Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Editor: Dungpro.

Lúc này còn chưa tối hẳn, bên trong sương phòng không có chút ánh sáng nào, cả không gian có vẻ mờ tối.

Nhất là với người mới vừa từ bên ngoài đi vào, sự thay đổi sáng tối không
thể thích ứng trong thời gian ngắn, nhìn sự vật sẽ không được rõ lắm.

Đối với Trường Tôn Vinh Cực mà nói chuyện này cũng không coi là gì, hiện
tại trừ cô gái trong ngực, căn bản cũng không muốn lãng phí bất kỳ giây
phút nào chú ý những chuyện khác.

Chỉ là nhiều lúc ông trời cũng thích đối nghịch với con người, chuyện không muốn phát sinh thì lại càng không tránh được.

Vừa vào căn phòng Thủy Lung thường nghỉ ngơi, mặc dù mắt còn chưa phản ứng
kịp, chẳng qua cảm giác của hắn lại càng thêm nhạy bén. Trong nháy mắt
Trưởng Tôn Vinh Cực lại nhận ra mấy luồng hơi thở trong sương, hắn không tính toán việc người khác nhìn trộm, huống chi nếu là hắn làm, thân thể của cô gái trong ngực không muốn cũng bị kẻ ẩn núp nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trường Tôn Vinh Cực u ám, không che giấu tức giận.

"Cút." Hiện tại hắn không có thời gian đi xử lý những con kiến hôi này, người chết sẽ ảnh hưởng tới tinh thần hắn.

Gian phòng an tĩnh không có chút động tĩnh nào.

"Phốc xuy." Thủy Lung bật cười một tiếng, nàng lười biếng nằm trong ngực
Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn bên ngoài sẽ thấy cô gái thẹn thùng giống như
con chim nhỏ nép vào người nam nhân.

Cũng chỉ có Trường Tôn Vinh
Cực mới có thể nhìn thấy nàng tràn đầy hài hước thú vị như vậy, nét mặt
nàng vừa nghi hoặc lại vô tội, giống như đang khó hiểu ý tứ của câu
“cút” hắn nói lúc trước.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng,
phiền não trong lòng Trường Tôn Vinh Cực vì những kẻ núp trong chỗ tối
kia dâng lên cũng đều biến mất. Hắn cong môi cười với Thủy Lung, cúi đầu nhìn đôi mắt câu người của nàng, lúc buông ra thấy nàng im lặng chớp
chớp mắt, vẻ mặt có chút đáng yêu giống một đứa trẻ, thấy thế khiến
Trường Tôn Vinh Cực mừng rỡ, tầm mắt cũng không rời nàng, lạnh nhạt lười biếng nói: "Xà nhà có hai tên, nóc giường một tên, sau màn gió..."

Trưởng Tôn Vinh Cực không nhanh không chậm kể ra vị trí của mười người ẩn núp trong phòng với Thủy Lung: "Thật nhiều chuột."

Thủy Lung nhìn hắn, ánh mắt kia cố ý khinh bỉ, vẻ mặt lại vẫn nhu hòa điềm
tĩnh như cũ, khẽ nói: "Ta nhớ, chàng đã nói vấn đề vệ sinh và an toàn
trong phòng do chàng phụ trách."

Để nhiều chuột đi vào như vậy, sẽ là vấn đề của chàng.

Trưởng Tôn Vinh Cực bật cười, rõ ràng hắn không thích nhất là người khác không hợp tâm ý hắn, chọc hắn khó chịu, hắn có thể biến đổi biện pháp trả
thù, như vậy có thể thấy Thủy Lung đánh giá hắn một chút cũng tốt, bây
giờ hắn cũng đủ duy ngã độc tôn tùy hứng bá đạo.

Hết lần này tới
lần khác đối với lời nói và việc làm càng ngày càng càn rỡ của Thủy
Lung, hắn không tức giận khó chịu, ngược lại càng nhìn càng thích, chỉ
muốn để nàng càn rỡ hơn một chút, vẻ mặt thay đổi linh động lúc nàng càn rỡ so với dáng vẻ lúc nàng nàng yên tĩnh tốt hơn nhiều.

Hiển
nhiên việc này lại thúc đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực càng ngày càng dung túng Thủy Lung, thậm chí còn cố ý đồ bồi dưỡng con đường "Tùy hứng" của nàng càng xa hơn, đó cũng là một nguyên nhân để hắn không có giới hạn.

Thích là thích, lúc hắn buột miệng nói lại là, "Đây là nàng đang trách ta? Hửm?"

Giọng nói chậm rãi phối hợp với vẻ mặt nhẹ nhàng của hắn, nếu là một người
không dám thừa nhận sợ là đã sớm bị dọa đến nỗi vội vàng phủ nhận, chỉ
sợ chọc giận hắn.

"Rõ ràng chính là đang trách cứ được không." Thủy Lung cười nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực trầm mặc nhìn nàng, khoảng ba giây sau mới mấp máy đôi
môi, bộ dáng khiến nàng không biết nên làm thế nào, hỏi: "Vậy vi phu đi
xử lý sạch sẽ được không?"

Thủy Lung không nói gì.

Trường
Tôn Vinh Cực biết đây là nàng ngầm cho phép, dịu dàng đặt nàng trên ghế
đã trải đệm êm, đảo mắt hóa thành cơn gió, đi tới trước giường.

Chỗ khác không trốn lại trốn ở chỗ A Lung chỗ ngủ, đây là có ý đồ gì!

Trường Tôn Vinh Cực im lặng hừ lạnh, không đợi vậy người ẩn thân phản ứng đã
bắt được, một cái tát đập hắn ta nửa ngã xuống đất ngất đi.

Người dò bí mật đáng thương, nếu như biết nguyên nhân trước nhất Trưởng Tôn
Vinh Cực tìm hắn, sợ là sẽ hối hận đến nước mắt đầy mặt. Hắn cũng không
muốn được không, lúc hắn tới, chỗ nào có thể nấp trong gian phòng cũng
bị người chiếm, nếu không hắn cũng sẽ không chọn giường đâu. Không phải
hắn phải tới ám sát, chỉ tới dò tìm bí mật mà thôi! (D: Chậc chậc: Ăn
trông nồi dòm bí mật trông hướng nhá bác. Khộ)

Đáng tiếc, hắn không thể giải thích với Trưởng Tôn Vinh Cực được, mà Trưởng Tôn Vinh Cực cũng sẽ không nghe hắn giải thích.

Tại sao không trực tiếp giết người này, bởi vì không muốn Thủy Lung thấy
máu, thứ hai là cảm thấy cứ thế giết đối phương là quá tiện nghi. (D:
Mãnh hổ đội lốt đại miêu nhá)

Từ lúc Trưởng Tôn Vinh Cực dễ dàng
bắt được người thứ nhất, người ẩn thân ở những chỗ khác cũng biết Trường Tôn Vinh Cực đã nhận ra sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa hắn có tuyệt đối có thực lực giải quyết bọn họ.

Lúc này, trong lòng mỗi người đều đã có quyết sách.

"Vị thiếu hiệp kia, lão phu là người của Ngọc Phong sơn trang, tới đây cũng không có ác ý." Một lão giả mặc trường bào màu lam đậm nhảy ra.

Đúng là hắn tới đây không phải là vì giết người, cũng không phải thật sự
không có ý tốt—— tìm cơ hội gặp mặt hai người, đây mới là mục đích hắn
tới đây.

Bởi vì người trong môn phái đột nhiên trúng độc, hôm qua tham gia yến hội mọi người có hiềm nghi với Trưởng Tôn Vinh Cực, lại
thấy hắn có quan hệ không tầm thường với Phùng Khởi Phi, tự nhiên sẽ
không bị đám người vây quanh Lâm Vân Trùng thả ra. Lại biết được Trưởng
Tôn Vinh Cực và Thủy Lung không ở lại, bọn họ yêu cầu hai người ra mặt
thị chúng, lại bị Phùng Cẩm Hương cự tuyệt không chừa đường lui, vậy thì muốn người của các đại danh môn chính phái nhớ thương rồi, tính toán âm thầm bắt hai người.

Hiện tại độc ở trong người bọn Lâm Vân
Trùng, mà người của Phi Kính Sơn Cốc lại không có vấn đề gì, cái này quá dễ bị người hoài nghi. Lại gặp phải sự cự tuyệt của Phùng Cẩm Hương,
nên bọn họ cũng không định cho Phùng Cẩm Hương mặt mũi, làm ra loại việc đến địa bàn của người khác dò xét bắt người này.

Thủy Lung đang ngồi yên lúc này phát ra tiếng cười.

Người khác trốn ở người trong sương phòng, ai quản ngươi có hay không ác ý, hành động như vậy đã là một loại khiêu khích.

Lão giả nghe thấy tiếng cười của nàng, mặt mũi không khỏi đỏ lên một chút.
Rõ ràng tiếng cười cô gái thanh nhã uyển chuyển, với không khí yên lặng
trong phòng rất dễ nghe, nhưng nghe lỗ tai lão, có loại cảm giác không
nói được nên lời, giống như ý định ẩn núp của mình trong mắt đối phương
lại thành trốn cũng như không, nội tâm dâng lên cảm giác xấu hổ.

Chỉ là lão cũng biết việc mình gây nên không ổn, muốn hắn xin lỗi hai tiểu bối vô danh tiểu tốt là không thể nào.

(D: Vô danh tiểu tốt sao, sai lầm quá lớn rồi....Adidaphat.... Thiện tai thiện tai – ta cầu phúc cho lão. Aiz)

"Hai vị có điều không biết, bởi vì chuyện trúng độc..."

Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không có hứng thú nghe lão giải thích.

Từng luồng nội lực phóng ra ngoài, lão giả xanh cả mặt nghẹn miệng không thể nói được gì.

Hai “con chuột” trên sà nhà cũng bị đánh rơi xuống, rơi chính xác vào bên
người lão giả, nếu như không phải là lão tránh kịp thời, nhất định sẽ bị đập trúng.

"Thiếu hiệp, ta là người của Ngọc Phong sơn trang!"

Giọng của lão giả lạnh xuống, cố ý dùng khí thế áp bách Trưởng Tôn Vinh Cực.

(D: Ngu quá mà!! Chạy đi làm người rơm thế thân, chết không toàn thây rồi)

Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch lên, lộ ra vẻ mặt không thể phát hiện
buồn giận, loại ánh mắt đó chính là không để người khác vào mắt, càng
khiến lão giả nổi giận.

Thủy Lung thấy thế hứng thú, nghĩ thầm:
Người này không chỉ bản lĩnh có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng sinh ra
hảo cảm với hắn, cũng có bản lĩnh có thể khiến bất cứ kẻ nào ũng hận hắn đến nghiến răng kèn kẹt.

Nếu không? Không cần một câu nói khiêu
khích, chỉ cần một nét biến hóa rấ nhỏ trên mặt, một ánh mắt nhẹ như gió thổi mây bay, lại khiến lão nhân gia của Ngọc Phong sơn trang tức giận
đến xanh mặt.

"Hửm?" Một cỗ cảm giác nguy hiểm truyền vào trong
lòng, Thủy Lung không thể không thu hồi lại suy nghĩ đặt trên người
Trưởng Tôn Vinh Cực.

Năm cây phi tiêu, từ các hướng khác nhau bắn về phía Thủy Lung, nhìn độ xảo quyệt của những phi tiêu này cho thấy
không muốn cho Thủy Lung đường sống.

Mặt Thủy Lung biến sắc, giống như bị dọa sợ đến ngây người, ngồi yên đ trên ghế không động.

Trong nháy mắt một bóng dáng đi tới trước mặt nàng, đánh bay những phi tiêu
trí mạng, lửa giận cuồn cuộn bốc lên trong ngực Trưởng Tôn Vinh Cực.

Mặc dù hắn rõ ràng biết điểm này vốn là chuyện nhỏ, căn bản không thể tổn
thương tới Thủy Lung, nhưng mà hắn giận, dám giết người hắn trân trọng
yêu thương, vậy thì đáng chết!

Cảm xúc mềm mại ấp ấp từ bàn tay
truyền đến, khiến cho hơi thở Trưởng Tôn Vinh Cực ngừng một lát, quay
đầu lại nhìn Thủy Lung. Vẻ mặt nàng vui mừng, tràn đầy tin cậy ngưỡng mộ nhìn hắn.

A ——

Trường Tôn Vinh Cực cười một cái, luống
cuống tức giận tràn vào đầu cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm
hơi. Hắn biết rõ nàng như vậy là giả bộ, nhất định là lúc nàng nhất thời cao hứng sẽ làm vẻ mặt đó, nhưng mà ánh mắt như vậy lại vô cùng lấy
được lòng hắn.

"Hiện tại đã biết sợ?" Trường Tôn Vinh Cực nắm tay nàng, giống như không nhìn ra nàng ngụy trang, nhếch miệng lên thêm mấy phần đắc ý, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con nói với nàng: "Ta cho nàng
trả thù lại."

Nói xong cũng không nhìn phản ứng của Thủy Lung,
đưa tay hút một cái bay phi tiêu trở lại, còn chưa chạm đến tay đã bị
phóng vút vào không trung.

Trong ánh sáng mờ tối, tiếng người thống khổ sợ hãi vang lên vô cùng rõ ràng.

Tiếng kêu dùng nội lực nên rất lớn, muốn truyền âm thanh đi, gây hỗn loạn.

Chẳng qua thanh âm này mới phát ra đã biến mất.

Trưởng Tôn Vinh Cực từ chỗ tối đi ra, trong tay cách cái khăn trắng lôi một người bị trói bằng dây vải bố.

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân?" Giọng Hoa Nhất ngoài cửa truyền đến.

Tiếng người kia kêu dù chỉ trong chớp mắt nhưng âm thanh lại khá lớn. Hai
huynh đệ vốn rời khỏi phòng không xa nghe được, lại lập tức chạy tới.

Bàn tay Trưởng Tôn Vinh Cực vung lên, trói người đã hôn mê trong dây vải
cùng với lão giả tự xưng là người của Ngọc Phong sơn trang lại.

"Ngươi..." Lão giả cười lạnh, hắn cho là chỉ dựa vào một dây vải là có thể trói chặt sao.

"Đừng nói chuyện." Trưởng Tôn Vinh Cực không thích nói, cắt đứt lão giả đang
chuẩn bị thao thao bất tuyệt. Hắn ghét nhất là loại người không thấy rõ
thế cục lại dài dòng này, làm tâm trạng người ta bực bội.

Kế tiếp hắn đánh liên tục hai chưởng, dùng chiêu thức giống như trước đây đánh
nát đan điền của Trưởng Tôn Lưu Hiến trên lôi đài, bên ngoài sẽ không
nhìn ra bất kỳ vết thương nào, nhưng lại làm cho lão giả và tên đang bất tỉnh kia kêu rên hộc máu, gương mặt xám trắng.

"Ngọc Phong sơn trang sẽ không bỏ qua... Ngô!" Miệng lão giả bị chặn lại.

Thủy Lung nhìn sang, phát hiện miệng lão giả bị chận bởi một...... chiếc giầy.

Nàng không nhịn được nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực không tránh tầm mắt của nàng, chân phải áo bào bên ngoài
một cái, để Thủy Lung thấy đôi giày của hắn hoàn hảo không tổn hao gì.

"Miệng hắn sẽ làm bẩn giày của ta." Trường Tôn Vinh Cực nói với Thủy Lung, vẻ mặt rõ ràng ghét bỏ.

Theo ý hắn, miệng của lão giả không sạch bằng giầy của hắn.

Trên thực tế, giày của Trưởng Tôn Vinh Cực đúng thật là trân quý, cho dù là
chất liệu vải hay là thợ thủ công làm, đều là cực phẩm.

Những thứ này nhìn một cái là biết, Thủy Lung không nhịn được cong môi cười một
tiếng, cho Trường Tôn Vinh Cực một cái liếc mắt, ngay sau đó trước mắt
xuất hiện một bàn tay, da thịt trắng nõn năm ngón tay thon dài xinh đẹp.

Thủy Lung nghĩ đôi tay này bị người nhìn thấy, nhất định không thể rời tầm
mắt, người đàn ông này trừ tính khí ra, thật đúng là làm cho người ta
khó có thể tìm được khuyết điểm.

"Nghĩ cái gì?" Trưởng Tôn Vinh
Cực thấy nàng không lập tức đưa tay nắm tay hắn, chủ động nắm lấy tay
của nàng thật chặt trong tay của mình.

Thủy Lung bị lực tay của hắn kéo đứng lên, đi theo hắn, hỏi: "Đi đâu?"

"Nơi này bẩn." Bất kể đi đâu cũng không nên ở chỗ này.

Nghĩ đến việc mười người xâm nhập vào chỗ này, không biết ‘làm bẩn" bao nhiêu chỗ rồi, hắn lại phiền não.

Nếu như Thủy Lung biết ý tưởng lúc này của hắn, nhất định sẽ nói cho hắn
biết cái này gọi là đánh dấu lãnh thổ, nói thông tục một chút là giống
như động vật đang đi tiểu xung quanh,rớt mấy cọng lông quanh lãnh thổ
của mình, để lại mùi.

(D: Hắc hắc, chị Lung so sánh thật là.....................hình tượng)

"Kẽo kẹt" Cửa phòng bị mở phát ra tiếng kêu khẽ, hai huynh đệ Hoa Hoa đang ở ngoài cửa nhìn thấy hai vị chủ tử của mình... Cùng với một người hàng
bị bắt thật dài trên mặt đất.

Cái này...

Hai huynh đệ Hoa Hoa liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy trong mắt đối phương kinh ngạc bất đắc dĩ và lo lắng.

Từ lúc vào Phi Kính Sơn Cốc ở, tâm hồn và tự tin của bọn họ không ngừng chịu đả kích.

Trước khi Trưởng Tôn Vinh Cực lôi mười mấy người lẩn trốn này ra, bọn họ
không hề biết. Lần này, Trưởng Tôn Vinh Cực lại lôi ở trong phòng ra
mười người lần nữa, những người đi vào như thế nào bọn họ cũng không
biết.

Trưởng Tôn Vinh Cực không trách cứ hai huynh đệ Hoa Hoa,
vốn dĩ hắn cũng trông cậy vào sự bảo vệ của bọn họ, mục đích giữ bọn họ
lại từ đầu chí cuối cũng không thay đổi đó là —— phục vụ. (D: Osin cao
cấp đây mà)

Vung tay, vứt mười người bị trói thành một hàng xuống trước mặt hai huynh đệ Hoa Hoa.

"Treo lên chỗ dễ thấy nhất." Trừng phạt này, Trường Tôn Vinh Cực tùy ý nói cũng quá bình thường rồi.

Hai huynh đệ Hoa Hoa ngẩn ra, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, lập tức nhận lệnh rời đi.

Trưởng Tôn Vinh Cực ôm lấy Thủy Lung, đi đến gian phòng cách vách.

Lần này cuối cùng ông trời cũng không tìm đường chết lần nữa, gian phòng
Trưởng Tôn Vinh Cực ở cũng không có người khác thăm. Có lẽ là bởi vì
gian phòng của hắn quá không có hơi người, thoạt nhìn giống như không có người ở.

Thủy Lung nhìn một cái đã thấy rõ ràng chỗ Trưởng Tôn
Vinh Cực ở, bố trí hoàn toàn không thể so sánh với gian sương phòng nàng ở, trừ sạch sẽ không một hạt bụi ra thì không có chỗ nào khác đặc biệt, cũng chính là bởi vì quá sạch sẽ nên mới khiến cho gian phòng càng
giống như là phòng khách không có ai ở.

Nghĩ đến việc gian sương
phòng tại sao không có ai đến thăm, là bởi vì trong mắt người ở bên
ngoài họ làvợ chồng, vợ chồng hai dĩ nhiên là ở chung trong một gian
phòng, cũng không nghĩ tới gian phòng cách vách mới là chỗ ở của Trưởng
Tôn Vinh Cực.

"Lại thất thần." Giọng của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên trên đỉnh đầu.

Thủy Lung nói: "Ta đang suy nghĩ chàng tự làm tự chịu." Nhìn nam tử trước
mắt, ánh mắt của nàng hơi thất thần mờ mịt, in rõ ràng gương mặt của
hắn.

"Sao?" Trưởng Tôn Vinh Cực tựa như không hiểu ý của nàng,
đem nàng đặt ở trên ghế, tự nhiên khom người xuống cởi tất của nàng, để
lộ ra hai bàn chân xinh đẹp của nàng trong lòng bàn tay, cảm thụ nhiệt
độ bình thường mới an tâm.

"Phốc xuy." Thủy Lung cười ra tiếng,
cong cong đầu ngón chân, cọ vào lòng bàn tay hắn, trêu chọc, "Chàng như
vậy... Thật đúng là..." Nhưng cũng không tìm từ nào thích hợp để hình
dung.

"Thật là cái gì?" Khi nãy bị mười người kia làm gián đoạn,
lửa nóng thật vất vả mới nhịn xuống được, lại bị lời nói và hành động
của nàng quyến rũ. Vẻ mặt hắn tỏ vẻ không hiểu, ánh mắt đen nhánh làm
cho người ta cảm thấy áp lực, động tác chậm rãi đến gần Thủy Lung, tay
kia không nhanh không chậm, đè ở hai bên người Thủy Lung, thân dưới chen vào giữa hai chân Thủy Lung, khiến cho hai chân của nàng mở ra, thật là trên dưới chừng cũng bị chặn, một chút đường lui cũng không có.

"Nàng nói một chút xem, thật là cái gì?" Giọng nói đột nhiên dịu dàng, ngay
cả nụ cười cũng dịu dàng, gương mặt đối diện với khuôn mặt Thủy Lung
không tới ba tấc*. (D: face to face không tới 30 phân đó. Chuẩn bị có
cảnh xịt máu mũi)

*Ba tấc: Đây là đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 10cm=1 tấc, 10 tấc = 1 thước.

"Thực sự là..." Thủy Lung nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó ngửa đầu ngậm
đôi môi của Trưởng Tôn Vinh Cực, khi hắn còn đang sửng sốt, cười nói:
"Chọc người ta yêu thích."

"Hừ." Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực cho thấy nội tâm hắn không vui, nâng cằm Thủy Lung lên, "Lại càn rỡ, dám đùa giỡn ta?"

Thủy Lung không nói gì, nhẹ nhàng híp con ngươi, ánh sáng trong mắt mông
lung, giống như có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tình ý
trong mắt lại khiến cho người cảm thấy trong trẻo xa cách, rõ ràng người đang ở trước mắt dưới thân mình nhưng lại xa xôi không bắt được, khơi
dậy ý muốn điên cuồng chinh phục.

"Nàng thật sự là hồ yêu chuyển thế đi." Một tiếng thở dài, giọng nói u ám lại gợi cảm hấp dẫn, cũng
cho thấy rõ lúc này Trường Tôn Vinh Cực bị khơi mào dục vọng.

Không cần Thủy Lung trả lời, hắn đã ngăn chặn đôi môi nàng, cọ sát quấn quýt
si mê muốn ngừng mà không được, nhưng lại chậm chạp không đánh vào thành trì. Lúc này cắn môi dưới của nàng nói: "Dáng vẻ này, chỉ cho phép nàng làm trước trước mặt của ta, nàng nghe thấy chưa?" (D: Uy hiếp bá đạo
đáng yêu thế này, ngọt ngào chết đi được).

"Tại sao." Thủy Lung miễn cưỡng nói.

Bởi vì đôi môi mới bị cắn, giọng nói của nàng cũng mơ hồ kết hợp với giong
điệu biếng nhác, ngọt ngào mềm mại đến mức khiến thân thể Trưởng Tôn
Vinh Cực căng thẳng.

Hắn khẽ nhăn đầu lông mày, nhìn ánh mắt Thủy Lung chằm chằm, giống như đạo sĩ nhìn yêu nghiệt chằm chằm, muốn hoàn
toàn thu phục nàng, không cho phép nàng làm hại nhân gian, "Lấy ở đâu
nhiều tại sao như vậy."

Thiên hạ này nam tử nào có thể thoát khỏi nàng cố ý quyến rũ? Vừa nghĩ ánh mắt những nam tử khác nhìn nàng chằm
chằm, hắn hận không thể nuốt nàng vào bụng, hay là người nào nàng cố ý
quyến rũ, hắn sẽ đem người đó bầm thây vạn đoạn.

Trưởng Tôn Vinh
Cực im lặng nói lầm bầm hai tiếng, tựa như phiền nàng hỏi nhiều chuyện,
không giải thích cho nàng nghe nguyên nhân, khẩu thị tâm phi nói: "Kĩ
thuật hấp dẫn kém như vậy người khác nhìn thấy sẽ bị chọc cười."

Thủy Lung nhướn mày.

"Cũng chỉ có ta thích nhìn." Trưởng Tôn Vinh Cực lại nói câu dễ nghe, nhưng
cũng là lời thật lòng, chàng thích cực kỳ. Ngắt cái cằm đầy đặn mà lại
không lộ vẻ mập của Thủy Lung, miết môi nàng nhàn nhạt nói: "Nàng bị chê cười cũng giống như ta bị chê cười, người cười ta sẽ bị phạt."

Cái dáng vẻ khẩu thị tâm phi này, thật đúng là quen thuộc đã lâu, làm cho
người ta buồn tay! Thủy Lung cười lạnh, không chút do dự vươn tay, nắm
được gò má trái của Trưởng Tôn Vinh Cực kéo kéo.

"Muốn nhìn hình dáng của ta?" Trưởng Tôn Vinh Cực không tránh né, hỏi.

"Chàng lại tự luyến rồi." Rốt cục Thủy Lung cũng nói chuyện.

Một câu nói này nói ra, bất ngờ bị một đầu lưỡi vọt vào miệng.

"Ưm!" Thủy Lung hơi mở mắt.

Lần này hôn khác với trước đó, quá nóng bỏng quá bá đạo cũng quá mê, đầu
lưỡi quấn quanh lại mút vào gặm, cắn nuốt luôn cả hơi thở của nàng.

Bởi vì hôn vô cùng kịch liệt nước miếng không kịp nuốt, chảy xuống khóe
miệng. Lúc này, hai người cũng không có tâm tình để ý đến.

Nhiệt
độ và độ cứng dưới hạ thân hắn cách quần áo hoàn toàn truyền sang Thủy
Lung, bởi vì hai người dán lại quá gấp, vị trí của hắn lại ở giữa hai
chân nàng, khiến cho vùng tư mật của hai người gần như dán chặt, chỉ
cách lớp quần áo mỏng.

(D: Có thịt nha, hắc hắc, chương sau có khi còn nóng hơn đấy, các nàng chuẩn bị bông nút mũi nhá, ko lại xịt vào màn hình).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui