Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị đón giao thừa, tô khả nhi cũng cảm thấy không khí vui mừng, đây là năm mới đầu tiên cô đến cổ đại, cô đương nhiên thấy mới mẻ lại tò mò. Chỉ là, sau mỗi lần vui vẻ, cô lại có một sự chờ mong, cô đang chờ một người tìm đến cô, giải thích cho cô, tới đón cô trở về. Cảm giác chờ mong này quá 1 phút thì càng thêm bức thiết, nhưng, đã hai ngày lễ mừng năm mới qua, tô khả nhi càng nóng lòng.
"Tô cô nương, đây là trong cung đưa tới, tiểu hoàn giúp ngươi dán lên cửa sổ nhé! Được không."Tiểu hoàn đi đến cửa sổ dán từng cái lên, làm cho căn phòng trống rỗng xác thực nhìn vui mắt hơn, tiểu hoàn quay sang thấy tô khả nhi không nói gì, khó hiểu nói: "Tô cô nương, mừng năm mới, ngươi không vui sao?"
"Tiểu hoàn, hai ngày nay có ai tới tìm tôi không?"Tô khả nhi hỏi một câu.
"Không có a!"Tiểu hoàn lắc đầu.
"Haizz!"Tô khả nhi thở dài, trên mặt lộ ra một tia mất mát.
"A, tô cô nương, ngươi đang đợi người sao?"Tiểu hoàn tò mò hỏi một câu.
"Đúng vậy! Đang đợi một người."Tô khả nhi cười cười, nhìn phía ngoài cửa sổ tuyết trắng, tuyết càng ngày càng nhiều, nhưng là, có lẽ ngày mai sẽ đợi được người kia cùng nhau xem tuyết rơi thì sao, nhớ tới hình ảnh ngày đó, trái tim cô vẫn có chút đau đớn.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một người đi tới, đứng ở ngoài cửa, thấy người đó, tiểu hoàn quỳ gối, "Vương gia."
Ánh mắt Tiêu thương lướt qua nha hoàn, nhìn nữ tử ngồi ở đó, trên người cẩm y hoa phục, đó là chiếc áo bào hắn cho người đưa tới, mặc trên người nàng lại tựa như một Vương phi cao quý thanh nhã, khóe môi hắn cong lên khẽ cười, bước đến, ngồi cạnh nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không vui khuôn mặt của nàng, khẽ nhíu mày nói, "Làm sao vậy? nhìn bổn vương đến đây thì mất hứng à!"
" không liên quan tới huynh."Tô khả nhi thản nhiên nói.
Những lời này không nặng không nhẹ chạm vào đáy lòng Tiêu Thương, nàng không vui không liên quan tới hắn, là liên quan tới nam nhân kia.
“Một lát nữa sẽ có một số đồ cổ trân phẩm đưa tới Vương phủ, nếu ngươi thích gì, bổn vương có thể tặng cho ngươi.” Tiêu Thương mở iệng, nghĩ rằng mấy thứ này biết đâu sẽ làm nàng vui lên.
“Tôi không có hứng thú.” Tô Khả Nhi từ chối, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, nội tâm của cô đã có sự thay đổi nhỏ, trước kia cảm thấy Tiêu Thương vô cùng bá đạo đến chán giét, còn giờ đây lại ai ủi một hai câu làm cô không quen, trong lòng cô vẫn không thích hắn. Dù sao, trước kia hắn đối xử với cô như thế, không thể xóa nhòa đi ngay được. Lúc đó, đôi khi nhìn vào ánh mắt hắn, tựa như muốn nói, ngươi đừng mong vọng tưởng; có đôi khi, nhìn khuôn mặt hắn, cho dù tuấn mỹ đến mấy cũng làm người ta chán ghét, chuyện đêm hôm đó, cô không say, mà vô cùng tỉnh táo, cho nên tất cả ở hắn cô đều nhớ rõ, chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn đã chạm vào mình, làm cô không thể tha thứ rồi.
Tô Khả Nhi không phải là cô gái bảo thủ truyền thống, cô chỉ cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì mà đàn ông muốn gì là được cái đó? Có thể giẫm đạp lên phụ nữ được hay sao?
Tiêu Thương khẽ nheo mắt lại, đối với loại nữ tử như Tô Khả Nhi, phải như nào mới làm cho nàng vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy nàng không vui, cảm xúc của hắn cũng trầm xuống theo. Đột nhiên hắn nhớ buổi sáng hôm nay hạ nhân nói ở Lục hồ kết băng, vô cùng đẹp mắt, hơn nữa hoa viên bên lục hồ hoa mai nở rất đẹp. Nghĩ đến đây, hắn nói: ‘Nếu không thì như này đi, nếu ở vương phủ ngươi cảm thấy buồn, ngươi có thể ra ngoài giải sầu, nghe nói Lục hồ kết băng rồi, cảnh sắc rất đẹp.
Đề nghị này làm cho Tô Khả Nhi vui vẻ, cô mở to mắt, xác định lại: ‘Thật sao? Thật sự có thể đi ra ngoài sao?”
“Có thể.” Tiêu Thương thấy nàng cười giống như hoa mai đang nở tươi tắn, cảnh đẹp ý vui.
Trong lòng Tô Khả Nhi thật vui sướng, bởi vì cô đang có tính toán khác, đúng rồi, cô thật không ngờ, cô đang mong ước được đi dạo bên ngoài cùng mạc dạ Ly mà! Vì sao hai người đều phải bi thương như thế? Quả thật là buồn muốn chết. Cô ngẩng lên nói với tiểu Hoàn: ‘Tiểu Hoàn, đi bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa cho tôi, tôi muốn đi ra ngoài.”
“Ngươi đi một mình?” Tiêu Thương nhíu mày, hắn đưa ra đề nghị này, là muốn đi cùng nàng.
Lại thấy Tô Khả Nhi lắc đầu nói: “Không phải, tôi ước đi với một người.”
“Ai?” Ánh mắt Tiêu Thương như chết sững, hừ, rốt cuộc là tên nam nhân chết tiệt nào được nàng ước?
Tô Khả Nhi nhìn tuyết ngoài cửa sổ, mặt cười tươi như hoa: ‘Tôi ước được đi dạo cùng Mạc Dạ Ly.”
Những lời này làm cho gương mặt Tiêu Thương như đóng băng, sắc mặt lo lắng. Cái gì? Hắn đề nghị là để cho nàng ước được đi cùng Mạc Dạ Ly? Đang định phát tác, lại thấy Tô Khả Nhi quay lại cười: Cảm ơn Vương gia.” Tâm trạng của cô thật tốt, nên nam nhân trước mắt cũng được hưởng phúc lây. Nhìn thấy nụ cười khó có kia, Tiêu Thương lại cảm thấy bất lực, hắn định dùng mệnh lệnh lãnh khốc không cho phép nàng đi với Mạc Dạ Ly, nhưng nhìn thấy nàng cười tươi như vậy, hắn lại không đành lòng làm hỏng đi tâm tình vui vẻ của nàng, đành phải nghiến răng dùng sức nói: Không cần.”
Chỉ lát sau, Tô Khả Nhi cùng tiểu Hoàn chuẩn bị ra ngoài, mà Tiêu Thương đứng ở hành lang thì toàn thân cuồng nộ không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trừng trừng nhìn xe ngựa đó đi, không chút nề hà.
Dọc đường đi tâm trạng của Tô Khả Nhi rất vui vẻ, cô nhìn người đi tới đi lui trên đường, trong lòng khát khao được du ngoạn kết bạn.
Có thể là nguyên nhân tâm trạng tôt nên cô cảm thấy đến Mạc phủ thật nhanh, tiếp theo, cô để tiểu Hoàn đến gọi cửa, nói có vị quan viên ở ngòai chờ, mới Mạc Dạ Ly ra gặp.
Trong thư phòng, Mạc Dạ Ly còn đang vẽ tranh, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, chỉ khẽ nhếch mắt lên, bút trong tay vẫn không ngừng, tâm tư chưa loạn, quản gia đứng ở cửa, bẩm báo: “Thiếu tướng quân, bên ngoài có quan viên cầu kiến.
“Ai?” Mạc Dạ Ly không chút để tâm chỉ mở miệng hỏi một câu, vào lúc này, hắn không muốn gặp ai.
“Cũng không biết là ai, hắn ta chưa nói, chỉ nói là thiếu tướng quân ra ngoài gặp mặt.” Quản gia trả lời.
Mạc Dạ Ly buông bút xuống, nheo mắt lại, là ai to gan như thế? Hắn ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là hoàng thượng? Mạc Dạ Ly nghĩ xong vội bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra cửa, chỉ thấy bầu trời đầy tuyết, một chiếc xe ngựa cẩm sắc đứng yên lặng trong tuyết. Mạc Dạ Ly dừng lại một chút, rồi đi về phía trước, đúng lúc này thì tiểu Hoàn nói: Mạc tướng quân, mời lên xe ngựa.
“Việc này…?” Mạc Dạ Ly do dự, bởi vì hắn không biết người trên xe ngựa là ai, đột nhiên đi vào, sợ là không ổn.
“Tướng quân lên rồi sẽ biết.” Tiểu Hoàn che miệng cười, cảm thấy Tô Khả Nhi đùa quá mức, không nên nói mình là đại quan gì đó, làm tướng quân câu nệ.
Ngay lúc Mạc Dạ Ly đang do dự, rèm cửa đã vén lên, một gương mặt quen thuộc tươi cười lộ ra: ‘Thiếu tướng quân thật to gan, ngay cả lời mời của bản quan mà cũng không lên?”
Nhìn thấy người trong xe ngựa, mạc Dạ Ly mừng như điên, là nàng? Là người mà hắn ngày nhớ đêm mong? Mạc Dạ Ly như thấy mình đang mơ, sao nàng lại ở đậy? Giọng nói thanh nhã âm trầm cuối cùng cũng cất lên: ‘Khả Nhi.”
Tô Khả Nhi xốc rèm lên, vươn tay ra noi: ‘Nhanh lên đi.”
Sau vui sướng, Mạc Dạ Ly lại do dự, hắn biết mình lên sẽ có kết quả gì, hắn biết hôm nay gặp mặt sẽ khiến cho cả hai đều đau khổ, nhưng hắn rất quý trọng cơ hội trước mắt này, rất muốn được ở bên nàng.
“Huynh do dự gì vậy?” Tô Khả Nhi khẽ giận, nghĩ Mạc Dạ Ly do dự là vì Tề Tú Viện, cô thật sự tức giận.
“Sao muội lại tới đây? Tiêu Thương hắn…?” Mạc Dạ ly vốn muốn hỏi, Tiêu Thương uội tới đây sao? Nhưng lại thôi, tốt nhất là không hỏi.
“Hắn ta làm sao? Tự do của muội hắn không xen vào.” Tô Khả Nhi vội gạt bỏ quan hệ với Tiêu Thương.
Thấy thái độ của Tô Khả Nhi nhẹ nhàng như vậy hắn có thể đoán được nàng ở trong Tiêu vương phủ cũng rất tốt. Hắn thấy nhẹ nhõm, cầm lấy tay nàng, đi lên.
Thấy Mạc Dạ Ly cuối cùng cùng ngồi bên cạnh mình, Tô Khả Nhi vui vẻ ôm lấy tay Mạc Dạ Ly, tựa đầu vào vai Mạc Dạ Ly, nói: ‘Mấy ngày không được gặp huynh, muội thật buồn.”
Mạc Dạ Ly nhớ lại lần trước bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của nàng, hắn cảm thấy vô cùng áy náy, khàn giọng nói: ‘Khả Nhi, lần đó ta xin lỗi.”
Tô KHả Nhi giả ngu: ‘Lần nào hả? Lần nào? Muội không nhớ gì cả, muội chỉ biết có hôm nay thôi.” Tô Khả Nhi không muốn nhớ lại ngày hôm đó, cô muốn quên đi, lúc cô đến gặp Mạc Dạ Ly thì đã hiểu mình quá suy nghĩ nhiều về Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện.
Nghe nàng nói như vậy, Mạc Dạ Ly càng thấy đau lòng, tất cả là do hắn tạo thành, lại muốn nàng đau khổ theo mình. Hắn cầm tay nàng, lại có chút lo lắng, nghĩ nàng ở Tiêu vương phủ được Tiêu Thương chăm sóc, trong lòng hắn không biết nên vui không, bởi vì hắn biết, Tiêu Thương cũng giống mình là cùng yêu Tô Khả Nhi, chỉ cần nàng vui, hắn không để tâm.
“Mấy ngày vừa qua muội thế nào?” Mạc Dạ Ly hỏi.
“Không vui lắm, bởi vì không có huynh ở bên cạnh muội, muội thật cô đơn.” Tô Khả Nhi rầu rĩ đáp, đồng thời cũng trừng mắt với Mạc Dạ Ly một cái.
Tô Khả Nhi không biết, lúc này Mạc Dạ Ly đã không thể yêu cô nhưng trước đây đã từng yêu cô, cho nên, mỗi câu trách móc của cô, chỉ càng khiến cho Mạc Dạ Ly tự trách, áp lực và sự đau khổ trong lòng càng nặng trĩu thêm.
Mạc Dạ Ly không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tô Khả Nhi, tiếng thở dài bị tiếng bánh xe ngựa át đi.
“Bệnh tình của Tề tỷ tỷ đã khá hơn chưa?” Tô Khả Nhi ngẩng đầu dò hỏi.
“Tàm tạm.” Mạc Dạ Ly đáp, không muốn cho nàng hy vọng, cũng không muốn nàng thất vọng.
“Cái gì mà tàm tạm?” Tô Khả Nhi nhíu mày, câu trả lời này quá qua loa.
Mạc Dạ Ly khẽ nhắm mắt, hắn luôn kiên định là thế, vậy mà bị tình cảm này khiến cho không thở nổi. Tuy rằng đau lòng, nhưng đã không đến mức đau đớn khắc cốt nhập tủy như trước nữa. Có đôi khi nỗi đau cũng là một thói quen, lúc đó, hắn không muốn đem những đau khổ này gây cho Tô Khả Nhi, tình cảm này hắn nghĩ rất kỹ rồi, nếu thật sự muốn tàn nhẫn cắt đứt, hắn tình nguyện để Tô Khả Nhi hận hắn, cũng không muốn nàng vì hắn mà lo được lo mất, mà tra tấn hắn.
Có lẽ mẫu thân nói đúng, một người nam nhân không nên vì tình cảm mà tiêu cực, mà một người nam nhân có lý tưởng và khát vọng vĩ đại, gia tộc Mạc phủ sẵn sàng trả giá về hoàng triều, trao ra sinh mệnh của mình, nếu đến thế hệ hắn chỉ vì tình cảm cá nhân mà mang đến nguy nan cho hoàng triều, hắn sẽ đối mặt với đời đời dưới cửu tuyền như nào?
“Ly nhi, buông xuôi một tình cảm rất khó, nhưng buông xuôi trách nhiệm của một người nam nhân, làm cho hoàng triều sớm tối nguy nan, cũng là tội không thể tha, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Con hãy nói với Khả Nhi rõ ràng, có lẽ, Khả Nhi không hề có duyên với con, có thể là đã có nhân duyên với Vương gia rồi, đó cũng là chuyện tốt. Tội gì mà chấp nhất không đâu? Chỉ càng làm cho ba người các con đau khổ mà thôi.” Những lời của Mạc lão phu nhân rất rõ bên tai, len vào tim Mạc Dạ Ly, có đôi khi, khi hắn đi trên đường, hắn thật ngưỡng mộ những người dân bình thường, họ cười rất thoải mái, cuộc sống giản dị bỉnh thản, sự vất vả của họ chỉ xoay quanh vấn đề lương thực, lúc đó, Mạc Dạ Ly mới cảm khái sinh mệnh của mình tồn tại có ý nghĩa, hắn thân là một tướng quân, việc hắn cần làm, chính là mang đến hòa bình cho quốc gia, bảo vệ người dân bình thường này, để họ có cuộc sống an cư lạc nghiệp. Có đôi khi, nhìn thấu ý nghĩa của sinh mệnh, có lẽ tâm linh thăng hoa cao lên một bậc, tình yêu tuy quan trọng, nhưng có những việc cũng quan trọng không kém, chuyện cá nhân thường bị bỏ qua một nửa, từ phi, chính mình có thể thật sự bỏ gánh nặng trên vai xuống.
Ngẫm lại, thân là một tướng quân, trọng trách trên vai, không cần lựa chọn vẫn cảm thấy may mắn. Người khác liều chết để để có được thân phận, hắn thì dễ như trở bàn tay, nhưng người khác có thể dễ có được tình cảm, hắn lại vô cùng gian nan. Thật sự khó mà vẹn toàn.
Cảm thấy Mạc Dạ Ly một mực lặng yên không lên tiếng, Tô Khả Nhi ngẩng lên, thấy trong mắt Mạc Dạ Ly điềm tĩnh, cô khó hiểu hỏi: ‘Huynh đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ ý nghĩa sinh tồn của con người.” Mạc Dạ Ly cười khẽ.
“ý nghĩ sinh tồn? Mỗi người khi sinh ra đề có ý nghĩa của mình, ý của huynh là gì?” Tô Khả Nhi cười hỏi.
“Thân phận của ta là gì? Ý nghĩa của ta là gì?” Mạc Dạ Ly mím môi cười, dấu sự đau đớn trong ánh mắt, đúng vậy, thân phận của hắn là gì, ý nghĩa là gì.
“Thân phận của huynh là tướng quân, ý nghĩa của huynh là bảo vệ quốc gia, trấn thủ biên quan, làm cho dân chúng có cuộc sống yên bình, oa, thật là vĩ đại.” Tô Khả Nhi giơ ngón tay lên tán dương.
Đột nhiên Mạc Dạ Ly cảm thấy vui mừng, đúng, làm cho dân chúng có cuộc sống yên bình. Ngẫm lại, hắn bảo vệ người dân, trong đó có nàng, ít nhất, nàng sẽ không biết, hắn còn có việc làm vì nàng, tồn tại vì nàng.
“Vậy sinh mệnh của muội có ý nghĩa gì?” Mạc Dạ Ly cúi xuống nhìn Tô Khả Nhi, thấy nàng khẽ cắn môi, sau đó cười tươi: “Sinh mệnh của muội có ý nghĩa gì ư, không vĩ đại như huynh đâu. Muội chỉ cần tìm được người chồng tốt, có cuộc sống yên ổn là thỏa mãn rồi.” Nói xong, cô ngẩng lên nhìn Mạc Dạ Ly, dùng ánh mắt nói cho anh biết, người chồng mà cô muốn chọn chính là anh.
Mạc Dạ Ly cố không nhìn vào ánh mắt đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nàng thích một cuộc sống yên ổn, vậy thì sự bảo bệ của hắn có ý nghĩa.
“Này, huynh sao mà cứ hỏi mấy vấn đề nghiêm trọng vậy? Trong cuộc sống của huynh có chuyện gì không được thoái mái hay sao? Nói uội biết đi, có lẽ muội giúp được huynh.” Tô Khả Nhi buồn cười hỏi.
“Không có việc gì.” Trước sau như một, hắn đem tâm tư giấu đi, chỉ cười với nàng.
Nhưng, nhìn Mạc Dạ Ly cười lại không giống như cười, làm cho Tô Khả Nhi có chút bất an, trong lòng vì nhạy cảm mà khó hiểu, cô cũng không biết vì sao, mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô có một dự cảm không tốt, giống như có chuyện gì sắp xảy đến.
“Mạc tướng quân, Tô cô nương, đến Lục hồ rồi.” Phu xe lên tiếng.
Tô Khả Nhi vén rèm cửa sổ lên, thấy Lục hồ rộng lớn kết thành băng, hồ nước trong suốt giờ đã đóng thành băng, bóng loáng trong suốt, làm người ta nhìn như đang thấy kỳ quan, cô vốn cảm thấy lạnh, nhưng gặp kỳ cảnh này, thật sự cảm thấy quá đẹp.
“Chúng ta xuống đi.” Tô Khả Nhi kéo Mạc Dạ Ly xuống.
“Oa…thật đẹp.” Tô Khả Nhi cười lớn chạy nhanh tới ven lan can, giống như đứa trẻ. Phía sau, Mạc Dạ Ly lo lắng cho sự an nguy của nàng, bước đến giữ chặt tay nàng, không cho nàng dựa vào. Tô Khả Nhi quay sang cười tươi tắn, nhân cơ hội đó chui vào lòng Mạc Dạ Ly tránh gió, ôm lấy anh, nói: ‘Nơi đây đẹp quá.
Hôm nay, rất nhiều người đến ngắm cảnh, đông đúc náo nhiệt,cũng có rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau đến, Tô Khả Nhi và Mạc Dạ Ly cũng là một đôi rất nổi bật, Mạc Dạ Ly tuấn mỹ bất phàm, khí chất tao nhã cao quý liền hấp dẫn mọi ánh mắt người khác ngẫu nhiên trong đám đông có người nhận ra thân phận của hắn liền kều to: ‘A…kia chẳng phải là Mạc tướng quân sao?”
“Đúng vậy, là mạc tướng quân rồi.”
Lập tức, người bên cạnh nghe vậy cũng quay sang nhìn tuấn mi trước mặt, ánh mắt tán thưởng không thôi. Ngày hôm nay, rất nhiều người đều thấy bên cạnh Mạc Dạ Ly là một nữ tử xinh xắn lanh lợi, thấy hai người họ ngọt ngào, hắn lại đang ôm nữ tử vào lòng, mọi người đều đoán, có lẽ đầu xuân ở Mạc phủ sẽ có tin vui.
Rất nhiều cô gái đang ngắm cảnh tuyết đều hâm mộ nữ tử đang ở trong lòng vị Mạc tướng quân kia, trong mắt họ, có được phu quân như thế, cuộc đời này còn gì mà tiếc nuối?
Ngay bên kia đầu đường đối diện với Lục hồ là một trà lâu. Rất nhiều d khách đang uống trà nói chuyện, thưởng thức cảnh đẹp ngàn dặm, cũng là một thú vị của đời người, nhưng vào lúc này, trong sương phòng lịch sự tao nhã, có một người uy nghiêm tuấn dật đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau ở lan can lục hồ, là ghen tị, lại chua xót khổ sở không nói nên lời. Nghĩ đến việc lúc mình như nô lệ muốn làm mọi cách để lấy lòng nàng, thì ra đối với nàng mà nói, chỉ cần hắn ta xuất hiện, trên mặt nàng sẽ tươi tắn như thế. Chẳng lẽ mình dù làm gì, cũng không thể có được nụ cười thật lòng của nàng sao?
“Vương gia, trà lạnh, có cần đun nóng lại không?” Ông chủ tự mình đi vào hầu hạ, hôm nay, đương kim vương gia đại giá quang lâm, quả thực làm ông ta thấy tự hào, vinh hạnh ngàn năm.
“Không cần.” Tiếng nói trầm thấp cất lên không rõ vui giận, chỉ là hoa phục cẩm sắc tựa như còn lạnh hơn là băng tuyết bên ngoài cửa sổ, điều này làm cho ông chủ run lên, sợ mình hầu hạ không chu đáo.
Tô Khả Nhi đứng thẳng trong gió, tuy rằng hôm nay mặt trời chiếu cao, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh ngấm vào người, có lẽ, thật sự như lời Mạc Dạ Ly nói, cơ thể mình bị di chứng rồi. Cô đột nhiên nhìn quán trà lâu náo nhiệt, liền nói: ‘Chúng ta đến đó ngồi uống trà nóng đi.”
“Ừ.” Mạc Dạ Ly gật đầu, che chở nàng đi về phía trà lâu.
Ông chủ vừa mới từ phòng Tiêu Thương đi ra, tuy rằng thời tiết tháng chạp, nhưng trán ông ta đẫm mồ hôi hột, ông ta vừa lau mồ hôi vừa xuống lầu, vừa mới xuống liền thấy ha người bước vào, ông ta ngẩn ra nhìn kỹ mới xác định, đúng rồi, đúng là thiếu tướng quân Mạc Dạ Ly thân tín của Hoàng thượng rồi.
“Mạc tướng quân, khách quý giá lâm, quả thật tiểu điếm vô cùng có phúc khí.” Ông chủ cung kính nghênh đón.
“Ông chủ, còn phòng nào không?” Mạc Dạ Ly nhìn đại sảnh, hỏi.
Ông chủ làm sao dám chậm chễ, tuy rằng sương phòng đã ngồi đầy, kể cả đuổi khách thì nhất định phải tìm cho Mạc tướng quân một vị trí thật tốt.
“”Có không ạ?” Tô Khả Nhi cười hỏi.
“Có a có a. Chờ ta đi chuẩn bị.” Ông ta đáp nhanh rồi chạy lên lầ hai, chỉ lát sau có bốn nam tử trẻ tuổi theo ông chủ đi xuống, sau đó thấy ông ta vô cùng áy náy xin lỗi mấy người kia, rồi mới quay lại đón Mạc Dạ Ly và Tô Khả Nhi lên lầu: “Mời Mạc tướng quân và cô nương lên lầu.”
Tô Khả Nhi thấy ông chủ đuổi khách như vậy, trong lòng cười thầm, rất vui, xem ra Mạc Dạ Ly trong lòng dân chúng rất có uy tín cao.
Ông chủ đi đến một sương phòng, vén rèm lên mời hai người: “Tướng quân, mời.”
TÔ Khả Nhi đi vội lên không để ý người ở phòng bên cạnh, cô đi qua rồi ngồi xuống, mà Mạc dạ Ly đi sau khi qua phòng đó, rèm cửa bị gió lay động liền nhìn thấy người bên trọng, hắn không chút king ngạc, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên thầm hiểu.