Đêm giao thừa qua đi, sáng hôm sau thức dậy, Tô Khả Nhi lại có cảm giác ngẩn ngơ, thật không thể tưởng tượng được tối qua lại đi chơi cùng Tiêu Thương, giờ ngẫm lại, đột nhiên thấy mình sao như điên vậy, trước kia ghét hắn ta là vậy, nhưng sao lại không chút đề phòng tiếp tục ở bên cạnh hắn, không được, cảm giác này không đúng, cô thật có lỗi với Mạc Dạ Ly, sau này, sẽ không bao giờ đi với Tiêu Thương nữa.
Tô Khả Nhi hít một hơi xuống giường, ngồi vào trước gương nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, tuy rằng dung mạo còn trẻ, nhưng ánh mắt lại không che giấu được tuổi thật của cô, thật sự là, nhìn mình trong gương, cô đột nhiên rất xúc động, hôm nay, cô nhất định phải tìm Mạc Dạ Ly để hỏi cho rõ, cô nhất định phải có được một đáp án, cô không muốn trong tình cảm lại không rõ ràng như vậy, hôm nay, bất kể thể náo cũng phải hỏi Mạc dạ Ly.
Lúc cô quyết định phải đi thì đã là buổi chiều, buổi chiều vẫn còn chút ánh mặt trời, xuất hành có vẻ không lạnh lắm, quản gia bố trí xe ngựa cho Tô Khả Nhi xong, nhìn Tô Khả Nhi bước vào trong xe ngựa, ông thở dài một hơi, còn nghĩ rằng Tô Khả Nhi vào Tiêu vương phủ sẽ thuận lợi lập gia đình, không ngờ lại rước lấy nhiều chuyện như vậy, hơn nữa, ngay cả Tiên vương gia chắc cũng không ngờ đến, là nữ nhân mà thiếu vương gia thích lại là Tô Khả Nhi.
Đường đi đến Mạc phủ, Tô Khả Nhi đã đi nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đi đều không giống nhau, mỗi lần đi lòng của cô vẫn tràn ngập kỳ vọng như cũ.
Mùng một, rên đường có vẻ khá lạnh, người qua đường cũng khoác chiếc áo vội vàng, bởi vì là mùng một nên không thể ra ngoài, ra ngoài sẽ không may mắn, nhưng Tô Khả Nhi lại đi ra ngoài, tiểu Hoàn đã nói như vậy, nhưng Tô Khả Nhi không tin.
Mạc phủ ngay trước mắt, rất gần, đến nơi Tô Khả Nhi xuống xe ngựa, nhìn Mạc phủ, so với trước đây vẫn thân thiết như vậy, cô mím môi cười, gõ cửa.
Chỉ lát sau, người mở cửa là quản gia, thấy Tô Khả Nhi, ông ta vừa vui vừa sợ, nói: ‘A, là Tô cô nương đến.”
Tô Khả Nhi ngẩng lên nhìn vào sân trước, phát hiện cây trong vườn đều có treo vải đỏ, trong hành lang cũng treo đèn lồng đỏ, cô khó hiểu nhíu mày hỏi: ‘Trong Mạc phủ có chuyện vui gì sao?”
“Qua một năm thì là ngày sinh nhật của thiếu tướng quân, hôm nay, chúng ta đều chúc mừng sinh nhật của thiếu tương quân.” Quản gia cười nói.
“Sinh nhật của tướng quân các người?” Tô Khả Nhi kinh ngạc, vì sao cô không biết? Vì sao Mạc Dạ Ly không thông báo cho cô?
“Đúng vậy, ngươi không biết sao?”Quản gia kinh ngạc thật sự, ông ta nghĩ Tô khả Nhi đến là do Mạc Dạ Ly thông báo.
“Tướng quân các người ở đâu?” Tô khả Nhi hỏi.
“Tướng quân đang ở trong thư phòng.” Quản gia trả lời.
Tô Khả Nhi hít một hơi thật sâu, bước vội tới thư phòng mà đi, trong lòng đang tự hỏi ngày sinh nhật quan trọng như thế sao Mạc dạ Ly lại không nói cho cô biết?
Mạc phủ, Mạc dạ Ly đang cẩn thận vẽ tranh, nhất bút nhất họa đều cẩn thận, sợ vẽ sai, người trong tranh là một nữ tử, phiêu dật thiện vũ, cười tươi tắn đáng yêu, ánh mắt linh hoạt, khóe môi cười thản nhiên, nhưng khiến cho người khác không thể nhìn nàng một cái. Nàng vừa mới cười thì đôi mắt đã cong lên như vầng nguyệt, linh động, đôi mắt kia như không bao giờ biết đến khổ đau, thật đáng yêu, thật thuần khiết, thật ấm áp, Mạc Dạ ly si mê nhìn nữ tử trong tranh, đôi mắt của hắn như trải qua ngàn năm mưa gió, nhất thời thâm trầm đi rất nhiều.
“Tô cô nương….ngươi tìm tướng quân sao?”
“Tôi muốn gặp huynh ấy.”
Giọng nói thanh thúy vang bên ngoài cửa sổ. Mạc Dạ Ly có chút bàng hoàng, hắn cuộn bức tranh lại cất vào trong một cái hộp, ngẩng đầu lên nhìn thấy người ngày đêm nhớ mong đang đi vào, mang theo sự bức bách, oán giận, nàng đi thẳng vào đến trước mặt hắn, đưa đôi trong suốt như nước bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu hắn.
“Khả Nhi.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, không vui mừng như trước, mà chỉ có sự trầm ổn.
Một tiếng gọi dịu dàng, giống như làn gió xuân thổi tan những giận hờn trong lòng Tô Khả Nhi, cô vốn định lớn tiếng chất vấn, nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu sau, cô mới mím môi nói: ‘Hôm nay là sinh nhật huynh, sao không nói uội biết.”
“Thời tiết rất lạnh, sợ ảnh hưởng đến muội.” Mạc Dạ Ly nói khẽ, ánh mắt nhìn tuyết đọng bên ngoài cửa sổ.
Lời nói lạnh nhạt này làm Tô Khả Nhi ngây ra, việc này khiến cô đột nhiên phát hiện người đàn ông trước mắt đã không còn có sự dịu dàng, tình cảm, bất luận là lời nói, ánh mắt đối với luôn có một khoảng cách, khiến cô không hề cảm nhận được sự ấm áp nào.
Cô mím môi, đột nhiên rất sợ hãi, cảm giác sợ hãi này rất không an toàn, cô không nói gì, chỉ muốn bước đến ôm lấy Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly cảm nhận được sự thân cận của Tô Khả Nhi, ánh mắt chợt hoảng hốt, ngay lúc đó, một sự xúc động khiến hắn đẩy nàng ra, lùi bước nói khẽ: ‘Khả Nhi, có chuyện này, ta muốn nói với muội.”
Vẻ mặt khác thường của Mạc Dạ Ly làm trong lòng Tô Khả Nhi chợt thấy lạnh lẽo, cô không dám tin nhìn Mạc Dạ Ly lùi về sau từng bước, cô sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, hỏi: ‘Là chuyện gì?”
Mạc Dạ Ly cụp mắt xuống cố che giấu cảm xúc trong đáy mắt, trầm giọng nói: ‘Ta nghĩ ta không từ bỏ được Tề Tú Viện.”
Cô kinh ngạc mở to mắt, vội hỏi: ‘Huynh nói vậy là có ý gì?”
“Ta…Ta nghĩ chúng ta không thể ở bên nhau được.” Mạc Dạ Ly do dự, nhưng vẫn nói những lời đó ra, bởi vì không dám đối mặt với ánh mắt đau xót của Tô Khả Nhi sẽ lộ ra nội tâm thật sự của mình, hắn cố gắng không ngước mắt lên, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, áy náy nói: ‘Ta không thể từ bỏ Tề Tú Viện.”
Tô Khả Nhi cơ hồ không thể tin tai mình nghe được những lời đó, người đàn ông trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ, cô dùng hết sức để nhìn người đó, cô muốn nhìn thấu anh, muốn nhìn đến nội tâm của anh, cuối cùng, cô mới đau lòng hỏi: ‘Nói như vậy, huynh muốn từ bỏ tôi, đúng không?”
“Ta xin lỗi.” Mạc Dạ Ly cúi mặt xuống, toàn thân tuấn dật phủ lên một sắc đau thương.
Tô Khả Nhi không muốn trở thành người thù hận, nhưng đột nhiên cô thật sự sợ hãi, trong lòng tuyệt vọng cực điểm, tất cả những điều đó đều là giả, cô liền liều bước tới ôm lấy Mạc Dạ Ly, áp vào ngực anh, cúi đầu, run giọng nói: ‘Hãy nói uội biết, những điều này không phải là thật, không phải là thật…Người huynh chọn là muội.”
“Khả Nhi, đừng như vậy.” Mạc dạ Ly nhẹ nhàng vỗ vai nàng, đưa nàng đứng cách xa mình ra, ánh mắt đã chuyển sang sáng sắc, Mạc Dạ Ly biết, nếu mình mềm lòng, cả hai sẽ đau khổ nhiều hơn.
Tô Khả Nhi lẳng lặng đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt tràn ngập, nhìn người đàn ông trước mắt, nội tâm cô hỗn loạn, thật ra, trong nội tâm của cô sớm đã hiểu điều đó, từ lúc Mạc Dạ Ly đưa Tề Tú Viện trở lại Mạc phủ, cô đã biết, có phải người sai luôn là mình?
“Huynh yêu cô ấy không?” Tô khả Nhi ngẩng cao đầu lên, nước mắt đã sớm tràn ngập, nhưng vẫn quật cường chưa chảy xuống.
Mạc Dạ Ly yên lặng nhìn chăm chú vào mắt Tô Khả Nhi, không né không tránh, nhìn nàng, hắn khàn giọng đáp: ‘Yêu.”
“Huynh gạt người, huynh rõ ràng yêu muội.” Tô Khả Nhi như cuồng lên, cuối cùng nước mắt như vỡ đê đã lăn xuống, không thể ngăn nổi.
“Không, ta không yêu muội, Viện nhi mới là nữ nhân ta yêu nhất.” Mạc Dạ Ly nói những lời trái lương tâm xong, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt lại thành quyền, cơ hồ như đang khống chế nội tâm thống khổ của hắn, hắn cố không ình mất đi lý trí, hắn chỉ sợ tim mình không chịu được trò đùa này, hắn sợ hắn sẽ ôm nàng vào lòng, nhìn nước mắt trong suốt kia, trời biết, hắn muốn hôn lên đó, nhưng, không thể…
“Tôi hận huynh.” Tô Khả Nhi hét lên, không khống chế được cảm xúc xông ra ngoài, phía sau, Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại, đôi mắt đã đỏ ngầu, vằn lên tia máu, cuối cùng, một giọt nước mắt đã chảy xuống khuôn mặt tuấn dật kia, không tiếng động, tựa như nỗi đau khổ của hắn, không muốn người khác biết.
Tô Khả Nhi không biết mình đã chạy như thế nào, chỉ biết cô đã chạy một mạch ra khỏi đại môi của Mạc phủ, cô cũng không lên xe ngựa mà cứ đi trong tuyết, cô như phát điên chạy hơn trăm mét, cuối cùng, té ngã trong tuyết, không thể đứng dậy nổi…
“Tô cô nương…” Phu xe đuổi theo, lo lắng đỡ cô dậy.
“Tô cô nương, hồi phủ được không?” Phu xe thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Tô Khả Nhi mà sợ đến ngây người.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa cẩm sắc hoa lệ từ xa đi tới, trong lúc phu xe đang ngạc nhiên, thì một người cao lớn khí phách bước xuống, mạnh mẽ bế Tô Khả Nhi lên, đi vào trong xe ngựa.
Phía sau, ở đại môn Mạc phủ, Mạc dạ Ly đang dựa vào cửa, nhìn chiếc xe ngựa kia cuối cùng đã đi hẳn, hắn nhắm mắt lại, giống như rũ bỏ hoàn toàn mọi thứ, cũng như rũ bỏ những thứ mà hắn đã không muốn buông tay, lại không thể không buông tay.
“Haizz, đi rồi cũng tốt, miễn là để các con đỡ thương tâm thêm.” Phía sau, Mạc lão phu nhân lên tiếng.
“Mẹ.” Thấy mẫu thân sau lưng, Mạc Dạ Ly bối rối lau mắt.
Nhưng, bà đã thấy, bà chậm rãi cười: ‘Không trách con được, không trách con, muốn trách, thì trách các con hữu duyên vô phận.”
Trong xe ngựa, Tô Khả Nhi giống như mất hồn, đầu óc trống rỗng, không nghĩ tương lại, cũng không muốn đi đâu, chỉ là lúc này, nàng chỉ có một tư vị là tan nát cõi lòng, đó là một tư vị tuyệt vọng và bất lực.