Sauk hi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực về thành Nam Vân đã nói, muốn họp thường niên với ba nước.
Từ khi hai người trở về thành Nam Vân đã một năm, nếu nói năm đó hai người bỏ nhiều công sức khiến thành Nam Vân sống lại, làm người khác trừ kinh ngạc thì chỉ có chút ghen tỵ, như vậy thành Nam Vân biến đổi long trời lỡ đất như ngày hôm nay, lại khiến cho toàn bộ Tây Lăng, thậm chí cả thiên hạ này đều phải rung động.
Người không chân chính nhìn thấy sự thay đổi của thành Nam Vân, căn bản sẽ không hiểu rõ thành Nam Vân thay đổi long trời lỡ đất là cái gì. Thời gian một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đem một tòa thành bình thường biến thành một tòa thành phồn hoa nhất, như vậy có phần hơi ngắn ngủi.
Một năm này, thành Nam Vân im hơi lặng tiếng thay đổi nhanh chóng không gì sánh bằng, phảng phất như hai năm trước nó chỉ là một tòa thành ủ bệnh, một năm này mới hoàn toàn bộc phát khả năng tiềm tàng.
Ban đầu, thành Nam Vân lưu động ra các món đồ chơi đặc biệt, tiếp đó, chính là trong thành Nam Vân thay đổi khắp nơi.
Ngày nay, thành Nam Vân không chỉ có thế giới đồ chơi đa dạng của riêng mình, còn tụ tập nhiều hàng hóa đặc sắc của các nước khác.
Nhưng những thứ này chỉ là thứ yếu, dựa theo lời nói của Thủy Lung, thành Nam Vân chỉ là một tòa thành lớn buôn bán giải trí, cả tòa thành dùng để lữ khách bốn phương tám hướng đến vui chơi, và để thương nhân đi lại.
Người ngoài không thể nào hình dung được sự phồn hoa của thành Nam Vân, một khi nó nằm trong sổ sách của Thủy Lung thì không ai biết rõ. Cho dù như thế, mấy năm gần đây, đám thương nhân Trương Vân Hạc bị Trưởng Tôn Vinh Cực mang đến, thu nhập hàng ngày của họ ở trong thành Nam Vân, cộng với hàng hóa thành Nam Vân mang đến, đủ để bọn họ mặt mày hăm hở, hận không thể đem thành Nam Vân coi như tổ tông mà cung phụng.
Giờ phút này, bọn họ hối hận năm xưa không tung nhiều bạc ra, để bây giờ chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Đổng Bật nhìn Ya Ya đang hài lòng, ngoắc người đàn ông bên cạnh, ra lệnh cho hắn đi đến phủ thành chủ truyền tin một chuyến, liền nói mình đã đến thành Nam Vân, ngày mai sẽ đến phủ thành chủ thăm hỏi, ngoài ra còn bàn bạc chuyện lần này.
Người đàn ông nhận mệnh lập tức chạy đến phủ thành chủ báo tin.
Phủ thành chủ thành Nam Vân không hổ danh là nơi có kiến trúc cao nhất, nhìn từ bên ngoài có cảm giác hào hùng, chẳng còn cũ nát và nghèo túng như năm đó.
Lúc người hầu đem lời của người đàn ông truyền đến, Thủy Lung đang nhận vật quý hiếm do Trưởng Tôn Vinh Cực dâng tặng.
Một vật thể được đắp vải đỏ cao bằng nửa người được Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới trước mặt Thủy Lung.
“Xem có thích không?”
Thủy Lung giật tấm vải đỏ xuống, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy con ngươi đen kịt lộ chút vàng vàng lạnh lẽo. Đây không phải ánh mắt con người, sinh vật này đương nhiên cũng không phải người.
Đáy mắt Thủy Lung lóe sáng, ánh mắt đảo quanh nhìn sinh vật này, cuối cùng mới thấy rõ toàn bộ dáng vẻ của nó.
Đây là…một con chim ưng, bộ lông vũ đen kịt đến có thể sinh ra vầng sáng, từng cọng thoạt nhìn rất thần tuấn. Trên đỉnh đầu của nó có mào kim sắc tự nhiên, cặp mắt lạnh lẽo, hung ác, mỏ nhọn đỏ sẫm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được con ưng này rất oai hùng, lợi hại.
“Chỗ nào được?” Vẻ mặt che giấu yêu thích của Thủy Lung thật vất vả, khóe miệng vểnh lên, vươn tay sờ đầu con hắc ưng.
Đương nhiên, hắc ưng rất sợ người lạ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Thủy Lung, một lúc sau, ánh mắt hung ác độc địa giảm đi không ít, tương tự với vẻ mặt chủ động cúi đầu thần phục, hướng tay nàng cọ cọ.
“Ủa?” Thái độ của hắc ưng khiến nàng nhớ đến Bạch Nha ở kiếp trước, tay vuốt lông hắc ưng cũng không đứng đắn, mang theo hứng thú chà đạp, cười híp mắt: “Còn hiểu tính người nữa à?”
Trưởng Tôn Vinh Cực vốn muốn làm Thủy Lung vui vẻ, nhưng thấy nàng có hứng thú với con hắc ưng này, hắn đột nhiên cảm thấy món quà tặng này chưa chắc là thứ tốt.
Trong lúc hắn im lặng tự hỏi, Thủy Lung đã đem hắc ưng ‘phi lễ’ một lần, hắc ưng cúi đầu kêu một tiếng, bộ dạng không dám phản kháng lại có vài phần nịnh hót, thân thiết.
"Ha ha ha." Thủy Lung cười to.
Nàng chính là một người cuồng thích lông nhung, mặc dù lông của hắc ưng rất cứng, nhưng cũng rất nhẵn bóng, vuốt cũng có cảm giác thích thú. Huống hồ, tính cách hung ác của hắc ưng rất hợp khẩu vị của nàng, vươn tay để hắc ưng đứng trên tay mình, quay sang nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta thích.”
Không ngờ, Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được câu này, nhưng hắn không lộ vẻ vui mừng, trái lại có vài phần hời hợt không thể hình dung.
Đôi mắt hắn tối sầm, hiện lên vầng sáng kì lạ, nhìn về con hắc ưng trên cánh tay Thủy Lung. Khi nhìn thấy cái mỏ nhọn của hắc ưng khẽ mổ tay Thủy Lung, đôi mắt hung ác còn ‘long lanh như mưa bụi’ cố gắng nịnh hót, chính xác hơn là giả bộ ngoan hiền (cảm xúc trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực) nhìn Thủy Lung, tay hắn đột nhiên có cảm giác ngưa ngứa.
Thú vật luôn luôn mẫn cảm với mối nguy hiểm, hắc ưng cũng không ngoại lệ.
Thân thể thần tuấn của nó run lên, chợt nhìn lướt qua Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt tràn ngập đề phòng và nghi hoặc.
Không phải người đàn ông này đem nó tặng cho cô gái này sao? Không phải hắn muốn làm cô gái này vui vẻ sao? Hiện tại, nó khiến cô gái này cười vui vẻ như vậy, tại sao bộ dạng người đàn ông này giống như muốn ăn thịt nó vậy ---- Hắc ưng bi thúc giục suy nghĩ.
Thủy Lung phát hiện vẻ mặt khác thường của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Sao thế?”
“Không có gì.” Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rãi lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, lộ ra nụ cười đẹp như bức tranh thủy mặc: “A Lung thích thì được rồi.”
Thủy Lung liếc mắt liền nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa cười như thế kia… rõ ràng không phải thật lòng vui vẻ gì cho cam.
Nàng suy nghĩ nhìn hắc ưng nặng trịch trên cánh tay, cũng nở nụ cười vui vẻ. Dường như, kẻ xui xẻo chọc Trưởng Tôn Vinh Cực không phải nàng, mà là con hắc ưng trên cánh tay nàng.
Thủy Lung vô trách nhiệm nghĩ, chỉ cần lửa không cháy lan đến nàng, như vậy nàng cũng không ngại xem kịch vui, thậm chí là không ngần ngại châm thêm chút dầu.
“…” Đáng tiếc, hắc ưng không biết nói, nếu không nó sẽ thét lên một tiếng: Rốt cuộc các ngươi có âm mưu âm dương gì hả? Ta là người vô tội nhất nha!
“Đặt tên chưa?” Thủy Lung gãi gãi bên dưới cái mỏ nhọn hoắc của hắc ưng.
“Chưa.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi xuống bên cạnh Thủy Lung. Giống như vô tình liếc nhìn cái mào màu vàng trên đỉnh đầu hắc ưng: “Hay là để ta đặt.”
‘Keng ——' Một tiếng vang nặng nề từ đỉnh đầu hắc ưng truyền tới, thân thể nó nghiêng qua, đầu choáng váng suýt chút nữa từ trên cánh tay Thủy Lung ngã xuống. Kèm theo đó chính là âm thanh tự hỏi của Trưởng Tôn Vinh Cực, thực ra là lời độc thoại.
Ánh mắt Thủy Lung vẫn không nén được ý cười.
Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực vỗ mạnh xuống một cái, vỗ vào đầu hắc ưng trên cánh tay Thủy Lung, mặc kệ tên kia bị đánh bay ra hai thước, lẻ loi đáng thương nằm trên mặt đất, liền đem cánh tay Thủy Lung túm vào trong tay mình.
“Xoèn xoẹt” Một tiếng, ống tay áo của Thủy Lung dễ dàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực xé rách, để lộ cánh tay trắng nõn ra bên ngoài.
Dấu vết của móng vuốt hiện ra rất rõ ràng trên cánh tay trắng nõn, bộ dạng như sâu thêm một chút chắc chắn sẽ chảy máu.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn, con ngươi sâu hun hút, thản nhiên cúi đầu đem chỗ bị thương ngậm vào miệng, liếm láp nhẹ nhàng, giống như đang nếm vật gì đó có hương vị ngọt ngào.
Lúc Thủy Lung phản ứng, đã ngăn không kịp, nhưng nàng cũng không có ý định ngăn cản.
Chờ một lát, nàng mới nói: “Xong chưa?”
Trưởng Tôn Vinh Cực lưu luyến không nỡ buông nàng ra, đột nhiên lườm một cái, ánh mắt lạnh như băng nhìn con hắc ưng đã đứng dậy.
“Ca!” Hắc ưng kinh hô một tiếng, im lặng lui về sau một bước, vỗ hai cánh, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể đập cánh bay cao chạy trốn.
Trái lại, Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ, nếu nó thật sự chạy trốn, hắn liền có lí do trừng trị tội danh chạy trốn, đem nó xử quyết tại chỗ.
Nhưng hiện thực không như suy nghĩ, hắc ưng rất có khí tiết đứng yên tại chỗ.
Thủy Lung nhìn một người, một ưng trừng mắt nhìn nhau, tâm tình vui sướng cười rộ lên, thưởng thức hành vi ấu trĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực, dáng vẻ này đáng yêu khỏi phải nói.
“Nghĩ ra chưa?” Nàng không quên hỏi, đem quyền lợi đặt tên cho hắc ưng giao cho hắn.
Trường Tôn Vinh Cực chậm rãi nói: “Vẫn chưa, chừng nào nghĩ ra sẽ nói cho nàng biết.”
“Được.” Không biết thằng nhãi này sẽ lấy tên gì đây.
Lúc này, người hầu phủ thành chủ đến đây truyền lời, Lục Quyển truyền lời tới tai Thủy Lung.
“Trước là một con hắc ưng, sau là một con thiên ưng.” Thủy Lung cười khẽ, gật đầu ý bảo mình đã biết.
Bóng đêm bao phủ xuống, sau một phen điên loan đảo phượng trong phòng ngủ chính, đột nhiên một bóng người từ phòng ngủ thoát ra ngoài, tựa như một trận gió bay vọt trong đêm, không có một ám vệ nào phát hiện.
Lúc này, luyện võ trường của phủ thành chủ không có người nào hết, bóng người dừng ở nơi này, vứt ra một vật thể cao lớn.
"Thầm thì!" Tiếng kêu cổ quái vang lên trong đêm tối càng khiến bầu không khí quái dị.
Áng mây mỏng trên trời bị gió thổi, lộ ra vầng trăng sáng tỏ, chiếu sáng hai cái bóng trong võ trường.
Trưởng Tôn Vinh Cực ăn mặc phong phanh, tóc dài rời rạc rối tung ở sau lưng, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm vẫn sáng ngời, bức người, đe dọa sinh vật ở dưới đất.
Sinh vật đứng không xa chính là…hắc ưng, màu lông đen kịt khiến người ta khó nhìn ra nó trong bóng đêm.
“Hừ.” Trưởng Tôn Vinh Cưc hừ lạnh nhìn dáng vẻ giả bộ mạnh mẽ của hắc ưng, đưa tay ra, một thanh kiếm sắc bén từ kệ binh khí bay vút vào tay hắn. Một trận kiếm quang lóe lên, hắc ưng giật mình cứng còng, liền nghĩ kiếm phong kia nhất định sẽ cắt đứt đầu mình, nhưng thật may đầu và cổ của nó vẫn còn nối liền nhau, nhưng kiếm phong sắc bén kia chỉ vào nó, giọng nói của ác ma kia truyền tới: “Giả bộ làm vật cưng? Nịnh bợ? Thân thiết với A Lung?”
Kèm theo từng lời của hắn, kiếm phong tiến tới một chút, hắc ưng cũng lui về sau một chút. (S.J: Cười quằn quại, xoắn ruột )
Nó cứ lùi như thế, Trưởng Tôn Vinh Cực thấy chán, kiếm khều một cái, cắt đứt một cọng lông ở cổ hắc ưng, thấy thân thể hắc ưng đều buộc chặt, sóng mắt hắn nhoáng lên tia sáng nguy hiểm, lạnh lẽo: “Đem con mắt của ngươi mở to một chút.”
Hắc ưng không dám chống lại, cố gắng trợn to mắt ưng của mình, thân thể run như cái sàng
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu mày, tựa như thấy chưa đủ, chưa đủ khiến người ta thấy ghét: “Đầu ngẩng cao một chút, mắt trợn to một chút, lộ tròng trắng ra!” Hắn vừa nói xong, kiếm phong còn chạm vào cổ hắc ưng, khiến cho nó ngửa đầu lên cao.
“…” Hắc ưng khóc không ra nước mắt. Mắt trừng to muốn rớt tròng, cổ ngẩng cao muốn đứt, người đàn ông này là ác ma!!! Thì thầm ~ Thì thầm~
Soàn soạt ——
Lại thêm một kiếm, cắt đứt ở chỗ không khiến người ta chú ý, Trưởng Tôn Vinh Cưc chèn ép hắc ưng mở to mắt: “Không được, làm tiếp!”
Cặp mắt màu vàng sậm của hắc ưng lóe lên tia sáng lạnh, mỏ nhọn đỏ sậm mơ ra, rất có giác ngộ muốn liều mạng với Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Hử?" Trường Tôn Vinh Cực nhíu mày.
“…” Hắc ưng lập tức ủ rũ, giận mà không dám nói, tiếp tục thụ huấn.
Ngày hôm sau, phủ thành chủ đón tiếp đoàn người Đổng Bật.
Sau khi Thủy Lung và Đổng Bật bàn bạc xong chuyện công việc thì trời đã gần trưa, lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có tham gia, nhưng trừ lúc vô ý hay cố tình dùng ánh mắt đâm chọc Đổng Bật, thì hắn không có nói với hắn ta một câu nào.
Ba người cùng đi thư phòng chưa được vài bước, liền thấy một bóng dáng đen thui từ xa bay nhanh tới.
Tốc độ bóng đen này cực nhanh, thân thể cũng lớn, lúc lao xuống mang theo một trận gió mạnh, 'Soàn soạt' một tiếng liền từ sau ót Đổng Bật xẹt qua. Sau đó, rơi vào thân cây cách đó không xa.
Đổng Bật im lặng đưa tay lau trán, tay dính một chút máu, câm nín /(>oo< edit có khúc tụi nó ta chỉ muốn cut!!!!! Ức chế vì đoạn tiếp theo đang có chúng nó đây nè !!! trời ơi là trời, đất ơi là đất !!!!!
Chu Giáng Tử mỉm cười gật đầu, nhìn bóng dáng ngục tốt rời đi, mới đẩy của lao đi vào bên trong phòng giam bẩn thỉu.
Trong phòng giam có một người ngồi trên giường nhỏ, không hề nhúc nhích giống như đã mất linh hồn, cho dù cửa nhà giam mở ra gã cung không có động tĩnh.
Chu Giáng Tử dường như không nhận ra người này có gì khác thường, tự mình đem hộp thức ăn tinh xảo đặt lên mâm, mùi thức ăn thơm phức hòa vào mùi hôi thối của nhà giam, tạo thành một mùi cực kì khó ngửi. Ả lại không cảm thấy như vậy, cười dịu dàng, khiến nhà giam u tối cũng sáng lên.
“Đây là do ta tự làm, đều là những món Tư Quy thích, có bánh chẻo, đậu sốt chua cay, song ngư trình tường… Đã lâu không làm, cũng không biết tay nghề còn tốt không, Tư Quy có thích hay không.”
Giọng nói mềm mại thanh thúy của thiếu nữ vang lên trong nhà giam u ám, khiến người ta có ảo giác như đang ở vườn hoa: “Nhưng ta biết, Tư Quy nhất định không ghét bỏ, cho dù ta làm ăn không được ngon, Tư Quy sẽ ăn hết có phải không?” Ả nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi trên giường.
Người đó vẫn không hề động đậy, tựa như không nghe thấy ả nói gì.
Chu Giáng Tử khẽ thở dài, không cần nhìn vào ả, chỉ nghe âm thanh cũng đủ khiến người ta thương xót.
“Tư Quy, ngươi tức giận ta ư?” Từng bước đi tới bên cạnh giường, vươn hai tay ôm lấy thân thể cứng ngắc của gã, cảm giác thật gầy. Trong lòng Chu Giáng Tử rung lên, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng ả, rất nhanh liền bị ả vứt đi: “Ta nhớ, Tư Quy từng nói, nếu ta chọc giận Tư Quy, để ta không phải luống cuống, chỉ cần ta ôm ngươi, muốn ngươi, nói với ngươi rằng ta khó chịu, ta không muốn ngươi tức giận, ngươi sẽ tha thứ cho ta.”
“Hiện tại ta đang ôm ngươi, trong lòng chỉ nghĩ đến ngươi, không muốn ngươi bỏ mặc ta, xin ngươi đừng tức giận nữa, ngươi phản ứng một chút được không?” Hai tay Chu Giáng Tử siết chặt, đôi mắt lo lắng dịu dàng nhìn gã, tựa như đang nhìn nơi ỷ lại duy nhất của ả.
“…” Miệng Tư Quy không có truyền ra một âm thanh nào, gã vừa há mồm liền ngửi thấy mùi vị khó ngửi, không khỏi ngậm lại. (S.J: Yep! Hôi mồm !!!)
Chu Giáng Tử lại cười, cười đến vô cùng hài lòng: “Ta biết, ta biết, trên đời này bất cứ ai cũng có thể vứt bỏ ta, chỉ có ngươi là không, ngươi sẽ không.” Ả cười, chủ động đưa môi qua hôn Tư Quy. (S.J: …)
Tư Quy nghiêng đầu: “Bẩn.”
Một năm sống trong ngục giam, khiến cả người gã dơ bẩn vô cùng. Không có ai lại đi hầu hạ một kẻ tội phạm.
“Không sợ, chỉ cần là Tư Quy, ta không ngại gì hết.”
Chu Giáng Tử ôm mặt của Tư Quy, cười rạng rỡ, đơn thuần.
Tư Quy ngẩn ngơ, môi đã bị đôi môi mềm mại, ướt át chạm vào.
Trái tim chết lặng của gã tuôn ra chút ngọt ngào, đủ để gã rơi vào vạn kiếp bất phục, ngọt ngấy tan xương nát thịt, cùng với chân tay co quắp chua xót.
Vì sao…
Vì sao không chịu buông tha cho gã? (S.J: sao không tự sát chết đi, sống chi cho người ta lợi dụng, không bằng con chó nữa ==)
Không. Có lẽ là bản thân gã không chịu buông tha chính mình.
Chỉ vì một câu ‘ta sẽ không buông tha ngươi’mơ hồ không rõ thật hay giả của ả, gã liền chết lặng ở nơi này, không bỏ trốn, không gây sự, chờ ả đến, có lẽ là chờ chém đầu.
Ả đến, lúc xa cách một năm mới đến thăm gã. Khi gã chết lặng, lại bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt bắt lấy gã, khiến gã không thể trốn tránh.
“Chu Nhi, ta rất đau.” Một năm không nói chuyện, thanh âm của gã khàn khàn rất khó nghe.
Biểu hiện trên mặt Chu Giáng Tử không hề có gì là ghét bỏ, nương theo ánh sáng yếu ớt đánh giá thân thể gã, phát hiện có rất nhiều vết thương, vài chỗ còn chảy máu. Hai mắt ả khẽ trừng, tràn ngập nước mắt, vô cùng thân thiết khó phân được thật giả: “Ừ, ta biết, đều là lỗi của ta, đều tại quyền lực của ta quá nhỏ bé, hại Tư Quy phải chịu khổ. Bây giờ chúng ta về nhà, để ta thoa thuốc cho Tư Quy có được không?”
“…” Tư Quy kéo kéo khóe miệng. Gã muốn cười lại phát hiện cười không nổi.
Cái ả thấy vĩnh viễn chỉ là bề ngoài, không thể nào nhìn rõ nội tâm của gã.
Gã đau đớn, đau đến xé ruột xé gan, nhưng không phải thân thể bị thương.
“Chu Nhi, đừng…làm hại ta nữa.” Giọng nói thật thấp, không nghe ra được cảm xúc kịch liệt trong đó, lại vô tình để người ta phát hiện ra một tia hi vọng cuối cùng và tang thương.
Tư Quy rũ mắt xuống không nhìn vào mắt và vẻ mặt của Chu Giáng Tử, sợ rằng sẽ nhìn ra sự thật mình không muốn nhất. (S.J: *thắt cổ*)
Hai mắt Chu Giáng Tử lóe sáng, bỗng, hai tay siết chặt, kế đó coi như không nghe thấy lời gã vừa nói. Tiếp tục nói chuyện khác: “Bây giờ bên ngoài rất rối loạn, dựa vào bản lĩnh của Tư Quy, vượt ngục dễ như trở bàn tay. Tư Quy về nhà với ta, ta đã chuẩn bị quần áo sạch cho Tư Quy rồi, còn muốn thoa thuốc trị thương cho Tư Quy nữa.”
". . . Được."
Dưới ánh mắt chờ đợi tha thiết của Chu Giáng Tử, gã há mồm, bản năng của cơ thể nhanh hơn bộ não chết lặng của gã, nói ra đáp án ả muốn nghe. (S.J: *tự mổ bụng*)
…
Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đến thành Kỳ Dương, lần này họ không ngồi xe ngựa. Cả hai đều đội mũ ô sa che đi dung mạo mình, để tránh bị người ngoài chủ ý. Lúc này, chỉ cần nhìn lướt qua liền thấy được hai người đội mũ ô sa.
Đường phố thành Kỳ Dương vốn rộng rãi, bình thường chung quanh bày đầy sạp nhỏ, có vẻ vô cùng náo nhiệt, phức tạp. Nhưng giờ phút này, dọc đường các sạp nhỏ thưa thớt rất nhiều, lộ ra mấy phần tiêu điều.
"A a a ——" Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên, một bóng người vọt về phía Thủy Lung.
Trưởng Tôn Vinh Cực không hề do dự đem bóng người đó đá bay.
Người bị đá té ngã trên mặt đất, gã dùng tay đưa vào trong cổ họng mình, hai mắt mở to, cực kì thống khổ, giống như muốn móc thứ gì đó trong họng ra, nhưng chưa được mấy giây, gã nghiêng đầu sang một bên, không còn động đậy nữa.
Bộ dạng chết của gã rất khó xem, chưa được vài giây mà da thịt đã xanh tím, gương mặt tràn ngập tơ máu, tuyệt đối không giống chết ngoài ý muốn.
“A… Lại chết, lại có người chết!”
“Làm sao bây giừ, ta không muốn ở lại nơi này, ta muốn rời khỏi đây…”
“Mẹ, con sợ, hu hu…”
Âm thanh kinh hoảng của dân chúng thành Kỳ Dương từ bốn phương tám hướng truyền tới, nhìn dáng vẻ của bọn họ, loại chuyện này không phải lần đầu xảy ra.
Thủy Lung nhíu mày, nàng không ngờ thành Kỳ Dương sẽ nảy sinh chuyện như thế này, dọc đường đi nghe người ta đồn là do ôn dịch, nhưng lâu nay thành Kỳ Dương chưa từng xảy ra dịch bệnh, ôn dịch này từ đâu mà đến?
“Bẩn.” Trường Tôn Vinh Cực kéo Thủy Lung, không thèm liếc nhìn dân chúng ở chung quanh một cái, sải bước rời đi.
Không lâu sau hai người cùng về tới phủ Võ vương, Mộc Tuyết nghe người hầu thông truyền, liền ra đại sảnh nghênh đón.
Lần này gặp lại, Thủy Lung vừa liếc mắt liền nhận ra Mộc Tuyết không được khỏe, da thịt vốn trắng hôm nay càng trắng hơn, gần như trong suốt.
Mắt Thủy Lung lóe sáng, đưa tay bắt mạch nàng ta, nhưng không dò xét ra điều khác thường.
Mộc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao, chỉ là bệnh nhẹ mới khỏi, cho nên sắc mặt không được tốt.”
“Bệnh nhẹ?” Thủy Lung nhìn vào mắt Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết biết không thể giấu được, đành nói thật: “Là cổ, hiện tại cổ ở trong thành Kỳ Dương sinh sôi rất nhanh, nguồn nước bị nhiễm, may mà muội phát hiện kịp thời, mặc dù hơi mất nhiều công sức đề phòng.”
“Quả nhiên không phải ôn dịch.”
Dựa theo tình hình hiện tại, Tây Lăng đã vào hoàn cảnh lung lay sắp đổ, nhưng không biết quốc gia nào sẽ cho nó một kích cuối cùng…
Thủy Lung thu hồi suy nghĩ, những quốc gia này đấu đá lộn xộn với nhau, vốn dĩ nàng không muốn xen vào. Nhưng, thiên hạ này càng loạn, ngược lại càng có nhiều chỗ tốt cho nàng, có câu nói rất hay, quốc gia gặp nạn mới dễ phát tài. Hiện tại, nàng khôi phục lại thân phận kiếp trước, làm dân buôn bán và hải tặc. Nếu muốn bảo vệ, nàng chỉ bảo vệ cho từng tấc đất, mẫu ruộng ở thành Nam Vân mà thôi.
“Thu dọn hành lí, cùng ta đi thành Nam Vân.”
Mộc Tuyết gật đầu, nàng ta định hỏi thăm việc buôn bán ở bên này thì xử lí như thế nào, nhưng không nói, thầm nghĩ Thủy Lung nói như vậy, nhất định đã sớm có dự định.
Thủy Lung ra lệnh cho một người làm đi đến phủ tướng quân, dùng danh nghĩa phủ Võ vương mời Bạch Thiên Hoa đến một chuyến.
Từ lúc trở về phủ Võ vương, không thấy bóng dáng Bạch Thiên Hoa đâu, liền biết hắn không ở nơi này.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Thủy Lung không thấy Bạch Thiên Hoa đến, trái lại chỉ thấy tên người làm, khuôn mặt kinh hoảng: “Vương gia, vương phi, bên ngoài có rất nhiều binh lính, bao vây vương phủ lại rồi.”
Không đợi Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực phản ứng, liền thấy đám binh sĩ cầm đao chạy vào, vẻ mặt bình tĩnh nói với Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực: “Võ Vương Gia, Võ vương phi, vi thần nhận lệnh của hoàng thượng, mời hai vị vào cung một chuyến.”
“Ngươi xác định là mời?” Đôi mắt thanh u của Thủy Lung nhìn hắn như lưỡi đao lạnh.
Lúc binh lính xông vào, Thủy Lung đang lười nhác nằm trên tháp mềm, đang nhìn tờ giấy trên tay, bộ dạng lơ đãng, lúc bình thản chuyển mắt, thu hút mọi ánh sáng rực rỡ ở xung quanh.
Tên binh lính kia nhìn ngây người, thật lâu không có hồi hồn.
Cho đến khi… Trước mắt gã tối sầm, đau đớn khiến gã giật mình tỉnh lại.
“Đội trưởng!” Binh lính ở phía sau đều bị cảnh tượng hai mắt binh lính trưởng đầm đìa máu dọa sợ.
Binh lính phụ tá bước ra, vừa sợ vừa giận nói với Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực: “Võ vương gia, Võ vương phi, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, xin hai vị hãy nghe theo, nếu không…”
“Nói ‘bằng không’ với ta?” Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên, nhàn nhạt nói.
Thủy Lung yên lặng, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Sẽ làm chỗ này ô uế.”
“Bỏ.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Nàng không muốn ở, giữ lại cũng vô dụng.”
Lần này, Thủy Lung quay về mang Mộc Tuyết và Bạch Thiên Hoa đi, hắn liền biết lúc này rời đi không biết đến chừng nào mới trở lại, nếu nàng không muốn ở, chỗ này có bị bẩn cũng chẳng sao.
Lời hắn nói còn lơ lửng trong không trung, người đã biến mất tại chỗ.
Trước mắt là cảnh tượng tàn sát bừa bãi, Thủy Lung nhìn như ngắm cảnh đẹp, nét mặt mỉm cười, con ngươi lại lạnh băng.
Nàng cho người đi gọi Bạch Thiên Hoa, nhưng gã vẫn chưa nói tin tức mình đem về cho nàng nghe, lập tức phủ đệ bị người ta bao vây, rõ ràng đã có âm mưu từ sớm.
Hiện tại, nàng không cần đi phủ tướng quân cũng biết, Bạch Thiên Hoa không có ở nơi đó, về phần hắn đang ở đâu…
Trưởng Tôn Vinh Cực trở lại bên cạnh nàng, xiêm y không dính một giọt máu, ngay lập tức có người xuất hiện đưa nước cho hắn rửa tay.
Tỳ nữ, người làm ở chung quanh đã sớm ngây người, bọn họ biết vương gia và vương phi nhà mình hung tàn, nhưng chưa tận mắt thấy. Hôm nay, nhìn một màn này khiến bọn họ vô cùng chấn động.
‘Tách’, ‘tách’ tiếng nước chảy khe khẽ, là máu tươi chảy xuôi, trên đất đầy xác chết, hung thủ lại không hề biến sắc, dửng dưng dùng khăn lau chùi hai tay, trường bào màu xanh biếc phác họa thân thể cao lớn, dung mạo tuấn mĩ, giống như thần tiên trong tranh vẽ.
Thủy Lung cảm thấy hình ảnh trước mắt đẹp lạ thường.
Rất nhanh, tầm mắt của nàng chuyển qua nơi khác --- cửa đại viện.
Một bóng người quen thuộc đi tới, mặc trang phục cung thị của cung đình Tây Lăng.
Nhìn người nọ trong chớp mắt, sau đó từ từ đi lại gần đống thi thể ngổn ngang trên đất, Thủy Lung mỉm cười nói: “Minh công công là đến thay mặt hoàng thượng mời bọn ta à?”
Mồ hôi lạnh trên trán Minh Lễ Tầm tuôn ra, cố giữ bình tĩnh nói: “Không.”
Thủy Lung vô cùng kinh ngạc.
Nàng nhớ, Minh Lễ Tầm là cung thị được Trưởng Tôn Lạc Dần tin tưởng nhất, ngoại trừ Trưởng Tôn Lạc Dần, không có người có thể sai lão đi truyền lời.
“Tiểu nhân thay mặt thái tử truyền lời cho Võ vương phi và Võ vương gia, mời hai vị vào cung một chuyến.”
Thái độ của hắn thành khẩn, có nhiều thành ý hơn đám người kia nhiều.
Nhưng…
Vì sao người nào người nấy đều muốn mời bọn họ vào cung?
Thủy Lung cười như không cười: “Ta nhớ Minh công công là người của hoàng thượng.”
Minh Lễ Tầm nặng nề nói: “Thái tử sẽ trở thành hoàng thượng.”
Một trận im lặng, Minh Lễ Tầm không khỏi cảm thấy không yên, không hiểu vì sao Thủy Lung đột nhiên không nói gì.
Lão không nhịn được liếc về hướng Trưởng Tôn Lạc Dần, phát hiện đối phương không có bất cứ ý tứ quan tâm, suy đi nghĩ lại liền chủ động mở miệng: “Võ vương gia, Võ vương phi, thái tử luôn sùng kính hai người, lần này vào cung là vì có chuyện quan trọng cần bàn bạc…”
Thủy Lung lơ đãng nói: “Hôm nay không rãnh, chờ ngày nào đó rãnh gặp mặt cũng không trễ.”
Biết rõ đây là lời từ chối, Minh Lễ Tầm cũng không dám có ý kiến, Minh Lễ Tầm nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân sẽ đem lời của Võ vương phi truyền lại cho thái tử.” Nói xong liền thi lễ với hai người, lúc chuẩn bị rời đi lại nói: “Xin Võ vương gia và Võ vương phi gần đây nhớ cẩn thận, không biết tại sao thành Kỳ Dương lại xuất hiện ôn dịch, càng ít ra ngoài càng tốt. Hoàng thượng bị thương nặng nên tâm trí không rõ, thỉnh thoảng sẽ làm ra một số chuyện hồ đồ…”
Thủy Lung nhìn bóng lưng của lão ta, Minh Lễ Tầm cư nhiên dám nói chuyện Trưởng Tôn Lạc Dần làm là hồ đồ, xem ra lão thật sự phản bội Trưởng Tôn Lạc Dần, đứng về phe Khánh Vương… À, bây giờ là thái tử mới đúng.
Nghĩ tới Trưởng Tôn Lạc Dần cả đời chỉ yêu thương một đứa con – chính là Khánh vương, cuối cùng lại bị Khánh vương cắn ngược cho một phát.
Thủy Lung không nói gì, cười khẽ, rất nhanh liền thu hồi mọi suy nghĩ, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Cho người tìm nơi Thiên Hoa đang ở.”
Trường Tôn Vinh Cực gật đầu.
Mộc Tuyết nhỏ giọng tự trách: “Muội nghe lời dặn của Lung tỷ tỷ, hạ cổ trên người Bạch tiểu công tử, vừa đi xem cổ tử liên lạc, phát hiện đã chết… Là do muội sơ ý.”
“Không có liên quan ngươi.” Nói chung, kêu Mộc Tuyết luôn luôn chú ý hành tung của Bạch Thiên Hoa, huống chi nàng cũng đã dặn Bạch Thiên Hoa phải cẩn thận: “Có biết tử cổ chết lúc nào không?”
(Tử cổ: cổ con, ngoài cổ con còn có cổ mẹ hay gọi là mẫu cổ.)
Mộc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có cách xác định ra thời gian, nhưng hôm trước vẫn còn sống.”
“Liền hai ngày này…”
Lúc đêm đen gió lạnh, hai bóng người từ phủ Võ vương ra ngoài, nhanh chóng bay vọt trên mái hiên ngói xanh, không lâu liền xuất hiện ở đại viện một phủ đệ.
“Chia ra tìm?” Thủy Lung hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, mặc dù nàng đã đoán sơ ra đáp án.
Quả nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không nói một câu, đôi mắt đen sáng bức người nhìn chăm chú vào nàng, lấy không tiếng động thắng có tiếng động.
"Đi thôi." Thủy Lung liếc mắt, nhảy khỏi tường cao, đi về phía nơi ở Bạch Thiên Hoa.
Có lẽ vì không có chủ nhân của nó tồn tại, nơi ở của Bạch Thiên Hoa phá lệ yên tĩnh, ánh đèn leo lắt chiếu sáng một mảnh địa phương nhỏ.
Nhảy lên xuống vào cái, Thủy Lung đã đến phòng ngủ chính, phát hiện bên trong có đèn chiếu sáng.
Ánh nến vàng xuyên qua song cửa sổ giấy.
Bên trong có người?
Còn cố ý đốt nến?
Thủy Lung không suy nghĩ lâu, liền cùng Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt, đồng thời trực tiếp đẩy cửa phòng Bạch Thiên Hoa ra.
Bên trong phòng có một người, một thiếu nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, mặt mày tinh tế, khí thế cao hơn người.
Ả ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hai người, nhẹ nhàng gọi: “Đại tỷ tỷ, đại tỷ phu.”
Thiếu nữ này cũng chính là tứ tiểu thư phủ tướng quân, Bạch Linh Nhị.