Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Mộc Khuynh Cuồng mở rộng tầm mắt nhìn tiểu bạch thử trên đùi, nó hôm nay nhất định là uống lộn thuốc, nếu không chính là lúc tu luyện bị đụng đầu, đây là tiểu bạch thử xấu tính trước kia sao?

"Chủ nhân, nhanh lên a! Ta muốn có tên." Tiểu bạch thử tiếp tục đang yêu nói.

"Ngươi hôm nay đầu bị đụng trúng sao?"

"A, không có..." Tiểu bạch thử mờ mịt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, đặt tên cùng đầu bị đụng có quan hệ gì.

"Vậy ngươi uống lộn thuốc?"

"Ách, ta chưa từng uống thuốc." Vẻ mặt tiểu bạch thử lại càng mờ mịt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng mở to hai mắt cùng tiểu bạch thử nhìn nhau, đột nhiên cười nói, "Ngươi thật muốn có tên?"

"Đương nhiên a." Tiểu bạch thử cao giọng đáp, nó đây là muốn cùng nàng thân cận mà.

"Vậy cũng tốt! Về sau ngươi liền kêu Sửu Sửu (sửu = xấu)." Mộc Khuynh Cuồng cười tươi như hoa nói.

Tiểu bạch thử nghe danh tự này liền trừng mắt nhìn, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn, a a a, nó không muốn bị gọi Sửu Sửu, tuyệt không uy phong.

"Không muốn?" Mộc Khuynh Cuồng nhìn bộ dạng nó ăn nghẹn nhưng không dám hé răng, trong lòng cười trộm, đáng đời ngươi lần trước khi dễ ta!

"Ách, nguyện, nguyện ý..." Tiểu bạch thử cười híp mắt nói, nó có thể nói không sao? Chủ nhân rõ ràng là cố ý.

"Ngươi không phải bảo ta là nữ nhân xấu sao, ngươi không phải là muốn cùng ta thân cận một chút sao, cho nên ngươi tên là Sửu Sửu, như vậy thân thiết hơn." Mộc Khuynh Cuồng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.

Tiểu bạch thử hối hận đến ruột đều đau, nó có thể nói lúc ấy mắt nó mơ hồ, nên mới có thể kêu loạn hay không.

"Ngô, ta không phải cố ý, ta về sau sẽ không như vậy nữa." Tiểu bạch thử dùng móng vuốt ôm Mộc Khuynh Cuồng bảo đảm nói, vì tương lai về sau có thể đứng ở trước mặt tất cả ma thú uy chấn tứ phương, nó nhẫn!

Mộc Khuynh Cuồng thấy nó biết điều như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, đứng lên liền về nhà.

"Chủ nhân, ta đưa ngươi trở về." Tiểu bạch thử mới vừa nói xong, đột nhiên biến thân hóa thành một đại thử không sai biệt lắm to bằng con hổ.

Mộc Khuynh Cuồng xem đại bạch thử trước mặt, nuốt nước miếng một cái, sau đó lòng tràn đầy vui vẻ ngồi lên, ha ha ha, không nghĩ tới, thì ra con chuột cũng có thể làm ngựa cưỡi, Sửu Sửu nhà nàng thật sự là quá tuyệt vời!

Sửu Sửu bộc phát lực lượng, chở Mộc Khuynh Cuồng thật nhanh hướng về nhà chạy đi, lúc gần đến, Mộc Khuynh Cuồng khiến nó đi vào không gian ma thú, nàng hiện tại không muốn để cho người khác phát hiện nó, nếu không có vài người nhất định sẽ đến đoạt .

"Cha, ngày mai con muốn cùng người đi tham gia nhiệm vụ." Trên bàn cơm, Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Chiến nói, nàng cần phải đi lịch luyện.

"Cuồng nhi, con bây giờ tạm thời không nên hiển lộ thực lực." Mộc Chiến nghĩ Mộc Khuynh Cuồng không nên bại lộ chuyện tu luyện đấu khí.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn hắn xinh đẹp cười một tiếng, "Cha, con có thể giả nam trang, còn có thể mang mặt nạ, đến lúc đó sẽ không có ai biết con." Những thứ này nàng đã sớm nghĩ kỹ, sau khi cải trang sẽ không có ai phát hiện nàng chính là Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Chiến nghe nàng nói như vậy cảm thấy được, dù sao bọn họ đều làm nhiệm vụ ở phía ngoài Phù Vong sâm lâm, hắn có thể đánh bại ma thú, lấy thực lực Cuồng nhi là tuyệt đối không thành vấn đề.

"Tốt, con ngày mai đi cùng cha." Mộc Chiến hiền lành cười nói, nàng đi lịch lãm cũng tốt.

Buổi tối, Mộc Khuynh Cuồng nằm ở trên giường, hai tay vuốt ngọc bội trước ngực, không sai biệt lắm mười ngày đã trôi qua, Ngân Đồng tìm được thân nhân chưa? Nếu là gặp được người đuổi giết hắn lần trước thì làm sao bây giờ? Lấy thực lực của hắn, không thể gặp chuyện không may, chắc hẳn lần trước là bị người ám toán đi!

Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng một thân nam trang màu đen, tóc dài cao cao buộc lên, trên mặt mang mặt nạ màu đen, vừa đi đến trên đường cái liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng bởi vì trên người nàng đầy sát khí, ngược lại không có người nào dám đến gần nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui