Trương Khả Khả vừa đi vừa ngâm nga hát, tâm trạng vô cùng vui sướng, như là hai mươi hai năm qua chưa từng thấy vui vẻ như vậy, hiện giờ cái gì cô cũng không nghĩ đến nữa, chỉ muốn tìm một khách điếm nào đó để ăn uống no nê, bồi thường lại cái bụng đã bị bỏ đói hai ngày qua, dù sao cô cũng là Trương Khả Khả, ở thời hiện đại, tuy gia đình có thể được coi là nghèo, nhưng cuộc sống cũng khá no ấm, lại có thể tự làm việc nuôi bản thân, còn ở đây là thời cổ đại loạn lạc, haizz...cha mẹ khổ cực nuôi cô đi học, nhưng sao cô lại chẳng áp dụng được gì ở thời đại này vậy, thật là buồn chán quá.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, cả một ngày chỉ được một cái bánh bao vào bụng nên Trương Khả Khả đã sớm đói bụng, nhìn thấy khách điếm trước mặt, cô không nói hai lời liền bước vào, mở cừa tìm một cái bàn không có người, gọi đồ ăn rồi ngồi chống cằm chờ thưởng thức.
Đợi hơn mười phút, đồ ăn đã được mang lên, Trương Khả Khả nhìn đĩa thịt gà thơm ngào ngạt, nước miếng liền chảy ròng ròng, cô chuẩn bị sẵn tinh thần để đánh chén, đũa vừa mới đưa lên chuẩn bị gắp một miếng thịt gà thì có cảm giác vai như bị ai đó vỗ một cái, làm ảnh hưởng đến nghiêm trọng đến cô, cô tức giận quay lại, thấy hai người đàn ông mặc quan phục, cô chau mày hỏi: "Hai vị có việc gì không?"
Một trong hai người đàn ông lấy ra chiếc ngọc bội hỏi cô: "Cô nương, miếng ngọc bội này có phải là của cô nương không?"
Trương Khả Khả đảo mắt nhìn, kinh ngạc thấy miếng ngọc bội ở trong tay người đàn ông đó đúng là cái mình vừa mới cầm, trong lòng cô chấn động, ngọc bội? Quan binh? Chẳng lẽ mình gặp phiền phức rồi, cô nhíu mày, bắt chước họ hỏi ngược lại: "Ngọc bội này làm sao?"
"Có phải của ngươi không?" Một quan binh nghiêm túc hỏi.
"À..." Trương Khả Khả do dự không biết nên trả lời thế nào, im lặng, lại nghe một quan binh nói: "Đưa cô ta quay trở lại hiệu cầm đồ để đối chất với chưởng quầy được không?"
Trương Khả Khả cảm thấy rắc rối đến chân rồi, nghĩ thầm, chẳng lẽ ngọc bội này liên quan đến vụ án nào đó? Lại không muốn quay lại đối chất với chưởng quầy, chẳng thà thừa nhận, cô liền ngẩng đầu lên nói: "Là của tôi thì sao?"
Lời vừa thốt ra, lập tức hai khuôn mặt hung dữ của hai quan binh trở nên tươi cười rạng rỡ hướng về Trương Khả Khả kêu lên: "Vậy là Tô cô nương rồi."
Trương Khả Khả ngạc nhiên mở to mắt, tình huống gì vậy? Nhưng ít nhất cô xác định được là hai quan binh này không có ác ý, rất lễ độ đối với cô, vì thế, cô cất tiếng hỏi: "Thế rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Tô cô nương, thật là tốt quá, cuối cùng không phụ Vương gia nhờ vả, đã tìm được cô nương rồi, bây giờ, mời cô nương đi theo hạ quan về vương phủ đi."
"Vương phủ?" Trương Khả Khả trợn tròn mắt, cô và vương phủ thì có quan hệ gì chứ?
"Tô cô nương chính là chủ nhân của ngọc bội này, như vậy nhất định cô nương chính là Tô tiểu thư mà Tô Vạn Quang Vinh tướng quân làm thất lạc thuở nhỏ ở dân gian đúng không?"
Trương Khả Khả không phải là người ngốc nên hiểu ngay, con gái của Tô Vạn Quang Vinh tướng quân? Nhất định là mình đã sở hữu thân thể của cô gái đó rồi, tình huống này vô cùng quen thuộc, chẳng phải trên ti vi hay trong tiểu thuyết đều hay có hay sao? Thất lạc thiên kim tiểu thư ở dân gian, oa, xem ra số phận của Trương Khả Khả được đảo ngược rồi.
"Hiện giờ tôi đã mất trí nhớ, chỉ có miếng ngọc bội này ở trên người thôi." Trương Khả Khả cố gắng giải thích, nhấn mạnh, đây chính là cơ hội hiếm có nha! Cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
"Vậy thì cô nương nhất định là thiên kim của Tô tướng quân rồi, xin theo chúng tôi quay về vương phủ, Vương gia lo lắng tìm kiếm cô nương đã lâu rồi!" Sắc mặt hai quan binh lộ vẻ vui mừng, bởi vì tìm được tiểu thư, nhất định họ sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
"Được! Nhưng có thể để tôi ăn cơm đã được không?" Trương Khả Khả mắt sáng rực nhìn thức ăn trên bàn mà nuốt nước miếng.
"Cô nương nhận lại miếng ngọc bội đi! Chúng tôi chờ cô nương ở ngoài." Hai quan binh đi ra cửa rồi đứng chờ ở đó.
Nhận lấy ngọc bội, Trương Khả Khả liền càn quét thức ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, vừa ăn vừa nghĩ đên việc sắp gặp Vương gia, điều đó có nghĩa là vận số của Trương Khả Khả cô sắp tốt lên rồi đúng không? Là người thân của Vương gia, không phải lo đến vấn đề cơm áo nữa.
Ăn xong cơm, Trương Khả Khả liền cùng hai vị quan binh đi về Vương phủ, khi mặt trời phía tây đã hoàn toàn khuất bóng, ba người đã đứng trước cổng lớn của Vương phủ, tuy rằng trời đã tối, nhưng bóng tối vẫn không che được khí thế huy hoàng của Vương phủ trước mặt, một tòa đại viện rộng lớn đẹp đẽ, có thể thấy được thế lực to lớn của vị Vương gia này.
Hai người quan binh gõ cửa, người ra mở cửa là Lưu quản gia, nghe nói đây chính là tiểu thư của Tô tướng quân, thân thể già nua của ông ta mừng đến độ đi không vững, vội vàng bước đến thư phòng của chủ tử để bẩm báo, đồng thời sai người hầu đưa Trương Khả Khả và hai quan binh đến đại sảnh chờ Vương gia triệu kiến.