung kính cúi đầu.

Thái hậu suy
nghĩ một chút nói: “Còn nữa người mới được Vinh Nhi sủng ái tên gì?” Bà
cười nhẹ, nụ cười thanh nhã, dịu dàng: “Cũng không biết tính cách thế
nào, tuyệt sắc đến bực nào mà có thể lọt vào mắt của Vinh Nhi, thật là
khiến ta tò mò. Ngày mai, nếu gặp nàng, kêu nàng vào cung gặp ta. Vinh
Nhi từng nói chỉ cưới một vợ, không cưới vợ bé, không thể nói không giữ
lời. Nhưng người được Vinh Nhi yêu thích thì không được để người ta chịu uất ức, nếu là cô gái tốt, ta phải cho nàng một danh phận, để nàng hầu
hạ Vinh Nhi thật tốt.”

“Dạ.” Yên Lam không dám ngẩng đầu, bà rất
sợ lộ sơ hở trước mặt thái hậu. Bà cảm thấy, thái hậu nói chuyện dịu
dàng còn kinh khủng hơn kẻ mắc bệnh tâm thần chửi bới um sùm. Bên trong
giọng điệu êm ái chứa đầy sự ghê tởm, bà rất rõ ràng.

Ngày kế tiếp, Yên Lam giả bộ đến phủ Võ vương xin chỉ dẫn.

Yên Lam cầm lệnh bài của thái hậu, người gác cửa vương phủ tự nhiên sẽ cho
bà vào. Đồng thời, cũng có người đem chuyện Yên Lam tới thông báo cho
Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung biết.

Lúc nô bộc đem tin tức
chuyền tới, Thủy Lung vừa luyện võ xong, liền xoay người đi tắm rửa thay quần áo, lạnh nhạt nói với người truyền tin: “Bà ta muốn chuyển lời thì kêu bà ta qua đây.”

Nô bộ nghe xong liền kinh ngạc, thầm nghĩ
đây là người của thái hậu, làm sao có thể đối xử bất kính như vậy? Trong phút chốc, gã ngẩn người chẳng nhúc nhích, sau đó cảm thấy ngực đau
xót, phun một ngụm máu, người liền ngất.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói: “Lôi ra ngoài. Trong phủ không cần loại người không nghe lời Thủy Lung nói.”

Bởi vì, người trong phủ đa số đều là người hầu cũ, ngược lại Trưởng Tôn
Vinh Cực cũng không có quản hoặc thay đổi bất kì ai. Cho tới lúc này mới xử lí mấy tên không biết nghe lời này – Nếu như là người của Trưởng Tôn Vinh Cực, nghe mệnh lệnh thì không được hỏi nhiều, cứ việc dựa theo lời Thủy Lung nói mà làm.

Ở góc tối có bóng người xuất hiện, túm tên nô bộc không biết sống hay chết trên mặt đất rời đi.

Mộc Tuyết đi ra ngoài, sai người hầu đi ra ngoài chuyển lời.

Trong giây lát, bóng dáng Yên Lam liền đi tới trong viện. Sắc mặt bà không có một chút mất hứng, vừa vào trong viện không nhìn thấy Trưởng Tôn VInh
Cực, liếc nhìn sang người ăn mặc nổi trội nhất - Mộc Tuyết nói: “Vương
gia đâu?”

Mộc Tuyết đúng mực nói: “Đang ở trong phòng.”

Yên Lam nghe như vậy, liếc nhìn về phía lầu các, không có bất cứ nghi hoặc nào, đứng tại chỗ, cung kính chờ đợi.

Mộc Tuyết nhìn thái độ của bà, âm thầm cảnh giác. Thái độ của người này
không giống những nữ quan trong cung, bị bắt chờ đợi lâu như vậy mà
không hề nổi giận, ngược lại còn cung kính lễ phép, không phải kẻ tầm
thường.

Ước chung một chun trà, cánh cửa khắc hoa văn của lầu các mở ra.

Yên Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung. Khi tận
mắt bà nhìn thấy dung mạo của Thủy Lung, đáy lòng bà rất kinh ngạc, âm
thầm nghĩ lời đồn không hề sai. Quả nhiên là sắc đẹp nghiêng nước
nghiêng thành, thậm chí nói từ tuyệt sắc cũng không đủ để hình dung vẻ
đẹp của nàng.

Dù sao thì trong thiên hạ cũng không ít thiếu nữ
được gọi là tuyệt sắc, Yên Lam nghĩ nếu đem các thiếu nữ tuyệt sắc trong thiên hạ đặt chung với cô gái áo đỏ trước mặt, nhan sắc cả nàng kia sẽ
ảm đạm đi.

“Nô tỳ gặp qua Võ vương gia.” Yên Lam một mực cung kính hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, kéo Thủy Lung ngồi xuống trường kỷ trong viện, lạnh nhạt hỏi Yên Lam: “Chuyện gì?”

Yên Lam nghe theo lời thái hậu, đem mọi chuyện nói hết một lần.

Tuy rằng thái hậu không có nói rõ, nhưng căn cứ theo lời của thái hậu,
đương nhiên liền hiểu thái hậu muốn bà đem mấy lời này làm trò trước mặt Thủy Lung. Bởi vậy, bà không chút do dự nói hết những gì thái hậu dặn,
bề ngoài lời nói rất có tình có nghĩa, nhấn mạnh chuyện về vương phi,
nhắc Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng tìm Võ vương phi Bạch Thủy Lung về, không thể tùy tiện đem nàng vứt bỏ.

Thủy Lung nghe Yên Lam nói, khóe môi cười nhàn nhạt.

Nàng không ngờ thái hậu thật lòng quan tâm đến sự sống chết của nàng nha.

Nếu như nàng không phải Bạch Thủy Lung, mà là niềm vuo mới của Trưởng Tôn
Vinh Cực. Nghe Yên Lam nói, nhất đinh sẽ tức giận khó chịu, tức giận mới đúng. Bởi vì… chuyện bên ngoài ngầm nói cho nàng biết một việc, chính
là mặc kệ Trưởng Tôn Vinh Cực nuông chiều nàng đến mức nào thì nàng cũng không phải là chính phi. Nàng vĩnh viễn chỉ là vật cưng không bao giờ
được đưa ra ánh sáng.

Cảnh cáo và chèn ép như vậy, làm sao Thủy Lung không nhận ra.

Yên Lam đem lời nói xong, chờ đợi Trưởng Tôn Vinh Cực đáp.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực rơi vào khóe môi cười nhạt của Thủy Lung, giống như căn bản không có nghe Yên Lam nói. Tay hắn vuốt tóc Thủy Lung không hề biết mệt, lại sờ gương mặt như lòng trắng trứng của nàng, rồi ma sát cánh môi của nàng, tựa như coi nàng thành búp bê cỡ bự, sờ mãi không
chán.

Thủy Lung nghiêng đầu tránh né sự quấy rối của hắn, chậm rãi nói: “Người ta đang chờ ngươi trả lời kìa.”

Trưởng Tôn VInh Cực cười, không biết là đáp Yên Lam hay nói cho Thủy Lung
nghe: “A Lung không phải là trò đùa, là vương phi có một không hai của
ta. Mặc kệ A Lung có trốn tới đâu, ta cũng đem người bắt trở về.”

Trốn?

Yên Lam vô cùng kinh ngạc. Nghe lời này, vương gia rất quan tâm đến Bạch
Thủy Lung. Hóa ra không phải vương gia vứt bỏ Bạch Thủy Lung, mà là Bạch Thủy Lung bỏ trốn?

Bà không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ không có chút biểu tình ghen ghét nào hết. Thiếu nữ kia dường như nhận ra ánh mắt quan sát chăm chú của bà, mắt nàng ta liếc qua phía bà, vẻ mặt cười thản nhiên, đôi mắt lạnh lẽo như băng, cực kì sắc bén
khiến người ta kinh hãi.

Yên Lam không khỏi dời tầm mắt, không
dám nhìn thẳng Thủy Lung, ngay sau đó nói: “Thái hậu còn có ý khác,
chính là mời vị cô nương này vào cung gặp người.”

“Gặp ta?” Thủy Lung nhíu mày.

Yên Lam nói: “Đúng vậy. Thái hậu từng nói, vương gia từng đứng trước triều
đình hứa hẹn chỉ cưới một vợ, không cưới vợ nhỏ. Lời thề ra khỏi miệng,
không thể không tính. Thế nhưng, thái hậu yêu thương vương gia, chỉ cần
là người vương gia yêu thích, thái hậu liền chấp nhận. Lần này mời cô
nương vào cung, cũng là vì cho cô nương một danh phận.”

Trước mặt nói rằng nàng tuyệt đối không thể trở thành chính phi, sau lại bảo cho
nàng một danh phận của vợ bé. Thủy Lung cười nhạt, thái hậu đúng là giỏi tính toán, thì ra cho phép nàng gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực, thứ nhất là vì không lay chuyển được ý của Trưởng Tôn Vinh Cực, thứ hai là lợi dụng nàng ngăn chặn lại tâm tư của các cô gái khác.

Cứ như vậy, có
phải diệt trừ nàng đi, thái hậu liền có cái cớ để tiếp tục hứa hẹn với
Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến cả đời hắn không thể cưới vợ nữa. Dù sao thì
hắn cũng từng hứa hẹn, cả đời chỉ cưới Bạch Thủy Lung làm phi.

Lúc này, Yên Lam lại đưa mắt nhìn Thủy Lung: “Đây là thái hậu ban ơn cho cô nương, cô nương đừng phụ lòng thái hậu.”

Giỏi cho một câu ban ơn, chỉ một câu liền khiến giá trị nàng hạ thấp xuống đáy bùn.

Thủy Lung không ngốc, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không ngốc. Nàng có thể nghe
ra chèn ép, Trưởng Tôn VInh Cực cũng nghe ra. Cuối cùng hắn hờ hững giơ
mắt lên, chính thức nhìn Yên Lam một cái, ánh mắt chứa đựng phiền chán,
sắc bén và lạnh lùng.

Thủy Lung thấy hắn sắp ra tay, ngoẹo đầu
dựa vào vai hắn, động tác thân mật lại phóng khoáng, lười biếng nói với
Yên Lam: “Thật ngại quá! Thân phận của ta đã đủ vẻ vang rồi, phần ban ơn này của thái hậu ta không nhận nổi, đành phụ tấm lòng tốt của thái hậu
thôi.”

Bộ dạng của nàng hoàn toàn là dáng vẻ được nuông chiều mà kiêu căng.

Yên Lam khẽ biến sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui