Khua chiêng giống trống, khiến bầu không khí ảm đạm ở thành Kỳ Dương trở nên có sức sông hơn. Đường phố rộng lớn, dân chúng thối lui sang hai bên đường, đội ngũ đưa tiễn thật dài, màu đỏ thẫm mang khí phái hoàng thất, khiến lòng người cũng hừng hực theo.
Nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện dân chúng chen lấn hai bên đường bớt đi một, hai phần so với ngày xưa.
Hôm nay, ôn dịch hoành hành, dù biết rõ nay là ngày Khuynh Nhan công chúa xuất giá đến Đông Vân quốc, rất nhiều người dân không muốn ra khỏi cửa, sợ không cẩn thận dính ôn dịch mà chết.
Trận đưa tiễn này, Trưởng Tôn Tư Duyên làm đủ mọi hình thức, cả triều văn võ đều có mặt.
Trước công chúng, có người phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có mặt, cảm thấy Tây Lăng rất coi trọng cuộc hòa thân này, thầm nghĩ cái vị Võ vương gia quần là áo lụa không kiềm chế được, lúc Tây Lăng gặp khó khăn, cuối cùng cũng có vài lòng thành, biết xem trọng đại cục, ra sức cho Tây Lăng.
Lúc thành Kỳ Dương đưa tiễn náo nhiệt như thế, một đội ngũ im lặng không làm người ta chú ý đi một hướng khác.
Khoảng cách giữa Tổ Phật Tự và thành Kỳ Dương không tính là xa, vì e ngại thân thể Hoàng Thanh Tuyết, mới dùng một ngày để đi.
Trụ trì Tổ Phật Tự đã sớm nhận được mệnh lệnh, tự mình ra đón Hoàng Thanh Tuyết.
Sau khi, mọi người vào Tổ Phật Tự dùng qua cơm chay, sắc trời liền tối dần, Thủy Lung mặc trang phục của tỳ nữ, vẫn đứng bên cạnh Hoàng Thanh Tuyết. (Tô Ngữ: sao ta cảm thấy mụ HTT này có vấn đề >”< k biết có phải thái hậu giả làm HTT để chị Lung cứu ra không??? Bả cố tình tách chị Lung với anh Cực ra… có mưu đồ chắc luôn ==)
Nơi ở của Hoàng Thanh Tuyết là một tòa viện trống trải, bà và Thủy Lung ngồi đối diện nhau, xung quanh không có người khác.
“Thủy Lung dự định khi nào hành động?” Hoàng Thanh Tuyết hành văn dứt khoát hỏi.
Thủy Lung nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhẹ: “Không cần.”
"Cái gì?" Hoàng Thanh Tuyết ngẩn ra, nhất thời không hiểu được ý tứ của Thủy Lung.
Thủy Lung cười nói: “Trên thực tế, hai ngày trước khi ngươi cho ta biết tung tích của Thiên Hoa, thuộc hạ của ta đã tìm được Thiên Hoa rồi, tối hôm qua đã cứu Thiên Hoa ra.”
Vẻ mặt Hoàng Thanh Tuyết không che giấu được sự kinh ngạc, bật thốt: “Ngươi biết tin từ đâu, Thiên Hoa bị giấu ở chỗ nào?”
Thủy Lung híp mắt, giả vờ thần bí nói: “Thiên Hoa bị giấu ở nơi cũng khá thần bí, ở trong chùa miếu này, chắc chắn ngươi nghĩ không ra.”
Không đợi Hoàng Thanh Tuyết hỏi thêm, Thủy Lung bưng ly trà lên uống một ngụm: “Hôm qua đúng là ngày tốt, không những Trưởng Tôn Thanh Thanh xuất giá, lại thêm chúng ta ngụy trang đến Tổ Phật Tự, đem lực chú ý hấp dẫn lên người chúng ta. Xem động tĩnh của Tổ Phật Tự liền biết, bọn họ còn chưa phát hiện Bạch Thiên Hoa đã bị cứu ra.”
Hoàng Thanh Tuyết chép miệng, giống như muốn hỏi rất nhiều nhưng không biết mở miệng như thế nào. Một hồi mới nói: “Nếu Bạch Thiên Hoa được cứu ra, vì sao ngươi còn muốn đi theo ta đến đây?”
Thủy Lung mỉm cười nói: “Ngươi là mẹ của Đế Duyên, làm sao ta có thể nhìn ngươi một mình đi vào chỗ nguy hiểm. Huống chi, ta cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc hoàng thái hậu có mục đích và âm mưu gì?”
Hoàng Thanh Tuyết sâu đậm nhìn Thủy Lung: “Ta luôn nghĩ, ngươi cũng không thích ta.”
“Đúng là không thích.” Thủy Lung thản nhiên thừa nhận: “Cũng như ngươi không thích ta thôi.”
Hoàng Thanh Tuyết rũ mắt xuống: “Đó là vì ngươi nói với ta… mà thôi, ta bảo thủ. Ngươi là một đứa bé tốt, chỉ là khác xa với đứa con dâu lý tưởng trong lòng ta thôi.”
“Được ngươi nhắc nhở như thế. Ta chợt nhớ, năm đó, lúc ta cứu ngươi ra. Trong mật thất tràn đầy bức họa…” Thủy Lung lười nhác nằm trên ghế, tựa hồ như rất thích thú: “Người vẽ tranh có kỹ xảo tốt, bức tranh sinh động, người vẽ tranh cho ngươi… nhất định rất yêu ngươi ha!”
". . ." Hoàng Thanh Tuyết không trả lời, giống như đang chìm vào trong kí ức.
“Rõ ràng thái hậu oán hận ngươi như vậy, từng ngày từng đêm dày vò ngươi, vì sao còn muốn đem những bức họa của ngươi treo đầy trong phòng.” Thủy Lung ngờ vực lắc đầu, ánh mắt giống như vô ý, thật ra là đang quan sát từng cử đông, biểu tình của đối phương vào mắt.
Bả vai của bà ta hơi cứng ngắc, hai tay rũ xuống dứoi ống tay áo, cho nên không nhìn thấy. Bà ta cúi đầu, đôi mắt bị giấu dưới bóng mờ, mím môi, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng chuyện gì đó.
“Hiếm khi mẹ chồng, nàng dâu chúng ta có cơ hội đốt đèn nói chuyện thâu đêm, không bằng ta kể cho Thủy Lung nghe một câu chuyện.” Bỗng nhiên, bà ta ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng nhìn Thủy Lung.
"Chăm chú lắng nghe." Thủy Lung cười nói.
Nếu là ngày thường, nàng nhất định không có hứng thú nghe chuyện xưa gì đó, nhưng hiện tại…
Hoàng Thanh Tuyết ngồi một hồi, giống như đang ủ cảm xúc, lại giống như đang hồi tưởng gì đó, mới chậm rãi mở miệng: “Còn nhớ ta đưa ngươi một xấp giấy không? Đó là ta, ân oán và sự thật giữa Hoàng Thanh Vũ và Trưởng Tôn Diệp Thu, thật rat a cố gắng nói dối, đó không phải là sự thật, thế nhưng trong mắt của Trưởng Tôn Diệp Thu lại là thế này.”
“Năm đó, người gặp Diệp Thu trước chính là ta. Là ta đã cứu hắn, là chính hắn nói thích ta, có thể vì ta mà buông bỏ giang sơn, cùng ta lưu lạc giang hồ, nói rất nhiều lời dễ nghe, đem ta lừa xoay quanh.”
"Ngươi biết không?" Nét mặt Hoàng Thanh Tuyết vẫn dịu dàng như trước, hai mắt lại ngưng kết cảm xúc điên cuồng: “Hắn yêu ta, lại không nhận ra ta! Ta và Hoàng Thanh Tuyết giả trang nhau! Con tiện nhân Hoàng Thanh Tuyết âm thầm dùng thân phận của ta để tằng tịu với hắn, để hắn không nhận ra thật giả, đem con tiện nhận đó nhận lầm thành ta!” (Tô Ngữ: ai kêu ngu, thích chơi trò thay đổi thân phận với nhau =3= 2 mụ chả mụ nào được)
“Ta oán hận, thật hận! Nhưng ta lại càng yêu hắn, yêu được nhưng không bỏ xuống được, không thể rời khỏi hắn! Hắn muốn cưới Hoàng Thanh Tuyết, ta vui vẻ mặc giá y (áo cưới) gả cho hắn, nhưng cố tình chỉ có con tiện nhân kia mới có hai nốt ruồi ở thắt lưng. Ta vì hắn buông tha tự do và tín niệm, vì hắn mà tranh ngươi sống ta chết với đám phụ nữ trong cung. Về sau, ngay cả ta cũng không nhận ra chính mình, chỉ cầu có thể cùng hắn dắt tay nhau đến ngày đầu bạc răng long, thế nhưng hắn thì sao… Hắn lại lén lút ta thông đồng với con tiện nhân kia, còn dùng tên của ta, thân phận của ta…”
"Ha ha ha ha!” Hoàng Thanh Tuyết cười điên cuồng, lại khiến người ta cảm thấy như đang khóc, cố tình lại không có một giọt nước mắt: “Thật buồn cười! Ngươi nói xem, đây là chuyện buồn cười cỡ nào hả? Hắn ‘yêu’ ‘ta’ như vậy đó, để ‘ta’ có thể ở bên cạnh làm bạn với hắn nửa đời người, làm người vợ kết tóc sinh con cho hắn. Hắn yêu ta như thế, vì sao không chịu tin ta mới là Hoàng Thanh Tuyết, tại sao không nhận ra ta mới là Hoàng Thanh Tuyết, tại sao bắt buộc ta phải mang thân phận và cái tên ghê tởm của Hoàng Thanh Vũ này.”
“Hắn không chỉ muốn giết ta, còn muốn giết con của bọn ta. Ta hận hắn, ta hận bọn hắn! Ta muốn bọn họ sống không bằng chết, nhưng ta không nỡ để Diệp Thu chịu khổ, cho nên ta bắt hắn chết trong ‘Túy Sinh Mộng Tử’, về phần còn tiện nhân Hoàng Thanh Vũ, ta nhốt ả vào mật thất, cướp con của ả, ngày ngày dùng hình với ả, nói cho ả biết, con trai của ả, gọi ta là mẹ như thế nào, đối xử thân thiết, ỷ lại với ta ra sao… Thế nhưng chưa đủ, chưa đủ, thương tổn mà ả gây cho ta, những cái này… làm sao mà đủ, tại sao ả có thể có chết, sao lại có thể nhanh như vậy, rõ ràng còn chưa trả hết nợ!”
Hoàng Thanh Tuyết thở hổn hển, hai tay nắm chặt mép bàn, giống như đang chìm vào điên cuồng.
Thủy Lung không nhanh không chậm rót cho bà ta một ly trà, đưa tới trước mặt bà ta: “Nói nhiều lời như vậy cũng khát nước rồi chứ.”
Thái độ không mặn không nhạt của nàng khiến Hoàng Thanh Tuyết tỉnh lại, nhìn chăm chú vào nàng: “Ngươi phát hiện mọi chuyện lúc nào?”
Thủy Lung biết ả đang hỏi chuyện gì, bình tĩnh nhìn bà ta: “Ngươi là một người tàn nhẫn, đối với người khác độc ác, đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn, vì muốn được sự tín nhiệm của bọn ta, cư nhiên ngươi dám đem bản thân mình dày vò thành như vậy.”
Nhớ lại cảnh tượng ngày đó của Hoàng Thanh Tuyết trong mật thất, nàng vẫn còn kinh hoảng.
“Lúc đó, thật sự ta không hề hoài nghi gì bà, nhưng chuyện có liên quan đến thái hậu, sao ta lại thả lỏng cảnh giác được.” Thủy Lung cười khẽ: “Những bức tranh trong mật thất chính là kẽ hở.”
“Bức tranh?”
“Khi một người cực kì ghét hận một người, sao lại có thể đem tranh của người đó treo khắp phòng được chứ? Trừ phi…”
Dưới ánh mắt âm trầm nhìn lom lom của Hoàng Thanh Tuyết, Thủy Lung chậm rãi nói: “Trừ phi, người kia đã chết!”
“Bởi vì người ban đầu ghét hận đã chết, nên mới dùng bức tranh của người đó để làm vật thay thế. Tuy rằng ngươi ngụy trang rất tốt, ngay cả máu trên vách tường cũng dùng máu của mình để che giấu, dùng máu của mình để ngụy trang trên người, nhưng ngươi nóng lòng thể hiện lại để lộ sơ hở của chính ngươi ra ngoài.”
“Ngươi đã sớm nghi ngờ ta, vì sao còn đi…”
“Cái này còn phải cảm tạ ngươi, vì muốn giành được lòng tin của ta và Đế Duyên, chịu yên tĩnh mấy năm, để ta có thể nhẹ nhõm xử lý chuyện của mình.” Không chọc thủng đối phương, không xâm nhập điều tra, là để tương kế tựu kế, có được mấy năm yên tĩnh.
Sắc mặt Hoàng Thanh Tuyết nhăn nhó: “Vì sao? Vì sao? Các ngươi người nào người nấy đều muốn cướp những thứ thuộc về ta?”
“Đế Duyên chưa bao giờ thuộc về ngươi!” (Tô Ngữ: thôi đi má! Ko chịu khó tìm vũng nước tự soi đi >”