Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Trước cửa lớn của Thái Bạch lâu, một nam nhân quần áo màu trắng khuôn mặt tuấn tú đứng ở đó. Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa cũng vì hắn cũng trở nên mềm mại nhiều hơn.

Người này không phải là Vũ vương nổi danh khắp Tây Lăng quốc, Trưởng Tôn Lưu Hiến đó sao.

Đáy mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến thoáng kinh ngạc, Tống Thế Nguyệt đứng sau lưng hắn vẻ mặt chán ghét lớn tiếng châm chọc: “Bạch Thủy Lung, sao ngươi có thể độc ác đến như vậy!”

“Từ trước tới nay, ta vẫn luôn độc ác như vậy, chưa hề thay đổi.” Thủy Lung hững hờ nhướng mày.

Bạch Thủy Lung độc ác, chuyện này không phải toàn bộ Tây Lăng quốc đều biết đến sao?

Tống Thế Nguyệt bị chặn họng nói không nên lời.

Thủy Lung bình tĩnh thu chân. Chuyện hôm nay không cần thiết phải… kéo dài xuống nữa.

Nàng muốn đi, Bạch Tuyết Vi đương nhiên không cho nàng được như ý, tao nhã đúng mực đứng dậy, thân mình lảo đảo nhưng không có một chút thảm hại, thậm chí còn để lộ ra dáng vẻ yếu đuối mềm mại của mỹ nữ làm cho người ta thương tiếc không thôi, khuyên bảo Thủy Lung: “Đại tỷ, tỷ muốn đánh cũng đã đánh, tỷ muốn mắng cũng đã mắng, nếu đã hết giận cầu xin tỷ trả tiểu đệ lại cho muội, đừng giày vò đệ ấy nữa.”

Con mắt nào của ả thấy nàng giày vò Bạch Thiên Hoa? O.o

Cái gọi là ‘trợn mắt nói dối’ chính là tình huống hiện tại của Bạch Tuyết Vi. Hết lần này tới lần khác kỹ xảo diễn xuất của Bạch Tuyết Vi càng ngày càng cao lên nha. Rõ ràng muốn làm cho người ta đồng tình ả ở vị trí yếu thế, nhưng lại không lộ vẻ hèn nhát, ngược lại còn có một vẻ quật cường, cứng rắn không chịu khuất phục. Vừa nhu lại vừa cương sự kết hợp thật là tuyệt vời.

Thủy Lung cười khẽ: “Hắn muốn đi theo ai thì để hắn tự mình quyết định.”

Bạch Tuyết Vi nở nụ cười vui mừng, đối với Bạch Thiên Hoa vẫy tay, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu đệ, lại đây.”

Bạch Thiên Hoa mím chặt môi, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Ta ghét ngươi!” Liền nhanh chóng chạy tới phía Thủy Lung.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nếu không thì hắn cũng sẽ không nhận ra ngụ ý trong câu chuyện xưa của Thủy Lung kể, sau đó phá hỏng kế hoạch chén thuốc bổ có độc kia.

Nếu như là trước đây, hắn nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ cho rằng Thủy Lung ức hiếp Bạch Tuyết Vi. Nhưng bây giờ, hắn nghe từng câu từng lời của Bạch Tuyết Vi, cũng nhận ra được trong lời nói của nàng ngầm ám chỉ với mọi người bên ngoài, Thủy Lung độc ác, tàn nhẫn như thế nào. Đẩy Thủy Lung vào vị trí người đàn bà xấu xa. Lúc nào cũng ám chỉ ả bị Thủy Lung hành hạ.

Những chuyện này cũng làm cho hắn hiểu, nhị tỷ ôn nhu thiện lương của ngày trước chỉ là giả vờ cho người ngoài thấy.

Bạch Tuyết Vi kinh ngạc nhìn sự việc biến đổi ngoài ý muốn của ả, không dám tin Bạch Thiên Hoa, tên vô dụng lúc nào cũng phụ thuộc vào mình, sẽ nói ra mấy lời như vậy, thậm chí còn chạy về bên cạnh Bạch Thủy Lung.

“Tiểu đệ, đệ làm sao vậy? Đệ đừng sợ! Nhị tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ, mau tới đây.” Bạch Tuyết Vi sốt ruột đến độ muốn khóc, cũng không quên bôi nhọ Thủy Lung: “Đại tỷ, tỷ muốn giày vò cứ giày vò muội đi, đừng uy hiếp tiểu đệ. Tiểu đệ là đệ đệ duy nhất của chúng ta!”

Ả càng làm như vậy, trong lòng Bạch Thiên Hoa càng cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, người tỷ tỷ mà hắn luôn kính trọng hóa ra chỉ là vẻ giả tạo ở bên ngoài, cái gì thiện lương dịu dàng? Tất cả đều là giả dối! Đến bây giờ vẫn lợi dụng hắn để đối phó đại tỷ.

“Tỷ, chúng ta đi thôi.” Bạch Thiên Hoa ủ rũ nói với Thủy Lung. Người cũng dựa sát vào bên người Thủy Lung đi qua. Từ nơi một người tỷ tỷ giả tạo nhận lấy mọi tổn thương, cho nên hắn mơ mộng sẽ có được sự an ủi từ một người tỷ tỷ khác.

Thủy Lung một cước đem hắn đá văng, ghét bỏ nói: “Đồ hèn nhát.”

Hướng Dương vội vàng chạy lại, đối với Bạch Thiên Hoa nói: “Tam công tử, ta đỡ ngài.”

“Cút! Tự ta đi!” Bạch Thiên Hoa cắn răng, cố nhịn đau từ đùi lan ra, hắn không muốn tiếp tục bị Thủy Lung coi thường.

“Tiểu đệ, tiểu đệ…” Bạch Tuyết Vi đuổi theo.

Bạch Thiên Hoa kêu to: “Ta không phải tiểu đệ của ngươi!”

Bạch Tuyết Vi đau lòng nhờ Trưởng Tôn Lưu Hiến giúp đỡ: “Vũ vương, ta chỉ có một đệ đệ…”

Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn thờ ơ đứng bên ngoài quan sát nãy giờ đối với nàng gật đầu nói: “Thủy Lung sẽ không làm hắn bị thương.” Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn Thủy Lung đã đi tới cửa, đứng cách hắn không tới ba bước dài, tao nhã mỉm cười ấm áp hơn cả ánh mặt trời, làm cho người có trái tim đóng băng cũng bị hòa tan: “Thủy Lung nói có đúng không?”

Đúng không? Thủy Lung nhịn không được híp lại mắt, đáy mắt lạnh lẽo bị lông mi dày đặc che khuất.

Trong trí nhớ, chỉ cần Trưởng Tôn Lưu Hiến mở miệng, Bạch Thủy Lung sẽ không nói không sao? Ngươi nắm chắc nhược điểm này, cho nên mới có thể cười tự tin như vậy, lời nói ra cũng nhẹ nhàng giống như mây trôi nước chảy sao?

“Tỷ.”Bạch Thiên Hoa lo lắng nhìn Thủy Lung, thân thủ kéo tay nàng, nỗ lực cho nàng an ủi.

Hắn cũng biết Thủy Lung yêu thích Trưởng Tôn Lưu Hiến rất nhiều.

Thủy Lung liếc hắn khinh bỉ, hất cái tay đang an ủi nàng, ngẩng đầu đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến mỉm cười, nói: “Phải.”

Nàng vốn không có ý nghĩ gây ra thương tổn đối với Bạch Thiên Hoa.

Khi nàng trả lời xong, trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến lóe qua tia sáng. Đó là ánh sáng rực rỡ của sự kiêu căng và tự tin, xác định là hắn ở tít trên cao nhìn xuống Bạch Thủy Lung.

Thủy Lung nói: “Có một việc ta đang muốn nói với Vũ vương.”

“Chuyện gì?” Trưởng Tôn Lưu Hiến hỏi. Nụ cười của hắn dịu dàng ấm áp lại cất giấu xa cách cao tít trời xanh, giống như nói chuyện với Bạch Thủy Lung, là sự ban ơn mà hắn dành cho nàng.

Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Ta từng đưa cho ngài một khối Ngọc Trụy * làm vật đính ước, mời vương gia đem nó trả lại cho ta.”

Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến khẽ biến, ánh mắt ấm áp mềm mại nhìn Thủy Lung trở nên sắc bén. Nàng phát hiện ra cái gì sao?

Thủy Lung bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười: “Ngươi không phải là vị hôn phu của ta, vật đính ước trả lại cho ta cũng là chuyện bình thường thôi.”

Trưởng Tôn Lưu Hiến thu lại sự sắc bén trong mắt: “Ta đã làm mất.”

Nếu là Bạch Thủy Lung trước kia nghe hắn nói những lời này nhất định sẽ đau lòng khó chịu, cũng sẽ không nổi giận với hắn.

“Vậy sao?” Thủy Lung híp mắt.

“Ừ.” Trưởng Tôn Lưu Hiến vẻ mặt không thay đổi đáp.

Thủy Lung mỉm cười một tiếng: “Vậy ngươi hãy cẩn thận tìm lại, nếu tìm được thì đem trả cho ta.”

Trưởng Tôn Lưu Hiến trầm mặc một lúc, nói: “Tuấn Hiền nói ngươi thay đổi, lúc đầu ta không tin.”

Thì ra Thủy Lung chưa bao giờ đối với hắn truy tìm căn nguyên, ánh mắt nhìn hắn cũng không có trong suốt sắc nhọn như vậy, không còn si mê lưu luyến như ngày xưa.

Thủy Lung như cười như không đi ra ngoài, lúc nghiêng người đi qua Trưởng Tôn Lưu Hiến, trong mắt hàn quang chợt lóe, thúc cùi chõ vào bụng hắn, cái đánh này vừa mạnh lại vừa độc ác.

E rằng, Trưởng Tôn Lưu Hiến chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Bạch Thủy Lung ra tay đánh hắn. Hắn không có đề phòng nên bị đánh trúng, lui về sau ba bước, cổ họng không rên một tiếng nhưng đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thủy Lung liếc hắn một cái, nhẹ giọng cười: “Ngươi nợ Bạch Thủy Lung cái gì, ta sẽ đòi lại hết.”

Bất kể là Ngọc Trụy hay mạng sống. Cái liếc kia vừa độc ác vừa tàn bạo lại rét buốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui