Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Ánh mắt Mộc Khuynh Cuồng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng hắn, hắn vì sao dùng vẻ mặt như vậy nhìn nàng, giống như nàng làm chuyện sai.

"Vì sao ghét bỏ ta? Thử tín nhiệm ta không được sao? Không thể coi ta như bằng hữu sao?" Mạc Tiêm Lương oán niệm nói, hắn thật sự không biết hắn chọc tới nàng lúc nào, trước kia nàng ở đế đô, hắn cũng không có khi dễ nàng, hiện tại càng thêm không có khi dễ qua nàng.

Từ lần gặp nhau ở Phổ Đà trấn, hắn đối với nàng rất tốt, loại cảm giác này làm cho chính hắn cũng rất khiếp sợ.

"Thân phận, địa vị chúng ta bất đồng." Mộc Khuynh Cuồng nói thẳng.

Mạc Tiêm Lương cười, "Ngươi chính là không tín nhiệm ta mới nói như vậy, chẳng lẽ người hoàng gia thì không thể cùng người bình thường làm bằng hữu sao, Mộc Khuynh Cuồng, đây là lý do chó má gì!"

Mộc Khuynh Cuồng giận, hắn thế nhưng nói lí do của nàng là chó má.

"Ngươi thật muốn cùng ta làm bằng hữu?" Nàng cười khiêu khích theo dõi hắn, đáy mắt xẹt qua một tia tính kế.

"Đương nhiên." Mạc Tiêm Lương cất giọng nói.

Mộc Khuynh Cuồng nở nụ cười, cười đến ngọt ngào, nửa như thiên sứ nửa như ma quỷ nói, "Mạc Tiêm Lương, là chính ngươi muốn làm bằng hữu của ta, về sau xảy ra chuyện gì cũng chớ có trách ta, ta hiện tại nói cho ngươi biết, con người của ta lòng dạ rắn rết, ngươi nếu không sợ, ta liền coi ngươi như bằng hữu."

Nàng cảnh cáo trước, đương nhiên nàng chắc chắn sẽ không hại hắn, nếu như hắn thực đáng giá để nàng coi hắn là bằng hữu, nàng cũng sẽ đối với hắn trọng tình trọng nghĩa.

Mạc Tiêm Lương nghe lời của nàng phốc cười một tiếng, tâm vốn ngột ngạt đột nhiên sáng ngời, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ sung sướng.

"Ta vẫn như cũ đem ngươi trở thành bằng hữu." Hắn ưu nhã cười nói, hắn tin tưởng nàng không phải là người xấu.

Mộc Khuynh Cuồng nhìn hắn khẽ cười, đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu rót rượu, tiêu sái tự nhiên bắt đầu uống rượu, ăn món ăn, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dạng mất tự nhiên.

Mạc Tiêm Lương không khỏi có chút ngây ngốc, nàng quả thực là một người làm cho hắn đoán không ra, trên người nàng có quá nhiều thứ để hắn đi tìm hiểu từng chút một.

Tối hôm đó, Mộc Khuynh Cuồng cùng Mạc Tiêm Lương nói chuyện, hai người nâng cốc nói cười, khỏi phải nói có bao nhiêu nhàn nhã.

Mạc Tiêm Lương chưa từng có cảm giác cuộc sống tốt đẹp như vậy, sẽ có một nữ tử như vậy cùng hắn nâng cốc nói cười, đối rượu thoải mái.

"Khuynh Cuồng, trở về Mộc gia đi!" Mạc Tiêm Lương đột nhiên đặt ly rượu xuống rất nghiêm túc nói.

Lúc này Mộc Khuynh Cuồng đã lấy xuống mặt nạ không thoải mái trên mặt, nàng trừng mắt nhìn hắn cười nói, "Ta muốn ở đại hội gia tộc mới trở về."

"Ngươi có thể đánh thắng bọn họ sao?" Mạc Tiêm Lương có chút bận tâm nhìn nàng, dòng chính Mộc gia tất cả đều là người tu hành.

"Ta đang cố gắng tu luyện." Mộc Khuynh Cuồng thần thái sáng láng nói, nàng đã thăm dò rõ ràng, người thế hệ cùng nàng, cao cấp nhất là Đấu Tông, chỉ cần nàng đến cấp bậc Đấu Tông, nàng sẽ không sợ đối phương, dù sao trong tay nàng có địa cấp đấu kỹ cùng thiên giai đấu kỹ, chỉ là những thứ đấu kỹ này, Mộc gia Tàng Thư các chắc hẳn cũng có.

Nếu đối phương cùng cấp bậc Đấu Tông, mà hắn còn có đấu kỹ cấp bậc cao hơn nàng, thì nàng sẽ không có trăm phần trăm nắm chắc, nhưng nàng có thể dùng Sửu Sửu, chỉ là không biết ma sủng đối phương là cấp mấy, có lợi hại hơn Sửu Sửu hay không, nếu như không, thì nàng thắng chắc.

Mạc Tiêm Lương khẽ lắc đầu, "Không thể không tham gia sao?"

"Đây là biện pháp tốt nhất, ta phải tham gia." Mộc Khuynh Cuồng cắn răng kiên định nói, nàng không muốn bỏ qua cơ hội lần này ở Mộc gia, chỉ cần lần này nàng thắng, nàng có thể quang minh chính đại xuất nhập Mộc gia, đến lúc đó, nàng có thể cùng bọn họ từ từ giằng co.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui