Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

“Đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi.” Thanh âm Thánh Khinh Hồng ôn nhuận như ngọc dễ nghe vang lên.

Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi, ngươi trở về đi! Ngươi chẳng lẽ không có chuyện của mình sao?” Nàng không muốn liên lụy hắn, hắn đã giúp nàng rất nhiều, độc của nàng rất nhanh sẽ phát tác, nàng càng thêm không muốn để hắn chứng kiến.

“Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta.” Mắt Thánh Khinh Hồng trong suốt như như nước suối nhìn chằm chằm nàng.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng lôi kéo nàng, làm cho nàng không dời mắt được, dưới lòng bỗng nhiên lỡ một nhịp.

“Không cần, ngươi có chuyện của ngươi, ngươi đi về trước đi!” Nàng nhất định phải đuổi hắn đi.

“Thật sự hy vọng ta đi?” Hắn ghé sát vào nàng vài phần, Mộc Khuynh Cuồng bị hù dọa lùi lại vài bước, mặt không hiểu sao đỏ bừng, nàng lập tức đưa tay che lấy mặt, như thế nào liền đỏ mặt, nàng trừng trừng Thánh Khinh Hồng, đều là hắn, cố ý dùng sắc đẹp hấp dẫn nàng.

Thánh Khinh Hồng nhìn bộ dáng nàng co quắp bất an, khóe môi khẽ giơ lên, nàng đối với hắn là có cảm giác a! Nếu không sao mặt lại đỏ.

“Được, nếu ngươi đã đuổi ta đi, ta đi đây.” Thánh Khinh Hồng cố ý thở dài nói, một bộ bị thương, trong lòng nhưng lại sung sướng chết, vì nàng, hắn nhất định phải thay đổi hàn thể, như vậy mới có thể ôm nàng vào lòng, mặt nàng hồng làm cho hắn nhịn không được nghĩ muốn ôm.

Mộc Khuynh Cuồng há hốc mồm nhìn Thánh Khinh Hồng rời đi, cái miệng nhỏ nhắn cao cao mân mê, nàng hy vọng hắn đi, hắn thật sự đi, nàng lại rất không cao hứng, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, như có đồ vật gì đó ngăn ở ngực, làm cho nàng thở không được cảm giác.

Bình tức một hồi lâu, nàng thu hồi tất cả dược liệu cùng sách đan dược, rồi hướng về Phỉ Thúy Sâm Lâm bay đi.

Trong rừng rậm, một thiếu nữ áo tím đang không ngừng vũ điệu, chỉ thấy bảy đạo hào quang không đồng dạng ở quanh thân nàng lóe lên, chỉ là quang mang bạch sắc tương đối kém, đây là ánh sáng nguyên tố, Mộc Khuynh Cuồng ở Ác Ma đảo cảm ứng không được, ngược lại đạo quang mang hắc nguyên tố càng ngày càng sáng, đều nhanh muốn vượt qua ngũ loại nguyên tố khác.

Mộc Khuynh Cuồng không ngừng luyện công pháp Triệu Hoán Sư, nếu đấu khí không thể thắng, vậy cũng chỉ có chuyên cần luyện triệu hồi công pháp.

Cả một buổi chiều, Mộc Khuynh Cuồng cũng không ngừng, luyện xong triệu hồi công pháp nàng liền tu luyện đấu khí, nghĩ tới động tác của Mộc Thải Thanh, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng vẫn có chút nóng nảy, nàng nghĩ nhanh chóng tu đến Đấu Thánh.

Nàng không biết lần này Dong Binh Công Hội Đấu Khí Thánh Đường mất đi một chút Đấu Tôn và Đấu Thánh như vậy, lần này bọn họ sẽ phái cao thủ gì để giải quyết nàng, chuyện lần này nhất định sẽ chọc giận bọn họ.

Buổi tối, nàng đi tìm Lam Mị, để nàng gom toàn bộ chín người khác lại cùng nhau, cũng nói chuyện Thánh Khinh Hồng nói với nàng cho bọn họ.

“Ngươi nói người Đấu Khí Thánh Đường còn có thể đến công kích ngươi?” Thường Thanh Thiên xù lông, nếu như Thánh Khinh Hồng ở đây, bọn họ có thể sẽ không lo lắng, nhưng bây giờ Thánh Khinh Hồng hình như đã đi rồi.

“Ta quyết định rời khỏi Ác Ma đảo.” Ánh mắt Mộc Khuynh Cuồng sáng rỡ nhìn chằm chằm mười người bọn họ, đây là quyết định nàng suy tính rất lâu, nàng không thể để cho Ác Ma đảo bởi vì nàng mà bị phá hủy.

Lam Mị lập tức lôi kéo tay Mộc Khuynh Cuồng, lo lắng nói, “Khuynh Cuồng, ngươi rời khỏi Ác Ma đảo có thể đi nơi nào, bọn họ sẽ đuổi giết ngươi, kẻ địch kia của ngươi quá độc ác, vì sao phải đuổi không tha ngươi như vậy.”

“Ta không muốn liên lụy các ngươi, trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi đã thu lưu.” Mộc Khuynh Cuồng nhếch môi nhẹ nhàng cười, Mộc Thải Thanh muốn bức nàng ra khỏi Ác Ma đảo, dù sao phá hủy Ác Ma đảo đối với nàng ta không có bất kỳ chỗ tốt, nàng cũng không tin nàng ta thực sự có can đảm phá hủy Ác Ma đảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui