Editor: Dungpro.
D: E hèm, chương này sẽ giải thích vì sao tên chương là "chặt cho chó ăn", cảnh báo: không ăn, uống khi đang đọc. Màn hình của ta vừa bị phun đầy nước. Muốn biết nguyên do, thỉnh đọc sẽ rõ.
Thủy Lung đồng ý đứng lên, chợt cảm thấy đến hai chân trở nên tê dại. Nàng khẽ cau mày, ngày trước tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi một lúc lại tê chân, xem ra không bao lâu nữa nàng thật sự sẽ không thể nữa tùy tiện đi lại bên ngoài như vậy nữa, nên tìm nơi nào yên tĩnh để dưỡng thai cho tốt.
Thánh Tôn kịp thời đưa tay giữ hông của nàng, "Ta ôm nàng."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Thủy Lung lắc đầu, vận chuyển nội lực đi một vòng sau, cảm giác tê rần ở hai chân dần dần biến mất.
Lương Điệp Nhi rõ ràng thấy vẻ mặt Thánh Tôn hài lòng, lấy tính tình Thánh Tôn mà nói, lúc này không nên để ý mong muốn của Thủy Lung, trực tiếp ôm người dậy mới đúng. Chẳng qua sự thật là, Thánh Tôn thỏa hiệp, một tay cẩn thận đỡ eo của Thủy Lung, một tay cầm ô giấy dầu, cẩn thận che chở Thủy Lung như lúc tới, nhìn từ xa giống như một đôi vợ chồng ân ái.
"Ai, Thánh Tôn đại nhân thật sự sinh tình với một người." Giờ khắc này, Lương Điệp Nhi không phải không tin.
Lần nữa Hoa Nhất và Hoa Nhị xách đèn lồng đi hai bên Thủy Lung và Thánh Tôn, lúc Phùng Khởi Phi đi ngang qua người Lương Điệp Nhi, chợt nghe được Lương Điệp Nhi lẩm nhẩm, thân thể hơi ngừng lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, rất nhanh thu hồi sạch sẻ, rất cung kính đi phía sau Thánh Tôn và Thủy Lung.
Trên đường trở về, không bao lâu nhìn thấy ngọn đèn dầu của khách điếm mơ hồ chiếu sang xung quanh, sau khi mấy người tiến vào khách điếm, cũng không khiến mấy người chú ý.
Lần này là Phùng Khởi Phi bưng nước nóng đến trước mặt Thủy Lung, Thánh Tôn xoay người đón lấy rồi đi vào phòng.
Cũng giống tối hôm qua, Thánh Tôn tự tay phục vụ xoa bóp, trong lúc hắn nhẹ hỏi: "Khi nãy thưởng tuyết nàng ngây ngẩn mấy lần, đang suy nghĩ về ai hay là đang suy nghĩ chuyện gì?"
Thủy Lung nhìn hắn, cả buổi tối hắn đều nhìn nàng sao, nếu không làm sao biết nàng ngây ngẩn mấy lần.
"Sao?" Không thấy Thủy Lung trả lời, Thánh Tôn ngẩng đầu nhìn nàng, đối mặt với nàng.
Hai người không có bất kỳ kinh ngạc nào, cũng không né tránh, dường như bọn họ mà nói nữa sẽ không tự nhiên.
Thủy Lung lười biếng nói: "Không nghĩ cái gì cả." Thấy sắc mặt Thánh Tôn không rõ ràng, nàng khẽ mỉm cười, còn nói: "Coi như suy nghĩ, ta cũng không muốn nói cho ngươi biết."
Trả lời trắng trợn táo bạo như vậy, khiến Thánh Tôn không biết làm thế nào, giúp nàng lau hai chân sạch sẽ, nhét vào chỗ túi giữ nhiệt đã làm ấm, rồi đắp chăn lên, toàn bộ động tác đều rất thuần thục.
Thánh Tôn bưng chậu đồng rời đi, lúc tới cửa dừng lại, quay đầu nhìn lại Thủy Lung, cười nói: "Ngày tuyết đầu có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, cũng có thể hứa nguyện trong ngày này, đợi ngày tuyết đầu sau thực hiện."
"Loại quan niệm lừa gạt trẻ con này ngươi cũng tin?" Thủy Lung nằm nghiêng ở bên trong giường hẹp, híp mắt nhìn thẳng vào mắt Thánh Tôn.
Thánh Tôn không trả lời nàng, mà tiếp tục nói: "Những câu chuyện về ngày tuyết đầu mùa cũng nói như thế."
Nụ cười của hắn rất chân thành, dưới ánh nến dịu dàng trong phòng, càng dịu dàng động lòng người. Vậy mà đôi mắt hắn có ảnh ngược của ánh nến, ngọn lửa nhảy nhót, lại lộ ra một tia khiến người ta cảm thấy yêu dị, làm cho người ta không khỏi tâm hoảng ý loạn, không nhịn được mà tin tưởng lời hắn.(D: lửa nhảy nhót trong mắt, giống ma hơn. Hắc hắc.)
Thủy Lung nhớ, hôm nay thực sự hắn nói rất nhiều lời động lòng, một lần hai lần xúc động lòng người.
"Mộng đẹp." Thánh Tôn nói, đẩy cửa ra đi ra ngoài. Trên đường hình như là nghĩ tới điều gì, lại thò đầu vào cửa, nghiêm túc nói với Thủy Lung: "Phải mơ thấy ta!" (D: Ảnh chúc ngủ ngon đó)
"Phốc xuy." Thủy Lung bị hành động ngây thơ của hắn chọc cười.
Trận tuyết đầu mùa này rơi suốt cả một buổi tối, đến sáng sớm hôm sau vẫn không dừng, nhìn dấu hiệu còn càng lúc càng lớn. Bởi vì chuyện thời tiết, tối hôm qua rất ít người rời đi, sáng sớm hôm nay khách điếm đầy người, lầu một đã ngồi kín chỗ, lều dựng ở phía ngoài cũng không ít người dừng lại.
Trong lúc đám người nói chuyện kia có thể biết được, mục đích của bọn họ đều là Phi Kính Thiên Sơn, chính là đi tham dự đại hội võ lâm.
Lúc đoàn người Thủy Lung đi xuống, khiến cho bên trong lầu một an tĩnh không ít, sau đó rất nhiều tiếng xì xào bàn tán ——
"Chính là bọn họ, thấy nam tử kia không, hôm qua hắn chính là người nói sẽ có tuyết rơi, lại còn vô cùng đúng thời gian một chút cũng không sai."
"Thoạt nhìn dáng người hắn rất trẻ tuổi, không phải nói những người nhìn trời xem bói không phải đều là người có tuổi sao?"
"Còn tưởng rằng rất giỏi, nhìn qua cũng bình thường thôi!"
"Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, thấy người đi bên cạnh hắn không, là Tiện Hầu nổi danh giang hồ, còn có cái đó... Gì, thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc sao lại đi cùng bọn họ?"
Đang lúc mọi người khẽ bàn tán, mấy người Thủy Lung đã xuống đến lầu một, nhìn qua không còn chỗ trống.
"Phùng đại ca, bên này." Một tiếng gọi giòn giã.
Phùng Khởi Phi nhìn theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện ba người Yến Phi Anh, nàng ta còn đang tươi cười ngoắc bọn họ.
Phùng Khởi Phi gật đầu với Yến Phi Anh một cái, nhưng không đến chỗ bọn họ, rất cung kính nói với Thánh Tôn và Thủy Lung: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời đi bên này." Sáng sớm hắn đã cho hai tùy tùng đến chiếm vị trí tốt.
Nhiều người đã sớm chiếm vị trí, loại chuyện như vậy không cần Phùng Khởi Phi dặn dò, hai tùy tùng bên cạnh hắn sớm đã thành thói quen.
"Lạch cạch" tiếng các vật rơi xuống đất vang lên, sắc mặt của rất nhiều người ở lầu một cũng thay đổi, toàn bộ bởi vì Phùng Khởi Phi gọi Thánh Tôn và Thủy Lung gọi.
"Thiếu chủ của Phi Kính sơn cốc gọi hai người bọn họ là gì? Thiếu gia và thiếu phu nhân? Ta không nghe lầm chứ?" Một người không nhịn được hỏi. Sau đó rất nhiều người khẳng định, "Ngươi không có nghe lầm, ta cũng nghe thấy, là thiếu gia và thiếu phu nhân!"
Ánh mắt mọi người nhìn Thánh Tôn và Thủy Lung lập tức thay đổi, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và cố kỵ. Nhất là Thủy Lung từ lúc vào khách điếm vẫn không đi, mấy người lúc trước hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ, ai biết một ngày ngắn ngủn, người hai phe không biết nhau lại trộn lẫn ở cùng nhau, Phùng Khởi Phi cứ cam tâm tình nguyện làm tôi tớ cho người ta như vậy!
Không sai, cam tâm tình nguyện.
Ai cũng đã nhìn ra Phùng Khởi Phi cam tâm tình nguyện.
Bởi vì bị nhiều người bàn tán như vậy, sắc mặt Phùng Khởi Phi vẫn không thay đổi, đối với Thánh Tôn và Thủy Lung vô cùng cung kính.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Tiểu Phi, có tiền đồ đấy." Thừa dịp Phùng Khởi Phi rời Thánh Tôn và Thủy Lung, đi gọi tiểu nhị mang bữa sáng, Hoa Nhất đi tới bên cạnh hắn nói.
Hoa Nhị cũng gật đầu một cái nói: "So với hai huynh đệ chúng ta còn có tiền đồ hơn."
Bọn họ cho là có thể thấy Phùng Khởi Phi buồn cười, ai biết Phùng Khởi Phi nghe lời như vậy, còn xử lý mọi chuyện thỏa đáng như vậy. Phải biết, lúc bọn họ vừa bắt đầu mọi chuyện đều không phục, các loại phản nghịch, cuối cùng bị Thánh Tôn chỉnh đến mức cả người bị thương, cuối cùng mới thuận theo.
Phùng Khởi Phi không chú ý vào xưng hô "Tiểu Phi" này, nói với hai người: "Thiếu gia chỉ cho các ngươi nghỉ một ngày."
Vẻ mặt hai huynh đệ Hoa Hoa thay đổi.
Đúng rồi, thiếu gia nói chỉ cho bọn họ nghỉ một ngày, hôm qua đã qua, hôm nay bọn họ không thể tiếp tục nói chuyện tùy ý như vậy, không nói chính xác thì sẽ xui xẻo.
Lúc này hai huynh đệ khôi phục vẻ mặt cứng đờ, không nói một lời tiêu sái đi đến sau lưng Thánh Tôn và Thủy Lung, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm tượng người.
Một người đang cợt nhả biến thành nghiêm túc bảo thủ cần thời gian bao lâu? Nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa cũng biết, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, thấy thế một đám người trong khách điếm im lặng.
Rất nhanh Phùng Khởi Phi đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, cùng tiểu nhị bưng tới. Tiểu nhị bưng chính là cho bọn họ ăn, còn phần hắn bưng dĩ nhiên là cho Thánh Tôn và Thủy Lung, đặt cháo trắng và một chút thức ăn xuống, Phùng Khởi Phi nói: "Nô tài đã kiểm tra qua, sạch sẽ không độc."
Hai huynh đệ Hoa Hoa yên lặng theo dõi hắn, quả nhiên xuất thân danh gia vọng tộc chính là xuất thân danh gia vọng tộc, bản lãnh phục vụ người đúng là bọn họ không thể so sánh được. Trước kia không ai để so sánh, bọn họ còn tự cho mình là nhân viên chuyên nghiệp.
"Ừ." Thánh Tôn nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như là khẳng định mọi lời nói việc làm của Phùng Khởi Phi. Sau đó bưng chén cháo trắng, Thủy Lung liếc mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt lại, cầm trong tay một quyển sách mỏng đọc.
Lúc này Phùng Khởi Phi mới lui ra, đi tới một bàn khác dùng cơm. Bàn này có hắn và hai tùy tùng, cùng với thiếu niên Tiểu Lục.
Vẻ mặt Tiểu Lục có một tia tức giận, mặc dù tối hôm qua thiếu chủ đã báo cho hắn, nhưng mà nhìn Thiếu chủ lấy thân phận tôi tớ đi phục vụ người khác, hắn vẫn thấy bất mãn trong lòng.
Phùng Khởi Phi thấy vẻ mặt Tiểu Lục, thấy hắn dùng cái muỗng gõ mạnh vào bát, vẻ mặt lạnh lẻo nói với hắn: "Nếu không tiếp nhận được thì tự mình về trước, nếu không đi theo ta, cũng sẽ liên lụy ta."
Bình thường hắn sẽ không nghiêm khắc với Tiểu Lục như vậy, nói ra nhũng lời đả thương người như vậy, vậy mà sau khi biết tính tình và thực lực của Thánh Tôn, hắn không thể không cẩn thận.
Vẻ mặt Tiểu Lục như bị thương, trợn to mắt nhìn Phùng Khởi Phi. Khoảng hơn mười giây, hắn mới cúi đầu, khẽ nói: "Thiếu chủ, ta biết sai rồi."
Phùng Khởi Phi thở dài một tiếng, nói: "Nếu như không là thật sự nghiêm trọng, ta cũng không muốn ép ngươi như vậy, ta biết ngươi là vì sợ ta bị tổn thương bị bất công, nhưng mà không cần, ngươi phải biết muốn trở thành người bề trên, phải nếm trải khổ đau trước."
"Thiếu gia, ta biết sai rồi!" Hăn lại nói những lời này, nhưng giọng nói thành khẩn rất nhiều.
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại không qua khỏi tai mắt của cao thủ chân chính.
Thủy Lung nhìn Phùng Khởi Phi một cái, nghĩ thầm võ công của Phùng Khởi Phi không tính là tuyệt đỉnh, nhưng mà bản lĩnh của bọn nô dịch thuộc hạ cũng không nhỏ, có thể thu được lòng người. Đây là điều muốn làm cấp trên luôn luôn phải có.
"Các ngươi cũng đi ăn cơm đi." Thấy Thánh Tôn đưa chén cháo tới, Thủy Lung nói với hai huynh đệ Hoa Hoa.
Hoa Nhất và Hoa Nhị nghe vậy, sau đó vô cùng tự nhiên tiến tới bàn của Phùng Khởi Phi.
Hiển nhiên Tiểu Lục và hai tùy tùng không quen bọn họ, Phùng Khởi Phi bất đắc dĩ cũng không tiện lên tiếng xua đuổi, chỉ có thể nhường một vị trí cho bọn họ ngồi xuống.
"Ô hừ ~" Giọng nói ma mị làm cho lòng người tê dại vang lên, loại tê dại này tuyệt đối không làm cho người ta rối loạn thần trí, mà là nổi các loại da gà. Bởi vì giọng nói này không phát ra từ một cô gái, mà là một nam tử.
Thủy Lung quét mắt qua một cái, phát hiện không ít người không cẩn thận đổ cả bát cơm, vẻ mặt vô cùng thú vị. Nàng cong khóe môi, xem ra hôm nay sẽ có một buổi sáng náo nhiệt.
Thánh Tôn thu nụ cười của nàng vào mắt, nhìn về phía Lương Điệp Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu, đối với biểu hiện của nàng bày tỏ hài lòng.
Lương Điệp Nhi tự nhiên không biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa như vậy, khó có thể được Thánh Tôn khẳng định. Hiện tại hắn đang còn buồn ngủ, trên người mặc quần áo rộng rãi buông thả, tóc dài mềm mại.
Chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, vẻ mặt mềm mại đáng yêu, mái tóc không bó buộc của hắn, trong chớp mắt sẽ cho người lầm tưởng hắn là cô gái. Vậy mà một khắc sau, khi mọi người thấy quần áo buông thả, lộ ra lồng ngực bình thản, cùng khung xương cao của nam tử, giúp mọi người biết giới tính chân thật của hắn.
Đây là một nam tử, khác xa một cô gái, lại còn là một nam tử nhăn nhó!
"..." Nếu như không dùng một từ ‘hội’ để hình dung tâm tình của mọi người trong khách điếm, Thủy Lung phải dùng hiện đại từ ngữ mới lột tả hoàn mỹ nhất độ lồi lõm—— Ta sẽ đi! Đau trứng rồi có được không? *
*Đau trứng: các bạn teen teen giải thích cái từ đau trứng hay nhức trứng là: nam nhân – con trai đều có 1 đôi trứng. E hèm, đại khái đau trứng là đau cái trứng đó đó. Ta đọc truyện gì đấy thì thấy editor đấy giải thích như thế đấy. Nên đại khá là ta lời giải thích mà không nhớ nguồn. A Di đà Phật, thiện tai thiện tai!!!!
"Thật khó nha." Lương Điệp Nhi đánh tiếng trách móc,đáng người đi xuống thang lầu vặn vẹo, bước chân dao động lung lay như đi trên không, khiến người ta hoài nghi một khắc sau hắn sẽ ngã xuống. Chẳng qua là Lương Điệp Nhi không ngã, hắn mở đôi mắt đã tỉnh táo ra, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó mở cái miệng nhỏ nhắn đỏ chót...
"Ai nha, thật đáng ghét, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy." Uốn éo thắt lưng một cái, giậm chân một cái, hất tóc, bộ dáng thẹn thùng tươi thắm, đôi mắt đẹp giả bộ muốn nói lại còn thẹn thùng, có thể nói là kinh điển.
"Phốc ——"Mọi người đỏ mặt.
Lương Điệp Nhi không tự giác, nhanh chóng kéo vạt áo đang phân tán che lồng ngực, giọng căm hận nói: "Nhìn thân thể người ta thì phải phụ trách, các ngươi người nào nhìn thấy, người nào nhìn thấy rồi? Thấy không ai thừa nhận, người ta sẽ móc mắt các ngươi! Ghét nhất đàn ông phụ lòng!"
Khách điếm vốn vô cùng ồn ào náo nhiệt lập tức yên lặng như tờ, cúi đầu cúi đầu, lắc đầu lắc đầu, có thể thấy sức ảnh hưởng của Lương Điệp Nhi khổng lồ cỡ nào.
"Xì, biết ngay các ngươi là một lũ bí lùn mà, người ta mới không lạ gì." Lương Điệp Nhi bĩu môi, đi xuống thang lầu. Ánh mắt bắn ra bốn phía, người nào đối mặt cũng quay đầu, cuối cùng ánh mắt Lương Điệp Nhi rơi vào bàn của Phùng Khởi Phi, lảo đảo lắc lư đi tới.
Tiểu Lục trợn mắt há mồm nhìn hắn đến gần, Phùng Khởi Phi đưa tay nâng cằm cho hắn ngậm mồm lại, tránh khỏi bi kịch cháo nước chảy xuống, bình tĩnh nói với hắn: "Ăn cơm, là người mình."
"..." Thiếu chủ, Tiểu Lục cảm thấy, nói không chừng Tiểu Lục tạm thời trở về sẽ tốt hơn. Tiểu Lục yên lặng nhìn Phùng Khởi Phi, nghĩ thầm: Thiếu chủ, ngài chịu khổ rồi!
Đối với ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, Phùng Khởi Phi vô cùng bình tĩnh. Cầm một bộ chén đũa đưa cho Lương Điệp Nhi, nói: "Ngồi." Hắn chỉ vào chỗ bên cạnh Hoa Nhất và Hoa Nhị.
"Tiểu Phi thật biết săn sóc ~" Lương Điệp Nhi cười vui vẻ.
Phùng Khởi Phi gật đầu một cái, không đáp lại. Trên thực tế, đã trải qua tối hôm qua, năng lực chịu đựng của hắn đã mạnh lên đến cường đại dị thường.
"A a a ——" Bình tĩnh trong khách điếm kéo dài không được bao lâu, lại bị tiếng một nam nhân thét chói tai phá vỡ. Một nam tử chỉ mặc một bộtrung y, vẻ mặt tiều tụy, tay cầm trường kiếm chạy ra, tức giận chạy về phía mọi người ở lầu một khách điếm rống to, "Các ngươi có nhìn thấy một yêu nhân không? Chiếm giường của lão tử, trộm quần áo của lão tử, còn để cho lão tử... *Phi! Cái tên bất nam bất nữ người, ngươi đứng lên cho lão tử! Có bản lĩnh thì mặt đối mặt đánh với lão tử..."
*Ba chấm...... này là gì? Tưởng tượng tưởng tượng. >:<
Lời hắn hoàn toàn rõ ràng đầy đủ, theo tầm mắt mọi người, nhìn về phía bàn của Phùng Khởi Phi, lập tức phát hiện sự tồn tại của Lương Điệp Nhi.
"Yêu nhân ——!" Nam tử này hét lớn một tiếng, rút ra trường kiếm phi thân tới chỗ Lương Điệp Nhi.
Thủy Lung nhìn lướt sang bên kia, sau đó trước mắt tối sầm, là bị bàn tay Thánh Tôn chặn lại, nhưng mà lời nói của nàng không mặn không lạt mơ hồ có một ti hài hước, "Huynh đệ, ngươi đem chim đi dạo rồi."*
*D: Ha ha ha ha, anh này quá mức phẫn nộ và bực tức nên quên mặc quần áo tử tế, cầm kiếm xông ra nhân tiện đem ‘chim’ đi dạo cho mát. Haha ha ha ha. Cười chết ta.
"Phốc!" Bốn người Phùng Khởi Phi không ngừng phun, không ít người bên cạnh cũng phun, nhiều người còn đang mờ mịt, hình như không hiểu được lời của Thủy Lung.
Bàn tay Thánh Tôn che kín mắt nàng bàn tay trên mắt hơi dùng sức, giọng nói tức giận, "Thấy rõ ràng?"
"Không có." Lời nói thật. Chỉ nhìn thấy một vùng đen mơ hồ, đã bị tay lão ngài chặn lại. Thủy Lung biết, nếu như lúc này trêu đối phương, cố ý nói thấy rõ ràng, không những không trấn an được mà ngược lại phiền toái.
Thánh Tôn hừ nhẹ một tiếng.
Mắt Thủy Lung bị chặn lại, không biết tình huống bên ngoài, chỉ nghe được một tiếng hét thảm, sau đó nghe thấy Thánh Tôn nói: "Chặt cho chó ăn."
Trong khách sạn yên tĩnh không tiếng động.
Chỉ thấy kẻ cầm kiếm phi tới chỗ Lương Điệp Nhi nằm trên mặt đất, hai tay che hạ thể chảy máu, dáng vẻ đau đớn sắp ngất xỉu. Về phần bảo bối của hắn? Thì bị một chiếc đũa, ghim trên mặt đất. (D: òaòa òa, anh tàn bạo quớ, chỉ vì chị nhìn loáng thoáng mà tên kia làm công công luôn, còn công triệt để. Hầy)
Tất cả mọi người không dám thở ra một hơi, không ai nhìn thấy Thánh Tôn ra tay lúc nào, trong nháy mắt đã như vậy.
Hoa Nhất và Hoa Nhị yên lặng kẹp chặt hai chân, Phùng Khởi Phi cũng thế, ngay cả Lương Điệp Nhi cũng có chút choáng. Về phần những người khác trong khách điếm, các nam tử cũng ở trạng thái này.
"Sao?" Thánh Tôn nhìn Lương Điệp Nhi.
Lương Điệp Nhi khóc không ra nước mắt, đáng thương nhìn Thánh Tôn, khẽ cầu xin tha thứ, "Chủ tử, tìm người khác được không?" (D: bắt ảnh cầm cái ‘ấy’ đi ném cho chó đấy)
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Người nào cởi quần hắn?"
Lương Điệp Nhi nghe ra nguy hiểm cất giấu trong khẩu khí lạnh nhạt của hắn, lặng lẽ liếc nhìn Thủy Lung bị che mắt, hắn biết Thánh Tôn tức giận chỗ nào rồi, toàn bộ bởi vì Thủy Lung thấy cái không nên thấy. Nếu như không phải là mình mở cởi quần người ta, Thủy Lung cũng sẽ không thấy...
Ai... Tự làm bậy không thể sống!
Lương Điệp Nhi ai oán giãy giụa, "Cái này thật bẩn."
"Không phải ngươi mê đồ bẩn sao?" Thánh Tôn nói.
Oan uổng nha, bôi nhọ nha! Nhìn ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn về phía mình, đôi mắt Lương Điệp Nhi đẫm lệ long lanh, "Chủ tử, nơi này không chó."
Thánh Tôn nói: "Đút cho ngựa."
Lương Điệp Nhi nói: "Ngựa ăn chay!"
Thánh Tôn hơi mắt nheo lại, nhẹ nhàng cười, "Cho ngươi ăn."
"Thuộc hạ lục soát mười dặm quanh đây cũng sẽ tìm được một con chó để bón cho nó!" Lương Điệp Nhi hành động như gió, nắm chiếc đũa trên đất lên, giơ vật kia lên muốn đi.
"Nhớ, " Thánh Tôn ở phía sau nhắc nhở, "Tự mình băm."
"..." Lương Điệp Nhi nghĩ thầm, quả nhiên tự làm bậy không thể sống.
Thủy Lung nghe toàn bộ quá trình, đã có thể đoán ra hình ảnh, nghĩ thầm, không làm sẽ muốn chết mà không chết được.