Tô Khả Nhi cứ tưởng rằng sẽ còn phải đi một quãng đường xa nữa, lại phải chịu nắng gió, không ngờ đến trưa họ dừng lại một thị trấn nhỏ, Phương An lập tức đổi sang một chiếc xe ngựa rộng lớn hơn có thể chở được 4 người, ngựa cũng tăng lên thành bốn con, cơ thể rã rời của Tô Khả Nhi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Đã đến giờ cơm trưa, huống chi, hành trình đến Giang Nam của Mạc Dạ Ly cũng không vội vàng, cho nên không cần phải đi gấp quá, mọi người có thể thư giãn hưởng thụ cuộc sống du sơn ngoạn thủy.
Buổi trưa, Phương An sắp xếp bữa cơm trưa tại một tửu lâu nổi tiếng, trong nhóm họ có hai cô nương, hơn nữa trong đó có một vị tiểu thư rất mỹ lệ, tuy không ảnh hưởng gì đến Tô Khả Nhi nhưng cô vẫn có chút lo lắng, bởi vì món ngon mỹ nam này lại phải chia sẻ với tiểu thư kia rồi. Vì sao? Bởi vì Mạc Dạ Ly là giống đực, mà tiểu thư kia là giống cái xinh đẹp, hai người lại là chủ tử, còn cô lại chỉ là thư đồng, tự nhiên bị liệt riêng vào một nhóm khác, cho nên Tô Khả Nhi cảm thấy không cam lòng, vốn cô định ngồi xuống bên cạnh Mạc Dạ Ly, nhưng Phương An lại xếp cô ngồi ở vị trí sau cùng, để vị tiểu thư kia ngồi ngay cạnh Mạc Dạ Ly, hơn nữa, lại cố ý ghép họ lại thành một đôi, mà ánh mắt vị Tôn tiểu thư lúc nào cũng e thẹn khi nhìn Mạc Dạ Ly, có thể nhận ra là cô Tôn Thanh Liễu này đã chết mê chết mệt Mạc Dạ Ly rồi. Tô Khả Nhi ảo não không ngớt!
'Vị tiểu ca này xưng hô thế nào?" Trong lúc ăn cơm, Tôn Thanh Liễu hiếu kỳ hướng về Tô Khả Nhi, lễ phép hỏi.
"Gọi tôi là Tiểu Tô đi." Tô Khả Nhi ngẩng đầu mỉm cười, cô nghĩ, hiện tại mình đang là đàn ông, lại khá tuấn tú, biết đâu có thể quyến rũ Tôn Thanh Liễu, làm cho cô ta hết thích Mạc Dạ Ly, như vậy,cô sẽ mất đi một địch thủ, ha ha! Thật là phương pháp quá hay!
Nhưng cho dù Tô Khả Nhi có tuấn tú đến đâu nhưng vấn thiếu khí chất nam tính như Mạc Dạ Ly, giọng nói thì nữ tính quá, Tôn Thanh Liễu chỉ mím môi cười.
Lại nói đến cảm giác của Tôn Thanh Liễu với Mạc Dạ Ly, phải nói là thật khéo, có thiếu nữ nào mà không mơ mộng tình yêu chứ? Năm nay Tôn Thanh Liễu vừa mới mười bảy, đã đến tuổi gả gả chồng rồi, mà Mạc Dạ Ly lại là kinh thành đệ nhất mỹ nam, danh hiệu này thật sự là có lực sát thương rất mạnh, lòng của phụ nữ như nước mùa xuân rất dễ rung động, nam nữ hấp dẫn nhau là quy luật bất biến, Tôn Thanh Liễu cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, nàng chỉ biết nam nhân trước mặt quả thật là quá chói mắt, quá rực rỡ, nàng rất muốn quan sát hắn, trộm nhìn hắn, khi ánh mắt của nàng và hắn chạm vào nhau, nàng cảm thấy mặt đỏ tim đập, cùng với sự vui sướng âm thầm, rồi tự nhiên lại xấu hổ, biểu hiện rối loạn, nàng chưa bao giờ thích một người nam tử nào, có thể cũng không cảm giác này được gọi là yêu thích!
Mạc Dạ Ly thì tự nhiên hơn, hắn mỉm cười rất lịch sự, lời nói lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam, ngoại trừ khuôn mặt tuấn mỹ ra, nụ cười của Mạc Dạ Ly cũng vô cùng có duyên, tươi như gió xuân, huống chi, Mạc Dạ Ly lại được bảo dưỡng dạy dỗ trong tướng gia, thông minh hơn người, tài trí phi phàm, trên chiến trường được mệnh danh là đệ nhất quân sư, hắn không giống như bậc cha chú là lĩnh binh sa trường, mà làm quân sư ở hậu trường, lĩnh binh tác chiến trên giấy, chỉ điểm sa trường, chiến công hiển hách khiến hắn trở thành một nhân vật phi phàm có thành tựu trên chiến trường, cũng là người hiện nay được hoàng đế rất coi trọng.
Phải nói là nhân trung long phượng, đứng đầu trong hoàng thất cũng có người hơn cả Mạc Dạ Ly, đó là Vương gia Tiêu Thương trẻ tuổi đầy hứa hẹn ở trong triều, cũng là một nam tử tuấn mỹ, nhưng khác với Mc Dạ Ly, hắn thiếu sự ôn nhã, hơn nữa lại có khí phách bức người rất lãnh liệt, ngạo khí cao ngút, làm bất kỳ người nào khi tiếp cận hắn đều trở nên kiêng dè sợ hãi, còn Mạc Dạ Ly thì tính tình điềm đạm, trầm tĩnh hơn, dễ hòa hợp hơn.
Ăn cơm xong, đến lúc Tô Khả Nhi bắt đầu lên đường, lần này xe ngựa rất rộng rãi, Tô Khả Nhi cũng không phải ngồi ngoài xe ngựa nữa, nhưng ngồi trong xe ngựa thì lại phải ngồi ở vị trí hạ nhân, còn Tôn Thanh Liễu thì ngồi cạnh Mạc Dạ Ly, còn Tô KHả Nhi thì ngồi đối diện với nha hoàn Tiểu Mạn.
"Mạc công tư, lần này thật sự là cảm ơn huynh, Thanh Liễu thật sự là không biết nên báo đáp như nào." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Thanh Liễu khẽ cúi xuống, vô cùng e thẹn.
Tô Khả Nhi ngồi bên cạnh tai dựng đứng lên, nghĩ thầm, cô Tôn Thanh Liễu này không định nói là sẽ lấy thân báo đáp đấy chứ! Không nên như vậy! Nghĩ xong, Tô Khả Nhi cười nói: "Tôn cô nương yên tâm! Công tử chúng tôi vốn rất hay thích làm việc thiện, anh ta vẫn dạy bảo chúng tôi cần làm nhiều việc thiện, Quan âm bồ tát sẽ phù hộ."
Tôn Thanh Liễu nghe Tô Khả Nhi nói vậy liền nở nụ cười, nàng che miệng, liếc trộm Mạc Dạ Ly, mím môi,nói: "Phải! Mạc công tư thật đúng là người tốt!"
"Điều đó đương nhiên rồi." Tô Khả Nhi cười ha ha, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt sâu đen của Mạc Dạ Ly, cô đắc ý cười với anh ta, rồi quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tuy Mạc Dạ Ly không nói gì nhưng trong lòng bị nụ cười rạng rỡ của Tô Khả Nhi làm cho loạn nhịp, nếu nói trong lòng hắn dáng tươi cười đẹp nhất là ai, nhất định là Tề Tú Viện với nụ cười dịu dàng, nhưng Tô Khả Nhi với dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ rất vô tư hoạt bát, ranh mãnh mà đáng yêu, Mạc Dạ Ly trầm tư suy nghĩ, lại đưa mắt nhìn, Tô Khả Nhi đang vén rèm ngắm phong cảnh bên ngoài.