Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

“Lễ mừng năm mới của năm nay, hai nước cùng đến Tây Lăng, cần phải có mặt sao.”

Hai ngày trước nàng nhận được thánh chỉ, nội dung trong thánh chỉ bắt hai người bọn họ trở về thành Kỳ Dương mừng năm mới.

Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta luôn cảm thấy lần này trở về không được bình yên.”

Bởi vì…hai năm nay bình tĩnh đến mức quỷ dị.

Tất cả tranh cãi đều biến mất, ngay cả thái hậu cũng ẩn nấp.

Hai năm nay, thái hậu giống như bốc hơi khỏi nhân gian, nghe nói bà ta đi chùa ăn chay dưỡng sinh, thậm chí hai năm liền không tổ chức lễ mừng thọ luôn.

Nguyên nhân chắc vì chuyện Minh Liên Tự gặp rủi ro, cho nên bà ta tạm thời nhượng bộ. Tại sao lại nói tạm thời nhân nhượng, bởi vì Thủy Lung hiểu rõ tính cách của thái hậu, nàng cảm thấy bà ta không phải dạng người biết khó mà lui. Mặc kệ cố chấp khác thường của bà ta đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, cộng thêm thái độ của thái hậu nương nương, cũng đủ để bà ta không thể nói đi là đi.

Nếu bà ta có thể thoải mái làm được như vậy, buông hết thảy mọi chuyện xuống mà rời khỏi Tây Lăng, đi đến nơi khác, cả đời không bao giờ có cơ hội gặp lại, nếu như vậy Thủy Lung có thể tiêu sái quên đi cái người này, quên hết mọi ân oán với bà ta.

Nhưng thái hậu có thể làm được như vậy sao?

Thủy Lung lắc đầu, trực giác mach bảo với nàng tuyệt đối không có khả năng.

Mặc kệ thái hậu đang nghĩ cái gì, đang có âm mưu gì, đối với Thủy Lung mà nói đều không thể ngăn cản bước chân của nàng.

Hai năm qua bình ổn có thể là cơ hội thật lớn của nàng.

Thành Nam Vân này nhìn như đặc biệt lại bình thường, nhưng có bao nhiêu người có thể tưởng tượng được trong nó cất giấu bao nhiêu thực lực và tiềm lực.

Từ thành Nam Vân đến thành Kỳ Dương, một đường thông thuận trot lọt. So với thành Nam Vân ngày ngày đều có thay đổi, thành Kỳ Dương có vẻ không một chút biến đổi, không khí và cảnh sắc ở trong Kỳ Dương vẫn phồn hoa như cũ, để lộ sự giàu có của hoàng thành – Tây Lăng quốc. Mặc dù, chỉ là vẻ giàu có ở bên ngoài.

Có lẽ vì năm nay có đại sứ hai nước khác đến, thành Kỳ Dương được trang trí từ sớm, đường phố vốn dĩ sầm uất được giăng đèn kết hoa càng thêm náo nhiệt.

Lần này Trường Tôn Vinh Cực và Thủy Lung trở về, cũng không khiến cho nhiều người chú ý.

Hiếm khi trong thành Kỳ Dương ít có lời đồn nhắc tới Thủy Lung, nguyên nhân chính vì nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực rất ít xuất hiện ở thành Kỳ Dương. Hai là, lực uy hiếp của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực không giảm đi một chút nào, cộng thêm, Bạch Thiên Hoa dần dần trưởng thành, không muốn nghe người ngoài nói bậy về Thủy Lung. Ba là, vì lần này có hai sứ thần nước khác đến, nói như thế nào thì Thủy Lung cũng có danh tiếng ở bên ngoài, là kỳ nữ và thiên tà học võ của Tây Lăng. Bản thân Tây Lăng quốc nói bậy về Thủy Lung thì thôi, kiên quyết không thể tự làm mất mặt trước sứ thần ngoại quốc.

Nếu như đi trà lâu, tửu quán ngồi một chút, nhất định toàn nghe những chuyện khen ngợi Thủy Lung. Nhưng việc làm khi làm xưa của nàng đều được khen là làm việc quyết đoán. Ngay cả thành Nam Vân cũng dính lây hào quang của nàng, được khen là nữ thành chủ trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay, bản thân nàng không chỉ sở hữu một thành lớn, mà còn có thể đem thành hoang cứu sống.

Sau – khi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực về phủ Võ vương, nghe Bạch Thiên Hoa nói không ngừng kể lại, nhìn bộ dạng vui vẻ hưng phấn của bọn họ, khiến người ta không khỏi cảm thấy những lời khen ngợi này là khen hắn.

Hôm nay, Bạch Thiên Hoa đã là thiếu niên mười bốn tuổi, mấy năm nay ở trong quân đội tôi luyện khiến vóc người hắn to lớn hơn mấy bạn đồng lứa rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ giống chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi.

Nhưng, không cần biết vóc dáng và bộ dạng của hắn thay đổi nhiều bao nhiêu, trong mắt Thủy Lung lại không có biến hóa bao nhiêu. Trước sau vẫn giống một đứa em trai bình thường, nói chuyện thường kết hợp với khoa tay múa chân, còn có vài phần ngây thơ mơ mộng.

“Tỷ, tỷ còn không biết.” Bạch Thiên Hoa châm chọc sự dối trá của dân chúng của Tây Lăng một phen, sau đó bĩu môi nói: “Lần này không chỉ có người của Lâu Dương Quốc và Đông Vân Quốc đến, ngay cả mấy ngoại bang Khương Thục cũng tới, thứ nhất đám người Khương Thục tuyên bố muốn đại chiến một trận với tỷ, muốn đòi lại mặt mũi của năm đó. Hừ, ngay cả đệ còn đánh không lại, còn la hét đòi lại mặt mũi.”

“Hử?” Thủy Lung ngẩng đầu, thay bộ dạng lười biếng trước đó: “Người của Khương Thục? Ai?”

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy hai mắt nàng lòe sáng, căng thẳng cầm tay nàng, muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Bạch Thiên Hoa không có chú ý tới hành động hỗ động của hai người, dù có để ý cũng sẽ coi như không thấy gì hết. Hắn nhìn thấy rốt cuộc Thủy Lung cũng có phản ứng, hứng thú của hắn càng nồng đậm, cười dài nói: “Cái đám ngoại bang này có tên dài lại khó nhớ, đệ mới lười nhớ kĩ. Chỉ biết người dẫn đầu tên cái gì A Nhĩ Mạn, nghe nói năm đó chính hắn giao đấu với tỷ.”

Hai mắt Thủy Lung lóe lên: “Hắn ta không đánh lại ngươi?” Không đúng, lấy thực lực của A Nhĩ Mạn, nếu nghiêm túc đánh một trận, Bạch Thiên Hoa không chống đỡ nổi mười chiêu, đồng thời tuyệt đối có thể thân tàn, gãy xương.”

“Ặc.” Bạch Thiên Hoa dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt rất không vui: “Cái tên kia kiêu ngạo như con khổng tước, căn bản không dám đánh với đệ.”

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hắn không đánh với ngươi.” Thủy Lung không chút lưu tình nói thẳng tình hình thực tế.

Bạch Thiên Hoa há miệng, nhưng không có phát ra âm thanh, đành nhụt chí thở dài.

Hắn có thể ở trước mặt mọi người nói giỡn, nhưng đứng trước Thủy Lung thì hắn không dám. Hắn biết, nếu Thủy Lung đã nói như vậy, vậy chắc chắn là sự thật.

Bỗng, hai mắt Bạch Thiên Hoa lóe lên chút giảo hoạt, tròng mắt chuyển động, ung dung bình thản liếc Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, lại nhìn Thủy Lung kể lại: “À, đúng rồi! Đột nhiên đệ nhớ, A Nhĩ Mạn đến thành Kỳ Dương không chỉ khiêu chiến với tỷ, hắn còn nói gì mà yêu mến tỷ, mặc dù tỷ đã gả cho tỷ phu nhưng không thể ngăn cản tâm ý của hắn dành cho tỷ. Còn nói, tỷ và tỷ phu không thích hợp với nhau, vòng tay của hắn luôn mở rộng chờ tỷ vào.”

Hừ hừ hừ, ai kêu tỷ phu ăn dấm chua của tiểu đệ là hắn, hắn không tin tỷ phu nghe lời này xong không đi tìm con khổng tước kia gây phiền phức mới là lạ đó.

Bạch Thiên Hoa tính toán nhỏ nhặt, không tránh khỏi ánh mắt của Thủy Lung.

Nàng cười như không cười nhìn Bạch Thiên Hoa, cho tới khi mặt Bạch Thiên Hoa đỏ tới mang tai, cười ngượng ngùng.

“Phải không.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhỏ giọng nhàn nhạt hỏi.

Lúc này, Bạch Thiên Hoa tỉnh táo lại: “Phải.”

"Ừ." Trường Tôn Vinh Cực gật đầu.

Thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt khiến Bạch Thiên Hoa không suy đoán được ý nghĩ của hắn. Nhưng nếu ai đó đã lên tiếng hỏi, chứng tỏ là để ý đúng không, có lẽ là vậy đi.

Thủy Lung nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi biết rõ hắn cố ý…”

“Cố ý cái gì?” Trưởng Tôn Vinh Cực cắt đứt lời nàng.

Cố ý cái gì? Ngươi đều đã cắt lời ta nói, ngươi còn dám nói không biết cố ý cái gì? Thủy Lung câm nín, cự tuyệt ý tứ hiểu rõ lời Trưởng Tôn Vinh Cực. Hắn muốn mượn đề tài này để nói chuyện với nàng, hay là muốn đi tìm A Nhĩ Mạn gây chuyện.

"Được rồi." Thủy Lung nhún vai, thầm đem A Nhĩ Mạn bán đứng: “Tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau nảy sinh là do đánh nhau.”

“Ai thèm có tình hữu nghị với hắn ta chứ.” Khóe môi Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ bĩu ra, một cổ khí phách tự nhiên không thể xem thường, khiến người ta chỉ muốn đập hắn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là nàng đánh thắng hắn.

Thủy Lung biết Trưởng Tôn Vinh Cực đã sớm muốn tìm cơ hội dạy dỗ A Nhĩ Mạn một trận, nhưng e ngại nàng và A Nhĩ Mạn còn hợp tác, vẫn chưa tìm ra cơ hội và lí do để xuống tay.

Lần này, câu nói của Bạch Thiên Hoa có thể nói chính là cơ hội tốt nhất, làm sao hắn bỏ qua cho được.

Không thể không nói, hành động này rất trẻ con.

Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Thủy Lung dặn dò một câu: “Ngươi biết hắn và ta có hợp tác, ra – tay có chừng mực một chút, đừng giết chết.”

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nâng cằm, không trả lời Thủy Lung, làm người ngoài cảm thấy hắn xem thường lời căn dặn của Thủy Lung.

Nhưng Thủy Lung biết, đây là lời đáp ứng của hắn, vả lại còn đem lời của nàng ghi tạc vào lòng, không cần nói nhiều lời.

Bạch Thiên Hoa thấy hai người đối đáp đơn giản, giống như đã đem chuyện này quyết định xong. Còn hắn cảm thấy mình như rơi vào sương mù, kinh ngạc vì tỷ tỷ nói nàng và A Nhĩ Mạn có hợp tác, hưng phấn vì Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ đi tìm A Nhĩ Mạn gây phiền toái.

“Tỷ, tỷ và người ngoại bang hợp tác với nhau hồi nào vậy?” Hợp tác với ngoại bang có cái gì tốt, ngoại trừ vóc dáng to khỏe hơn một chút, súc vật hoang dã dê bò ngựa nhiều hơn một chút, thảo nguyên lớn hơn một chút, còn có thể có cái gì?

“Tỷ phu, chừng nào huynh đi tìm A Nhĩ Mạn đánh nhau?” A a a! Nhớ lại vẻ mặt cao ngạo và khinh thường của A Nhĩ Mạn, không thèm đánh nhau với tiểu gia. Tốt nhất là hắn ta bị tỷ phu đánh rơi răng đầy đất đi, mình nhất định phải nhìn cho kĩ.

Ở trước mặt Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, những gì Bạch Thiên Hoa nghĩ trong bụng đều viết hết ở trên mặt. Thủy Lung có ý xấu không trả lời hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực thì càng không có ý định đáp lời.

Hai người một cố ý, một vô tình xem thường khiến Bạch Thiên Hoa ủ rũ như quả cà héo, vẻ mặt ai oán nhìn hai người.

Nhìn biểu tình này, thấy thế nào cũng thật vui vẻ.

Thành Kỳ Dương, trong Ôn Tuyển Các, mấy tên đàn ông cường tráng mặc quần áo đặc biệt, hấp dẫn ánh mắt người khác gấp bội lần.

Bốn gã đàn ông đi theo ở phía sau. Một người đàn ông khác cũng cao lớn đi tuốt ở đằng trước, cao chừng sáu thước, mặc phục sức màu lam đậm, mái tóc màu nâu sẫm gần như đen khiến gương mặt hắn trắng hơn. Loại trắng này không phải là trắng bệch, mà là trắng như nham thạch, khiến người ta có cảm giác cứng rắn, kiên trường. Ngũ quan của hắn không nhu hòa cũng không sâu sắc, nhưng phối hợp lại một chỗ tạo nên sức hấp dẫn đặc thù, không văn nhã tuấn lãng lại càng không gợi cảm, có lẽ là tà khí. Đây là sức quyến rũ thuộc về đàn ông, đập vào mắt là hơi thở nam tính, nói chung là mạnh mẽ, ôn hòa, khiến phái nữ nhìn thấy liền không nhịn được đỏ mặt.

“Hắt xì!!!” Bỗng, người đàn ông đó hắt hơi một cái, cặp chân mày rậm chau lại: “Quá thơm! Quả nhiên, vẫn là mùi cỏ xanh dễ ngửi hơn.”

Ngôn ngữ người đàn ông nói cũng không phải ngôn ngữ của Tây Lăng, mà là một loại ngôn ngữ khó đọc.

Lời hắn vừa nói xong, người ở chung quanh chỉ biết người này nhất định là ngoại bang.

“Khách nhân có yêu cầu gì, có thể nói với bọn ta.” Cô gái phục vụ trẻ tuổi của Ôn Tuyển Các hướng người đàn ông nhỏ nhẹ nói, nàng không có cách xác định người này có nghe hiểu lời nàng hay không.

“Không cần, tự ta xem là được.” Lần này, người đàn ông dùng ngôn ngữ của Tây Lăng, hơn nữa còn nói chuyện rất lưu loát.

Nữ nhân viên phục vụ gật đầu, ngoan ngoãn không có quấy rầy.

“Thân thể yếu ớt, lời nói nhỏ nhẹ, so với Thủy Nhi, thoạt nhìn có vẻ rất yếu.” Người đàn ông thì thầm một tiếng.

“Vương…” Người phía sau vừa mới mở miệng, đã bị người đàn ông trừng mắt thay đổi xưng hô: “Thiếu gia, ngài đừng quên…”

“Biết rồi, biết rồi, A mỗ cũng thật phiền phức, cũng không phải là không có, không phải ta nên mua đặc sản thổ nhưỡng gì sao.” Người đàn ông kia cũng chính là A Nhĩ Mạn đau đầu lắc đầu.

E rằng hiện tại hắn còn chưa biết, chính mình bị người nào đó ‘nhớ nhung’, tâm trạng có chút ung dung lại bất đắc dĩ đến Ôn Tuyển Các lựa chọn đồ vật.

A mỗ (bà vú), a muội, biểu muội, đường muội, ngay cả biểu đệ… Một đống tên lộn xộn, người nào người nấy đều nhắc đi nhắc lại trước khi hắn đi, kêu hắn đừng quên mang món quà thú vị về, nhất là thứ gì đó ở cửa hàng của Thủy Lung.

Bạch Thủy Lung chết tiệt! Tất cả lỗi đều tại nàng, nếu không phải mấy món đồ cổ quái quyến rũ khiến người nhà hắn nhớ mãi không quên, làm sao hắn đứng ở đây chị tội.

Nghĩ lại hắn đường đường là vương tử của phiên bang, lại khiến hắn giống như một thằng nhà quê, đi khắp nơi mua đồ, một đám thương nhân nhìn hắn như thằng ngốc.

Nhớ tới Thủy Lung, A Nhĩ Mạn không kiềm lòng được hỏi tên tùy tùng sau lưng: “Bạch Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực còn chưa về sau?”

Người phía sau trả lời: “Nghe nói, mấy ngày trước đã truyền chỉ, tính toán thì mấy ngày gần đây là đúng hạn, nên trở về rồi.”

A Nhĩ Mạn bừng tỉnh: “Hai người này giảo hoạt giống như hồ li đầu thai vậy. Nói không chừng bây giờ bọn họ đã trở về, chỉ là chưa có người biết thôi.” Nói một hồi, chủ đề lại chuyển đến nơi khác: “Hương cỏ xanh, không giống à, đây rõ ràng viết là mùi hương cỏ xanh, thế nhưng không giống chút nào, người phụ nữ chết tiệt kia, chẳng lẽ lại bị nàng tính kế?”

Người phía sau lại trả lời: “Nói không chừng Bạch cô nương nghiên cứu riêng cho thiếu gia.”

“Ừ, lời này ta thích nghe.” A Nhĩ Mạn nở nụ cười, giây tiếp theo liền khổ sở giống như có thù hận sâu xa: “Hèn chi, hèn chi lúc ta nhận được xà phòng thơm, sắc mặt của con mèo kia xấu xí như vậy.”

Thì ra trong một khắc kia, hắn bị con mèo kia ghi thù.

“Không được, ta thực sự dùng mùi vị kia quen rồi.” A Nhĩ Mạn không có suy nghĩ nhiều, nói với tùy tùng: “Ngày mai, đi dạo phủ Võ vương.”

Bốn người thầm khinh bỉ: Ngài coi phủ Võ vương gia là chợ bán thức ăn hay là đường phố bán hàng hóa, ngài nói muốn đi dạo thì dạo à? Không hiểu vì sao bọn họ có dự cảm xấu.

Ngày mai, dự cảm của bốn người tùy tùng này thành sự thật.

Ở đây không phải là ngoại bang Khương Thục, phủ Võ vương càng không phải là hậu viện hoàng thất Khương Thục để vương tử A Nhĩ Mạn muốn đi dạo là có thể đi.

Lúc A Nhĩ Mạn cùng bốn người tùy tùng mang khí thế hung hăng tới cửa phủ Võ vương, liền bị người ngăn lại, mặc dù hắn nói ra thân phận của mình nhưng người gác cổng vẫn không cho vào.

“Hắc! Ta dám khẳng định, hai người kia đã trở về.” A Nhĩ Mạn bị ngăn cản, không giận mà cười, đắc ý hả hê với đám tùy tùng sau lưng mình.

Bốn gã tùy tùng im lặng, vương tử của bọn họ có đôi khi không đáng tin cậy.

“Đi, chúng ta đi con đường khác.”

A Nhĩ Mạn xoay người rời đi.

Tường rào phía tây phủ Võ vương, A Nhĩ Mạn nhanh nhẹn nhảy lên, leo lên tường đi vào.

Hắn còn chưa rơi xuống đất, chỉ thấy bóng đen lóe lên trước mặt, kèm theo tiếng hừ, một gậy bất ngờ đánh vào đầu A Nhĩ Mạn.

Răng rắc ——

Gậy gộc gãy rồi!

A Nhĩ Mạn hoàn toàn không bị gì hết, hắn chỉ cau mày xoa xoa đầu mình, quay đầu nhìn lại kẻ đánh lén hắn.

Bạch Thiên Hoa ngẩn tò te nhìn cây gậy bị gãy còn một nửa trong tay mình, nhìn ánh mắt xanh biếc ác độc như lang sói của A Nhĩ Mạn, nghiêm mặt, cúi đầu với hắn ta: “A Nhĩ Mạn vương tử, thật sự xin lỗi. Ta vì hành động của mình mà hướng ngài biểu lộ lòng áy náy vô tận, hi vọng ngài có thể tha thứ.”

“À ha? Là tiểu tử nhà ngươi à.” A Nhĩ Mạn như cười như không nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoa: “Hai ngày trước, ta còn thấy ngươi rất cao ngạo, đều không phải muốn đánh nhau với lão tử à? Sao bây giờ mềm nhũn quá vậy?”

Bạch Thiên Hoa không tức giận, bình tĩnh nói: “Ta không đánh lại ngươi.”

Bạch Thiên Hoa không nóng không lạnh khiến A Nhĩ Mạn cảm thấy không thú vị, mặt lạnh nói: “Lời này cũng không phải ngươi thật lòng nghĩ.”

"Đúng vậy." Bạch Thiên Hoa kiêu ngạo: “Là tỷ ta dạy.”

"Hắc!" A Nhĩ Mạn cũng biết do con hồ li giảo hoạt kia dạy.

Bạch Thiên Hoa ngửa đầu, cười híp mắt nói: “Tỷ ta nói, ngươi không đi vào được cửa chính nhất định sẽ trèo tường, kêu ta đứng ở trong tường chờ ngươi. Tỷ còn nói, nếu ta không phục, liền lấy gậy đánh lén ngươi, dùng hết sức đánh cũng không sao. Sau – khi đánh xong ta sẽ hiểu, đánh nhau với ngươi ta sẽ bị thiệt thòi. Cho nên kế tiếp ta chỉ cần nói xin lỗi với ngươi, thái độ phải thành khẩn, ngươi lòng dạ rộng lượng sẽ không tính toán với tiểu đệ như ta.”

A Nhĩ Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, con mẹ nó! Chính hắn cũng không hiểu mình, con hồ ly giảo hoạt kia lại đoán được tính cách tâm tư của hắn.

“Lòng dạ rộng lượng? Cái này cũng là Bạch Thủy Lung dạy ngươi nói à?”

"Ai u này." Bạch Thiên Hoa khoa trương kêu lên, giơ ngón tay cái lên: “Vương tử, ngươi thật là thông minh!”

Mắt sói của A Nhĩ Mạn trừng lên: “Quả nhiên là một lò sinh ra, đều có bản lĩnh khiến người ta muốn đánh!”

Bạch Thiên Hoa nhìn ánh mắt hắn dâng trào sát khí, thầm nghĩ không ổn, khiêu khích quá mức rồi.

Tâm tư của hắn khẽ động, nhớ tới lời nhắn nhủ sau cùng của Thủy Lung --- Nếu xảy ra chuyện ngoai ý muốn, ngươi bỏ chạy về đây.

Lúc này, Bạch Thiên Hoa nhanh chân bỏ chạy.

“Mợ nó!” A Nhĩ Mạn không ngờ Bạch Thiên Hoa còn có chiêu này, nói chạy liền chạy.

“Cái thằng nhóc này! Kiếp trước ngươi là thỏ à?”

Bạch Thiên Hoa chạy đằng xa nghe tiếng hắn ta rống, im lặng hừ lạnh, nghĩ thầm: Ta không thèm so đo với ngươi, chờ tỷ phu tới, thì biết ai mới là thỏ trong truyền thuyết.

"Vương tử. . ."

“Cái gì?”

“Cái ót của ngài sưng vù rồi.”

A Nhĩ Mạn đưa tay sờ ót mình, ‘ui’ hít một hơi khí lạnh.

Lúc nãy không có cảm giác gì, bây giờ mới thấy đau.

“Sưng dữ như vậy à?” A Nhĩ Mạn hỏi tùy tùng.

Bốn tùy tùng im lặng liếc nhau, một người nói: “Khá tốt.”

Sắc mặt A Nhĩ Mạn biến đổi: “Không ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của ta chứ?”

Bốn gã tùy tùng: ". . ."

Thời gian một chun trà, A Nhĩ Mạn và bốn tùy tùng mới hạ cố trong đại viện phủ Võ vương. Liếc mắt liền thấy đám người Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực, và cái người đánh lén hắn – Bạch Thiên Hoa.

Thủy Lung liếc hắn một cái: “Ta còn đang nghĩ không biết Thiên Hoa có đánh choáng váng ngươi hay không , đi bộ cũng lâu như vậy.” Sau đó, nàng nhìn mảnh vải màu lam sẫm buộc trên đầu hắn, lại đưa mắt nhìn người đàn ông có mái tóc nâu sẫm rối bời, lại có mùi vị đáng sợ hơn đàn ông khác, kinh ngạc chút xíu: “Thật sự bị thương? Không lẽ ngươi dùng gậy sắt?” Câu phía sau là hỏi Bạch Thiên Hoa.

Nếu Bạch Thiên Hoa dùng gậy sắt, như vậy việc làm này hơi quá đáng.

Bạch Thiên Hoa liền vội vàng lắc đầu: “Gậy gỗ, không có máu, lúc nãy nhìn vẫn còn bình thường mà.”

A Nhĩ Mạn mới không nói hắn sợ mất hình tượng của mình nên mới quấn băng, bình tĩnh đáp: “Kiểu tóc mới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui