Edit: Bạch nguyệt phi yến
Long Thuấn Quân sửng sốt, lại không được khẽ cười lên. Xoay người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những người này.
Lúc sau, Phong Du Nhiên cùng Long Thuấn Quân nhìn mấy người té trên đất rồi nhìn nhau cười.
- Đi thôi, anh dẫn em đến nơi này rất tốt.- Long Thuấn Quân mỉm cười vươn tay về hướng Phong Du Nhiên.
- Hảo.- Phong Du Nhiên đặt tay vào lòng bàn tay thô ráp của hắn.
Hai người căn bản không nhìn 10 mấy cô gái đang co rúm bên kia, lái môtô liền rời đi. Không lâu sau, một đám người hung ác tới đem đám người kia giáo huấn một lần nữa. Làm bọn họ không biết đã khi dễ người nào nhưng cả đời họ đều không quên được!
- Chính là nơi này!- Long Thuấn Quân dựng xe trước một căn phòng, ánh mắt phức nhìn căn phòng nhỏ này.
Phong Du Nhiên cởi mũ ra, tóc trên không vẽ ra một đường cong rất đẹp. Nhìn chung quanh, đây là nơi tương đối hẻo lánh. Lái xe đến đây cũng rất khó nhưng lại có một căn phòng nhỏ ở đây rất không hợp logic. Ai lại ở nơi này?
Long Thuấn Quân kéo tay Phong Du Nhiên, lấy chìa khóa ra mở cửa gỗ. Bên trong rất tinh xảo, bộ sô pha rất đẹp, bàn trà khéo léo, tấm thảm màu xanh nhạt.
Rất giống gia đình..
Phong Du Nhiên nghi hoặc nhìn Long Thuấn Quân, cũng không nói chuyện, nàng giờ có một cảm giác không hiểu, cảm giác đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.
- Đây là nơi ba, mẹ anh ở trước kia..- Long Thuấn Quân kéo tay Phong Du Nhiên ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn 4 phía- 1 dặm nơi Phương Viên này, anh đã mua hết rồi.
Khó trách không có nhà của ai ở đây, nhưng vì sao anh lại đưa mình đến đây, Phong Du Nhiên không được tự nhiên giật giật. Nàng có một năng lực đặt biệt đó là khiến cho người khác không tự giác tin tưởng, không tự giác yêu. Nàng cũng không biết tại sao, nếu biết nàng nhất định sửa.
Dấu hiệu của nam nhân này cũng không phải bắt đầu rồi chứ..
- Không biết vì sao hôm nay anh đặc biệt muốn đến đây, đặc biệt muốn dẫn em tới.- Long Thuấn Quân quay đầu nhìn Phong Du Nhiên bằng ánh mắt sáng quắc, trong lòng đột nhiên đập nhanh hơn.
- Em hôm nay cũng muốn đặc biệt cùng anh ở một chỗ.- Phong Du Nhiên đã quen lời ngon tiếng ngọt, khẽ mỉm cười, mê hoặc lòng người.
Long Thuấn Quân hai tay cầm khuôn mặt thanh thuần của nàng, cũng ẩn ẩn lộ ra tà khí,rất mê luyến.
Nghiêng người tới trước nhẹ nhàng hôn lên. Chậm rãi hôn trả lại, Phong Du Nhiên trong mắt hiện lên 1 tia hưởng thụ, môi tên nam nhân này rất ấm còn có 1 chút mùi thuốc lá, rất thơm, nàng rất thích.
Dần dần, dịu dàng trở nên kịch liệt, 2 người lặng lẽ quấn quít trên sô pha. Long Thuấn Quân thở hổn hển, miễn cưỡng đẩy Phong Du Nhiên ra, chăm chú nhìn ánh mắt nàng.
- Em đồng ý sao?
Phong Du Nhiên lúc này đã có chút động tình, ánh mắt ướt át, quyến rũ cực độ. Vươn ngón tay mảnh khảnh, vuốt ve trên môi của Long Thuận Quân.
- Anh thử nói đi.
Trả lời rõ ràng như vậy, sao có thể không hiểu? Long Thuấn Quan cao hứng cười, tay hơi dùng sức bế Phong Du Nhiên lên. Đi đến phòng ngủ, đá văng cửa, Phong Du Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ phòng ngủ đã bị đặt dưới trên giường.
Long Thuấn Quân hôn thật sâu, tay cũng không an phận mở từng cái nút. Quần áo theo động tác của hai người mà rơi xuống bên giường. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, nhưng cho tới lúc Long Thuấn Quân tiến vào Phong Du Nhiên.
- A…- TMD, rất đau! Không nghĩ tới người này còn là xử nữ! Phong Du Nhiên oán hận mắng thầm một tiếng, thống khổ này mình phải chịu 2 lần.
Long Thuấn Quân ngạc nhiên nhìn nữ nhân dưới thân mình, không nghĩ tới nàng như vậy… Không biết vì sao đột nhiên cao hứng. Hắn cúi đầu hôn nàng thật sâu, vô cùng dịu dàng. Chờ thân thể Phong Du Nhiên không còn cứng nhắc, mới chậm rãi động. Dần dần nhanh hơn, đưa hai người lên mây.
Trong lúc này, căn phòng nhỏ ấm áp này tràn ngập ái muội.
Sáng hôm sau, Long Thuấn Quân mỉm cười tỉnh lại. Đêm qua thật sự rất đẹp, nhiều năm qua nhu vậy, hắn chưa từng có cảm giác thư thái như thế. Nữ tử này thực sự làm người ta nhịn không được, nếu đêm qua không phải thương tiếc lần đầu tiên của nàng, hắn nhất định làm cùng nàng tới hừng đông.
Hơi hơi xoay người, muốn ôm nữ nhân bên cạnh, lại không thấy. Có chút kinh hoảng mở to mắt, nhìn ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có màn trắng tung bay theo gió.
- Du Nhiên?
- Du Nhiên?
Long Thuấn Quân xuống giường, tìm kiếm. Đại sảnh không có, phòng bếp không có, nhà vệ sinh cũng không. Long Thuấn Quân đột nhiên rất hoảng loạn, hắn trừ bỏ biết tên của nàng ngoài ra không biết đi đâu tìm nàng. Không lẽ hắn chỉ ở cùng nàng có tối qua. Hắn không cần!
Sắt mặt Long Thuấn Quân âm trầm nhìn đại sảnh không bóng người, trở lại phòng ngủ nhìn trên sàn đan có một đóa hoa hồng. Hung hăng thề, mặc kệ thế nào cũng phải đem nàng về, gắt gao, gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng rời đi! Vĩnh viễn!
Phong Du Nhiên nhìn dưới thân có chút hồng, tóc rối loạn. Xong rồi, người nam nhân này biết mình là xử nữ cũng không đuổi theo. Phải biết nam nhân đều có tình cảm với xử nữ.