Trà tỏa nhiệt, uống một tách trà nóng vào bụng thật ấm vào lúc trời đông giá rét này. Tô Khả Nhi nhìn cảnh đẹp bên ngoài, tâm trạng trống trải, nhìn người đàn ông đối diện, lại ngọt ngào yên bình, có thể ngồi cùng anh trong trà lâu, vừa ngắm cảnh vừa thưởng trà, thật sự là niềm vui của đời người.
Tô Khả Nhi đang cùng Mạc Dạ Ly nói về chuyện băng tan, chợt nghe tiếng bước chân ở phòng bên vang lên, cô ngẩng đầu lên, thấy một thị vệ vén rèm bước vào: ‘Tướng quân, Tề cô nương đang tìm ngươi.”
“Nàng ở đâu?” Mạc Dạ Ly nhíu mày.
“Ngay dưới lầu.” Thị vệ nói.
Tô Khả Nhi mở to mắt, cái gì? Tề Tú Viện đến đây? Ngay tại dưới lầu? Cô nhìn Mạc Dạ Ly, hy vọng anh sẽ quyết định không đi gặp, lại thấy Mạc Dạ Ly nhìn cô, trầm tư một chút, nói: ‘Khả Nhi, lát nữa ta cho người đưa muội về Tiêu vương phủ.”
Trong nháy mắt chuyện tốt bị người khác quấy rối, Tô Khả Nhi cũng rất giận, vì sao lại muốn đưa cô về? Vì sao lại lựa chọn bỏ mặc cô? Cô nói: ‘Muội không về, huynh cũng đừng đi.”
“Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly gọi khẽ, ánh mắt giằng xé.
“Huynh cho người đưa cô ấy về đi. Lát nữa chúng ta còn đi thưởng mai nữa, được không” Tô Khả Nhi có chút khẩn cầu.
“Muội sợ lạnh, muội nên về trước đi.” Mạc Dạ Ly kiên quyết.
“Muội không sợ lạnh, huynh ở lại đi cùng muội.” Tô Khả Nhi biết mình cố tình gây sự, nhưng đôi khi cô thật sự cảm thấy không bằng, vì sao Mạc Dạ Ly rõ ràng yêu cô, lại không chịu ở bên cô?
“Ta xin lỗi.” Mạc Dạ Ly nói nhỏ, rồi nhìn Tô Khả Nhi một cái, đứng lên rời đi.
Trơ mắt nhìn Mạc Dạ Ly rời đi, Tô Khả Nhi đứng ngây ra đó, anh chỉ nói một câu xin lỗi là đi, cô thật sự không thể tin, vì Tề Tú Viện, anh có thể bỏ mặc cô ở trà lâu, nhẫn tâm mà đi sao? Vì sao? Vì sao? Đợi đến khi cô bừng tỉnh, chạy ra đuổi theo.
“Mạc Dạ Ly…”
Nhưng vừa chạy ra đó đã bị một đôi cánh tay giữ lại, cô kinh ngạc ngẩng lên, nhìn thấy Tiêu Thương, khuôn mặt tuấn tú đen sì, mắng khẽ: ‘ Nam nhân như vậy, ngươi còn đuổi theo hắn ta làm gì?”
Trong lòng cô thất kinh, Tiêu Thương nghe trộm họ nói chuyện ư? Cô hét: ‘Không liên quan đến huynh, tránh ra.”
“Hắn ta đã đi rồi.” Tiêu Thương buông tay, khóe môi run rẩy, biểu hiện sự nhẫn nại tức giận của hắn.
Tô Khả Nhi đi lướt qua Tiêu Thương, xuống lầu, đến khi cô ra tới cửa, phát hiện không thấy bóng dáng của Mạc Dạ Ly đâu, cô lảo đảo muốn ngã để mặc gió lạnh táp vào mặt, không biết vì trời lạnh, hay là lòng cô lạnh nữa.
Cô cứ đờ đẫn đứng ở cửa như vậy, bị gió lạnh xâm nhập, đất trời trắng xóa, cô lại giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ,không biết theo ai, không biết nên đi đâu…đã không phân biệt được phương hướng.
Ngay lúc cô đang ngây ra, cả người cô bị một đôi cánh tay to ôm lấy, kéo vào khách điếm, cô ngẩng lên lại nhìn thấy người đáng ghét kia, tiếp theo, một tiếng quát khẽ: ‘Ngươi còn muốn sống nữa không?”
Thấy nàng đứng run rẩy trong gió, thấy nàng vì tên nam nhân kia mà hồn tiêu phách lạc, hắn lại thấy đau lòng, đồng thời là tức giận, nàng quả thật là ngốc.
“Không cần huynh lo.” Tô Khả Nhi thản nhiên đáp, ánh mắt dại đi, lúc này, tâm trạng của cô rất kém, rất kém.
“Tô Khả Nhi, sự nhẫn nại của bổn vương rất có hạn.” Giọng nói gằn lên từng câu, Tiêu Thương thẹn quá hóa giận, cho dù là nàng, cũng không thể cứ lần này đến lần khác làm hắn tức giận.
Tô Khả Nhi liếc Tiêu Thương một cái, xoa người bước ra ngoài, cô cũng không biết vì sao lại làm như vậy, chỉ là cô không dám đối diện với Tiêu Thương mà thôi, ở trong này cô cảm thấy rất áp lực, ngay khi cô vừa bước đi hai bước, vì váy quá dài, cô bị ngã trên tuyết, cô cứ như vậy mà ngồi bệt xuống, nước mắt dâng lên, sự uất ức trong lòng cuối cùng đã hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào trong tuyết, biến mất.
Tiêu Thương đang đứng ở cửa nhìn thấy nàng ngã, không định đi đỡ nàng, hắn nghĩ, nàng muốn chạy, thì hắn để nàng đi, nàng muốn đuổi theo, hắn cho nàng đuổi, nhưng, lại nhìn thấy nàng ngồi trong tuyết khóc như thế, lại làm tim hắn đau, đè ép đến không thở nổi, nhìn nước mắt của nàng, hắn chẳng nghĩ gì nữa, cái gì mà thân phận vương gia, vào lúc này bỏ hết đi, hắn liền bước đến, không nói hai lời bế nàng lên, đi về phía xe ngựa của mình.
Tô Khả Nhi bị bế lên, cô không muốn giãy dụa, chỉ lẳng lặng để mặc Tiêu Thương ôm mình, không nói gì.
Về Tiêu Vương phủ, cả người cô như đông cứng, khi vào đến phòng mình rồi, đốt lò sưởi lên rồi, tứ chi mới có cảm giác một chút, thấy nàng tự tra tấn bản thân như vậy, Tiêu Thương rất muốn trách mắng, nhưng lời dạy dỗ vừa lên miệng, hắn lại tự giễu mình, ngẫm lại, người gây cho nàng những đau khổ này, lại chính là hắn, hắn có tư cách gì mà tức giận với nàng? Nghĩ như thế, hắn bỏ đi.
“Tô cô nương, Tiểu Hoàn pha chén trà nóng cho ngươi.” Tiểu Hoàn nói, nhìn sắc mặt Tô Khả Nhi tái nhợt mà lo lắng.
“Tôi muốn đi tắm.” Tô Khả Nhi ngẩng lên nói, cái rét dường như đã đoạt đi tư tưởng của cô, cô nên nghĩ cho thật tường tận, tóm lại là vì sao Mạc Dạ Ly nhẫn tâm bỏ mặc cô? Khi biết Tề Tú Viện đến, trong lòng cô đột nhiên muốn chứng minh, giữa cô và Tề Tú Viện ai sẽ quan trọng ở trong lòng Mạc Dạ Ly, cho nên, khi cô nghe được câu xin lỗi của anh, cô liền cảm thấy bầu trời trên đầu là màu xám, cô chắc chắn anh sẽ từ chối Tề Tú Viện mà ở lại với mình, cho nên, sự đặt cược của cô quá lớn, nên cô mới thất vọng càng nhiều như thế, vô cùng nản lòng thoái chí.
Mạc phủ.
“Biểu ca, vì sao trên đường đi huynh lại không yên, hay là vì gặp vị quan viên đó? Có phải trong triều lại xảy ra chuyện gì phải không?” Tề Tú Viện quan tâm hỏi, vì nàng nghe hạ nhân nói Mạc Dạ Ly và một vị quan viên đến lục hồ thưởng cảnh, cho nên, nàng mới đến đó.
“Không có gì.” Mạc Dạ Ly cười gượng, trấn an.
“Vâng, a, muội có khâu cho huynh một bộ y phục, lát nữa sẽ cho người đưa tới.” Tề Tú Viện vô cùng vui vẻ nói.
“Là tiểu thư chúng ta mười ngày qua làm cho tướng quân. Tiểu thư còn bị đâm vào tay nữa.” Tiểu Mai bổ sung.
“Tiểu Mai, không được nói lung tung.” Tề Tú Viện cười khẽ, thẹn thùng cúi đầu xuống.
Mạc Dạ Ly nhìn tay Tề Tú Viện, thấy bàn tay trắng nõn quấn ba ngón tay lại, rõ ràng là bị kim đâm, trong lòng hắn thấy thương cảm, nói: ‘Việc này để hạ nhân làm là được rồi, muội không cần phải làm vậy?”
“Tướng quân, tiểu thư chúng ta là muốn làm kịp cho đúng dịp sinh nhật của tướng quân. Chẳng phải là tháng giêng hay sao” Tiểu Mai cười nói.
“Biểu ca, Tú Viện không biết tặng gì, chỉ muốn tự mình khâu một bộ y phục tặng huynh mà thôi.” Tề Tú Viện thẹn thùng nói, ánh mắt long lanh.
“Sinh nhật?” Mạc Dạ Ly nói khẽ, khóe môi cười khổ, thì ra, mình và Tô Khả Nhi đã quen biết nhau hơn nửa năm rồi.
Giao thừa, toàn bộ đại sảnh hoàng triều đèn đuốc sáng trưng, tiếng pháp rền vang mừng năm mới. Nhà nhà đều đắm chìm trong niềm vui đón năm với. Còn ở trong tiêu vương phủ, sang năm mới, tượng trung cho hy vọng cuộc sống mới.
Chạng vạng, cơm tất niên đã chuẩn bị xong, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng trên bàn lại có hơn hai mươi món ăn, có thể nói là vô cùng xa xỉ. Tô Khả Nhi cũng được mời ra ăn bữa tất niên. Mấy ngày này tâm trạng cô khá lên một chút, cô mặc chiếc áo choàng thêm phượng, đứng ở đại sảnh khiến cho hạ nhân tưởng Vương phi trở lại, nhìn kỹ thì ra là Tô cô nương, nhưng cũng sắp là Vương phi rồi, trong lòng hạ nhân ai cũng nghĩ như thế.
Ở vị trí trên cùng là một nam tử cẩm y hoa phục, ánh mắt thâm thúy nhìn nữ tử đi vào, hắn chỉ vào một vị trí bên cạnh hắn, Tô Khả Nhi khẽ nhíu mày, đi đến ngồi xuống, cô không biết đó là vị trí của Vương phi.
“Tô cô nương, đêm nay là giao thừa, thức ăn đều là do Vương gia chuẩn bị dành cho cô nương.” Quản gia cười nói.
“hôm nay đồ ăn cũng nhiều, hai người chúng ta ăn có quá lãng phí không?” Tô Khả Nhi ngồi xuống nói, ở thời hiện đại cô không lãng phí như này.
“Hả…Hôm nay là lễ mừng năm mới thôi.” Quản gia cười ha ha nói.
“Vậy ngươi định sắp xếp như nào?” Tiêu Thương hứng thú nhìn nàng.
“Hôm nay là lễ mừng năm mới, tôi nghĩ gia đinh và nha hoàn cũng đã vất vả cả năm rồi, nên chia cho họ một nửa.” Cô ngẩng lên.
“Việc này…ngàn vạn lần không được nha! Là phước hưởng của chủ tử, chủ tử chúng ta lập công lớn vô số trong hoàng triều, hạ nhân chúng ta không tính đến.” Quản gia lắc đầu nói.
Đúng lúc này, Tiêu Thương lại nói: “Được, ta đồng ý chia cho họ một nửa, nhưng, ngươi cũng phải đồng ý với bổn vương một việc.’
“Cái gì?” Tô Khả Nhi nhíu mày, nghĩ rằng, Tiêu Thương sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý chứ.
“Ăn cơm chiều xong, cùng bổn vương ra ngoài giải sầu.”
Tô Khả nhi khẽ kinh ngạc, bởi vì nghĩ yêu cầu của của hắn sẽ vô cùng quá đáng, nào ngờ lại chỉ có như vậ, cô có chút buồn cười, không chút đắn đó nói luôn: ‘Đồng ý.”
Tiêu Thương liền phân phó chia đồ ăn ra làm hai phần, dường như từ nhỏ đến lớn Tiêu Thương dường như rất ít ăn cơm tất niên, giờ lại thoài mái vui vẻ như thế, ngay cả hạ nhân cũng bỏ chạy hết, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người.
Tô Khả Nhi ăn không được tự nhiên, đặc biệt là dưới ánh mắt của Tiêu Thương, cô ăn rất ít, đúng lúc một đôi đũa ngọc gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô, “Cơ thể ngươi không khỏe, ăn nhiều một chút.” Thấy Tiêu Thương quan tâm mình như thế, cô cũng lịch sự từ chối: “Cám ơn, tôi ăn không vào.”
“Sao vậy? Là do bổn vương gắp nên ngươi ăn không vào?” Giọng nói trầm thấp vang lên, vẻ mặt vui vẻ của Tiêu Thương biến mất, có chút không vui.
“Không phải…Tôi chỉ không có khẩu vị.” Tô Khả Nhi lắc đầu phủ nhận, tuy rằng quả thực cô không muốn ăn thức ăn do hắn gắp.
“Thấy bổn vương thì không có khẩu vị?” Tiêu Thương lại hỏi tiếp.
Tô Khả Nhi thấy Tiêu Thương mẫn cảm như thế thì cười, cô cong môi lên, nói: “Nếu huynh tự hiểu như thế, tôi không có gì để nói.”
“Ngươi…” Tiêu Thương nghiến răng, nhưng sự giận giữ khi thấy vẻ tươi cười của nàng thì lại biến mất.
Đội múa rồng đang ở trên đường náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, mọi người hứng thú đi theo cười tươi đón năm mới, hôm nay, trên đường vô cùng đông đúc, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người dân bày những món đồ dân tộc ra, đèn lồng, đầu long, hoa cảnh…toàn bộ trên đường sáng trưng giống như ban ngày.
Còn trong đám đông đó, Tô Khả Nhi và Tiêu Thương vô cùng nổi bật khiến người khác chú ý, nhưng, mọi người đang chìm đắm trong niềm vui nên cũng không để tâm đế thân phận, Tô Khả Nhi và Tiêu Thương bước chậm rãi trong đám đông, không nói gì nhiều, cô lại bị những thứ xung quanh mê hoặc, cảm thụ không ngừng. Đúng lúc này, thấy trong đám đông xôn xao, cô thấy mọi người kêu lên: “Vũ long đến…”
Cô ngẩng lên, thấy cách họ không xa một con rồng thật dài uyển chuyển đi đến, những người trên đường tự động lui ra để cho đội múa rồng đi vào, Tô Khả Nhi bị chen ngã vào lòng Tiêu Thương, lại không phát hiện mình đang vô cùng thân thiết dựa vào Tiêu Thương, cô chỉ mải mê nhìn đám đông đang nhảy múa trước mặt, hỏa lòng múa vài vòng, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Thương nhìn nữ tử trong lòng mà quên cả phiền não, lại có cảm giác thỏa mãi, thấy nàng vui vẻ, tâm trạng của hắn cũng vui theo, huống chi, nàng chủ động dựa vào hắn, cảm giác thật tốt.
Đoàn người tản đi, Tô Khả Nhi mới phát hiện mình đang tựa vào lòng Tiêu Thương, cô giật mình lùi ra ba bước, mặt đỏ bừng, nhưng, cô nghĩ thầm, chắc là nhiều người quá, Tiêu Thương sẽ không phát hiện ra đâu.
Càng đi về phía trước, người càng đông đúc hơn, chen lấn nhau,Tô Khả Nhi và Tiêu Thương bị đẩy vào sát cạnh nhau vô cùng thân mật, nhưng, lần này cô chẳng thể làm gì khác được, bất đắc dĩ để mặc mình tựa ở trong lòng Tiêu Thương, một bàn tay cũng bất giác đặt sau lưng cô, điều này làm cô có chút giận, tên kia thừa dịp chiếm tiện nghi của mình đây, cô khẽ trừng mắt nói: “Bỏ tay xuống đi.”
“Ta đang che chở cho an toàn của ngươi.” Tiêu Thương nhếch môi cười giả ngu, lại ôm nàng chặt hơn.
Tô Khả Nhi đành bó tay, mãi cho đến lúc đoàn người đi rồi họ mới buông nhau ra, lúc này cô bước đến một cây đại thụ, thấy trên đó có rất nhiều đèn lông, hơn nữa, có không ít nam nữ trẻ tuổi đang cố gắng treo đèn lồng trong tay lên, cô tò mò hỏi Tiêu Thương: ‘Họ đang làm gì vậy?”
“Đây là gốc cây ước nguyện, nghe nói chỉ cần mình treo đèn lồng lên, sau đó cầu nguyện, nguyện vọng của mình sẽ thành hiện thực.” Tiêu Thương đáp.
“Thật sao?” Cô thì thào tự hỏi, đưa mắt nhìn ông chủ đang bán đèn lồng, đi qua đó, Tiêu Thương thấy hành động của nàng, ánh mắt sầm xuống.
“Ông chủ, bán ột cái đèn lồng.” Tô Khả Nhi đưa chút bạc vụn ra.
Ông chủ cầm lấy một đèn lồng đưa cho cô, cười nói: ‘Cô nương, của cô đây.”
Tô Khả Nhi cầm đèn lồng đi đến dưới tàng cây, mới đột nhiên phát giác cây cổ thụ này rất cao, với sức của cô mà muốn treo đèn lồng lên, quả thật là rất khó, cô nhìn những người bên cạnh, họ đều dùng một cây trúc cố treo đèn lồng lên, cô thầm nghĩ, đợi họ treo xong rồi thì cô sẽ mượn dùng.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: ‘Ta có thể giúp ngươi.”
“Huynh có thể giúp tôi treo lên?” Tô Khả Nhi nghiêng mặt nhìn người đàn ông tuấn mỹ, dưới ánh đèn, khuôn mặt Tiêu Thương lập lòe, cảm giác mê người khó diễn tả.
“Có thể.” Tiêu Thương khẳng định.
“Tốt quá, đây này.” Cô đưa đèn lồng cho hắn, tiếp theo, cô cảm giác bên người gió tạt qua, Tiêu Thương vững chãi bước tới cầm lấy đèn ông ném lên chỗ cao nhất của cây.
Tiêu Thương nói: ‘Giờ ngươi có thể cầu nguyện.”
Tô Khả Nhi liếc nhìn đèn lồng của mình, hai tay chắp lại trước ngực, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện mình và Mạc Dạ Ly sẽ yêu nhau trọn đời, không bao giờ xa nhau..
Còn Tiêu Thương đứng bên liếc nhìn đèn lồng, lại nhìn Tô Khả Nhi đang cầu nguyện, dường như trong lòng cũng đang cầu nguyện ình. Tô Khả Nhi cầu nguyện xong, cười thật cười, niềm tin chính là một sức mạnh.
Ngay khi Tô Khả Nhi cầu nguyện xong, một cô gái bên cạnh vẫn không treo đèn lồng được, có chút buồn bực, thiếu niên bên cạnh nói: ‘Để ta giúp ngươi.”
Cô gái nói: ‘Không được, mẹ ta nói đèn lồng phải tự tay mình treo lên mới được, nếu không nguyện vọng sẽ không linh.”
“Không sao. Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng là nương tử của ta, để ta giúp ngươi treo lên, ta cầu nguyện là được chứ gì.” Thiếu niên cười ha ha rồi nhìn cô gái chăm chú.
Tô Khả Nhi đứng gần đó thì trùng xuống, thì ra đèn lồng này phải tự tay mình treo lên, chẳng lẽ nguyện vọng của cô mất linh hay sao? Còn Tiêu Thương đứng bên cạnh thì mừng thầm, nói như vậy, nguyện vọng của hắn sẽ có linh ngiệm?
“Tôi đi mua cái khác.” Tô Khả Nhi vội nói rồi chạy tới quán đèn lồng, còn Tiêu Thương thì chỉ cười.
Tô Khả Nhi đặt bạc xuống, lớn tiếng nói :”Ông chủ, tôi muốn mua đèn lồng.”
“Hả, cô nương, không phải ngươi mua rồi sao? Nếu mua nữa sẽ không còn linh đâu.” Ông chủ cười nói.
Một nam tử đang vội mua đèn lồng cũng nói: “Cô nương, mua rồi không được mua nữa, đèn lồng này chỉ dùng một lần, giống như nguyện vọng vậy, treo lên rồi, sẽ linh, rơi xuống, không linh nữa.”
Tô Khả Nhi ngẩn ra tại chỗ.
Cô đi đến bên Tiêu Thương, sắc mặt ủ dột, cô còn lườm hắn một cái, sao lúc nãy không nói ình biết, giờ thì chẳng linh nữa rồi.
Đi thẳng về phía trước, người lại đông lên, cô cũng có chút mệt rồi, nên cô và Tiêu Thương cùng đi về phía tiêu vương phủ.
Đang đi cô nhìn thấy một chiếc túi nhỏ rất tinh xảo, là vật trang trí của các cô gái rất yêu thích, cô cầm lên xem, thấy rất đẹp, liền hỏi: ‘Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Ngay lúc giọng nói của cô cất lên, một người tuấn nhã vừa đi qua liền quay mạnh đầu lại, nhìn thấy kiều ảnh quen thuộc, ánh mắt hắn vui mừng, lại khiếp sợ, Mạc Dạ Ly cơ hồ như dùng hết sức để không dừng lại, thì ra nàng ở đây.
“Chỉ mười văn tiền thôi.” Ông chủ cười nói.
Tô Khả Nhi đang định lấy tiền trả, thì một nén bạc trắng đã được đưa ra trước, ông chủ nhìn thấy bạc, tươi cười rạng rỡ vội nhận lấy cảm ơn. Tô Khả Nhi ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Thương, nói nhỏ: “Tôi tự có tiền trả.”
“Coi như là quà ta tặng ngươi.” Tiêu Thương cười.
Tô Khả Nhi không giận, là vì cô nhìn thấy ông chủ kia cầm bạc cười rất tươi, rồi lại nhìn y phục cũ nát của cô, cô ngượng ngùng đành phải cầm món quà đó.
Mạc Dạ Ly đứng cách đó năm thước nhìn thấy hết hình ảnh đó, trong ngực đau đớn, cho đến khi Tô Khả Nhi và Tiêu Thương đi rồi mới thở dốc, còn bên cạnh hắn, Tề Tú Viện cầm trâm ngọc vừa mua nói: ‘Biểu ca, huynh xem ngọc này đẹp không?”
Ánh mắt đã mờ đi, làm sao có thể nhận ra ngọc đẹp hay không? Hắn cười: “Rất đẹp.”
“Biểu ca, chúng ta đi cầu nguyện đi, huynh giúp ta treo đèn lên.” Tề Tú Viện kéo Mạc Dạ Ly đi.
Cầu nguyện dưới tàng cây, Tề Tú Viện cầm đèn lồng giao cho Mạc Dạ Ly, nhớ lại năm nào hắn cũng treo cho nàng, năm nay cũng vậy, Mạc Dạ Ly treo ở chỗ cao nhất, hắn còn thấy một chiếc đèn lồng cũng gần đó, không biết vì sao, chiếc đèn lồng này lại làm hắn có chút đau lòng.
Vẫn như mọi năm, đều là Mạc Dạ Ly treo đèn lồng lên, Tề Tú Viện cầu nguyện, cho dù mất linh, Tề Tú Viện vẫn ngày ngày cầu nguyện được ở bên Mạc Dạ Ly, cầu chúc cho hắn, cầu hắn được hạnh phúc, chỉ cần hắn bình an vô sự, thì nàng cũng vui rồi.
“A, là Tú Viện cô nương…” Một nữ nhân đứng gần đó cười hỏi.
“Thì ra là Lưu phu nhân và Lý phu nhân.” Tề Tú Viện lễ phép chào.
Một vị phu nhân kéo một vị phu nhân khác, “vừa rồi không phải là Tiêu vương gia và một vị cô nương đến sao? Thì ra không phải là Tú Viện cô nương.”
“Không phải, đó là tân vương phi của Tiêu vương phủ.” Hai phu nhân cùng nhau bàn tán, đi xa dần.
Tân vương phi…Tân vương phi…những lời này chui vào tim Mạc Dạ Ly, một lần lại một lần…