Hôm sau khi tia nắng đầu tiên ở phía chân trời bừng sáng, ánh nắng ban mai đã đến, cuộc hành trình sắp bắt đầu, sáng sớm tri huyện báo cáo rằng đường đến Giang Nam cũng không còn xa nữa, khoảng gần ba ngày đường nữa thôi, Phương An vui sướng đem tin tức này nói ọi người biết, ánh mắt Tôn Thanh Liễu rõ ràng rất buồn, trong lòng nàng chỉ hy vọng cuộc hành trình này cứ kéo dài vô tận.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, không khí trong xe hơi yên ắng, từ lúc Tô Khả Nhi không nói gì, trong xe ngựa cũng không có âm thanh nào, cũng may mọi người đều quen nhau cả rồi, nên cũng không cảm thấy gì cả, ai cũng có tâm sự riêng, thời gian chậm rãi trôi qua.
Tô Khả Nhi vô cùng buồn bã, cô chủ động trèo lên ngồi bên ngoài xe ngựa, Phương An trời sinh rất vô tâm đối với chuyện tình cảm, trên đường đi hắn chỉ chú ý đến hành trình, hoàn toàn không để ý tới những thay đổi trong xe ngựa, cho nên cũng không cảm thấy có gì bất ổn cả.
Mạc Dạ Ly tuy tính tình ôn hòa nhưng cũng không phải là một người hay nói chuyện, tâm tư của hắn chủ yếu là suy nghĩ về sách lược chiến tranh, không phải ai trời sinh cũng là thiên tài, người được gọi là tài ba hơn người cũng chỉ hơn ở chỗ đầu óc thông minh, biết cách vận dụng mới phát huy được tác dụng, nhưng cái hiện giờ Mạc Dạ Ly nghĩ đến không phải là binh pháp gì, mà là một dáng người khuynh thành, hình ảnh Tề Tú Viện chiếm giữ trong lòng, nhớ tới ánh mắt ưu thương của nàng, lời nói kiên định "bất luận xảy ra chuyện gì, người muội thích cũng chỉ có huynh mà thôi, muội muốn huynh biết, cho dù muội có lựa chọn như thế nào, đó cũng không phải nguyện ý của muội.”
Tình cảm của Tề Tú Viện dành cho hắn làm sao hắn không ghi nhớ trong lòng được chứ? Hắn không phải là thánh nhân, hắn cũng có thất tình lục dục, nhưng so với người bình thường khác thì hắn hơn họ về phần lý trí, nếu hắn kích động, hắn nhất định sẽ đến Tề hậu gia cầu hôn Tề Tú Viện, mang Tề Tú Viện trở lại bên cạnh hắn, nhưng Tề hậu gia lại dùng Tề Tú Viện là quân cờ để lấy lòng Tiêu Thương, một nam tử bá quyền trong triều, tuy rằng Mạc Dạ Ly cũng rất xuất sắc bất phàm, nhưng Tề hậu gia lại lựa chọn Tiêu Thương, đối với sự thất bại ấy, Mạc Dạ Ly có thể cảm nhận được sự oán hận của Tiêu Thương đối với hắn, báo thù việc phụ thân đã rũ bỏ tính mạng của Tiêu Tiên Vương, rồi phụ thân lại ra đi trước, ông lo lắng nhất là mối quan hệ sau này giữa hắn và Tiêu Thương, vào giờ khắc cuối cùng, phụ thân còn dặn dò hắn cần phải biết nhẫn nại, nếu không cần thiết thì không nên tranh chấp với Tiêu Thương, phải biết rằng hai người đều quyền cao trong tay, nếu hai người có xảy ra bất hòa, nguy hại lớn nhất chính là hoàng triều, vì sự hòa thuận của triều đình, hắn đành phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cũng may tính tình Mạc Dạ Ly luôn lạnh nhạt như vậy, đã trải qua cuộc sống vô tranh, hơn nữa lại trường kỳ sống trên sa trường, nên đối với sự xung đột trực tiếp với Tiêu Thương tại triều sự cũng không có, nhưng hắn không đoán trước được rằng Tiêu Thương lại cầu hôn Tề Tú Viện, yêu cầu nạp Tề Tú Viện là Vương Phi. Vào đêm mà Tô Khả Nhi bắt xe ngựa, là hắn vì nghe được tin tức này mà nhanh chóng trở về, nhưng cuối cùng vẫn chậm, Tề hậu gia đã đáp ứng hôn sự này rồi, chỉ chờ chọn được ngày tốt là sẽ tổ chức hôn lễ.
Tin tức này làm cho người của Mạc phủ vô cùng lo lắng cho Mạc Dạ Ly, bởi vì mọi người đều biết Tề Tú Viện và Mạc Dạ Ly là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người rất tốt, được cho là "lưỡng tình tương duyệt", hơn nữa, trong mắt mọi người đã sớm coi họ thành đôi, trong lòng Mạc phu nhân cũng đã ngầm thừa nhận Tề Tú Viện là con dâu, nhưng sự đời không ai ngờ, Tiêu Thương lại cầu hôn Tề phủ, tình yêu đôi lứa đang tuơi đẹp liền bị chia cắt.
Trong khi tất cả mọi người đều lo lắng Mạc Dạ Ly sẽ bị tổn thương, Mạc Dạ Ly lại lựa chọn đến phía Nam Trường Giang, trên danh nghĩa là tiến đón ân sư, kỳ thực là muốn né tránh hôn sự này, trong chuyện này, Mạc Dạ Ly bất ngờ lựa chọn sự nhượng bộ, từ khi hôn sự được thông truyền ra bên ngoài, Tề hậu gia liền không cho phép Tề Tú Viện đến Mạc phủ, mà thái độ của Mạc Dạ Ly đối với Tề Tú Viện cũng lạnh nhạt đi nhiều, hai người họ trở nên rất xa lạ, Tề Tú Viện không cam lòng, lén trốn đến Mạc phủ gặp hắn để hỏi nguyên nhân, trái ngược với Mạc Dạ Ly, tình yêu của Tề Tú Viện rất sâu đậm, nhưng đây là thời điểm chiến loạn, có mấy ai có thể làm chủ được vận mệnh của mình đâu? Mạc Dạ Ly không thể, Tề Tú Viện cũng không thể, ngay cả Tề hậu gia cũng không thể, ngay cả đương kim hoàng thượng chỉ e cũng không thể. Còn Tiêu Thương, trong phạm vi quyền lực của hắn, dường như đã có được loại quyền lực này, mà nguyên nhân hắn lấy Tề Tú Viện, là vì yêu nàng mà lấy nàng, hay là báo thù cha Mạc Dạ Ly? Đây chính là điều Mạc Dạ Ly lo lắng nhất, hắn đã lựa chọn sự lạnh nhạt mà chống đỡ tình cảm, nhưng chuyện này lại tra tấn tâm của hắn, hắn muốn thấy Tề Tú Viện có thể đạt được hạnh phúc.
"Mạc công tử, huynh có tâm sự phải không?" Một giọng nói dịu dàng cắt ngang tâm tư của Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt thân thiết của Tôn Thanh Liễu đang nhìn mình, hắn mím môi lắc đầu, nói: "Không."
Vừa rồi Tôn Thanh Liễu bắt gặp ánh mắt cùng biểu hiện tràn đầy tâm sự của hắn, nàng nghĩ, có thể nàng sẽ giúp hắn chia sẻ những ưu tư đó được chăng? Nhưng thấy hắn nói như vậy, nàng chỉ đành cụp mắt xuống cười gượng.
Tô Khả Nhi ngồi phía trước xe ngựa, gió thổi mát mẻ, ngắm nhìn núi rừng xanh biếc xa xa, trong lòng thấy đỡ buồn hẳn, nghe bên trong Tôn Thanh Liễu tỏ ra quan tâm Mạc Dạ Ly, cô cũng cảm thấy yên bình, có gì đâu! Trải qua chuyện tối qua, Tô Khả Nhi đã thông suốt, nghe nói cổ đại có rất nhiều mỹ nam thuần khiết, cô cần gì mà phải tự treo cổ trên cây mà bỏ qua cả một khu rừng rậm? Mạc Dạ Ly tốt thật, nhưng hắn lại có quá nhiều người thích, nếu gả cho hắn, nhất định là lúc nào cũng lo lắng.
Nhưng những lời này của Tô Khả Nhi nghe sao thấy chua xót, giống như là mình tự an ủi mình, chính xác, Tô Khả Nhi không phủ nhận đây chính là cách để tự an ủi mình.
Bởi vì lần này đường có xa hơn nên buổi tối không tìm được chỗ ăn nghỉ, bọn họ chỉ đành phải tá túc bên ngoài một đêm, lựa chọn một sơn động để tránh mưa gió, Phương An đốt lên đống lửa, Tôn Thanh Liễu ngồi nghỉ ngơi bên đống lửa, Tiểu Mạn thì đi trải chỗ ngủ, Tô Khả Nhi đi kiếm củi đốt, Phương An đi ra ngoài bắt gà rừng chuẩn bị bữa tối, Mạc Dạ Ly thì đứng ngay trước cửa động, tâm tư của hắn luôn khó dò nên cũng không ai quấy rầy hắn.
Chỉ một lát sau, Phương An mang về ba con gà rừng, Tô Khả Nhi lập tức vui vẻ, cô lấy cái cây đâm xuyên qua một con gà rừng, dáng vẻ rất vui, Phương An dặn dò: "Tiểu Tô, ngươi đừng nướng cháy đây, ta vất vả lắm mới bắt được."
Tô Khả Nhi nhướng mắt nhìn Phương An, không chịu thua nói: "Đừng xem thường tôi đấy! Chúng ta cùng thi xem ai nướng ngon hơn.'
Lúc này, cái cần nhất chính là không khí này, Phương An cười nói: "Được!" Nói xong, hai người liền mỗi người cầm một con gà rừng để nướng, Tôn Thanh Liễu chỉ cười khẽ, nhưng ánh mắt lại nhìn ra bóng dáng tuấn nhã ở ngoài động, trong lòng tràn đầy nhu tình, đối với người khác mà nói, đêm nay không có gì đặc biệt, nhưng đối với nàng mà nói thì lại vô cùng có ý nghĩa, trong lòng nàng, tất cả mọi người đều là hạ nhân, chỉ có nàng và hắn là không khác biệt.
Vị trí của Tô Khả Nhi lại đối diện với Tôn Thanh Liễu, mà Tô Khả Nhi lại vô cùng nhạy bén sâu sắc bắt gặp ánh mắt cuồng si của Tôn Thanh Liễu, trong lòng cô cũng không rõ là cảm giác gì nữa, cô chỉ biết đặt hết tâm tư lên con gà rừng mà thôi.