Editor: Dungpro
Nơi này tầm mắt trống trải, có thể nhìn khắp trời tuyết trắng bay, nhất là tối nay gió cũng không mạnh, tuyết trắng bay bay dịu dàng đến kỳ diệu.
Thánh Tôn và Thủy Lung ăn ý không nói gì thêm, Thủy Lung đang nhìn bầu trời, Thánh Tôn nhìn nàng, không khí hài hòa lại làm cho đám người Hoa Nhất, Hoa Nhị bàng quan nội tâm lại không thể bình tĩnh.
Nội tâm bọn họ bây giờ có quá nhiều rung động và nghi ngờ, cực kỳ rung động và nghi ngờ chính là câu gọi 'Thánh Tôn đại nhân' củaThủy Lung. Rốt cuộc là bọn họ nghe lầm, hay là thiếu phu nhân nói sai, chớ không thèm để ý như vậy được không, đây chính là Thánh Tôn đó, là Thánh Tôn, không phải là con mèo con chó đâu!
Hoa Nhất và Hoa Nhị cũng mau rối rắm chết rồi, chợt nhìn hướng về phía sau Lương Điệp Nhi. Bọn họ không có nhớ lầm, con này Hoa Hồ Điệp trước gọi thiếu gia làm chủ tử? Tựa hồ là đã sớm biết thiếu gia, là thiếu gia người bên cạnh? ! Như vậy. . . Có phải hắn biết thân phận thật của Thiếu gia hay không, không phải là muốn chứng minh thiếu gia thật sự là Thánh Tôn! ?
Đê tiện như hai huynh đệ Hoa Hoa, cũng không ngoại lệ tò mò đối với Thánh Tôn. Một nhân vật chỉ thuộc về truyền thuyết, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt,cảm giác rung động và hưng phấn kia không dùng ngôn ngữ nào hình dung được. Huống chi. . . Huống chi, nếu như thật sự thiếu gia là Thánh Tôn đại nhân, như vậy bọn họ chẳng phải là trở thành thuộc hạ của Thánh Tôn đại nhân? Khiến người ta rất hưng phấn có được hay không! QVQ
Hai vị này hoàn toàn quên mất, lúc trước bọn họ còn hận không thoát được khỏi Thánh Tôn, tựa hồ cũng hoàn toàn quên mất, lúc ở bên cạnh Thánh Tôn lúc sở bao nhiêu hành hạ cả thân thể với tinh thần.
"Này, tiểu Hồ Điệp ~" Hoa Nhất dịu dàng gọi Lương Điệp Nhi.
Thân thể Lương Điệp Nhi run lên, thất thần thần trí bị gọi trở lại, ánh mắt hoài nghi nhìn Hoa Nhất chằm chằm, bỉu môi nói: "Gọi người ta gọi đến **** như vậy làm cái gì? Đừng tưởng rằng như vậy người ta sẽ tha thứ các ngươi nha. Ta nói cho các ngươi biết, không đem bọn ngươi lột ra nấu lên, người ta ~ sẽ ~ không ~ vừa ~ lòng ~ đâu ~" sáu chữ cuối cùng, có thể nói giống như treo cổ tự tử lượn quanh tai, thật lâu không dứt.
". . ." Hoa Nhất và Hoa Nhị đồng thời đần mặt. Bọn họ cảm thấy hỏi thăm chân tướng từ chỗ Lương Điệp Nhi, cũng không phải là quyết định đúng. Chẳng qua là người biết chân tướng, trừ con Hoa Hồ Điệp này, dường như cũng chỉ có bản thân thiếu gia bản thân và thiếu phu nhân.
Hai huynh đệ im lặng phóng tầm mắt phóng tới chỗ Thánh Tôn và Thủy Lung, cuối cùng lần nữa im lặng thu hồi tầm mắt, đặt lên người Lương Điệp Nhi. So với thiếu gia và thiếu phu nhân, quả nhiên chỉ có con Hoa Hồ Điệp an toàn hơn chút —— mặc dù chỉ là an toàn một chút!
"Điệp nhi ~" Hoa Nhị chán ghét giọng kêu Lương Điệp Nhi, vẻ mặt giả vờ từ lúc chào đời tới nay dịu dàng nhất, mặt tươi cười nói với Lương Điệp Nhi: "Lúc nãy ngươi có nghe thấy Thiếu phu nhân gọi thiếu gia là gì không?" Thấy Lương Điệp Nhi vẻ mặt không biết ngươi đang nói cái gì, ta chính là rất khinh bỉ vẻ mặt của ngươi, Hoa Nhị cố nén kích động muốn mắng người trong nội tâm, tiếp tục giọng nói chán ghét: "Thánh Tôn đại nhân đó, là Thánh Tôn đại nhân đó ~ "
"Chớ bắt chước lời nói của ta, giống như tiếng vịt kêu vậy." Lương Điệp Nhi khinh bỉ nói.
"Ngươi cũng biết có người cả ngày kêu giống vịt cũng ghê tởm!" Hoa Nhị buột miệng.
Lương Điệp Nhi liếc hắn một cái, sẵng giọng: "Người ta nói giống như chim sơn ca hót."
"Là chim sơn ca máu đi." Hoa Nhất mặt vô biểu tình muốn ói.
"Hai Tiện Hầu các ngươi muốn chết sao?" Thái dương Lương Điệp Nhi giật giật.
"Ta nghe được." Die nd da nl e q uu ydo nMột giọng nói chen ngang. Phùng Khởi Phi ở trong chỗ tối nội tân không nhịn được cực kì ngạc nhiên và rung động, cuối cùng chịu nhục gia nhập cái tổ hợp kỳ cục này, nghiêm trang nói: "Ta nghe được thiếu phu nhân gọi thiếu gia là Thánh Tôn đại nhân."
"Tiểu Phi, ta biết ngươi là người đàng hoàng." Hoa Nhất nói với Phùng Khởi Phi.
Da mặt Phùng Khởi Phi co rút, bước chân muốn đi nhanh về phía trước lại nhịn được. Hắn rất muốn cách xa cái tổ hợp này, chẳng qua bây giờ có thể cho hắn đáp án chỉ có cái tổ hợp này, cho nên. . . Chỉ có thể nhẫn! Cắn răng, cố gắng coi thường tiếng gọi xưng hô Hoa Nhị vừa gọi ra, nghiêm chỉnh nói: "Thiếu phu nhân không giống sẽ tùy tiện nói giỡn."
"Một khi đã nói giỡn lên thì không phải là người*." Hoa Nhị tiếp lời hắn, sau đó nhìn thấy sắc mặt Phùng Khởi Phi tựa như sắp hỏng mất, vội vàng cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn trấn an hắn nói: "Ai nha, ta chỉ thuận miệng nói một chút, dù sao chúng ta đi theo thiếu gia bọn họ tương đối lâu, cũng coi như tiền bối. Thiếu phu nhân ư, ngươi không biết."
*Ý là chị Lung mà nói giỡn thì vô cùng nguy hiểm. haha
Hoa Nhất gật đầu một cái nói: "Chúng ta cũng không biết, vô cùng không biết, dù sao chính là người cực kỳ mạnh mẽ!" Có thể ăn thiếu gia đến sạch sẽ, có thể không mạnh mẽ sao!
Phùng Khởi Phi nghiêm mặt nói: "Chúng ta đang bàn về vấn đề Thánh Tôn đại nhân." Các ngươi lạc đề rồi đó!
"Đúng đúng!" Hoa Nhất và Hoa Nhị hình như mới phản ứng được, sau đó ánh mắt rơi vào người Lương Điệp Nhi.
Lương Điệp Nhi vặn vặn thắt lưng, nói: "Các ngươi chớ nhìn người ta như vậy nữa, người ta sẽ xấu hổ đó~ "
"Nói tiếng người!" Khó có được lúc Hoa Nhất, Hoa Nhị và Phùng Khởi Phi ăn ý trăm miệng một lời.
Nội tâm Phùng Khởi Phi rơi lệ, hắn thật lòng không muốn cùng hai con Tiện Hầu này ăn ý, không để ý, không để ý!
"Chậc." Lương Điệp Nhi bỉu môi, tự mình nói: "Các ngươi không phải là chưa nghe? Thánh Tôn đại nhân gào thét, không sai! Chính là Thánh Tôn đại nhân gào thét! Nha ô ô ~ Trời gào thét, chủ tử người ta lại là Thánh Tôn đại nhân, thật sự là vui mừng chết người ta, người ta là thuộc hạ dưới trướng Thánh Tôn đại nhân đó ~ "
Hoa Nhất, Hoa Nhị, Phùng Khởi Phi: ". . ." Có một loại kích động muốn đánh đối phương một trận làm sao bây giờ!
Lương Điệp Nhi còn không tự giác, treo ngược ánh mắt liếc xéo nhìn bọn họ, "Ai nha ai nha, có phải cảm thấy đặc biệt hưng phấn hay không nha, mình đột nhiên trở thành thủ hạ của Thánh Tôn đại nhân, có phải một loại cảm giác như giấc mộng có bánh ngon rơi xuống hay không? Chớ nha, không cần cao hứng như vậy, để tim bình thường là được."
Lương Điệp Nhi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nuốt nước miếng nhuận cổ họng, ánh mắt rơi vào con chim rừng* trong tay Phùng Khởi Phi, giống như cô gái được nuông chiều bốc đồng, nũng nịu nói: "Di, đây là muốn thịt nướng sao? Người ta cũng lạnh chết rồi, mau nổi lửa nướng thịt nướng đi!"
*Chỗ này vừa có nghĩa là món ăn dân dã vừa có nghĩa là thịt chim muông thú rừng. Ban đầu ta nghĩ là Thánh Tôn đại nhân yêu cầu món ăn chín luôn, giờ đến đây mới thấy nổi lửa nướng thịt, ta đổi lại là thịt thú rừng nhé. Mấy chương trước có nhắc đến ta sẽ sửa lại sau.
Phùng Khởi Phi nhịn được kích động muốn ném mấy con thú cầm trong vào mặt Lương Điệp Nhi, hắn tự nói với mình - phải có phong độ, huống chi mình cũng đánh không lại con Hoa Hồ Điệp yêu dị này.
Hoa Nhất khẽ khàng hít thở, cắn răng nghiến lợi nói với Lương Điệp Nhi: "Ngươi hãy thành thật nói cho chúng ta biết, thiếu gia rốt cuộc là phải hay không phải Thánh Tôn đại nhân!"
"Các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?" Lương Điệp Nhi khinh bỉ nhìn ba người, ngửa cổ nói: "Người ta nói lại một lần nữ ~ chủ tử của người ta, thiếu gia của các ngươi, chính là Thánh Tôn đại nhân nhé nhé nhé nhé nhé ~ "
". . ." Đúng vậy, ngươi nói nhé nhé nhé nhé rồi, nhưng nghe ngươi nói như vậy không đáng tin cậy chút nào, chúng ta càng cảm thấy không thể nào nhé nhé nhé nhé nhé ——!
Phùng Khởi Phi thở dài một hơi, dùng một tay rảnh rỗi vuốt vuốt huyệt thái dương, vô lực nói: "Các ngươi tiếp tục chơi đi." Hắn sẽ không phụng bồi.
Cái gì Thánh Tôn đại nhân, nhất định là nghe lầm, chẳng qua là cùng âm đi!
Hắn ăn no rồi mới chống đỡ, mới có thể chứng thực việc gia nhập cái tổ hợp kì quái này, kết quả cuối cùng là cả người mệt mỏi.
"Thiếu chủ." Lúc này hai tùy tùng cũng trở lại, trong tay ôm một đống củi khô. Trong thời gian như vậy muốn tìm được củi khô không dễ dàng, có thể thấy bọn họ dùng công phu lợi hại nhất: thời gian.
Phùng Khởi Phi gật đầu với hai người, sau đó cẩn thận đi về phía Thánh Tôn và Thủy Lung, khẽ hỏi: "Thiếu gia, là hiện tại nổi lửa thịt nướng sao?"
Thánh Tôn thấy Thủy Lung gật đầu, mới "Ừ" một tiếng.
Rát nhanh tùy tùng tìm được nơi thích hợp chất củi đốt, dùng hộp quẹt đốt. Làm xong những thứ này, tùy tùng đến bên cạnh Phùng Khởi Phi, để cho hắn xử lí sạch mấy con thú.
Lúc này Phùng Khởi Phi mới nhớ tới, mình chỉ bắt mấy con thú, lại quên mất xử lí sạch sẽ. Hắn bất đắc dĩ đem vật con thỏ trong tay giao cho tùy tùng, nghĩ thầm rốt cuộc mình vẫn không có thói quen phục vụ người khác.
Thủy Lung cầm một cây gỗ, đang đùa bỡn đống lửa, chợt nghĩ đến cái gì, nói với Thánh Tôn: "Mang tới mấy củ khoai lang và một vò rượu đi."
"Không thể uống rượu." Thánh Tôn nói.
Thủy Lung nói: "Uống một chút." Thấy sắc mặt Thánh Tôn dãn ra, nàng nheo mắt lại, lộ ra nụ cười, "Không nghiêm chỉnh." Mấy tháng này đều tốt, nàng cũng sẽ không đem thân thể của mình ra nói giỡn.
Trong bóng đêm, nụ cười cô gái nhàn nhạt, ánh mắt như trăng rằm lóng lánh, đôi môi đỏ thắm lại nói lời mềm mại, giống như là đang làm nũng cùng người.
Thánh Tôn không khống chế được đưa tay sờ lên mặt Thủy Lung, thấy Thủy Lung không tránh né, hắn trái tim tê rần nhưng chỉ vuốt bông tuyết bay xuống lông mày Thủy Lung, sau đó thu tay, che ô giấy dầu trên đầu nàng, dặn dò Phùng Khởi Phi, "Đi làm."
Đi theo Thánh Tôn chính là làm lao động theo mệnh lệnh. Phùng Khởi Phi không thể làm gì còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, lại xoay người đi chuẩn bị.
Mắt đẹp của Thủy Lung thấy vẻ mặt buồn khổ của bọn họ, cảm giác mình càng ngày càng ác liệt, lấy sự thay đổi vẻ mặtcủa bọn họ làm thú vui. Mặc dù hết thảy đều tính là gián tiếp quan hệ đến nàng, nhưng rốt cuộc không phải nàng trực tiếp đưa đến, cho nên hắn bày tỏ, không có cảm giác áy náy chút nào a. ╮(╯▽╰)╭
Hoa Nhất và Hoa Nhị liếc mắt nhìn nhau, Hoa Nhất khẽ hỏi thăm: "Thiếu gia, những chuyện này không phải là chúng ta làm sao?" Chẳng lẽ, thiếu gia có âm mưu lớn nào chờ gây trên người bọn họ?! Suy nghĩ một chút cảm thấy thật là đáng sợ!
Thánh Tôn nghi ngờ nhìn về phía bọn họ một cái, "Không phải nói, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi?"
Hoa Nhất và Hoa Nhị giật mình, sau đó chính là cảm kích! Thì ra ban ngày thiếu gia nói cũng là thật, cũng không có bất kỳ âm mưu gì, thật sự để cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày a!
Thiếu gia! Là chúng ta quá tiểu nhân, lại còn hoài nghi ngài như vậy ! Hoa Nhất và Hoa Nhị cảm động nhìn Thánh Tôn.
Lương Điệp Nhi mới vừa khiếp sợ vì một lọt động tác cẩn thận và quý trọng của Thánh Tôn đối với Thủy Lung, mới bừng tỉnh liền phát hiện trạng thái của Hoa Nhất và Hoa Nhị, không khỏi lộ rathần sắc khinh bỉ và đồng tình. Như vậy đã cảm động, sau các ngươi có thể chịu được sao.
Thánh Tôn mỉm cười nhạt nhẽo đối với hai huynh đệ Hoa Hoa, "Khó có được lúc nghỉ ngơi, lại gặp được bạn tốt, hãy chơi vui vẻ." Chủ yếu nhất là muốn chơi để cho nạp mẫu nhi thấy vui vẻ.
Bạn tốt! ?
Hoa Nhất, Hoa Nhị và Lương Điệp Nhi đồng thời nghiêng đầu, nhìn đối phương, vẻ mặt đều là ghét bỏ, một giây sau đồng thời nghiêng đầu, một nhìn hai vẻ mặt thái độ đều là chán ghét.
Thủy Lung cười híp mắt cảm thán một câu, "Tình cảm thật tốt a."
Hoa Nhất, Hoa Nhị, Lương Điệp Nhi rất muốn phủ nhận, nhưng mà đối mặt với vị này so với Thánh Tôn (thiếu gia) còn là nhân vật quan trọng hơn, bọn họ cũng chỉ có thể cứng mặt, đáp lại Thủy Lung một nụ cười 'Ngài nói thật đúng'.
Thủy Lung cười tươi đẹp sáng rỡ. Nàng chợt có chút hiểu thú vui buồn nôn của Thánh Tôn rốt cuộc là vì sao mà đến.
Ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt cũng bị ô giấy dầu che, Thủy Lung đưa tay lấy cái ô giấy dầu màu vàng nhạt trên đỉnh đầu ra. Trên đường bị Thánh Tôn ngăn cản, không đợi Thánh Tôn nói chuyện, nàng đã nói: "Ngăn trở tầm mắt, không phải ngươi kêu ta ra ngoài thưởng tuyết?"
Thánh Tôn nghe lời nàng nói, cùng với khẩu khí êm ái lại độc đoán, cuối cùng bỏ ô giấy dầu xuống, để sau lưng nàng, "Chắn gió." Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lộ ở bên ngoài, phát hiện nhiệt độ ấm áp rồi buông ra, không nói cái gì nữa.
Lương Điệp Nhi bị hành động tự nhiên của Thánh Tôn khiến cho chấn động không chịu được, không nhịn được tính tình tò mò mãnh liệt, nũng nịu yếu ớt nói: "Chủ tử a, người ta không thấy ngài đối tốt với Điệp nhi như vậy, người ta mới lạnh này, nhìn! Người ta chỉ mặc một áo choàng ngắn!"
Thánh Tôn nhàn nhạt nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, " Một món cuối cùng muốn cỡi xuống?"
Lương Điệp Nhi không nói, nội tâm cảm giác rất vui mừng. Rất tốt, hắn biết Thánh Tôn đại nhân không bị thay đổi hết, đó là ngừoi mà hắn quen thuộc trước kia. Chẳng qua là, chẳng qua là, tại sao vừa đến trước mặt Bạch Thủy Lung này, Thánh Tôn đại nhân liền không bình thường đây! Hắn Thánh Tôn đại nhân, phải không nhiễm khói lửa nhân gian, cao cao tại thượng không hiểu chuyện tình tình ái ái chứ!
Hoa Nhất, Hoa Nhị sau vẻ mặt vui mừng khinh bỉ nhìn Lương Điệp Nhi bị, toàn thân từ bên trong sinh ra ngứa ngáy, nghĩ thầm Hoa Hồ Điệp này quả nhiên không phải là người bình thường, tuyệt đối không thể đến gần hắn.
Lúc tùy tùng của Phùng Khởi Phi trở lại, không nhìn thấy chủ tử của mình, ánh mắt nhìn mấy người ánh mắt cũng chớp động và hoài nghi, một bộ muốn chất vấn lại không biết nên mở miệng thế nào.
Lương Điệp Nhi hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm nếu không phải là hiện tại tâm tình của Thánh Tôn đại nhân tốt, chỉ bằng ánh mắt bất kính này của các ngươi không biết phải chết bao nhiêu lần. Hắn lạnh lùng nói với hai: "Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, còn không đưa đồ ăn lên. Tìm Thiếu chủ nhà ngươi, hắn ra bờ sông tắm rồi."
Loại đáp án này không có trong đầu, hai tùy tùng dĩ nhiên là bán tín bán nghi, còn là đưa mấy con thú đã xử lý tốt đưa đến trước mặt Lương Điệp Nhi.
"Ta đến đây." Thủy Lung thong thả động thân thể, cầm cây gậy trong tay, đem những con thú tùy tùng đã xử lý tốt đi ngang qua thẳng vào.
Thánh Tôn thấy nàng hăng hái bừng bừng, cũng không ngăn cản. Lười biếng một ngày, nên có hoạt động hay là muốn có. Hiển nhiên, cảm giác toàn thân thả lỏng, ngược lại sẽ khiến cho Thủy Lung cảm thấy không thoải mái.
Lương Điệp Nhi nhìn hai người hoạt động, càng nhìn càng cảm thấy cổ quái, thật sự là quá hòa hài. Cái hài hòa này thả vào người bình thường dĩ nhiên là tự nhiên nhưng mà, nhưng mà đặt trên người Thánh Tôn, hắn cảm thấy thế nào cũng không thể hiểu được.
Bạch Thủy Lung này rốt cuộc có cái gì không giống, lại có bản lãnh gì, để cho Thánh Tôn đại nhân đối đãi đặc biệt như vậy, thậm chí ngay cả. . .. cũng thật lòng bồi tiến vào?
Theo những gì hắn biết về tính tình của vị Thánh Tôn đại nhân kia, coi như thích, không phải là trực tiếp trói người, nghĩ thế nào chơi thế nào chơi đúng không. Như vậy có thể hiểu được dịu dàng, hiểu được kiên nhẫn che chở. . . Ông trời già a, mình làm loạn chung quanh mấy năm này, rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện mình không biết chuyện vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói không kiên nhẫn của Thánh Tôn vang lên.
Lương Điệp Nhi bừng tỉnh, mới phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy Lung không chớp mắt. Trong lòng hắn run sợ nhìn về phía Thánh Tôn, trước hết nghĩ đến không phải là an toàn bản thân, mà là. . . Này này này này, đây chẳng lẽ là Thánh Tôn ghen sao!
"Chủ tử, đầu Điệp nhi có chút choáng!" Ngất thật, vẫn trong trạng thái ngất xỉu.
"Đi ra bờ sông tắm một cái đi, sẽ thanh tĩnh ngay." Thánh Tôn đưa ra một ý kiến hay.
Sắc mặt Lương Điệp Nhi cứng đờ, nhìn về phía hai tùy tùng của Phùng Khởi Phi. Có phải hắn vừa mới nói với bọn họ cái gì mà ra bờ sông tắm có phải không.
"Có muốn nghĩ một biện pháp khác hay không?" Thánh Tôn thấy hắn không động, nói lần nữa.
"Điệp nhi cảm thấy tắm một cái là biện pháp tốt!" Còn muốn biện pháp khác? Chỉ biết sẽ xui xẻo hơn thôi! Lương Điệp Nhi có tính bản thân xui xẻo tuyệt đối không để cho người khác tốt hơn, cố làm ra vẻ sâu xa nói: "Vừa đúng Tiểu Phi cũng ở bờ sông tắm, người ta thích nhất tắm uyên ương đó!" Nói xong, nhanh chóng đứng dậy đi về phía sông.
"Yêu nhân, chớ có vũ nhục Thiếu chủ nhà ta!" "Mau đuổi theo ——!" Hai tùy tùng trung thành nghe thấy lời của Lương Điệp Nhi, sắc mặt đại biến, lập tức nhấc chân đuổi theo Lương Điệp Nhi đuổi theo.
Hoa Nhất và Hoa Nhị phát ra tiếng cười gian 'Khanh khách khanh khách'.
Thủy Lung nhìn về phía hai người, chỉ vào còn chỗ thú rừng còn dư lại, nói: "Tự mình ăn thì tự mình làm."
Hai huynh đệ Hoa Hoa tâm tình tốt vô cùng đáp ứng, có vết xe đổ, lúc trả lời cũng không dám nhìn Thủy Lung, nghĩ thầm: Thật tốt a, nhiều thêm một nữa bị thiếu gia coi trọng thu làm tôi tớ là tốt, những thứ này bọn họ làm tiền bối cũng không tính là hết khổ.
Lúc Phùng Khởi Phi lúc trở lại liền phát hiện không thấy bóng dáng Lương Điệp Nhi, đối với lần này hắn hiển nhiên thấy an tâm vui vẻ, lấy khoai lang đã rửa sạch trong bọc ra và một vò rượu đã hâm nóng để xuống, còn có thêm mấy bình nhỏ, giải thích với Thủy Lung và Thánh Tôn: "Nô tài tự tiện chủ trương mang tới chút đồ để nướng."
Thánh Tôn gật đầu, nói: "Vốn muốn bảo ngươi đi một chuyến nữa." Bây giờ nhìn lại thấy không cần nữa.
Phùng Khởi Phi nhất thời không nói gì. Ngài rốt cuộc là trước không nghĩ tới, hay là có ý giày vò nô tài a?
Thánh Tôn giống như là đoán được suy nghĩ trong nội tâm hắn, nhàn nhạt nói: "Đây là đang rèn luyện ngươi." Nhìn về phía Phùng Khởi Phi một cái, "Dạy dỗ đau đớn mới nhớ."
"Thiếu gia dạy dỗ đúng ạ." Phùng Khởi Phi vô cùng thành khẩn tiếp nhận chỉ dạy.
Thánh Tôn cầm khoai lang, vừa quay đầu nhìn về phía Thủy Lung, khẩu khí biến thành hồn nhiên, đơn thuần sạch sẻ đến gần như là công tử hàng năm ẩn cư sơn cốc thanh tao ôn nhuận, "Cái này muốn làm gì?"
Thủy Lung dùng cành cây cời đống lửa, đào cái hố nhỏ, "Vùi vào đi."
"Cái này ta biết." Hoa Nhị cười lên, giống như là nhớ tới chuyện gì đặc biệt thú vị, trong đôi mắt đều là vui vẻ, nói: "Khi còn bé ta và đại ca đặc biệt đi trộm khoai lang nhà người khác, sẽ dùng biện pháp như thế nướng ăn."
Hoa Nhất cũng nở nụ cười, nhìn về phía Hoa Nhị, cảm thán nói: "Đoạn thời gian đó chúng ta chính là dựa vào cái này mà sống nữa."
Phùng Khởi Phi nhìn về phía hai huynh đệ một cái. Từ trong lời nói bọn họ, nhận ra khi còn bé hai người tuyệt đối sống không thoải mái, thậm chí có thể nói là vô cùng khó khăn gian khổ.
"Không nhanh động tay một chút, sẽ không còn hố cho các ngươi." Thủy Lung hài hước nói, tiếng cười khẽ trong bóng đêm réo rắt dễ nghe.
Hoa Nhất và Hoa Nhị bị giọng nói nhẹ nhõm tùy ý của nàng kéo lại, nhất thời quên mất thân phận của hai người trước mắt, nhìn Thủy Lung cầm cây gậy đào hố vùi khoai lang, đống lửa không lớn chôn mấy hố sẽ không có chỗ rồi. Hai huynh đệ vội vàng cầm cây gậy tìm, nhìn cây gậy kia mạnh mẽ hành động, tựa như cùng tranh giành mà đánh ngầm.
Thánh Tôn thấy Thủy Lung và mọi người tranh giành, không sợ chẳng qua là một chút xíu chỗ ngồi cũng không có, đôi môi hé mở muốn nói chuyện, lại nghe tiếng Thủy Lung vang lên, "Tự mình làm cơm no áo ấm, chớ đến lúc đó ngươi không có cái ăn."
Thánh Tôn nhìn về phía nàng, thuần thục hiền lành nói: "Nàng vùi nhiều như vậy, chia cho ta không được sao."
Thủy Lung khẽ mỉm cười đáp lại, nụ cười tinh khiết nhu hòa, ánh mắt kia toát ra ngoài tia giảo hoạt, lại rõ ràng giống như là đang nói: Ngươi cảm thấy có thể sao? Dù sao ta cảm thấy không thể nào!
Thánh Tôn thấy buồn cười.
Tiếng cười của hắn giống như là một điềm báo trước, khiến cho hai huynh đệ Hoa Hoa đang nhất thời đắc ý vênh váo thức tỉnh. Sau khi hai huynh đệ hồi thần, đầu tiên nghĩ đến chính là chuyện mình và Thủy Lung tranh giành, nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh chảy xuống. Bọn họ bị điên, bị điên rồi! Dĩ nhiên dám làm ra chuyện muốn chết như vậy, cho nên nói bây giờ bọn họ còn sống, thật là ông trời phù hộ đi!
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện, không phải là ông trời phù hộ bọn họ, mà Thủy Lung chính là cái bùa hộ mạng của bọn họ.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ tựa hồ phát hiện, lui về phía sau bảo vệ tính mạng biện pháp tốt nhất.
Phùng Khởi Phi rất kỳ quái thấy không khí giữa chủ tớ vừa khá hơn đột nhiên chuyện gì xảy ra, giống như thiếu gia trước mắt là không thể tốt hơn, có thể không để ý thân phận địa vị giữa chủ tớ, hòa mình cùng với bọn hạ nhân.
Mình lại xuất hiện ảo giác đi! Die nd da nl e q uu ydo nPhùng Khởi Phi nghĩ như vậy, sau đó ngắm nhìn bốn phía, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc, suy nghĩ một chút hay là đến gần hai huynh đệ Hoa Hoa, khẽ hỏi hai người: "Hai tùy tùng của ta vẫn chưa về sao?"
"Trở lại rồi." Hoa Nhất nói, quơ quơ cây gậy gỗ trong tay, "Không trở lại, thỏ này ở đâu ra."
"Vậy người đâu?" Trong lòng Phùng Khởi Phi đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.