Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Dưới ánh mắt chờ đợi vô cùng tha thiết của mọi người, Thủy Lung chỉ trả lời một câu như thế, sau đó chẳng nói thêm câu nào tiếp tục đi về hướng bên trái.

Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực có chút thay đổi, đám người Bạch Thiên Hoa cảm nhận được luồng hơi thở kinh khủng chèn ép lên người bọn họ.

Thằng nhãi này lại đem bực bội trút lên đầu người khác.

"Hừ!" Trường Tôn Vinh Cực hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm này không nhẹ không nặng, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

“Hu hu hu…” Một tỳ nữ có tố chất kém, không chịu đựng được liền khóc, khóc rất thê thảm. Người không biết chuyện thấy cảnh này còn tưởng rằng chồng nàng ta bị người ta giật mất, tiền cũng mất theo: “Vương phi, cầu xin ngài mau cứu nô tỳ.”

“Vương phi!” Những tỳ nữ khác cũng không chịu rơi ở phía sau, người sau kêu khóc còn thảm thiết hơn người trước.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng nhìn biểu hiện của bọn họ, ánh mắt lóe sáng rơi vào người Bạch Thiên Hoa và A Nhĩ Mạn.

Thân thể Bạch Thiên Hoa và A Nhĩ Mạn đồng loạt run lên, thầm nghĩ: Người này có cần kinh khủng như vậy hay không? Thì ra lúc trước chỉ là gây ầm ĩ nho nhỏ, đây mới là bộ mặt thật của hắn!

Tuy rằng Bạch Thiên Hoa tự nhận Trưởng Tôn Vinh Cực nể mặt Thủy Lung, sẽ không lấy tính mạng của hắn, nhưng cái loại đả kích này sao chịu nổi. Nghĩ tới những ngày kế tiếp phải vác cái mặt sưng húp đi ra ngoài gặp người, chỉ mới nghĩ thôi, hắn liền cảm thấy con đường phía trước tối thui.

Mất mặt một lúc còn tốt hơn mất mặt lâu dài!

Bạch Thiên Hoa suy nghĩ thông suốt, người liền chạy về phía Thủy Lung, chặn trước mặt nàng, chơi trò đánh động tình cảm: “Tỷ, tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn đệ chịu khổ ư?”

“Tập luyện nhiều một chút mới có tiến bộ.” Lòng dạ Thủy Lung cực kì sắt đá nói.

“Tỷ!” Ánh mắt Bạch Thiên Hoa nóng nảy lên: “Một lần đệ cũng chịu không nổi rồi. Tỷ! Tỷ tha thứ cho tỷ phu đi. Đã bao nhiêu tuổi rồi…tỷ nói có phải không?”

Thủy Lung liếc mắt nhìn vết thương trên người hắn, xác thực là bị thương không nhẹ, nhưng cũng không để lại di chứng, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi. Cái này chứng tỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực còn có chỗ kiêng dè.

"Này, yêu nghiệt!" A Nhĩ Mạn cũng đi tới, nhe răng cười toe toét: “Ta cứ đi theo nàng, nếu nàng không đem người nhà….giải quyết! Chuyện buôn bán của chúng ta không cần làm nữa.”

"Ừ?" Thủy Lung nhíu mày.

Không đợi Thủy Lung có thêm phản ứng gì, chỉ thấy bóng dáng của A Nhĩ Mạn đột nhiên bị đá bay, lăn đủ ba vòng ra xa vài thước.

A Nhĩ Mạn nhếch nhác quỳ dưới đất, vẻ mặt rõ ràng không có nhiều phản ứng, ngây ngô nhìn về phía trước, hai dòng máu mũi chảy ra.

Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh thay thế chỗ hắn vừa đứng.

"Ngươi dám uy hiếp A Lung?" Giọng điệu Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, lộ ra sự nguy hiểm kì lạ.

A Nhĩ Mạn đang ấm ức bị cái nhìn của Trưởng Tôn Vinh Cực làm giật mình, lập tức phản ứng, người nào đó đang coi mình như con chốt thí mạng để lấy lòng thê tử.

Ta đi!

A Nhĩ Mạn bốc hỏa, xoay người đứng lên, ánh mắt xanh biếc như sói, hung hăng gầm nhẹ: “Trưởng Tôn Vinh Cực! Ngươi đừng có quá đáng nha! Đừng nghĩ rằng ta là người dễ bị bắt nạt! Có bản lĩnh ngươi đường đường chính chính đánh một trận, đến đây! A!”

“Ha.” Sau một hồi im lặng đến quỷ dị, Trưởng Tôn Vinh Cực cười một tiếng xem như trả lời A Nhĩ Mạn.

Không chỉ cười một tiếng, thậm chí hắn còn để lộ nụ cười đầy sức quyến rũ ngay cả đàn ông cũng phải thừa nhận.

“Được.” Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt xuống, cảm xúc vô tận đều lắng xuống đáy mắt, để lại một mảnh ánh sáng trăng vắt bức người, sáng đến không có chút nhân tình.

A Nhĩ Mạn thầm cả kinh. Ta đi! Ta đây điên rồi à điên rồi! Biết rõ hiện giờ tâm trạng của hung thủ không được tốt, còn ngu ngốc chạy tới châm dầu vào lửa!

Song song với kinh hách, A Nhĩ Mạn không nhịn được cảm thấy hưng phấn. Đối thủ giống như Trưởng Tôn Vinh Cực thật sự rất khó tìm. Trước đây, bọn họ chỉ gây gỗ ầm ĩ, chưa từng thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm túc như vậy.

Nhưng chút hưng phấn này, chưa tới một khắc liền biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại ảo não, hối hận.

“Yêu…yêu nghiệt! Mau kêu hắn…dừng, dừng tay! Khụ…”

A Nhĩ Mạn nằm trên đất nôn ra máu, kinh hãi hướng Thủy Lung cầu cứu.

Lúc này Thủy Lung mới chịu đứng ra cứu người, bởi vì nàng cũng cảm nhận được trạng thái Trưởng Tôn Vinh Cực lúc này có chút cổ quái.

Chỉ thấy khoe môi Trưởng Tôn Vinh Cực cười như có như không, đáy mắt không hề có tình cảm, khuôn mặt tuấn mĩ giống như Sát Thần, lạnh băng, tuyệt tình và kinh khủng.

Hắn giống như không nghe thấy lời nói của A Nhĩ Mạn, người liền đến trước mặt A Nhĩ Mạn, bàn tay như ngọc, sức lực kinh khủng chắc nịch, sắp sửa đập vào ót A Nhĩ Mạn.

A Nhĩ Mạn trợn to đôi mắt, cảm thấy mình hết đường trốn rồi.

Nếu một chưởng này đánh vào đầu, đầu của hắn nhất định sẽ nở hoa.

Sắc mặt đám người Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết tái mét, không nói nên lời.

“Đủ rồi!” Một giọng nói hững hờ vang lên, nhưng rơi vào tai mọi người lại chẳng khác gì tiếng trời.

A Nhĩ Mạn nhìn bàn tay dừng cách đầu hắn một gang tay, thân thể căng thẳng mềm nhũn ra, sau ót đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trái tim nhảy tới cổ họng luôn rồi.

"Khụ. . . Ta &,. . . ,¥ khụ khụ khụ, ta chịu rồi, ta phục rồi!” Hắn thở dốc yếu ớt.

Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng thèm nhìn A Nhĩ Mạn, sít sao nhìn Thủy Lung, cố tình còn làm ra vẻ thờ ơ, rụt rè: “Nói chuyện với ta à?”

A Nhĩ Mạn nằm trên đất suýt chút nữa không nhịn được tức giận mắng Trưởng Tôn Vinh Cực. Cái thằng này chẳng những có túi da tốt, lại còn được trời cao ưu ái cho giọng nói dễ nghe, võ công mạnh mẽ, nhưng tại sao trong chuyện tình cảm thì ngu như vậy chứ! Nói chuyện với ngươi, ngươi còn hỏi gì nữa? Ông đây hi sinh bản thân, cuối cùng yêu nghiệt mới chịu lên tiếng, ngươi còn không mau đi dụ dỗ nàng ấy, còn đứng ở đó làm cao cái quái gì hả!?

Thủy Lung đã sớm hiểu rõ đức hạnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, liếc hắn một cái, ra lệnh với tỳ nữ còn ngẩn ngơ: “Đưa A Nhĩ Mạn vương tử đi chữa trị đi.”

Đương nhiên nàng nhìn ra được, lần này, thương thế của A Nhĩ Mạn không nhẹ đâu.

“Khụ, thật hiếm khi yêu nghiệt có lương tâm.” A Nhĩ Mạn giật mình nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung nhướng mày. Lẽ nào bình thường nàng không có lương tâm?

“Để hắn đi chết đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên cạnh lạnh lùng nói.

A Nhĩ Mạn nhếch miệng, hắn có loại xúc động muốn nhào tới cắn người nào đó chết tươi luôn. Trên thực tế, hắn hiểu rõ sự thật tàn khốc, hắn làm không được.

“Yêu nghiệt, ta không biết nên đồng tình nàng hay thương hại nàng.” Bị mãnh thú như vậy…nhớ nung, cố tình còn có thể đem mãnh thú này thuần phục thành dễ bảo.

Thủy Lung phất tay, để cho người ta khiêng hắn đi.

“A Lung.” Người nào đó lén lút đưa tay lên thắt lưng Thủy Lung.

Vẻ mặt Thủy Lung không hề biến đổi, cũng không có đem tay hắn hất ra.

Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện điều này, hai mắt sáng lên, cảm xúc tàn bạo cáu kỉnh dần yếu ớt rồi tan biến, cũng bắt đầu được voi đòi tiên, cả người kề sát nàng.

Bạch Thiên Hoa đứng bên cạnh thấy vậy, im lặng thở dài một hơi. Cuối cùng thì mây cũng tan trời lại sáng, hắn hi vọng về sau Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đừng cãi nhau nữa, hắn thật sự chịu không nổi.

Nhưng, Trưởng Tôn Vinh Cực còn chưa vui vẻ được bao lâu, Thủy Lung đã đem tay hắn kéo ra.

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực u ám xuống, chợt nghe Thủy Lung nói: “Đi theo ta.”

Bây giờ, hắn có thể khẳng định Thủy Lung nói chuyện với hắn, khóe miệng cười mờ nhạt… bước theo nàng.

Bạch Thiên Hoa không khỏi tò mò, vội vàng chạy theo.

Mấy người đến sân tập võ của phủ quận chúa.

Thủy Lung phát hiện không chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực đi theo đến sân tập võ, phía sau còn có Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết, nàng cũng không đuổi họ đi. Bỗng nhiên nàng dừng lại, đối diện với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Di chứng sau khi ngươi bị tẩu hỏa nhập ma không đơn thuần chỉ thay đổi tính cách và cảm xúc?”

“Ừ?” Trưởng Tôn Vinh Cực không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này.

Từ trước tới giờ, hắn chưa từng nói đến chuyện bệnh trạng tẩu hỏa nhập ma với Thủy Lung, nàng cũng không có hỏi nhiều. Lúc này nàng lại hỏi, chẳng lẽ nàng vừa phát hiện cái gì?

Tiểu hồ ly của hắn vẫn nhạy bén, thông minh như vậy.

Trưởng Tôn Vinh Cực xúc động cảm thán, thầm khen Thủy Lung sắc bén. Nhưng vẻ mặt vẫn không biến đổi, nhàn nhạt nói: “Nàng đã nhìn ra.”

Lời này không phải hỏi vặn lại, giọng điệu trần thuật khiến Thủy Lung biết cảm giác của nàng là đúng.

“Cảm thấy tâm tình dễ nóng nảy, không dễ kiềm chế à?”

Trưởng Tôn Vinh Cực lắc đầu: “Cũng không phải như thế.” Dưới ánh mắt mong chờ của Thủy Lung, hắn giải thích tiếp: “Trước khi ta gặp nàng, ta chưa từng mất kiềm chế.”

A a a a a a a!! Bạch Thiên Hoa đứng không xa gào thét ở trong lòng. Ai nói tỷ phu không biết lời lời yêu thương, lời này không phải là tình ý kéo dài liên miên không dứt sao???

Thủy Lung nhíu mày, lại nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Nàng có thể kiềm chế ta.” Dừng một chút, nói tiếp: “Khống chế được hành vi mất kiềm chế của ta.”

Nói xong, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm Thủy Lung.

Thủy Lung đang suy nghĩ về vấn đề khác, bị ánh mắt chuyên chú nóng bỏng của hắn nhìn như vậy, đành hoàn hồn nhìn hắn nói: “À.” Một tiếng.

Đáp án này đương nhiên không ăn khớp với suy nghĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực, chân mày hắn hơi cau lại, vươn tay nắm cổ tay nàng, trầm giọng nói: “À? Câu trả lời của nàng đơn giản thế thôi sao?”

“Vậy ngươi muốn ta trả lời như thế nào?” Thủy Lung thản nhiên hỏi lại.

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hừ, nhìn chăm chú vào nàng, thấp giọng nói: “Trong lòng nàng nhất định đang mừng như điên chứ gì, được ta để ý, còn có thể khống chế tâm trạng của ta, cảm thấy rất vui sướng, rất hư vinh há.”

Thủy Lung rất muốn đâm chọt hắn hai câu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Tại sao người này có thể hục hặc đáng yêu như vậy chứ, lời nói châm chọc xem thường như vậy, ánh mắt chăm chú trong veo như vậy, rõ ràng là cái tên vô cùng ngây thơ.

May mắn, may mắn nàng hiểu rõ con người hắn, hắn cũng nguyện ý để nàng nhìn rõ, nếu không thích thằng nhóc như hắn, thậm chí là thương hắn như vậy, nhất định sẽ bị ý nghĩ của hắn làm tổn thương tan tác tơi bời.

Buồn phiền, bứt rứt trong nhiều ngày qua đều tan thành mây khói. Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt cổ tay Thủy Lung, nhưng nàng không giãy dụa tẹo này, mắt nhìn chăm chú vào nụ cười trên môi nàng.

Sau một hồi, mắt của hắn không hề chớp một cái, Thủy Lung dở khóc dở cười: “Nhìn đủ chưa?”

“Chưa.” Tay Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên dùng sức, đem Thủy Lung ôm vào ngực, rũ mắt xuống, nói: “A Lung, sau này đừng tức giận với ta nữa, ta khó chịu lắm.”

Giọng điệu này mang theo xúc động buồn phiền và ra lệnh, cùng với một chút uất ức được che giấu.

“Ngươi cũng biết ta đang tức giận, vì sao ngươi không tự kiểm điểm bản thân trước đi, xem mình đã làm sai điều gì?” Thủy Lung chậm rãi nói.

“Ta không có làm sai.” Trưởng Tôn Vinh Cực không chịu nhận sai.

“Ừ?” À, ngươi không có sai, vậy ta mới là người vô cớ gây sự?

Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, đoán chừng đúng là như vậy, hắn nói năng rất hùng hồn và đầy lí lẽ: “Ta nói không cho nàng múa.”

“Ta đâu có để người ngoài nhìn thấy.” Thủy Lung híp mắt.

“Nàng không phục?” Hơi thở của Trưởng Tôn Vinh Cực có vẻ âm trầm.

Thủy Lung nhẹ nhàng cười, "Không phục."

Nụ cười của nàng ôn nhu, thanh nhã, ánh mắt cực kì mạnh mẽ, sắc bén.

Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết đứng cách đó không xa, lập tức cảm thấy bầu không khí của hai người kì lạ.

“Không phải hồi nãy còn hòa thuận lắm sao? Tại sao lại cãi nhau ầm ĩ như vậy?” Bạch Thiên Hoa thấp giọng hỏi Mộc Tuyết.

Mấy năm nay tỷ và tỷ phu sống chung chưa từng cãi nhau, sao bây giờ cứ mâu thuẫn liên tiếp vậy nè?

Mộc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, rũ mắt nói: “Chuyện tình cảm rất phức tạp, ta cũng không hiểu.”

'Bịch!' một tiếng vang thật lớn, Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết nhìn lại, liền thấy cái hố sâu bên cạnh Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, thể hiện rõ bầu không khí nghiêm trọng giữa hai người kia.

“Nàng vừa mới nói gì? Ta không nghe rõ.” Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lẽo, cuối cùng biến thành nhượng bộ, ôm Thủy Lung đi về phía trước.

"Thả ta xuống tới." Thủy Lung lạnh nhạt nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực không hề đáp lời, chứ đừng nói chi là buông nàng xuống.

Thủy Lung hỏi tiếp: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Giường!” Trường Tôn Vinh Cực cúi đầu nhìn nàng, lạnh giọng: “Hiện tại ta muốn nằm trên người nàng, hung hăng muốn nàng!”

Để hắn trói buộc trên giường thêm mấy ngày nữa à? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Thủy Lung hướng Trưởng Tôn Vinh Cực đánh tới, trong chớp mắt Trưởng Tôn Vinh Cực bị đau, xoay người rơi xuống đất.

“Tiểu hồ ly vươn móng vuốt rồi à?” Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm để ý cổ tay sưng tấy của mình, nhìn chằm chằm Thủy Lung.

Thủy Lung thản nhiên nhìn vẻ mặt khủng bố của hắn, chậm rãi nói: “Trưởng Tôn Vinh Cực…”

Lời chưa nói xong đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực cáu kỉnh cắt ngang: “Đế Duyên! Đừng để ta nhắc nhở nàng nữa!”

Vì sao người này luôn so đo mấy chuyện vặt vãnh, lại cố chấp nữa. Thủy Lung nhíu mày, cảm thấy lòng dạ vừa cứng rắn lên của mình bắt đầu mềm nhũn rồi, nàng lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Đế Duyên, đừng có lần nào cãi nhau cũng lên giường giải quyết, chúng ta phải thẳng thắn nói chuyện mới đúng.”

Lần nào cũng lên giường giải quyết, vậy thì nàng không thể xuống giường trong vài ngày, cái loại cảm giác yếu ớt này nàng không chịu nổi đâu.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, trên mặt buồn phiền. Hắn không mở miệng, Thủy Lung thì không am hiểu mấu chốt trong việc tình cảm. Nhưng nàng có trực giác, nếu không thể giải quyết xong mâu thuẫn, chung quy nó vẫn còn ẩn dưới đáy lòng, càng để lâu càng dư thừa, trong tương lai có lẽ mâu thuẫn sẽ càng nghiêm trọng hơn…Chờ đã, tương lai ư?

Thủy Lung giật mình, nàng muốn ở cùng Trưởng Tôn Vinh Cực đến tương lai?

“Thôi, vừa đánh vừa nói đi.” Buồn bự rong lòng cần được trút ra ngoài, Thủy Lung rút một thanh trường thương từ đống binh khí ở sân luyện võ, bày ra bộ dạng mời với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Tự mình chọn binh khí, nghiêm túc đánh với ta một trận. Đừng có nhường, ngươi biết tính cách ta mà, thật sự nổi giận thì chuyện gì cũng làm được.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chăm chú nàng, tầm mắt chói rọi nóng rực, trần trụi, giống như người trời sinh là đứng ở trên cao nhìn xuống. Cau mày, vươn tay, một thanh kiếm bình thường rơi vào tay hắn.

Chớp mắt, hai người đồng loạt xuống tay.

Bạch Thiên Hoa đứng xa xa luống cuống: “Này! Sao lại đánh nhau? Trời ạ! Còn chân ướt chân ráo đánh nhau, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?”

Mộc Tuyết nhỏ giọng trấn an hắn: “Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, trong phủ có thuốc, dù có gãy xương cũng chữa trị được, không để lại dấu vết.”

“Aiz, ý của ta không phải như vậy.” Lúc nãy, rõ ràng còn rất tốt, sao nói đánh liền đánh, lại còn đánh dữ dội, ác độc như vậy.

“Lung tỷ tỷ và vương gia làm như vậy đương nhiên là có lí do của họ, bọn họ sẽ không thật sự làm đối phương bị thương đâu.” Mộc Tuyết đi theo bên cạnh hai người một thời gian dài, nàng ta hiểu tính cách họ hơn Bạch Thiên Hoa.

Bạch Thiên Hoa chép miệng, không nói gì.

Bên này, hai người đánh nhau, xuống tay ác liệt, nhưng vẫn không ngừng nói chuyện, quả thực còn dễ nói chuyện hơn lúc bình thường nữa.

“Ngươi nghĩ rằng mấy ngày nay ta lạnh nhạt ngươi là ta cố tình gây sự đúng không?”

“Hiểu rõ còn hỏi.”

“Ta nhớ ta đã nói với ngươi, ta không thích bị người khác ôm như đứa trẻ, càng đừng nói đánh đòn, thậm chí còn hoan ái suốt mấy ngày liền.”

“Nàng là thê tử của ta, ta ôm, ta đụng, ta sinh hoạt vợ chồng thì có gì sai?”

Khóe miệng Thủy Lung nhếch lên, ánh mắt hung ác, lưỡi lê quét về phía hông bụng dưới Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta không thích chính là sai.”

“Xem ra ta dung túng nàng quá mức rồi, cho nên nàng mới điêu ngoa tùy hứng như vậy.” Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên chút giận sôi gan, nhanh nhẹn tránh thoát lưỡi lê của nàng, kiếm trong tay sử dụng tự nhiên.

Một vết máu xuất hiện bên sườn mặt Thủy Lung, máu đỏ trượt từ gò má xuống. Thủy Lung vươn lưỡi liếm, đem máu chảy tới bên môi nuốt vào, liền cười rạng rỡ, tùy ý không kiềm chế được.

Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên, tay nắm chuôi kiếm siết chặt, khớp xương trắng bệch.

“A Lung…đừng quậy nữa.” Máu kia làm mắt hắn đau đớn.

“Quậy?” Thủy Lung cười lắc đầu: “Không sai, không sai, cuối cùng ta cũng hiểu được tâm trạng A Nhĩ Mạn, có đối thủ như ngươi, đúng là rất hưng phấn.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nhắc tới tên người đàn ông khác xong, sắc mặt liền khó coi.

Thủy Lung không cho hắn thời gian suy nghĩ, thương pháp bỗng nhiên sắc bén lên: “Ta sẽ cho ngươi cơ hội, để đôi mắt đẹp của ngươi nhìn nhìn rõ, ta là ai.”

“Nàng là A Lung của ta.” Trưởng Tôn Vinh Cực sâu kín đáp.

“Ta là Thủy Lung, Võ vương phi chỉ là một trong số thân phận của ta, mặt này ta có trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là ta sống vì nó, trở thành người lệ thuộc Trưởng Tôn Vinh Cực ngươi. Ta đã sớm nói rõ, ta sẽ không đem Trưởng Tôn Vinh Cực ngươi coi là ông trời của mình, ta xem trọng ngươi, cũng vì Phượng Nhãn Quả mới gả cho ngươi. Giống như vậy, nếu có một ngày ta chén ghét ngươi, ta cũng có thể rời khỏi ngươi, dù có trở thành kẻ địch của ngươi, ta cũng chẳng sợ hãi.”

Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh đến mức có thể sánh bằng hầm băng ngàn năm, đáy mắt ẩn chưa dòng máu đỏ.

“A Lung, nàng đang chọc giận ta sao.”

“Không, ta chỉ nói thật thôi.” Thủy Lung nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười ưu nhã mà yêu mị, hai loại phong tình khác nhau dung hợp cùng một chỗ: “Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ, ta chính là người như vậy, từ xưa tới giờ luôn dựa theo tâm tình mà làm việc, ta không thích bị người khác nắm trong tay và áp bức.”

Hai người mạnh mẽ, có thể đi cùng một đường, vì làm dịu đi mâu thuẫn của đôi bên, như thế này đã là kì tích rồi.

Thủy Lung sâu xa liếc Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vì đạt được mục đích, đừng nói nhảy múa, cho dù phải dùng sắc dụ, ta cũng làm.” 

Sắc dụ nàng dùng không phải là dùng thân thể mê hoặc tầm thường, chỉ cần động tác tự nhiên nhất của tứ chi, biến hóa của vẻ mặt, ánh mắt, cũng đủ để mê hoặc lòng người rồi, thậm chí ngay cả tay cũng không được chạm qua.

Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên không biết những thứ trên, sắc mặt của hắn cực kì thúi, ánh mắt tàn bạo, lạnh lẽo người bình thường cũng có thể nhìn ra.

Thủy Lung nhìn vào mắt hắn, cuối cùng không nhịn được: “Đế Duyên, ta xác thực có thích ngươi, nên mới trưng cầu ý kiến của ngươi, để ý tâm trạng của ngươi, nhưng ta cũng có điểm giới hạn của chính ta.”

“Nàng muốn hải đồ, ta có thể ghi nhớ nó cho nàng.” Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hơi dịu xuống, một câu nghiêm túc thích, giống như vô số chữa thương tốt.

Thủy Lung lạnh giọng nói: “Ngươi đừng nói rằng ngươi không biết như vậy sẽ tốn nhiều tinh thần, vì sao có biện pháp đơn giản mà không làm, lại đi dùng cách làm tổn thương chính mình để đạt kết quả?”

Giọng điệu Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không dễ chịu: “Vậy còn hơn nàng để người ta xem trọng!”

“Bọn họ thấy ta, ta có bị mất miếng thịt nào không? Bọn họ thấy ra, ta có mất cọng tóc nào à? Bọn họ thấy ta, có thể đem ta ăn sao?” Thủy Lung càng chửi càng ác liệt: “Con mẹ nó, ngươi ngày ngày bị cả đám đàn bà nhìn đấy, ta có làm gì ngươi hay không?!!!!”

“…” Trưởng Tôn Vinh Cực bị bộ dạng trợn mắt của nàng hù dọa, có lẽ nói là kinh diễm, si mê thì đúng hơn.

Cặp mắt đen nhánh như bắt lửa, chu sa ở tâm mi càng nhuộm đỏ tươi mới, rất sinh động. Một cái chớp mắt cũng có thể coi là có một không hai.

Hắn si mê, ngây ngô chớp mắt, dẫn tới hậu quả là thắt lưng bị cắt qua, lộ ra vết máu đỏ tươi.

Trường Tôn Vinh Cực cau mày hoàn hồn, thấy Thủy Lung vẫn không nể tình hoành đao đâm tới, vội vội vàng vàng ngăn cản: “Nếu nàng không vui, nàng cũng có thể sinh hoạt vợ chồng với ta vài ngày.”

Tên vổ sỉ thì trả lời vô lại, khiến Thủy Lung giận quá hóa cười: “Cút! Nếu không phải ngươi trêu chọc mấy con ả kia, ta cũng không gặp nhiều phiền phức như vậy.”

“Ta không có trêu chọc.” Trường Tôn Vinh Cực phản bác. Trừ nàng ra, ta chưa từng có sắc mặt tốt với đám đàn bà kia!

“Đúng, ngươi không có chủ động trêu chọc.” Thủy Lung đánh giá mặt hắn: “Đều là do gương mặt tuấn tú này gây họa, vì thế ta không nên  chỉa mũi nhọn vào ngươi, đúng không? Nếu ngươi là người của ta, vậy oanh oanh yến yến bên cạnh ngươi ta cũng có quyền giải quyết.”

“Thế ngươi có thấy ta chủ động trêu chọc người khác không?” Nàng hỏi ngược lại Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực lặng thinh không nói gì. A Lung nhảy múa đẹp, rước lấy vô số ánh mắt ăn thịt người của những kẻ khác, nhưng thật sự nàng không có chủ động chọc ghẹo ai hết.

Thủy Lung hừ cười: “Hôm nay, ta đem tất cả lời muốn nói nói ra hết, người khác nhìn ta, ngươi thấy khó chịu, thế thì ngươi đi tìm người khác mà gây chuyện đi, đừng có đem ta lăn qua lăn lại.” Nàng vứt trường thương, lau vết thương trên mặt, mắt nhìn lướt qua phía Trưởng Tôn Vinh Cực, một luồng gợn sóng trong mắt hốt hồn: “Chờ ngày nào đó ta chủ động quyễn rũ người khác, ngươi có chứng cứ đem ta lăn qua lăn lại, ta tuyệt đối không phản đối, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực xoắn xuýt theo sau nàng.

Thủy Lung híp mắt: “Nếu không…nói không chừng có ngày nào đó, ta thật sự chán ghét ngươi…”

Lời nàng chưa nói hết, người đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực kéo vào lòng.

“A Lung, nàng thích ta thật sao?” Tại sao có thể biểu hiện cởi mở như vậy, dễ dàng nói chán ghét như vậy? Nhưng hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Thích.” Thủy Lung thầm than trong lòng.

Nếu không thích, dựa vào cá tính đó của nàng, nàng cần gì phải giải thích nhiều như vậy. Thấy ánh mắt khó chịu của hắn, lòng nàng không thể nè nén xúc động xao lãng.

“Nếu ngươi thật sự muốn nắm tay trong tay, phải làm mà đừng  để ta phát hiện, bằng không thì đừng làm.” Bởi vì nàng không muốn cãi nhau với hắn.

Nàng không phát hiện, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực long lanh trong nháy mắt, khẽ nói trong bụng: Tựa như nàng, không biết tự bao giờ đã xâm chiếm cả tâm trí ta, dễ dàng nắm giữ tâm tình của ta trong tay.

Cảm xúc của Đế Duyên cần phải trưởng thành, bá đạo nhưng sai chỗ, không có biện pháp ╮(╯▽╰)╭,tình cảm của thằng nhãi này còn trong thời kì nhi đồng, cần tiếp tục dạy bảo.

Ha ha, thỉnh thoảng cãi nhau một chút để gia tăng tình cảm, từng bước hiểu rõ đối phương ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui