Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Đêm ở Tiêu vương phủ trước sau vẫn vậy, màu đỏ lung linh chiếu vào tuyết trắng, phát ra màu đỏ sậm chói mắt, có chút quỷ dị, ngày không đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo này nhìn vô cùng trống trải, lường trước ngày mai có thể là trời nắng.
Lúc này, một người bước nhanh ở trong hành lang, dừng lại trước cửa phòng Tiêu Thương: “Vương gia, Tô cô nương đến.”
Cửa phòng bật mở ra, rất vội giống như người trong phòng đang mong ngóng tin tức này, Tiêu Thương đứng ở cửa, tay bắt chéo sau lưng, nhếch môi hỏi: “Đi nghênh đón nàng đến đại thính.”
“Vâng.” Hạ nhân lui ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương nổi lên một tia sáng, hắn muốn gì, cho tới bây giờ không gì là không chiếm được, kể cả là nữ nhân.
Tô Khả Nhi được đưa đến đại sảnh, đứng ở cửa nhìn tuyết trắng bên ngoài mà ngây người, ngay cả gió lạnh thổi vào mặt cô cũng không để tâm, trong lòng cô đang suy nghĩ chính là quyết định của Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly muốn trị bệnh cho Tề Tú Viện, tin tức này tới quá đột ngột, không hề được dự báo trước, thậm chí anh cũng không hề hỏi qua ý kiến của cô, kỳ lạ, chuyện quan trọng như này, sao lại không nói một tiếng chứ? Chẳng lẽ trong đó có bí ẩn gì?
Tô Khả Nhi cứ thế ngây người, thấy tuyết bay đầy trời, rồi một người bước đến, vóc người cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, vài sợi tóc bị gió thổi rơi trên mặt càng tăng thêm vẻ tà vị, xung quanh là màn đêm đen, giống như một ma vương hiện ra hướng về phía cô tiến gần tiến gần, chỉ là, người đàn ông này quá tuấn mỹ.
Đôi khi, ghét một người, nhưng không có cách nào ghét diện mạo người đó, tựa như người đàn ông trước mắt, không thể phủ nhận anh ta có khí chất của ma cà rồng, khuôn mặt dáng người đều siêu cấp như ngôi sao điện ảnh ở thế kỷ hai mốt, lại tỏa ra vương uy, tổng kết một câu là, loại đàn ông này quá mức tà ác, tốt nhất là không nên chạm vào.
“Nhìn cái gì?” Tiêu Thương nhíu mày, khóe môi cong lên mỉm cười, với trực giác của nam nhân, hắn vừa mới nhìn thấy trong mắt nàng có chút thất thần, không phải là ghét, mà là tán thưởng.
“Tôi nhìn không khí.” Tô Khả Nhi nhìn thẳng Tiêu Thương, nhếch môi cười.
Ánh mắt Tiêu Thương khẽ nheo lại, nhìn chăm chú nàng, nhiều ngày không gặp, nàng có đầy đặn hơn chút, trong trang phục đỏ thắm, màu tuyết trắng rơi trên người càng khiến nàng trở nên vô cùng mềm mại tươi tắn, so với trước kia nụ cười thanh xuân đã nhẹ nhàng hơn, lại càng hấp dẫn hơn.
Ánh mắt của Tiêu Thương làm cho Tô Khả Nhi có chút khó chịu, ánh mắt đó như là đang thưởng thức vật phẩm, phải biết rằng, cô là Tô Khả Nhi chứ không phải vật phẩm của anh ta, cô thấy quản gia Mạc phủ vẫn còn ở đây, liền nói: ‘Quản gia, chúng ta đi.”
“Hả? Đi đâu?” Quản gia ngỡ ngàng.
“Chẳng cần biết đi đâu, chúng ta cứ đi là được.” Tô Khả Nhi nói xong bước ra khỏi cửa luôn, phía sau một giọng nói hờn giận cất lên: “Đã muộn thế này rồi, ngươi còn muốn đi đâu?”
“Tôi đi đâu, tin rằng không cần Vương gia phê chuẩn.” Tô Khả Nhi đáp, không quay lại.
“Ngươi cho là Tiêu vương phủ là nơi ngươi có thể đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Giọng nói phía sau uy hiếp.
“Vậy huynh muốn thế nào?” Tô Khả Nhi quay đầu lại, ánh mắt lóe lên sự giận giữ.
“Ở lại.”
Những lời này làm cho Tô Khả Nhi thấy người đàn ông trước mắt quá ư là khinh mạn, cô bước đi tiếp, chỉ đơn giản hướng sang quản gia nói: “Đi thôi.”
“Tô cô nương, thiếu tướng quân yêu cầu ngươi phải ở Tiêu vương phủ, giờ ngươi lại muốn đi đâu?” Quản gia khó xử hỏi.
Tô Khả Nhi nhíu mày, có chút nóng giận: ‘Chẳng lẽ ngay cả việc tôi muốn đi đâu cũng bị người khác sắp xếp sao?” Cô tức giận, giận Mạc Dạ Ly đã bắt cô đến đây, cô không nghe theo sự sắp xếp của ai hết, không ai có quyền can thiệp vào, Mạc Dạ Ly muốn trị bệnh cho Tề Tú Viện, nhưng lại muốn cô đi, vậy cô có thể đi bất cứ đâu cô muốn.
“Việc này…” Quản gia cúi đầu, không biết nên nói như nào.
Đúng lúc này, phía sau một câu nói ném ra :”Ngươi vẫn còn không biết tình trạng hiện giờ của mình sao.”
“Huynh có ý gì?” Tô Khả Nhi quay đầu lại, trừng mắt lên.
Tiêu Thương im bặt không nói nữa, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói ra cho nàng biết là nàng đã bị Mạc Dạ Ly từ bỏ, là tàn nhẫn đối với nàng, mà đối với mình cũng bất lợi, hắn nhếch môi, thản nhiên nói: “Không có gì, ở lại Tiêu Vương phủ an toàn hơn so với bên ngoài.”
“không cần.” Tô Khả Nhi bình tĩnh nhìn Tiêu Thương.
“Ngươi sợ bổn vương có lòng xấu xa với ngươi sao?” Tiêu Thương nói, ‘yên tâm đi, bổn vương sẽ không chạm vào ngươi, ít nhất sẽ không chạm vào ngươi khi ngươi không muốn.”
“Quản gia, ông đi trước đi.” Tô Khả Nhi nói với quản gia.
Quản gia cúi đầu, bước nhanh ra cửa, Tô Khả Nhi nhìn thấy quản gia đi rồi, mới nói: ‘Huynh giữ lời không?”
“Lời nói bổn vương mặc dù không bằng thánh chỉ, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh.” Tiêu Thương nói rõ ràng.
“Được, nếu như huynh chạm vào tôi, huynh sẽ chết không được tử tế.” Tô Khả Nhi lườm Tiêu Thương một cái, nghĩ rằng, chỉ cần anh ta không chạm vào mình, ở lại Tiêu vương phủ quả thực an toàn hơn bên ngoài.
Tiêu Thương thấy nàng đồng ý ở lại, trong lòng vô cùng cao hứng.
“Tôi về phòng trước.” Tô Khả Nhi không muốn ở đây thêm một giây với Tiêu Thương, xoay người đi về phía Tây viện, ngay lúc ở lối vào đã thấy tiểu Hoàn đứng chờ.
“Tô cô nương, ngươi đã trở lại.”
“Ừ, tiểu Hoàn, làm hộ tôi chút điểm tâm đi, tôi đói bụng quá.” Tô Khả Nhi khẽ cười, bữa tối không ăn, giờ cô thật đói.
“Vâng.”
Tiểu Hoàn đốt lò sưởi trong phòng Tô Khả Nhi lên, đốt nến, làm căn phòng ấm áp hơn, tiểu Hoàn lại mang cơm ngon canh ngọt tới, bầu không khí càng ấm áp.
Mạc phủ, từ sau khi Tô Khả Nhi đi rồi, Mạc Dạ Ly không lúc nào yên lòng, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, tựa như linh hồn đã rời đi, chỉ còn lại thể xác.
Thừa dịp Tề Tú Viện được đưa trở về phòng, Mạc lão phu nhân gọi Mạc Dạ Ly vào phòng, nhìn sự giả bộ kiên cường của con, bà vô cùng đau lòng, lại vô lực, vì sao con ta lại luôn bị tra tấn về tình cảm như thế? Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bà cũng có thể đoán được, lần trước còn tiến cung diện thánh sự việc không đơn giản như thế.
“Nói đi, con đang che giấu chuyện gì? Vì sao lại từ bỏ Khả Nhi? VÌ sao đưa nàng tới Tiêu vương phủ làm gì?” Mạc lão phu nhân liên tục hỏi mấy câu, nghe nói lúc đưa Tô Khả Nhi, Khả Nhi rất giận.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm làm gì.” Mạc Dạ Ly nói khẽ, cười giả vờ như không có chuyện gì.
“Làm sao ta lại không thể quan tâm chứ? Con là con trai duy nhất của ta, dù mẹ không giúp gì được cho con, nhưng ít nhất cũng muốn hiểu con, không muốn thấy con suốt ngay thương tâm đau khổ.” Mạc lão phu nhân tức giận nói.
Mạc Dạ Ly không lên tiếng, chỉ lặng yên ngồi xuống, hắn hy vọng, chỉ một mình mình chịu đựng sự thống khổ, không muốn mẹ vướng bận vào.
“Không phải mẹ muốn nói con, nay Tề Tú Viện đã là người của Tiêu vương phủ, tự dưng con rước người ta vào nhà, con không sợ bị rước họa hay sao?” Mạc lão phu nhân trách khẽ.
“Viện nhi nàng…Nàng không đã không còn là người của Tiêu vương phủ nữa.” Mạc Dạ Ly nói.
“Con nói gì?” Mạc lão phu nhân kinh ngạc.
“Tiêu Thương đã gửi hưu thư đến tận Tề hầu phủ.” Mạc Dạ Ly vốn không muốn nói ra bởi vì Tề Tú Viện đã quá đáng thương rồi.
“Cái gì? Hưu thư?” Mạc lão phu nhân mở to mắt, không dám tin Tề Tú Viện lại bị hưu, bà rất thông cảm cho Tề Tú Viện, lúc trước khi Tề Tú Viện xuất giá, thấy con mình đau khổ, bà thầm oán giận Tề phủ, nay không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Tiêu Thương không hề yêu Tú VIện.” Mạc Dạ Ly thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại đầy áp lực và phẫn nộ, hắn đã luyện bản thân luôn tỏ ra không giận không vui, thật sự là bi ai.
“Vậy hắn ta yêu ai?” Mạc lão phu nhân không thể không để tâm hỏi một câu, đối với người như Tiêu Thương, bà thầm nghĩ đền quyền thế ác lợi.
“Hắn ta yêu Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly trả lời, nét mặt lại đầy đau khổ.
“Cái gì?” Mạc lão phu nhân cả kinh, bà giật mình, run giọng hỏi:”Vậy con còn đem Khả Nhi đến phủ của hắn, con…sao con hồ đồ vậy?”
“Mẹ, chuyện này sau này con sẽ nói ẹ. Con đi nghỉ ngơi trước.” Mạc Dạ Ly đi nhanh ra ngoài như đang trốn tránh, đúng vậy, nếu hắn không đi, nhất định sẽ biểu lộ sự đau khổ của mình trước mặt mẫu thân, mà hắn không muốn mẫu thân cùng chịu đau khổ với hắn.
Nhìn theo bóng dáng Mạc Dạ L, Mạc lão phu nhân thở dài, con đau lòng, bà bất lực, thật là một mẫu thân vô năng.
Đêm nay, không phải là tận thế, nhưng đối với một số người mà nói, còn khó khăn hơn cả ngày tận thế.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi theo thói quen thức dậy sớm, ngồi trong chăn nhìn cảnh tuyết bên cửa sổ, tâm trạng cô bình tĩnh hơn, chỉ là vẫn nhớ đến một người, nếu bước ra ngoài mà không thấy người đó, thì cô tình nguyện ở mãi trong này.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, là tiểu Hoàn: “Tô cô nương, ngươi dậy chưa?”
“Vào đi.”
Tiểu Hoàn bưng chậu nước nóng tới cho Khả Nhi rửa mặt, ngay lúc cô đang mặc quần áo, đột nhiên bên ngoài xuất hiện ba nha hoàn, trong tay họ cầm một bộ quần áo, nhìn sơ qua cũng biết đó là loại lụa cao cấp, trong đó còn có một chiếc áo choàng lông trắng tuyết, một đôi bao tay, Tô Khả Nhi nhìn nha hoàn: “Các cô làm gì vậy?”
“Bẩm tô cô nương, là Vương gia lo lắng cô nương bị lạnh, dặn nô tỳ mang quần áo ấm tới cho cô nương.”
“Không cần, mang trở về đi.” Tô Khả Nhi cự tuyệt, cô không muốn hưởng dụng đồ Tiêu Thương đưa tới.
“Tô cô nương, ngươi mặc vào đi. Thời tiết hôm nay rất lạnh, quần áo trên người ngươi cũng quá mỏng manh.” Một nha hoàn nói.
“Tôi nói là không cần rồi mà.” Tô Khả Nhi trừng mắt, “Đi ra ngoài hết đi.”
Đợi nha hoàn đem mấy thứ kia ra ngoài, cô đóng cửa lại, tiểu Hoàn khó hiểu hỏi: ‘Tô cô nương, đây là ý tốt của Vương gia, sao ngươi lại cự tuyệt? Nhưng y phục này đều chỉ có vương tôn quý tộc mới có thể có thôi.”
“Ai mà cần chứ?” Tô Khả Nhi không thèm để ý, mặc quần áo của mình vào.
Tiểu Hoàn không phản đối, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cũng thầm than Tô Khả Nhi sống trong phước mà không biết hưởng.
Quả thật Tô Khả Nhi rất cần quần áo ấm, lần này cô tới đây vội vàng nên không mang nhiều quần áo, bởi vì cô cho rằng chừng hai ba ngày là Mạc dạ Ly sẽ tới đón cô.
Tiêu Thương đang ở trong đại sảnh uống trà, thấy hạ nhân cầm y phục quay lại, môi bạc nhếch lên, dường như đây là điều hắn dự đoán được, hắn phất tay bảo hạ nhân lui ra, nếu y phục này được nhận, thì nàng không phải là Tô Khả Nhi.
Cố ép mình không đi gặp nàng không được, Tiêu Thương đứng lên đi về phía Tây viện, cảnh tuyết trên đường đi rất đẹp, tâm trạng hắn cũng vui lên rất nhiều.
Tô Khả Nhi đang uống canh ấm, cùng tiểu Hoàn nói chuyện thời tiết, chợt thấy ngòai cửa sầm tối, một người bước vào, cô ngó qua, người đó là ai đã nhìn rất rõ ràng. Tiêu Hoàn thấy Tiêu Thương đến, đang ngồi lập tức đứng thẳng lên, cung kinh nói: ‘Nô tỳ khấu kiến vương gia.”
“Sao vây? Ngay cả đồ bổn vương đưa tới ngươi cũng chán ghét vậy sao?” Tiêu Thương không nhìn tiểu Hoàn, ánh mắt thâm u bắn thẳng đến nữ tử kia, đứng ở trong phòng, hắn có thể ngửi được mùi thơm từ nàng.
“Đa tạ ý tốt của vương gia, vô công bất thọ lộc.” Tô Khả Khi thản nhiên trả lời, cũng không bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà làm mất khẩu bị buổi sáng.
Thấy nàng có ý cự tuyệt, Tiêu Thương ngầm bực bội, chế giễu nói: “Hả? Vậy ngươi có thể làm việc cho bổn vương không?”
Tô Khả Nhi vẫn thong dong lau khóe môi, nói: ‘Và việc gì?”
Tiêu Thương nói: “Trong thư khố của bổn vương rất lộn xộn, ngươi thay bổn vương sắp xếp lại.”
“Được.” Tô Khả Nhi đồng ý, vì sao cô lại đồng ý, có lẽ để cô làm việc, cô sẽ không thấy nhàm chán. Bởi vì không có việc gì để làm, cô sẽ nghĩ lung tung.
Tiêu Thương không thể ngờ Tô Khả Nhi lại dễ dàng đồng y, hắn có chút giật mình ngạc nhiên, nheo nheo mắt rồi đi ra ngoài.
Tiểu Hoàn kinh ngạc há hốc mồm, đợi Tiêu Thương đi rồi mới nói nhỏ: ‘Tô cô nương, đây chính là việc của hạ nhân, ngươi không nên làm thì tốt hơn.”
“Không sao cả.” Tô Khả Nhi đứng lên đi ra ngoài.
Thư khố của Tiêu vương phủ được đặt ngay tại Nam viện, cách thư phòng của Tiêu Thương rất gần, lúc quản gia mở cửa, cô đi vào nhìn, giá sách rất chỉnh tề gọn gàng sạch sẽ làm cô ngạc nhiên, điều này căn bản không cần cô sắp xếp lại làm gì, cô bước đến một cái giá sách lấy một quyển sách ra đọc.
“Sách ở đây được đặt rất gọn gàng ngăn nắp, căn bản không cần phải sắp xếp lại. Vương gia có phải nhớ lầm hay không?” Tiêu Hoàn khó hiểu hỏi.
“Trong đây toàn là sách mà Vương gia thích nhất, bình thường mỗi buổi sáng lão nô đều đến đây quét dọn sắp xếp lại cho gọn gàng, Tô cô nương, ngươi cứ trở về đi.” Quản gia khuyên nhủ.
“Quản gia, sách ở đây có thể mượn được không?” Tô Khả Nhi ngẩng lên hỏi.
“Việc này…phải được sự đồng ý của Vương gia, đây toàn là sách do Vương gia đi thu thập được, vô cùng trân quý.” Quản gia nói.
“Vậy ông giúp tôi hỏi Tiêu Thương đi.” Tô Khả Nhi cười nhìn quản gia.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào: “Muốn mượn sách ư? Vì sao không tự mình tới hỏi bổn vương?” Tiêu Thương bước vào.
Tô Khả nhi liền hỏi: ‘nếu hỏi thì Vương gia sẽ ượn sao?”
“Những chữ này ngươi biết ư?” Tiêu Thương chau mày, hắn nhớ nàng lớn lên từ nhân gian, lưu lạc bên ngoài, có thể giải quyết sự no đói không dễ, còn việc biết đọc sách, hắn thật muốn nhìn xem như nào.
“Trên cơ bản là đều biết.” Tô Khả Nhi không cam lòng.
“Ngươi từng đọc những sách gì?” Tiêu Thương tò mò hỏi, quả thật hắn muốn hiểu thêm nàng một chút.
Tô Khả Nhi ở thời hiện đại đọc rất nhiều, có thể ở thời cổ đại sẽ không biết lắm, nếu nói ra chắc Tiêu Thương cũng không hiểu, vì vậy cô nói đại: ‘Tôn Tử binh pháp, tứ thư ngũ kinh đều biết.”
“Trong mắt ngươi, thế nào là trị quốc?” Một câu trào phúng vang lên.
Tô Khả Nhi vốn định nói cho có lệ, không ngờ Tiêu Thương lại hỏi tiếp, không hiểu vì sao, nhìn thấy trong mắt anh ta có sự khinh thị, cô đáp: ‘Quốc gia, muốn quyền lực của quốc gia lớn mạnh, cần phải thu nạp nhân tài, mưu người trong thiên hạ chi phúc, cầu người trong thiên hạ chi lợi, nếu quốc gia hưng thịnh thì dân chúng an cư lạc nghiệp, mỗi người có thể nộp thuế, quân đội được tăng lên, tự nhiên dân phú quốc cường.”
“Nhân tài? Nhân tài từ đâu?”
“Dân chúng là gốc rễ của quốc gia, anh hùng không khỏi xuất xư, đương nhiên là chọn từ dân chúng rồi.”
Chỉ hai câu nói chuyện ngắn gọn với nhau làm cho Tiêu Thương thu lại ánh mắt khinh thị, trong ánh mắt thâm u lại toát lên sự hứng thú với nữ tử trước mặt, Tiê Thương không thể nào ngờ được, nữ tử đó lại khiến cho mình vui vẻ đến thế, hắn cười nói: “Không sai, bổn vương đồng tình với ngươi.”
“Không Tử trông mặt mà bắt hình dong, nên mất con vũ, Vương gia, có thể cho tôi mượn sách sao?” Tô Khả Nhi vẫn không quên đáp lễ một câu.
“Được được, khá khen cho câu trông mặt mà bắt hình dong, từ hôm nay trở đi, bổn vương cho ngươi mượn sách.”
Tô Khả Nhi cầm hai quyển sách nói với tiểu Hoàn: ‘Tiểu Hoàn, chúng ta đi.”
“Vâng.” Tiêu Hoàn hành lễ với Tiêu Thương rồi đi cùng Tô Khả Nhi.
Quản gia nhìn theo Tô Khả Nhi rời đi, cười nói: ‘Không thể ngờ Tô cô nương tri thức hơn người, không biết lúc trước nàng trải qua như nào.”
Tiêu Thương nhíu mày kiếm, hơi mỉm cười, môi bạc nhếch lên, đối với nữ nhân như Tô Khả Nhi, hẳn là tình thế bắt buộc.
Tô khả nhi trở lại phòng, trong đầu nhớ lại những câu hỏi vừa rồi của Tiêu Thương, cô nghĩ sao mình lại nhiều chuyện mà trả lời anh ta chứ? Nghĩ xong, cầm một quyển sách lên đọc.
Cứ như vậy, Tô Khả Nhi ở trong Tiêu vương phủ được hai ngày, mà trong hai ngày nay, dường như tất cả đều bình thường, tuy rằng thỉnh thoảng Tiêu Thương có đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, hoặc có khi, cô đang đọc sách thì anh ta bước tới liếc qua một cái rồi lại đi, có đôi khi, cô đang ở trong hoa viên xem cảnh tuyết, ngẩng lên thì nhìn thấy người nào đó nhàn rỗi cách đó không xa, có đôi khi, anh ta chỉ nói hai câu, còn cô cũng trả lời thản nhiên, sau đó rời đi, không biết vì sao, cô rất sợ khi ở cùng một chỗ với anh ta, là cảm giác muốn trốn tránh.
Trước kia, anh ta bá đạo vô lý, cô có thể phản bác lại, anh ta đối với cô lãnh khốc vô tình, cô có thể phất tay áo chạy lấy người, nhưng giờ đây, tính tình anh ta lại rất tốt, cho nên, làm cô không biết phải như nào, dù sao thì cũng không thể tâm bình khí hòa cùng anh ta bàn luận về thời tiết.
Mà cô rất nhớ Mạc Dạ ly, cô rất muốn biết anh đã trị bệnh cho Tề Tú Viện như nào rồi, khi nào thì đón cô về? Có đôi khi, cô cảm thấy rất đau xót, ở thời cổ đại không thể so với thời hiện đại, lúc thương tâm có thể trốn ra ngoài một thời gian, đi du lịch đâu đó, ở thời cổ đại rất khác biệt, ngoại trừ Mạc phủ và Tiêu vương phủ, cô thật không biết đi đâu để giải sầu, cổ đại loạn lạc là thế, lại không có pháp luật, hơn nữa lại rất nhiều kẻ cướp, bên ngoài vô cùng nguy hiểm.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng Tô Khả Nhi đứng ngồi không yên, cô viết một lá thư gửi cho Mạc Dạ Ly, nội dung trong thư vô cùng đơn giản, là hỏi Mạc Dạ Ly lúc nào thì có thể đến đón mình về, cô đưa thư cho Tiểu Hoàn, nhờ tiểu Hoàn gửi giúp, tuy nhiên, điều cô không biết là, lá thư ngay sau đó lại đến tay Tiêu Thương mà không được gửi đi, bởi vì Tiêu Thương đã căn dặn, mỗi một hành động của Tô KHả Nhi phải báo cho hắn tỉ mỉ.
Còn ở Mạc phủ, trong ba ngày nay là những ngày tra tấn cõi lòng hắn, hắn làm những việc để che giấu tâm trạng mình, ví dụ như là vẽ tranh, trong ba ngày, hắn toàn vẽ Tô Khả Nhi để cho lòng khuây khỏa, chỉ biết, mỗi lần hạ bút là mỗi lần hắn vui vẻ, bởi vì hắn nhớ về nàng, những chút một, những cái nhăn mày nhỏ, nụ cười của nàng..những lúc dừng bút, lại lúc hắn đau lòng đến cực điểm, ban ngày hắn cố gắng khống chế bản thân, ban đêm mất ngủ, hắn chỉ có thể dùng rượu để tiêu sâu, mượn rượu để làm mình mê muội, mượn rượu tiêu sầu, càng làm ình chìm đắm trong vực sâu đau khổ.
Ngược lại, được đưa đến ở cùng Mạc Dạ Ly, mỗi ngày Tề Tú Viện đều vui vẻ hơn, tươi tắn hơn, cả người cùng nét mặt tỏa sáng, so với trước kia thanh tú thoát tục hơn.
Mạc lão phu nhân thấy con trai mình càng ngày càng tiều tụy chỉ có thể thở dài.
Lại hai ngày nữa, Tô Khả Nhi vẫn không nhận được hồi âm của Mạc dạ Ly, điều này làm cô khó hiểu, cô dò hỏi thử tiểu Hoàn có gửi thư đến cho Mạc Dạ L hay không, trong lòng tiểu Hoàn bối rối, nhưng vẫn gật đầu nói là đã gửi rồi.
‘Nhưng vì sao huynh ấy lại không hồi âm cho tôi?” Tô Khả Nhi nôn nóng, buồn bực, cuối cùng, cô quyết định sẽ đến Mạc phủ hỏi rõ nguyên nhân.
“Tô cô nương, ngươi muốn đi Mạc phủ?” Tiểu Hoàn hỏi.
“Cô nhanh đi gọi quản gia chuẩn bị xe cho tôi.” Tô Khả Nhi bắt đầu sửa sang, cô mong muốn đi gặp Mạc Dạ Ly, vô cùng bức thiết.
Lát sau cửa phòng cô có tiếng động, cô nghĩ là tiểu Hoàn đã quay lại, liền vui vẻ ra mở cửa, nhưng cửa mở ra, trước mặt là vẻ mặt lo lắng của Tiêu Thương: “Không được đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui