Trăng sáng nhô lên cao, sương trắng đọng lại trong trẻo mà lạnh lùng
sáng bóng, tuyết trắng mong manh bay xuống, ở nơi sâu nhất trong sân có
thể thấy được trúc xanh biếc, lá trúc dính tuyết trắng, màu xanh xen lẫn màu trắng khiến người ta không có lời nào nói hết được sự thanh nhuận
tao nhã.
Hai huynh đệ Hoa Hoa lại không thể nhàn hạ thoải mái mà
thưởng thức cảnh đẹp trúc xanh tuyết trắng, dù vậy bọn họ vẫn không tự
chủ được mà nhìn vào rừng trúc kia.
Trong mắt bọn họ thấy không phải trúc, nhưng trong trẻo lạnh lùng tuấn nhã hơn so với tuyết trên trúc xanh.
Đó là một người đàn ông.
Hắn mặc bộ trường bào màu xanh, trên người cũng không có trang sức nhiều,
nhưng trường bào xanh thêu chỉ bạc với hoa văn chìm phức tạp tinh xảo
bên trong lại không đơn điệu chút nào. Trong thời tiết như vậy, nam tử
chỉ mặc một bộ trường bào xanh lại lộ ra vẻ quá mức gầy yếu, nhưng khiến người khác nhìn vào lại cảm thấy vô cùng hài hòa.
Trong trường
bào xanh tôn lên thân hình cao gầy vô cùng thanh tú của hắn, tóc hắn đen bóng tinh tế, mềm mại xõa tung ở sau lưng, chỉ dùng một dây lụa màu
xanh đơn giản vòng qua trán buộc nhẹ sau đầu.
Dù không thấy dung mạo của nam tử, hai huynh đệ Hoa Hoa cũng biết, nam nhân này hẳn là tuấn mỹ vô song.
Loại cảm giác này bọn họ đã thấy trên người thiếu gia nhà mình, tuy rằng kết quả cuối cùng vẫn thất vọng, nhưng bọn họ lại cảm thấy thiếu gia của
bọn họ mới là thiên hạ vô song, cho dù không có dung mạo khuynh đảo
chúng sinh, chỉ bằng thân khí chất kia cũng đủ làm cho người ta dừng lại từ xa mà ngắm.
Nhất là sau khi trải qua một thời gian ngắn sống
chung, ngược lại bọn họ cảm thấy thiếu gia nhà mình ngày thường là tốt
nhất, nếu thật sự được sinh ra với dung mạo tuyệt sắc hơn người, thì
thật sự là tai họa lưu truyền ngàn năm!
Hình như nam tử ngồi nhàn nhã trong rừng trúc đã nhận ra có người tới, hắn hơi nghiêng đầu về
phía Phong Giản và hai huynh đệ Hoa Hoa.
Cái nhìn này lạnh nhạt không thú vị, lại khiến hai huynh đệ Hoa Hoa vừa đi vào bị một áp lực khủng bố khó hiểu.
Chờ cảm giác kinh ngạc áp bách dần dần tản đi, ánh mắt của bọn họ không tản đi lại còn có thêm chút kinh ngạc.
Một nam tử có tướng mạo như thế này, thật sự là kẻ thù chung của nam nhân mà!
Hai huynh đệ Hoa Hoa không phải chưa từng nhìn thấy mỹ nam tử, Phùng Khởi
Phi và Lương Điệp Nhi không phải đều liệt vào loại mỹ nam tử sao. Phùng
Khởi Phi nho nhã, Lương Điệp Nhi tuấn tú. Người trước mặt lại chững chạc mà không già, người này còn xinh đẹp hơn so với nữ tử, biểu cảm tự
nhiên, động tác thật mê hoặc lòng người. Nhưng không thể phủ nhận biểu
tình của hắn còn hoàn hảo hơn so với nữ tử. Khi đã gặp nam tử trước mắt
này, sẽ cảm thấy hai người kia đều chỉ có thể làm nền xanh, ảm đạm như
mất đi ánh sáng soi chiếu.
Mi của hắn, mắt của hắn, mũi, môi của
hắn, giống như trời đất thiêng sinh hiền tài, khuôn mặt với những đường
cong hài hòa như thiên sư cho thần linh tới vẽ, trở thành sự đắc ý của
người đời, một bức tranh thủy mặc quý giá.
Người này ngồi ở đâu chỗ đó trở thành một bức tranh.
Nếu Thủy Lung ở đây, nhất định nàng liếc mắt một sẽ nhận ra người trước mắt chính là Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Chủ tử." Phong Giản đi đến bên người Trưởng Tôn Vinh Cực, đưa bái thiếp
trong tay tới trước mặt hắn, khẽ nói: "Hai người này cầm bái thiếp tới
đây thăm hỏi."
Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ động, ánh
mắt thay đổi trở lại lạnh nhạt như trước, tạo nên một loại áp lực bức
người nói không nên lời, nhìn về phía hai huynh đệ Hoa Hoa, hỏi: "A Lung cho các ngươi tới nhắn lời?"
Tiếng nói trầm thấp du dương hấp
dẫn, giọng nói lộ ra một tia lười nhác cẩu thả, giống như vô ý đặt câu
hỏi lại thâm nhập sâu vào lòng người, không dám chậm trễ chút nào.
Hai huynh đệ Hoa Hoa ngẩn ra, cảm giác đầu tiên là, tiếng nói của người này giống thiếu gia, cả giọng điệu nói chuyện cũng giống. Cảm giác thứ hai
là, cái gì a Lung? Cái gì nhắn lời? Quả nhiên chủ tử thế nào sẽ có
thuộc hạ như thế, ngay cả loại bản lĩnh nói chuyện này cũng giống nhau.
"Đúng vậy." Hoa Nhất phản ứng lại, bắt đầu nói dối không chớp mắt: "Tiểu thư nhà chúng ta để cho chúng ta đến chào hỏi công tử."
Theo như Phong Giản và Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi, hai huynh đệ Hoa Hoa đều hiểu được, người bọn họ hỏi là một nữ tử.
"Khụ!" Lời nói mới nói xong, Hoa Nhất còn chưa kịp phản ứng, đã trúng một
chiêu vào giữa ngực, cả người liên tục lui ra xa ba bước, cố gắng nuốt
một ngụm máu trở về, đau đớn ho khan một tiếng.
Hoa Nhị vội vàng
đến bên cạnh hắn, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cảnh giác, nghĩ rằng: không
hổ là người ở vòng trong, mỗi người đều không phải loại người dễ chọc
vào.
"Ta không thích người khác nói dối ta." Trưởng Tôn Vinh Cực
thản nhiên nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa, tiếng nói rất nhẹ nhưng lại khiến
bọn họ cảm nhận được nguy hiểm khủng bố.
Đôi mắt Hoa Nhị nhanh
chóng chuyển động, sau đó nói: "Vị đại nhân này, chúng ta thật sự không
biết ngài nói đến ai, chúng ta theo lời thiếu gia và thiếu phu nhân
đến...... Việc này, có phải đưa sai bái thiếp cho các ngươi không?...... Ách!" Lời nói vẫn chưa nói xong, đã bị khí thế khủng bố của Trưởng Tôn
Vinh Cực bỗng nhiên tản mát ra dọa người.
"Thiếu phu nhân?" Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hỏi.
"Khụ khụ, khụ khụ phải..... Khụ." Nội tâm Hoa Nhị bi phẫn, bị nước miếng của chính mình làm sặc, đột nhiên nhớ từng nghe thiếu phu nhân nói qua một
câu với thiếu gia —— ‘dù sao cũng không phải loại người như ngươi? Dù
sao cũng không phải loại người như ngươi’!
Trời ạ, không thể nào!
Vị trước mắt này không phải là nhân tình của thiếu phu nhân chứ! Rất có
thể chính là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân? Chẳng lẽ
thiếu phu nhân thật sự bị thiếu gia cưỡng đoạt đưa đi?!
Hoa Nhị
vụng trộm đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó bất đắc dĩ nghĩ: Tuy rằng thiếu gia thực xuất sắc, nhưng tính tình buồn giận đáng sợ. Trước mắt
tính tình của người này thế nào còn chưa quá rõ ràng, nhưng chỉ bằng
diện mạo bức người này, bao nhiêu nữ nhân bị hắn mê hoặc đến thần hồn
điên đảo đây, muốn dán vào mà không cần người ta chịu trách nhiệm......
Cho nên, cho nên... Nói , thiếu phu nhân thật sự có khả năng cùng
hắn...... Cái kia...... ngoại tình.
"Chủ tử......" Trên trán Phong Giản đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ rõ, trước kia tìm nữ tử Mộc Tuyết bên cạnh Bạch Thủy Lung, sau đó
cô ta nói với chủ tử vài chuyện về Bạch Thủy Lung, ví dụ như...... Cùng
nam nhân khác bỏ trốn...... Cái gì!
Bạch Thủy Lung...... Sẽ không to gan như vậy chứ!?
"Các ngươi gọi ai là thiếu phu nhân?" Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi, tiếng nói
trầm thấp âm u, đôi mắt buông xuống khiến người khác không thể nhìn trộm được tâm tình hắn.
"......" Hoa Nhất và Hoa Nhị há mồm nhưng
không nói được gì. Giờ phút này bọn họ mới rối rắm phát hiện, không chỉ
là tên của thiếu gia mà cả tên của thiếu phu nhân, bọn họ cũng không
biết.
"Không nghe thấy chủ tử đang hỏi các ngươi sao?" Phong Giản lạnh giọng nói.
Bây giờ chuyện rất khẩn cấp, còn lề mề, ai mà biết sau đấy có thể phát sinh chuyện tình khủng bố gì hay không.
Hoa Nhất nói: "Chúng ta không biết......"
"Ừ?" Trưởng Tôn Vinh Cực nhướn mày.
Đôi mắt tối đen, đen bức người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hoa Nhất bị nhìn như vậy thì chân cũng rét run, nghĩ rằng người thanh niên
trẻ tuổi này sao khủng bố như vậy. Hắn vội vàng nói tiếp: "Chỉ biết là,
thiếu gia gọi thiếu phu nhân là...... Nạp mẫu nhi.”
Nạp mẫu nhi...... Nạp mẫu nhi? Nạp mẫu nhi!
Phong Giản biến sắc, đương nhiên hắn biết rõ xưng hô này đại biểu cho ý gì.
Không khỏi cúi đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trên ghế nhưng lại
không thấy rõ ánh mắt của hắn.
Hơi thở ngưng trệ, ngay cả không
khí cũng như trở nên đông đặc lại, tuyết mỏng manh vô hình cũng bị không khí ngăn cách bên ngoài.
Hoa Nhất và Hoa Nhị liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy khó thở, cảm giác nguy hiểm cũng càng ngày càng mãnh liệt, tựa như lúc này nếu không nói gì, tính mạng bọn họ cũng khó giữ.
"Vị công tử này." Hoa Nhất mở miệng, nghe tiếng của mình khàn khàn cũng
hoảng sợ, hắng giọng, sau đó cẩn trọng nói: "Ta nghĩ, có phải công tử
tìm nhầm người hay không? Cái kia......Thiếu phu nhân nhà chúng ta, đã
có thai gần bảy tháng?"
Hắn nghĩ, nếu người này thật sự ngoại
tình với thiếu phu nhân nhà mình, vậy thì không thể không biết chuyện
thiếu phu nhân đã có thai.
Hắn vừa mở miệng, Phong Giản sửng sốt. Hắn chưa từng nghe Mộc Tuyết nói Bạch Thủy Lung mang thai.Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi trên ghế cũng ngẩng đầu, trên mặt không biểu cảm gì,
nhưng ánh mắt có gợn sóng rất nhỏ, một tia nghi hoặc.
Hoa Nhất thấy phản ứng của hai người, quay đầu nhìn Hoa Nhị, hai người đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn phản ứng của bọn họ, chắc là thật sự nhận nhầm người.
"Chủ tử, thuộc hạ đi tìm Ngõa Lặc Oa đến đây?" Phong Giản nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.
Mấy chuyện tra hỏi người thế này, hãy để cho Ngõa Lặc Oa đến thi triển mê hồn thuật sẽ biết rõ lời nói thật hay nói dối.
Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.
Không lâu sau, bóng dáng Ngõa Lặc Oa xuất hiện.
Vào mùa đông, trang phục cả người nàng vẫn rườm rà như cũ, thân trên mặc
chiếc áo nhỏ bó sát người, tay áo và cổ áo đều có lông tơ màu tím, áo
ngắn đơn giản không che hết phần eo lưng mảnh khảnh và phần bụng trắng
nõn, làm cho người ta có thể nhìn được dáng người thướt tha cùng với cái rốn khéo léo. Thân dưới mặc váy dài, trên váy có nhiều hoa văn phức tạp nhưng không loạn, lúc đi lại mơ hồ có thể thấy được đôi giày mang phong tình* của quốc gia khác.
*Phong thổ, nhân tình.
Hoa Nhất
và Hoa Nhị lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử như vậy, không khỏi nhìn đến mức mất hồn, không nhận ra tiếng chuông bạc đinh linh quỷ dị rung động theo Ngõa Lặc Oa đi tới.
Ngõa Lặc Oa cúi người hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực, ngay sau đó quay đầu, đôi mắt quyến rũ nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa, rồi cúi đầu cười.
"Thì ra là hai tiện hầu tử*, bộ dáng có
chút đứng đắn đánh lừa mắt nhìn, thiếu chút nữa không nhận ra." Ngõa Lặc Oa có ấn tượng với hai huynh đệ Hoa Hoa.
*Hai con khỉ đê tiện.
Hai huynh đệ Hoa Hoa nghe được xưng hô ‘tiện hầu tử ’này, đột nhiên tỉnh
táo lại, sau đó đồng thời lui từng bước về phía sau, đôi mắt kinh ngạc
nhìn Ngõa Lặc Oa.
Hoa Nhị kêu lên sợ hãi, "Ngươi là Huyễn Âm Yêu Oa!"
Hoa Nhất cũng tỉnh ngộ ra, tuy rằng chưa từng được gặp Ngõa Lặc Oa, nhưng
trong chốn giang hồ đồn đại, người luyện được mê hồn thuật ngày càng ít
đi, hơn nữa loại trừ nam tử, thấy Ngõa Lặc Oa ăn mặc như vậy, Hoa Nhị
đoán được thân phận nàng cũng không phải việc khó.
"Quả nhiên, ta vẫn không thích tên gọi khó nghe này." Ngõa Lặc Oa bĩu môi, bỗng nhiên
tới gần hai huynh đệ Hoa Hoa, động tác của nàng giống như ảo mộng, khiến cho chuông bạc rung lên những âm thanh quanh quẩn vang giòn.
"Mau bịt tai lại!" Hoa Nhất nói với Hoa Nhị.
"Ừ?" Hoa Nhị đang chuẩn bị bịt tai lại, bỗng nghe được một giọng nói cùng
với tiếng chuông ùn ùn xuyên thấu qua không gian kéo đến, xuyên thẳng
vào lỗ tai, xâm nhập trong vào óc. Cả người hắn run lên, không cần quay
lại cũng biết là ai đang nói, tầm mắt người nọ không mặn không nhạt,
giống như một tòa núi cao, đè nặng trong đầu hắn, khiến cho hắn không có sức lực ngăn cản.
Loại cảm giác này, loại cảm giác này, hắn chỉ gặp trên người thiếu gia.
Vừa nghĩ tới thiếu gia, Hoa Nhất và Hoa Nhị chợt phát hiện, người mà bây giờ bọn họ có thể trông cậy vào chỉ có thiếu gia?
Nếu là bọn họ trước kia, nhất định sẽ liều chết chống cự hoặc là bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nhưng bây giờ, không biết từ khi nào bọn họ đã thật sự nhận
thiếu gia làm chủ tử chân chính, người mà bọn họ nghĩ đến khi gặp nạn
cũng là thiếu gia.
Thời gian trôi qua, lúc Hoa Nhất và Hoa Nhị khôi phục lại thần trí, thì phát hiện mình đã đứng ở một con đường không người.
"Đại ca? Huynh còn nhớ rõ cái gì không?" Tiếng Hoa Nhị khàn khàn, quay đầu nhìn về phía Hoa Nhất.
Hoa Nhất đờ đẫn lắc đầu.
"Giang hồ quả nhiên là nơi nguy hiểm, trước kia tầm nhìn của chúng ta thật hạn hẹp." Trước kia bọn họ quậy phá lợi hại nhưng chưa từng có người bắt
được bọn họ. Hiện tại ngẫm lại, căn bản không phải bọn họ lợi hại mà là
bọn họ chưa từng gặp người có năng lực mạnh chân chính.
Hoa Nhị
biết vậy cùng gật đầu, sau đó khẽ nói: "Làm sao bây giờ." Không cần đoán cũng biết, bọn họ nhất định đã bị đóng gói lại, ném ra ngoài. May mắn
là nhưng điều bọn họ biết về thiếu gia và thiếu phu nhân thật sự quá ít.
"Trở về." Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là trở về...... Thừa nhận sai lầm!
"A......" Hi vọng, tối hôm nay tâm tình của thiếu gia đặc biệt tốt!
Lúc này, ở Tử Trúc Viện bên này.
"Chủ tử, thủ hạ đi điều tra một chuyến?"
Phong Giản nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực trầm tư, tự đề cử mình, nhưng không được trả lời.
Ngõa Lặc Oa đứng một bên cũng không rời đi, vừa nghĩ tới thu được một số tin tức từ chỗ hai huynh đệ Hoa Hoa, nàng không khỏi nghi hoặc, khẽ nói:
"Có phải nghĩ sai rồi không? Bạch cô nương làm sao có thể có thai bảy
tháng, huống chi diện mạo Bạch cô nương làm sao có thể bình tĩnh như
thế, tính tình sao lại trở thành dịu dàng nhàn tĩnh?"
"Diện mạo
và tính tình cũng có thể ngụy trang." Phong Giản nói, sau đó giọng nói
càng nhỏ, "việc mang thai này...... Nói không chừng cũng là ngụy trang,
chỉ là hai người kia không biết?"
"Ngươi nói như vậy cũng đúng."
Ngõa Lặc Oa đột nhiên nhớ, nếu Bạch Thủy Lung muốn ngụy trang khiến lời
nói trở nên dịu dàng, thực sự rất dễ dàng.
"Ầm ỹ." Rốt cục Trưởng Tôn Vinh Cực cũng mở miệng, vừa mở miệng đã khiến Phong Giản và Ngõa Lặc Oa đồng thời ngậm miệng lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên, bóng dáng nhanh chóng rời đi.
Ngõa Lặc Oa và Phong Giản nhìn theo bóng lưng hắn đến khi không còn nhìn
thấy, hồi lâu sau Ngõa Lặc Oa mới nói với Phong Giản: "Này, ngươi có cảm thấy chủ nhân giống như có điều gì đó không giống bình thường hay
không?"
"Chỗ nào không giống?" Phong Giản vẫn chưa phát hiện.
Ngõa Lặc Oa nghĩ nghĩ, khẽ nói: "Nếu như là trước kia, chủ tử nghe được tin
tức của Bạch cô nương, hẳn là sẽ phải đi tìm ngay lập tức mới đúng chứ?"
Qua việc nàng nhắc nhở Phong Giản cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà.....
"Ngươi đã quên? Sau khi trải qua chuyện ở Tây Lăng bệnh của chủ tử lại
tái phát, phải đi tĩnh dưỡng một thời gian mới khôi phục lại, nhưng lại
không khôi phục được hoàn toàn......"
"Ngươi muốn nói, chủ tử sợ
không khống chế được cảm xúc sẽ phát điên, xúc phạm tới Bạch cô nương?"
Ngõa Lặc Oa trừng mắt nhìn, cảm thấy khả năng này có tính xác thực rất
cao: "Nhưng mà, đã lâu như vậy, chắc phải tốt hơn nhiều rồi chứ?"
"Không chỉ như thế" Phong Giản nói, "Trước đây Ám Đế từng tìm đến chủ tử, hình như nói gì đó liên quan đến chuyện Bạch cô nương."
"Cái gì? Ám Đế? Bọn họ nói gì?" Chuyện này, sao nàng lại không biết!
Phong Giản lắc đầu, có những chuyện, hắn làm thuộc hạ cũng không cách nào biết rõ ràng.
"Dù sao tâm tư chủ tử không phải chúng ta có thể xem xét, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được."
Phong Giản nói xong, bóng người chợt lóe đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Ngõa Lặc Oa muốn gọi hắn cũng đã muộn, tức giận dậm chân, khẽ nói: "Nhưng ta tò mò! Thật là!”
Không ai biết, đêm khuya có một bóng dáng bay ra, đi đến một nơi nào đó. Bóng dáng đi với tốc độ cực nhanh, không bao lâu đi đến trước sân một khu
nhà, khu nhà này tên là...... Thính Lan viện!