Sauk hi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực về thành Nam Vân đã nói, muốn họp thường niên với ba nước.
Từ khi hai người trở về thành Nam Vân đã một năm, nếu nói năm đó hai người bỏ nhiều công sức khiến thành Nam Vân sống lại, làm người khác trừ kinh ngạc thì chỉ có chút ghen tỵ, như vậy thành Nam Vân biến đổi long trời lỡ đất như ngày hôm nay, lại khiến cho toàn bộ Tây Lăng, thậm chí cả thiên hạ này đều phải rung động.
Người không chân chính nhìn thấy sự thay đổi của thành Nam Vân, căn bản sẽ không hiểu rõ thành Nam Vân thay đổi long trời lỡ đất là cái gì. Thời gian một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đem một tòa thành bình thường biến thành một tòa thành phồn hoa nhất, như vậy có phần hơi ngắn ngủi.
Một năm này, thành Nam Vân im hơi lặng tiếng thay đổi nhanh chóng không gì sánh bằng, phảng phất như hai năm trước nó chỉ là một tòa thành ủ bệnh, một năm này mới hoàn toàn bộc phát khả năng tiềm tàng.
Ban đầu, thành Nam Vân lưu động ra các món đồ chơi đặc biệt, tiếp đó, chính là trong thành Nam Vân thay đổi khắp nơi.
Ngày nay, thành Nam Vân không chỉ có thế giới đồ chơi đa dạng của riêng mình, còn tụ tập nhiều hàng hóa đặc sắc của các nước khác.
Nhưng những thứ này chỉ là thứ yếu, dựa theo lời nói của Thủy Lung, thành Nam Vân chỉ là một tòa thành lớn buôn bán giải trí, cả tòa thành dùng để lữ khách bốn phương tám hướng đến vui chơi, và để thương nhân đi lại.
Người ngoài không thể nào hình dung được sự phồn hoa của thành Nam Vân, một khi nó nằm trong sổ sách của Thủy Lung thì không ai biết rõ. Cho dù như thế, mấy năm gần đây, đám thương nhân Trương Vân Hạc bị Trưởng Tôn Vinh Cực mang đến, thu nhập hàng ngày của họ ở trong thành Nam Vân, cộng với hàng hóa thành Nam Vân mang đến, đủ để bọn họ mặt mày hăm hở, hận không thể đem thành Nam Vân coi như tổ tông mà cung phụng.
Giờ phút này, bọn họ hối hận năm xưa không tung nhiều bạc ra, để bây giờ chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Đổng Bật nhìn Ya Ya đang hài lòng, ngoắc người đàn ông bên cạnh, ra lệnh cho hắn đi đến phủ thành chủ truyền tin một chuyến, liền nói mình đã đến thành Nam Vân, ngày mai sẽ đến phủ thành chủ thăm hỏi, ngoài ra còn bàn bạc chuyện lần này.
Người đàn ông nhận mệnh lập tức chạy đến phủ thành chủ báo tin.
Phủ thành chủ thành Nam Vân không hổ danh là nơi có kiến trúc cao nhất, nhìn từ bên ngoài có cảm giác hào hùng, chẳng còn cũ nát và nghèo túng như năm đó.
Lúc người hầu đem lời của người đàn ông truyền đến, Thủy Lung đang nhận vật quý hiếm do Trưởng Tôn Vinh Cực dâng tặng.
Một vật thể được đắp vải đỏ cao bằng nửa người được Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tới trước mặt Thủy Lung.
“Xem có thích không?”
Thủy Lung giật tấm vải đỏ xuống, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy con ngươi đen kịt lộ chút vàng vàng lạnh lẽo. Đây không phải ánh mắt con người, sinh vật này đương nhiên cũng không phải người.
Đáy mắt Thủy Lung lóe sáng, ánh mắt đảo quanh nhìn sinh vật này, cuối cùng mới thấy rõ toàn bộ dáng vẻ của nó.
Đây là…một con chim ưng, bộ lông vũ đen kịt đến có thể sinh ra vầng sáng, từng cọng thoạt nhìn rất thần tuấn. Trên đỉnh đầu của nó có mào kim sắc tự nhiên, cặp mắt lạnh lẽo, hung ác, mỏ nhọn đỏ sẫm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được con ưng này rất oai hùng, lợi hại.
“Chỗ nào được?” Vẻ mặt che giấu yêu thích của Thủy Lung thật vất vả, khóe miệng vểnh lên, vươn tay sờ đầu con hắc ưng.
Đương nhiên, hắc ưng rất sợ người lạ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Thủy Lung, một lúc sau, ánh mắt hung ác độc địa giảm đi không ít, tương tự với vẻ mặt chủ động cúi đầu thần phục, hướng tay nàng cọ cọ.
“Ủa?” Thái độ của hắc ưng khiến nàng nhớ đến Bạch Nha ở kiếp trước, tay vuốt lông hắc ưng cũng không đứng đắn, mang theo hứng thú chà đạp, cười híp mắt: “Còn hiểu tính người nữa à?”
Trưởng Tôn Vinh Cực vốn muốn làm Thủy Lung vui vẻ, nhưng thấy nàng có hứng thú với con hắc ưng này, hắn đột nhiên cảm thấy món quà tặng này chưa chắc là thứ tốt.
Trong lúc hắn im lặng tự hỏi, Thủy Lung đã đem hắc ưng ‘phi lễ’ một lần, hắc ưng cúi đầu kêu một tiếng, bộ dạng không dám phản kháng lại có vài phần nịnh hót, thân thiết.
"Ha ha ha." Thủy Lung cười to.
Nàng chính là một người cuồng thích lông nhung, mặc dù lông của hắc ưng rất cứng, nhưng cũng rất nhẵn bóng, vuốt cũng có cảm giác thích thú. Huống hồ, tính cách hung ác của hắc ưng rất hợp khẩu vị của nàng, vươn tay để hắc ưng đứng trên tay mình, quay sang nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta thích.”
Không ngờ, Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được câu này, nhưng hắn không lộ vẻ vui mừng, trái lại có vài phần hời hợt không thể hình dung.
Đôi mắt hắn tối sầm, hiện lên vầng sáng kì lạ, nhìn về con hắc ưng trên cánh tay Thủy Lung. Khi nhìn thấy cái mỏ nhọn của hắc ưng khẽ mổ tay Thủy Lung, đôi mắt hung ác còn ‘long lanh như mưa bụi’ cố gắng nịnh hót, chính xác hơn là giả bộ ngoan hiền (cảm xúc trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực) nhìn Thủy Lung, tay hắn đột nhiên có cảm giác ngưa ngứa.
Thú vật luôn luôn mẫn cảm với mối nguy hiểm, hắc ưng cũng không ngoại lệ.
Thân thể thần tuấn của nó run lên, chợt nhìn lướt qua Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt tràn ngập đề phòng và nghi hoặc.
Không phải người đàn ông này đem nó tặng cho cô gái này sao? Không phải hắn muốn làm cô gái này vui vẻ sao? Hiện tại, nó khiến cô gái này cười vui vẻ như vậy, tại sao bộ dạng người đàn ông này giống như muốn ăn thịt nó vậy ---- Hắc ưng bi thúc giục suy nghĩ.
Thủy Lung phát hiện vẻ mặt khác thường của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Sao thế?”
“Không có gì.” Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rãi lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, lộ ra nụ cười đẹp như bức tranh thủy mặc: “A Lung thích thì được rồi.”
Thủy Lung liếc mắt liền nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa cười như thế kia… rõ ràng không phải thật lòng vui vẻ gì cho cam.
Nàng suy nghĩ nhìn hắc ưng nặng trịch trên cánh tay, cũng nở nụ cười vui vẻ. Dường như, kẻ xui xẻo chọc Trưởng Tôn Vinh Cực không phải nàng, mà là con hắc ưng trên cánh tay nàng.
Thủy Lung vô trách nhiệm nghĩ, chỉ cần lửa không cháy lan đến nàng, như vậy nàng cũng không ngại xem kịch vui, thậm chí là không ngần ngại châm thêm chút dầu.
“…” Đáng tiếc, hắc ưng không biết nói, nếu không nó sẽ thét lên một tiếng: Rốt cuộc các ngươi có âm mưu âm dương gì hả? Ta là người vô tội nhất nha!
“Đặt tên chưa?” Thủy Lung gãi gãi bên dưới cái mỏ nhọn hoắc của hắc ưng.
“Chưa.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi xuống bên cạnh Thủy Lung. Giống như vô tình liếc nhìn cái mào màu vàng trên đỉnh đầu hắc ưng: “Hay là để ta đặt.”
‘Keng ——' Một tiếng vang nặng nề từ đỉnh đầu hắc ưng truyền tới, thân thể nó nghiêng qua, đầu choáng váng suýt chút nữa từ trên cánh tay Thủy Lung ngã xuống. Kèm theo đó chính là âm thanh tự hỏi của Trưởng Tôn Vinh Cực, thực ra là lời độc thoại.
Ánh mắt Thủy Lung vẫn không nén được ý cười.
Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực vỗ mạnh xuống một cái, vỗ vào đầu hắc ưng trên cánh tay Thủy Lung, mặc kệ tên kia bị đánh bay ra hai thước, lẻ loi đáng thương nằm trên mặt đất, liền đem cánh tay Thủy Lung túm vào trong tay mình.
“Xoèn xoẹt” Một tiếng, ống tay áo của Thủy Lung dễ dàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực xé rách, để lộ cánh tay trắng nõn ra bên ngoài.
Dấu vết của móng vuốt hiện ra rất rõ ràng trên cánh tay trắng nõn, bộ dạng như sâu thêm một chút chắc chắn sẽ chảy máu.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn, con ngươi sâu hun hút, thản nhiên cúi đầu đem chỗ bị thương ngậm vào miệng, liếm láp nhẹ nhàng, giống như đang nếm vật gì đó có hương vị ngọt ngào.
Lúc Thủy Lung phản ứng, đã ngăn không kịp, nhưng nàng cũng không có ý định ngăn cản.
Chờ một lát, nàng mới nói: “Xong chưa?”
Trưởng Tôn Vinh Cực lưu luyến không nỡ buông nàng ra, đột nhiên lườm một cái, ánh mắt lạnh như băng nhìn con hắc ưng đã đứng dậy.
“Ca!” Hắc ưng kinh hô một tiếng, im lặng lui về sau một bước, vỗ hai cánh, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể đập cánh bay cao chạy trốn.
Trái lại, Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ, nếu nó thật sự chạy trốn, hắn liền có lí do trừng trị tội danh chạy trốn, đem nó xử quyết tại chỗ.
Nhưng hiện thực không như suy nghĩ, hắc ưng rất có khí tiết đứng yên tại chỗ.
Thủy Lung nhìn một người, một ưng trừng mắt nhìn nhau, tâm tình vui sướng cười rộ lên, thưởng thức hành vi ấu trĩ của Trưởng Tôn Vinh Cực, dáng vẻ này đáng yêu khỏi phải nói.
“Nghĩ ra chưa?” Nàng không quên hỏi, đem quyền lợi đặt tên cho hắc ưng giao cho hắn.
Trường Tôn Vinh Cực chậm rãi nói: “Vẫn chưa, chừng nào nghĩ ra sẽ nói cho nàng biết.”
“Được.” Không biết thằng nhãi này sẽ lấy tên gì đây.
Lúc này, người hầu phủ thành chủ đến đây truyền lời, Lục Quyển truyền lời tới tai Thủy Lung.
“Trước là một con hắc ưng, sau là một con thiên ưng.” Thủy Lung cười khẽ, gật đầu ý bảo mình đã biết.
Bóng đêm bao phủ xuống, sau một phen điên loan đảo phượng trong phòng ngủ chính, đột nhiên một bóng người từ phòng ngủ thoát ra ngoài, tựa như một trận gió bay vọt trong đêm, không có một ám vệ nào phát hiện.
Lúc này, luyện võ trường của phủ thành chủ không có người nào hết, bóng người dừng ở nơi này, vứt ra một vật thể cao lớn.
"Thầm thì!" Tiếng kêu cổ quái vang lên trong đêm tối càng khiến bầu không khí quái dị.
Áng mây mỏng trên trời bị gió thổi, lộ ra vầng trăng sáng tỏ, chiếu sáng hai cái bóng trong võ trường.
Trưởng Tôn Vinh Cực ăn mặc phong phanh, tóc dài rời rạc rối tung ở sau lưng, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm vẫn sáng ngời, bức người, đe dọa sinh vật ở dưới đất.
Sinh vật đứng không xa chính là…hắc ưng, màu lông đen kịt khiến người ta khó nhìn ra nó trong bóng đêm.
“Hừ.” Trưởng Tôn Vinh Cưc hừ lạnh nhìn dáng vẻ giả bộ mạnh mẽ của hắc ưng, đưa tay ra, một thanh kiếm sắc bén từ kệ binh khí bay vút vào tay hắn. Một trận kiếm quang lóe lên, hắc ưng giật mình cứng còng, liền nghĩ kiếm phong kia nhất định sẽ cắt đứt đầu mình, nhưng thật may đầu và cổ của nó vẫn còn nối liền nhau, nhưng kiếm phong sắc bén kia chỉ vào nó, giọng nói của ác ma kia truyền tới: “Giả bộ làm vật cưng? Nịnh bợ? Thân thiết với A Lung?”
Kèm theo từng lời của hắn, kiếm phong tiến tới một chút, hắc ưng cũng lui về sau một chút. (S.J: Cười quằn quại, xoắn ruột )
Nó cứ lùi như thế, Trưởng Tôn Vinh Cực thấy chán, kiếm khều một cái, cắt đứt một cọng lông ở cổ hắc ưng, thấy thân thể hắc ưng đều buộc chặt, sóng mắt hắn nhoáng lên tia sáng nguy hiểm, lạnh lẽo: “Đem con mắt của ngươi mở to một chút.”
Hắc ưng không dám chống lại, cố gắng trợn to mắt ưng của mình, thân thể run như cái sàng
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu mày, tựa như thấy chưa đủ, chưa đủ khiến người ta thấy ghét: “Đầu ngẩng ột chút, mắt trợn to một chút, lộ tròng trắng ra!” Hắn vừa nói xong, kiếm phong còn chạm vào cổ hắc ưng, khiến cho nó ngửa đầu lên cao.
“…” Hắc ưng khóc không ra nước mắt. Mắt trừng to muốn rớt tròng, cổ ngẩng uốn đứt, người đàn ông này là ác ma!!! Thì thầm ~ Thì thầm
~Soàn soạt ——
Lại thêm một kiếm, cắt đứt ở chỗ không khiến người ta chú ý, Trưởng Tôn Vinh Cưc chèn ép hắc ưng mở to mắt: “Không được, làm tiếp!”
Cặp mắt màu vàng sậm của hắc ưng lóe lên tia sáng lạnh, mỏ nhọn đỏ sậm mơ ra, rất có giác ngộ muốn liều mạng với Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Hử?" Trường Tôn Vinh Cực nhíu mày.
“…” Hắc ưng lập tức ủ rũ, giận mà không dám nói, tiếp tục thụ huấn.
Ngày hôm sau, phủ thành chủ đón tiếp đoàn người Đổng Bật.
Sau khi Thủy Lung và Đổng Bật bàn bạc xong chuyện công việc thì trời đã gần trưa, lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có tham gia, nhưng trừ lúc vô ý hay cố tình dùng ánh mắt đâm chọc Đổng Bật, thì hắn không có nói với hắn ta một câu nào.
Ba người cùng đi thư phòng chưa được vài bước, liền thấy một bóng dáng đen thui từ xa bay nhanh tới.
Tốc độ bóng đen này cực nhanh, thân thể cũng lớn, lúc lao xuống mang theo một trận gió mạnh, 'Soàn soạt' một tiếng liền từ sau ót Đổng Bật xẹt qua. Sau đó, rơi vào thân cây cách đó không xa.
Đổng Bật im lặng đưa tay lau trán, tay dính một chút máu, câm nín /(>o