Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Editor: Dungpro.

(D: Quà cho ngày nghỉ của mọi người nhé! chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!!!) đừng quên đoán mini game để được quà nhé. hihi

Lời Thánh Tôn đã nói ra tuyệt đối không phải chỉ là nói, nếu hắn đã nói, hắn thật sự làm, quang minh chính đại đi đến Tử Trúc Viện.

Áo trắng mặt nạ vàng, phong tư trác tuyệt (phong thái nổi bật).

Thánh tôn không phải đi đường, mà là đi trên ngọn cây, mái hiên, mỗi bước đi so với đi trên đường còn vững vàng hơn, áo dài theo gió nhẹ nhàng tung bay, phiêu dật xuất trần, khiến người đi qua đường nhìn thấy, không khỏi dậm chân quay đầu nhìn lại. (D: woa woaa – anh giống tiên quá)

Chỉ là nhìn hắn đi như tùy ý không tiếng động, tốc độ cũng cực nhanh, mỗi khi ở trước mắt ngươi nhoáng lên một cái, chỉ cảm thấy bóng dáng mới khắc vào trong đầu, kì thực bóng dáng hắn đã đi hơn mười thước, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng, muốn tìm cũng không có cách nào tìm được, thật giống Hồng Nhạn bay -  rồng dạo chơi phiêu nhiên lại mạnh mẽ.

"Này, trong tay hắn cầm cái gì?" Một thiếu niên công tử nhà giàu quay sang hỏi người bạn bên cạnh.

Công tử bạn tốt cũng nhìn thấy bóng trắng thoáng qua mái hiên đình tạ, lại nhìn về phía người đã đi chỉ còn lại bóng lưng như tranh vẽ. Tâm trí hắn nhớ lại hình ảnh đó, không chắc chắn nói: "Điểm tâm?"

"Sao?" công tử trẻ tuổi thật ra cũng tự mình nhìn thấy, chỉ là không xác định mới hỏi bạn bè. Nghe được câu trả lời của bạn, khóe miệng hắn co rút, hỏi tiếp: "Ta cũng nhìn thấy, hắn đang ăn?"

"...... Kỳ thật, ta cũng nhìn thấy." Bạn tốt đi theo nói.

Hai gã nam tử nhìn nhau, sắc mặt càng ngày càng kỳ lạ.

Nam tử phong thái nổi bật như vậy, ban ngày ban mặt đi trên đầu người khác, khí chất thanh nhã nhàn hạ, không giống như luyện khinh công lại càng không giống vội vã chạy. Cho nên, rốt cuộc hắn vì cái gì? Chẳng lẽ là nhàm chán nên thi triển khinh công đi chung quanh ngắm cảnh, còn dùng khăn nhỏ gói điểm tâm, vừa đi vừa ăn? (+____+)

"Có thể là chúng ta bị choáng váng hoa mắt rồi." Thiếu niên công tử chậm rãi mở miệng.

Bạn bè đều cười ngượng ngùng gật đầu.

Thánh Tôn giống như Thủy Lung nói vậy —— duy ngã độc tôn!(ta là cao quý nhất).

Hắn một đường vừa đi vừa ăn, tùy ý tự tại không để người nhìn hắn kì quái dọc đường đi  vào mắt, nếu có người chặn đường hắn, hắn nhìn thuận mắt thì dùng ánh mắt bảo đối phương nhường đường, nếu nhìn không vừa mắt thì một cước đá đi là đương nhiên.

Lúc này, có một cô gái, áo trắng bay bay chặn trước mặt hắn.

"Người là Thánh Tôn đại nhân?" cô gái hỏi câu thứ nhất, liền khiến cho trong lòng mọi người tụ tập ở dưới nổi lên ngàn vạn gợn sóng kinh hãi.

Thánh...... Tôn...... Đại...... Nhân!

Bốn chữ này tách ra bọn họ đều biết, hợp nhau lại bọn họ cũng biết, nhưng  ý nghĩa lại không phải ai cũng biết.

Người phía dưới nhanh chóng tụ tập lại, toàn bộ là vì sự tồn tại của cô gái này, lúc này lại bởi vì lời nói của cô, vẻ mặt họ khiếp sợ nhìn Thánh Tôn.

Áo Trắng, mặt nạ màu vàng.

Đúng vậy, đây chính là trang phục và dấu hiệu của Thánh Tôn như trong lời đồn. Bởi vì gần đây luôn truyền ra lời đồn về tung tích của Thánh Tôn, cho nên rất nhiều người sẽ không mang mặt nạ, nhất là mặt nạ màu vàng, sợ xúc phạm Thánh Tôn đại nhân. die././endaan.,lee qu uyd onn

Nghe đồn, Thánh tôn đại nhân sở hữu bảy tòa thành có khả năng sẽ xuất hiện ở đại hội võ lâm năm nay, vốn là nghe đồn...... Lúc này...... Chẳng lẽ bọn họ đã gặp người thật sao!

Nhóm người cả nam lẫn nữ phía dưới nghĩ như vậy, càng thêm tập trung tinh thần  cẩn thận nhìn về phía Thánh Tôn.

Áo trắng thật là trắng, chỉ là áo trắng này không khỏi quá bình thường rồi. Màu vàng mặt nạ cũng thật là màu vàng mặt nạ, nhưng cũng rất đơn điệu, hơn nữa chỉ có một nửa. Nam nhân thật là nam nhân, nhưng phô trương quá kém rồi, như thế nào mà một tùy tùng bên người cũng không có?

Còn có, nam tử này cầm trong tay cái gì?

Ánh mắt sắc bén của mọi người nhìn tay trái Thánh Tôn đang cầm gói điểm tâm, tay phải cầm miếng bánh bạch tuyết đang cắn dở, lập tức đầu đầy hắc tuyến.

"Diệp muội muội, hắn làm sao có thể là Thánh Tôn đại nhân, muội tùy tiện bắt một người gọi là Thánh Tôn đại nhân như vậy, nếu bị Thánh Tôn đại nhân nghe thấy được, trách tội muội thì phải làm sao bây giờ." Một cô gái áo tím xinh đẹp bên cạnh cô gái áo trắng nói. 

Bị cô gái áo tím gọi Diệp muội muội, cô gái áo trắng ngày thường bộ dáng dung mạo xinh đẹp lạnh lùng, một thân áo trắng lạnh lẽo, cổ tay lại quấn một dải băng màu đỏ máu, màu đỏ hồng diễm lệ kết hợp với sự lạnh lẽo lạnh nhạt tạo thành sự tương phản rõ ràng, càng tăng thêm vẻ mặt lạnh nhạt tuyệt sắc của nàng, so với hồng mai tuyệt đỉnh của Băng Sơn càng kiêu ngạo lạnh nhạt hơn, không thể xâm phạm.

Cô gái này chỉ cần đứng ở đó không cần nói gì, cũng đủ để trở thành tiêu điểm trong mắt bất cứ kẻ nào.

Vẻ đẹp lạnh nhạt của nàng rất có tính công kích, có thể khiến nam nhân sinh ra dục vọng chinh phục rất lớn, chốn giang hồ không có mấy người không biết tên và thân phận của nàng.

Diệp Cô Lâm là học trò yêu duy nhất của đại trưởng lão núi Hoàng Sơn, cũng là người trẻ tuổi nổi bật của núi Hoàng Sơn, có thể nói là ‘thiên chi kiêu nữ’, nổi danh là một trong những người đẹp tuyệt sắc trong giang hồ.

Giờ này khắc này, người trong giang hồ đều biết cao không thể chiếm, với nhan sắc của mình, Diệp Cô Lâm chưa bao giờ để ý đến nam nhân, lại gắt gao nhìn chằm chằm một nam tử áo trắng mặt nạ vàng, ánh mắt kia trở thành nồng nhiệt, mọi người đều có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm trong đó.

"Đúng là Thánh Tôn đại nhân?" Diệp Cô Lâm lại hỏi lần nữa.

Âm thanh của nàng trong trẻo lạnh lùng như cũ, cũng đã có chút run rẩy. Nàng đi về phía trước bước từng bước, lại nhanh chóng dừng bước chân, giống như cực kì khát vọng cái gì đó, lại cố kỵ điều gì mà không dám bước.

Mắt Thánh Tôn thản nhiên nhìn Diệp Cô Lâm, ánh mắt kia trong suốt lại quá mức bình thường, giống như tùy ý nhìn lướt qua cỏ hoa cây cối khi đi ngang qua. 

(D: Khổ thân em, anh ấy là miêu đã có chủ nhé, anh chống chỉ định với mọi thành phần phụ nữ khác trừ chị Lung đó)

Hắn lại bẻ một miếng bánh tuyết hoa đưa vào miệng, bên mép còn dính chút bột đường phấn mịn màng, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra cánh môi liếm sạch bột đường phấn dính trên đó, hương vị quá mức ngọt ngấy khiến Thánh Tôn không quá thích.

Sư phụ làm điểm tâm của Phi Kính Thiên Sơn tay nghề quá kém.

Thánh Tôn nghĩ vậy, nhưng cũng không nhổ thức ăn trong miệng ra.

Đây là nàng lo lắng hắn đói bụng, đặc biệt dặn dò hắn mang theo.

Môi Thánh Tôn khẽ cong lên, cũng không thèm nhìn đám người tụ tập phía dưới càng ngày càng đông, một mình bá đạo đi về phía trước như cũ.

Diệp Cô Lâm bị khóe miệng cười yếu ớt dịu dàng của nam nhân trước mắt mê hoặc.

Cái mặt nạ màu vàng này nàng sẽ không nhìn lầm, đôi mắt vĩnh viễn thanh khiết này nàng sẽ không nhìn lầm, khí chất thanh sạch tự nhiên này nàng sẽ không nhìn lầm.

Vì nam nhân này, đã sớm khiến nàng nhập ma đạo, giống như tâm ma tồn tại ở chỗ sâu trong tâm hồn nàng, có lẽ có một ngày, nàng sẽ không nhận ra chính mình, nhưng tuyệt đối không nhận sai người nam nhân này.

"Thánh Tôn đại nhân." Mỗi đêm khuya quay về, nàng khó ngủ xoay qua xoay lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh một nam nhân, luôn giày vò tâm trí  nàng ta.

Lí trí Diệp Cô Lâm tự nói với mình, nên tránh đường, tuyệt đối không thể cản Thánh Tôn đại nhân.

Nhưng mà, lâu lắm, lâu lắm rồi, bọn họ đã mấy năm chưa từng gặp mặt? Rốt cục nàng cũng gặp lại hắn, biết rõ đối phương chưa từng yêu cầu mình cái gì, biết rõ đối phương căn bản là không cần mình làm gì vì hắn, nhưng mình lại không ngừng  hy vọng xa vời được một tia hồi báo.

Rốt cục mặt nạ lạnh băng của Diệp Cô Lâm vẫn bị phá, ánh mắt nóng rực nhìn  Thánh Tôn, vẻ mặt tưởng niệm quá khứ đẹp mà thê lương, giống như hồng mai phá băng nở bung ra, nở rộ tươi sáng đẹp đẽ.

"Thánh Tôn đại......" Một đôi tay, không khống chế được nội tâm mãnh liệt lưu luyến si mê, vươn đến chỗ Thánh Tôn đại nhân sắp đi qua.

Ngón tay trắng như hành xuân * hàng năm bảo dưỡng vô cùng tốt, sắp chạm đến ống tay áo màu trắng của nam tử.

*春葱: Là hành xuân, chuẩn hơn là củ hành tây mùa xuân, hành tây đúng là trắng thật, nhưng tác giả so sánh ngón tay trắng = hành tây đúng là hơi kì lạ. Mình không biết dịch thế nào đành để vậy.

Một luồng gió nhẹ quét qua, Diệp Cô Lâm bị đánh bay ra xa ba bước, một hồi lâu mới đứng vững.

Thánh Tôn không nhìn tình trạng của Diệp Cô Lâm, bước chân cũng không dừng lại.

"Ngươi – cái tên này, dám vô lễ với Lâm nhi như vậy!" Một nam tử mặc áo gấm vẻ mặt giận dữ chặn trước mặt Thánh Tôn.

Sắc mặt hắn đùng đùng nổi giận, ánh mắt lại tràn đầy ghen tị.

Hắn nghĩ hắn mỗi ngày xun xoe với Diệp Cô Lâm, cái gì tốt đều muốn đưa đến trước mặt đối phương, còn phải cầu đối phương nhận, đối phương lại không cho hắn một chút sắc mặt tốt. Nhưng hôm nay, lại để ý đến một nam tử ngay cả mặt cũng không dám lộ ra như vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp sau khi bỏ đi băng lạnh kia, lại không phải vì Hạng Tử Liêm hắn, mà là vì nam nhân khác.

"Ngươi cho rằng cố ý mặc một thân áo trắng, đeo một cái mặt nạ màu vàng liền trở thành Thánh Tôn đại nhân thật sự sao? Ta khinh!" Hạng Tử Liêm thật tức giận, ngón tay hắn chỉ vào mũi Thánh Tôn, quay đầu lại nhìn Diệp Cô Lâm, hắn cố nén ghen tị và lửa giận, hung hăng nói: "Lâm nhi, nàng nhìn cho rõ, bây giờ ta sẽ đích thân đem bộ mặt của kẻ này đánh xuống cho nàng xem, nếu hắn là Thánh Tôn, hôm nay ta sẽ chặt đầu của mình xuống cho nàng làm cầu đá!"

"Hạng Tử Liêm, ngươi đáng chết!" Ánh mắt Diệp Cô Lâm giống như mũi tên ngầm trừng Hạng Tử Liêm, "Còn không mau buông tay, nhận lỗi!"

Lời của nàng đối với Hạng Tử Liêm mà nói giống như đổ nước lạnh vào chảo dầu nóng bỏng, làm cho lửa giận của hắn thật sự sôi trào.

"Hừ!" Hắn quay đầu lại nhìn Thánh Tôn, lại cảm thấy bụng đau xót, cả người liền lảo đảo lui sang bên cạnh hai bước. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Thánh Tôn, "Tên nhát như chuột, đánh lén người rồi trốn đi!?"

"Người ta đã sớm đi rồi, mau đuổi theo đi!" Phía dưới có người kêu lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Hạng Tử Liêm nhìn theo người khác chỉ điểm nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy bóng dáng Thánh Tôn đã ở xa mấy chục thước.

"Tiểu nhân, không được đi!" Hắn gầm lên giận dữ rồi đuổi theo.

Lúc này đuổi, mười giây sau cũng không đuổi được, trong tiếng cười vang của mọi người khuôn mặt Hạng Tử Liêm đỏ lên, đồng thời cũng tỉnh lại, rõ ràng mình và Thánh Tôn chênh lệch.

"Chậc, tiểu nhân này thân pháp khinh công cũng có chút cao, nhát như chuột không dám cùng ta đánh nhau." Rõ ràng mình không bằng người khác, Hạng Tử Liêm còn sĩ diện nói một câu.

"Hạng Tử Liêm!" tiếng Diệp Cô Lâm lạnh băng như có thể rơi ra bột phấn băng.

"Lâm nhi, tên nhát như chuột này có gì tốt, nữ tử đều là những kẻ ngu ngốc giành tình cảm cho hắn!" Hạng Tử Liêm bị âm thanh lạnh như băng kích thích, nhất thời không nhịn được cũng âm thầm châm chọc Diệp Cô Lâm một câu.

Sắc mặt Diệp Cô Lâm lạnh lẽo như băng sương, ngón tay đã đặt lên dải băng đỏ trên cổ tay, giống như muốn ra tay giáo huấn Hạng Tử Liêm.

Hạng Tử Liêm cũng chú ý tới động tác nhỏ của nàng, đôi mắt mở thật to, đột nhiên 

xấu hổ, buồn bực, tức giận, không thể tin được Diệp Cô Lâm lại vì nam nhân muốn động thủ với hắn.

"Lâm nhi......" Đây là âm thanh cuối cùng của Hạng Tử Liêm.

Cho dù là Diệp Cô Lâm hay là mọi người đang có mặt, không ai có thấy rõ bóng trắng kia xuất hiện như thế nào. Hắn giống như từ không trung xuất hiện, đi tới trước mặt Hạng Tử Liêm, sau đó máu tươi bay lả tả trong tầm mắt, đầu người và thân thể chia lìa, cảnh tượng khủng bố đó xảy ra trong  yên tĩnh.

"Cách cách" một tiếng, thi thể không đầu ngã vào ngói xanh trên nóc nhà, lăn một vòng, hai vòng, ba vòng, cuối cùng rời khỏi nóc nhà, rơi xuống đất tuyết.

Máu từ cổ chảy ra, máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ nền tuyết trắng, dần dần lan tràn khắp nơi.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả hô hấp giống như cũng gần như không có, chỉ còn lại tiếng gió rất nhỏ, cùng với tiếng tuyết đọng rơi xuống đất. die././endaan.,lee qu uyd onn

"......" Diệp Cô Lâm nhìn nam tử mang mặt nạ vàng gần ngay trước mắt, há miệng thở dốc, đôi môi không phát ra được âm thanh nào, đôi mắt đã không còn lạnh băng, chỉ có thể đem lửa nóng hòa tan với kính sợ thật sâu, giống như nhìn tín ngưỡng của mình, vị thần của mình.

"Thích đá cầu sao?" Giọng nói Thánh Tôn thanh nhã, chậm rãi giống như tiếng đàn duyên dáng chảy xuôi vào lòng người.

Diệp Cô Lâm không biết nên trả lời lại như thế nào, bởi...nam nhân trước mặt này, nàng như biến thành một con rối nhỏ, cả người đều bị nam nhân này giật dây điều khiển.

Khát khao hắn, quý mến hắn, kính sợ hắn.

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, là một ngày tốt để chơi đá cầu." Thánh Tôn nói, đôi mắt trong như ngọn sóng hơi lay động, giống như ánh sáng trong sạch nhất thế gian xuyên qua khe núi, giống như ánh nắng tươi đẹp, như sóng nước trong veo.

"Ừ." Diệp Cô Lâm sửng sốt chớp mắt một cái, đáp lời hắn, tham lam nhìn đôi mắt hắn.

Nàng ta biết rất rõ ràng nam nhân này chính là như vậy, dù ánh mắt sạch sẽ nhu hòa cỡ nào, tiếng nói réo rắt động lòng người thế nào, đều không có bất cứ điều gì đặc biệt ý nghĩa, cũng sẽ không đối xử đặc biệt với nàng ta, nhưng tâm hồn nàng ta vẫn chịu không nổi bị hắn hấp dẫn, vì hắn mà sa vào.

"Quả cầu này tặng cho ngươi." Thánh Tôn cười nhẹ nói.

Diệp Cô Lâm nhìn lại theo tầm mắt của hắn, thấy cái đầu của Hạng Tử Liêm, biểu tình của đối phương một giây trước còn duy trì phẫn hận, ánh mắt lộ ra một tia ngu ngơ mê man.

Đây là...... Thánh Tôn đại nhân đưa cho của nàng, chính mồm nói...... Đưa cho làm nàng đồ chơi.

"Đá vui vẻ." Thánh Tôn nói.

Diệp Cô Lâm thấy hắn xoay người, liền đuổi theo một bước, khẩn cầu: "Đại nhân đã có hứng thú, không bằng cùng nhau......"

Thánh Tôn nghiêng mặt, đôi mắt giấu sau mặt nạ, làm cho Diệp Cô Lâm cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu.

Không đến một giây, Thánh Tôn rời đi một chút cũng không dừng lại, ngực Diệp Cô Lâm phập phồng kịch liệt, si ngốc nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt thê lương.

Cho dù trong mắt nàng có bao nhiêu nam tử cao không thể leo tới, đối với nàng mà nói người nam nhân này mới thật sự là cao không thể leo tới.

Nàng thể hiện ra toàn bộ tinh thần, mới có thể khiến bản thân không hèn mọn chật vật. Nhưng mà trong lòng nàng lại không hiểu được, nếu người nam nhân này nguyện ý, nguyện ý bỏ ra một tia nhu tình, cho dù là ngụy trang, thì dù có là chuyện hèn mọn chật vật nàng ta cũng làm được, cho dù là cởi sạch quần áo quỳ lạy trên mặt đất, cầu xin hắn  một tia đau lòng thương xót.

Chỉ là, nam nhân này lại rất đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho nàng không dám có một tia làm càn trước mặt hắn, chỉ là bị hắn liếc mắt một cái, sợ hãi nhưng trong lòng lại phấn khích run rẩy không thôi,  cả hô hấp cũng khó khăn.

"Diệp muội muội,muội sẽ không thật sự bị điên chứ." Cô gái áo tím cười nhẹ, trong đôi mắt chợt xuất hiện một tia ác ý.

Diệp Cô Lâm vẫn không để ý đến nàng như cũ, lúc này không có Thánh Tôn, nàng ta lại khôi phục trở thành con người lạnh lùng, thiên chi kiều nữ.

Dải băng màu đỏ được Diệp Cô Lâm linh hoạt vung lên, cuốn lấy đầu Hạng Tử liêm kéo đến bên người, Diệp Cô Lâm nhìn thoáng qua, lại quay đầu lạnh như băng nói với cô gái áo tím: "Thạch Y Y, hôm nay muội ở trong viện đá cầu."

Cô gái áo Tím, cũng chính là Thạch Y Y nghe được lời của nàng, rốt cục biến sắc.

"Muội...... Muội sẽ không bị điên thật chứ!" Nàng không thể tin nhìn Diệp Cô Lâm chằm chằm, muốn nhìn xem có phải nàng ta cố ý trêu đùa mình hay không.

Chỉ là quan sát một hồi, nàng phát hiện Diệp Cô Lâm lộ ra sắc mặt lạnh như băng,  tất cả đều là sự thật.

"Ha ha, tỷ không thích đá cầu*, Diệp muội muội ta còn phải đi tìm các tỷ muội khác." Lấy đầu Hạng Tử liêm đá cầu, nàng  ta không có lá gan đó.

*Đá cầu này là đá bóng nhé. Trong Hán ngữ có từ 足球 (zúqiú)âm Hán Việt của nó là ‘túc cầu’, chữ cầu trong câu trên chính là túc cầu nhé.

Diệp Cô Lâm nói: "Hôm nay tỷ cũng ở đó."

Thạch Y Y nghe ra lời nói uy hiếp của nàng ta, cắn răng, "Diệp muội muội, muội nói lời này là có ý gì."

Diệp Cô lâm nói: "Theo muội đá cầu."

"Muội điên rồi!" Thạch Y Y buồn bực gầm nhẹ.

Diệp Cô Lâm nhìn theo hướng Thánh Tôn rời đi, rũ mắt xuống.

Đúng vậy, nàng điên rồi, nam nhân kia chính là độc, một khi thả lỏng cảnh giác sẽ bị độc nhập tâm, sau đó không thể từ bỏ được nữa.

"Không đá, sẽ chết." Diệp Cô Lâm cúi đầu thì thào.

Cái kia nam nhân không chỉ là độc mê hoặc lòng người, còn là độc lấy mạng người.

Nếu hắn đã mở miệng nói muốn đá cầu, mở miệng tặng cầu. Hắn không nói đùa, cãi lời hắn, hậu quả...... Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên những điều nghe thấy nhìn thấy ở bên người nam nhân kia. (đừng hiểu lầm, chỉ là không được như thuộc hạ thân cận)

"Muội uy hiếp ta!" Thạch Y Y cảm thấy Diệp Cô Lâm thật sự điên rồi, trước kia chưa bao giờ từng thấy nàng nói qua như vậy.

Diệp Cô Lâm không có giải thích, xoay người rời đi.

Thạch Y Y rất muốn phất tay áo xoay người bước đi, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, đi theo sau nàng ta.

Chỗ đó chỉ còn lại một đám người trộm nhìn theo, mọi người nhìn nhau không nói gì, cùng với thi thể không đầu của Hạng Tử Liêm.

"Nam nhân kia, rốt cuộc là ai?"

Vấn đề này, hầu như là tất cả mọi người đều muốn biết.

Tuy rằng lý trí nói với bọn họ là không có khả năng, nhưng bốn chữ ‘ Thánh Tôn đại nhân ’ này, vẫn được bọn họ ghi tạc trong lòng, sinh ra hoài nghi.

Một màn vừa rồi trong mắt người khác có thể nói là sự khiếp sợ lớn, nhưng xem ra với Thánh Tôn chẳng qua chỉ là nhất thời, một chút dấu vết lưu lại trong trí nhớ cũng không có.

Sau đó một đường đi tới Tử Trúc Viện không bị ngăn trở.

Thánh Tôn không coi ai ra gì đi vào trong viện, mới đi vài bước ở trên đường, nhảy nhẹ một cái đã bay lên vách tường nhỏ hẹp mà đi. Đi một nửa đường, bước chân Thánh Tôn đột nhiên dừng lại, giống như thì thào một cách ảo não: "Nghe tiểu hồ ly kia nói đến Đại Miêu vài lần, nhưng lại thật sự nhiễm loại thói quen này." Hắn cúi đầu nhìn nhìn bốn phía, lại xem đường nhỏ dưới chân mình, phát hiện mình lựa chọn đường đi, thật sự  là không giống người bình thường. 

Hắn lắc lắc đầu, hắn vốn không có để ý, nhảy nhẹ một cái thẳng một đường đến một chỗ trên nóc nhà, thản nhiên nói: "Trưởng Tôn Vinh Cực, đi ra chịu đòn."

Rõ ràng giọng nói không lớn, lại có thể truyền ra toàn bộ Tử Trúc Viện, hơn nữa có thể làm cho người ta nhận ra tiếng nói từ đâu truyền tới.

Không đến một phút, vài bóng người đã xuất hiện phía dưới Thánh Tôn.

"Người đâu?" Hắn nhàn nhã nhìn xung quanh.

Vẻ mặt Phong Giản cảnh giác.

Vẻ mặt Mộc Tuyết kinh ngạc và hoài nghi.

Vẻ mặt Ngõa Lặc Oa hứng thú.

"Nơi này." Tiếng nói thanh nhã nhu hòa mà tinh khiết lương vô hại, nghe qua làm cho người ta phi thường thoải mái.

Bốn người đồng loạt nhìn lên trên, sắc mặt đồng thời ngẩn ngơ, đầu đầy hắc tuyến (D: Nhìn không thấy đâu, hóa ra anh ấy tọa trên nóc nhà. Hắc hăc)

Nam tử áo trắng nửa ngồi xổm trên nóc nhà, trên mặt là cái mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt, một tay kia cầm cái khăn trắng nhỏ hướng bọn họ vẫy nhẹ, một tay cầm miếng điểm tâm trắng tuyết ăn.

Cai khăn nam tử mang theo khẽ phất, một ít phấn trắng bay xuống.

Ừ...... Thủy Lung đóng gói bánh bạch tuyết cho Thánh Tôn, ăn xong rồi.

Ăn no làm việc tốt không phải sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui