Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Nàng tìm một tửu lâu rất xa hoa, lại gọi một bàn cơm phong phú, đây là bữa cơm tốt nhất của nàng và Sửu Sửu từ khi lên đường, trước đó Diêu Uyển đã chuẩn bị cho nàng lương khô cũng không sai biệt lắm đã ăn hết.

Sửu Sửu ngồi hoàn toàn lên bàn, ngược lại cũng không khiến cho ai chú ý, dù sao đường phố này bốn phía đều là bán ma thú, Sửu Sửu không có phát ra thánh uy, thì cũng chỉ là một con chuột trắng nhỏ bình thường, sẽ không hấp dẫn bất luận người nào.

Hai chủ tớ nồng nhiệt hung phấn giải quyết cả bàn thịt cá, ăn uống no đủ, Mộc Khuynh Cuồng mới thỏa mãn rời tửu lâu, Sửu Sửu liền tiến vào không gian ma thú.

Mộc Khuynh Cuồng biết rõ sau lưng có người đi theo nàng, nàng tổng cộng mới kiếm được chín ngàn kim tệ, nhưng những lưu manh kia thấy tiền đã sáng mắt, con mẹ nó, chưa thấy qua kim tệ sao, một chút tiền lẻ như vậy cũng muốn cướp. 

Trên đường có rất nhiều quán nhỏ, Mộc Khuynh Cuồng đi dạo từng nhà, dù sao nàng cũng không vội, những người kia nếu nguyện ý đi theo, thì liền làm bảo tiêu của nàng đi!

Từ giữa trưa liên tục đi dạo đến chạng vạng, phỏng đoán đi dạo cũng không ai có thể so với Mộc Khuynh Cuồng, nàng vừa muốn xoay người, liền có vài nam tử một bộ dạng lưu manh xuất hiện ở trước mặt nàng.

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Mộc Khuynh Cuồng biết rõ còn cố hỏi.

"Giao phí bảo tiêu." Nam tử cầm đầu cây ngay không sợ chết đứng nói.

Đôi mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe lóe, khóe miệng cười lạnh, phút chốc xuất ra một cỗ đấu khí màu lam hướng về trên người mấy nam tử hung hăng đánh tới.

"A a... Vài nam tử còn chưa động thủ liền bị đấu khí màu lam đánh trúng té trên mặt đất.

Mộc Khuynh Cuồng đi tới, một cước đạp ở trên ngực một người, vươn tay giễu cợt nói, "Hiện tại hẳn là các ngươi giao phí bảo tiêu, một chút thân thủ này còn muốn thu phí bảo tiêu, ngươi không biết thẹn sao!"

"Đại ca, chúng ta, chúng ta không có tiền." Nam tử bị đạp rụt lại chân đau khổ nói, bọn họ cho rằng thân thủ thiếu niên này không lợi hại, nếu không nàng khẳng định đã sớm phát hiện ra bọn họ, bình thường người tu hành lợi hại, sao có thể chịu đựng được người khác liên tục theo dõi.

Mộc Khuynh Cuồng cười lạnh, nếu nàng tin hắn, nàng cũng sẽ không gọi Mộc Khuynh Cuồng.

Nàng ngồi xổm xuống, hai tay duỗi ra hướng về ngực nam tử sờ soạng, rất nhanh xuất ra một túi tiền, ngay sau đó người thứ hai, thứ ba...

Sau một hồi, nam tử bị nàng đánh ngã toàn bộ kêu rên, bọn họ hôm nay thật vất vả thu phí bảo hộ toàn bộ bị Mộc Khuynh Cuồng lục soát lấy đi.

"Cám ơn, tạm biệt." Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy túi tiền nghênh ngang rời đi, tấm lưng kia cần bao nhiêu lớn lỗi thì có bấy nhiêu lớn lối.

Sửu Sửu ở không gian ma thú cười to, Mộc Khuynh Cuồng quả thực quá âm hiểm.

Mộc Khuynh Cuồng là cố ý để cho bọn họ liên tục đi theo, nếu không từ lúc ra khỏi tửu lâu, nàng đã có thể xuất thủ, nàng chính là muốn để bọn họ cho rằng nàng không phát hiện bọn họ, nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ tưởng nàng không lợi hại, đến lúc đó liền sẽ động thủ.

Nếu bọn họ không động thủ, nàng cũng không nhặt được một cái đại tiện nghi, ai nha, túi tiền nặng trịch bên trong tiền giống như không ít a!

Vài tên lưu manh chỉ có thể nhìn Mộc Khuynh Cuồng rời đi, nằm trên mặt đất đau đến nhe răng nhếch miệng.

Ban đêm, Mộc Khuynh Cuồng lại đi dạo một vòng, mua một chút đồ lại gấp rút lên đường, cuối cùng, nàng bỏ ra nghìn kim tệ mua một chiếc nhẫn không gian nho nhỏ, ít nhất, như vậy có thể giúp nàng chứa một ít đồ vật.

Sau một đoạn thời gian rất dài, Mộc Khuynh Cuồng vừa nghiêm khắc tu luyện vừa dạo chơi, hai tháng sau, nàng rốt cục đi tới Lôi Lạc Đế Đô - đế đô danh tiếng lừng lẫy.

Nhìn những kiến trúc thẳng tắp đứng vững, đường rộng lớn, người đông tấp nập, Mộc Khuynh Cuồng có chút hưng phấn nho nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui