Long Thuấn Quân không vui đem Phong Du Nhiên kéo vào ngực, nhẹ nhành cắn vành tai của cô, mút trừng phạt..
“Nữ nhân, xem em còn dám chạy hay không ?!”
“Ha ha. . . ” Phong Du Nhiên một chút cũng không sợ, đưa tay ôm lấy cổ Thuấn Long, thân mật hôn lên môi ấm áp của hắn: “Em không chạy, làm sao anh đuổi theo à?”
Long Thuấn Quân rất không hài lòng với nụ hôn chuồn chuồn lướt này, lấy tay áp đầu cô hôn thật sâu. Lưỡi cùng lưỡi dây dưa, hấp thụ lấy mùi thơm trong miệng cô.
Những người bên cạnh nhìn kinh ngạc, sau đó vỗ tay náo nhiệt không ngừng, còn có người huýt sáo!
Người của công ty Vinh Ngự thì mở to mắt kinh ngạc nhìn! Ôn Uyển Nhi không phải là bạn gái của chủ tịch tập đoàn Phụng Thiên sao? Bây giờ là… Bên ngoài… ??? Thật là ngoài sức tưởng tượng.
“Tối nay theo ta. . . ” Long Thuấn Quân dù sức đem Phong Du Nhiên dán chặt lên thân thể của mình, cảm nhận dưới bụng dưới bị hắn đẩy. Phong Du Nhiên cười quyến rũ, vừa nhảy vừa làm bộ bất ngờ, tay phải nhẹ nhàng vòng qua eo hắn. Dưới tầng tầng ánh đèn sàn nhảy, tay cô sờ nhẹ phía dưới Long Thuấn Quân, tay duỗi vào càng lúc càng được voi đòi tiên, linh hoạt vuốt ve, cảm nhận hơi thở nặng nè của hắn thì tay càng lúc càng linh hoạt.
“Tốt. . . ” Phong Du Nhiên tựa vào bả vai Long Thuấn Quân, hướng cổ hắn hôn một cái. Còn dùng hàm răng nhỏ thưởng thức làn da co dãn của hắn. Hài lòng nhìn yết hầu hắn giật giật.
Âm nhạc cứ thế mà vang lên, Phong Du Nhiên cùng Long Thuấn Quân cứ như thế mà cùng nhau đứng trên sàn. Mà vô sỉ hơn là, tay Phong Du Nhiên thủy chung không rời khỏi chỗ giữa hai chân Long Thuấn Quân.
Chỉ cần là đàn ông thì ai có thể chịu đựng được cái này! Huống chi còn là nữ nhân mình thích!
Âm nhạc trở nên nhanh hơn, Phong Du Nhiên nở nụ cười tà ác, tay chuyển động theo âm nhạc càng lúc càng nhanh.
Long Thuấn Quân hét lớn một tiếng, giống như muốn đem toàn bộ xương cốt của cô gắt gao ôm lấy.
Sau đó, Phong Du Nhiên cảm giác tay ở trên người mình có điểm ẩm ướt.
“Ha ha ha. . . ” Buồn cười cười, Phong Du Nhiên ở trong lòng Long Thuấn Quân không ngừng vặn vẹo.
“Em nữ nhân này. . . ” Long Thuấn Quân nghiến răng nhìn cô, muốn đánh lại không nỡ, không đánh thì chính mình bận tức.
Âm nhạc ngừng, Long Thuấn Quân tức tốc chỉnh chu lại trang phục của mình. Sau đó kéo Phong Du Nhiên hướng cửa đi tới.
“Chờ một chút, em là cùng người trong công ty cùng đi. Muốn đi cũng phải hướng bọn họ lên tiếng a! ” Phong Du Nhiên lôi Long Thuấn quân, xoay người lại sải bước hướng đồng nghiệp người đi tới.
Dương Hoán kinh ngạc nhìn Ôn Uyển Nhi thật là người thâm tàng bật lộ a, nhìn qua cứ tưởng là nữ nhân hiền lành, không nghĩ tới là người đùa giỡn. Sau đó nhìn thất Du Nhiên đang kéo một người tới hướng này, vừa rồi đèn nhảy không sáng rõ, nên không thể thấy rõ người, nhưng lúc này khi thấy rõ ràng, lập tức sợ hết hồn đứng dậy.
“Long ca!”
Long Thuấn Quân nhàn nhạt liếc hắn một cái, không phải là người nhìn quen mắt.
“Long ca, trước kia ngươi từng cứu ta một lần.” Căn bản thì không tính là cứu, chẳng qua là Long Thuấn Quân thuận tay làm một cái việc nhỏ mà thôi. Nhưng đối với hắn là thuận tay, còn đối với Dương Hoán mà nói thì chính là ân nhân cứu mạng .
Phong Du Nhiên cũng không có ngoài ý muốn, xã hội này vốn là màu xám, người bạch đạo được người hắc đạo cứu thì cũng không có gì đặc biệt. bạch đạo tượng người ngươi bị hắc đạo người cứu vậy không có có gì đặc biệt hơn người. Chẳng qua là mỉm cười nhìn Dương Hoán hỏi một câu: “Quản lý, ta muốn đi trước. Có thể không?”
“Dĩ nhiên! Dĩ nhiên có thể!” Dương Hoán khách khí nói, thái độ có chút nhún nhường.
Nếu nói Phong Du Nhiên là bạn gái Đường Phong, Dương Hoán nhiều nhất là không chọc vào cô, cho dù thân phận Đường Phong có cao tới đâu cũng không phải cấp trên của Dương Hoán. Mà Long Thuấn Quân thì bất đồng, không chỉ là ân nhân của Dương Hoán, mà cũng là người mà Dương Hoán có thể chọc tới. Người ta mất hứng liền diệt cả nhà ngươi không phải là không thể được!
“Ta đi trước! ” Phong Du Nhiên hướng mọi người gật đầu rồi rời khỏi.
Vẫn là kia chiếc moto Harley, vẫn là căn phòng ngoại ô nhỏ.
Vừa vào cửa, nháy mắt Phong Du Nhiên đã bị Long đè vào cửa.
“Ừ. . . ” Long Thuấn Quân hôn sâu Phong Du Nhiên, vẫn cứ ôm không chịu buông ra.
Phong Du Nhiên rất nhanh rơi vào trạng thái bắt đầu động tình.
Chiếc giường nhỏ trong căn phòng không ngừng chấn động, cho đến nửa đem mới khôi phục bình tĩnh.
Lúc nửa đêm, Phong Du Nhiên tỉnh dậy.
“Ừ. . . ” ưm một tiếng, muốn xuống giường, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích được. Kinh ngạc quay đầu nhìn lại, tay mình cùng tay Long Thuấn Quân bị trói lại với nhau, vừa kéo ra liền động.
“Lần này, em đừng nghĩ nửa đêm có thể trốn khỏi đây” Trong bóng tối truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn, “Anh đã đem em trói lại.”
“Ha ha a. . ” Đột nhiên cảm thấy nam nhân này có chút đáng yêu, buộc chặt như vật thì có ích lợi gì? Chính mình muốn chạy còn không phải dễ dàng “Em không phải muốn đi, chỉ là muốn đi toilet mà thôi.”
Nghe thấy cô nói không muốn đi, Long Thuấn Quân vui vẻ cười, đứng dậy ôm cô tới phòng toilet.
“Anh ôm em đi!”
“A! Em đã lớn rồi, không cần nhờ người ôm em đi vệ sinh!” Phong Du Nhiên ở trong ngực của hắn không ngừng từ chối.
“Kháng nghị không có hiệu quả!”