Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Ba ngày tới Tiêu Vương gia thành hôn, tin tức này trong một thời gian ngắn làm cho kinh thành sôi trào, đã không có náo nhiệt lớn như vậy, nhiều người dân sắp thấy một hôn lễ hoa lệ mà mừng rỡ, nghe nói, tân nương chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành Tề Tú Viện nên càng tràn ngập chờ mong.
Xe ngựa Mạc Dạ Ly tối hôm qua đã về đến phủ tướng quân, lúc trở về nghe được tin tức này hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là, bầu không khí vì bị loại cảm giác đau lòng này nhuộm đẫm lên càng trở nên rõ ràng hơn thôi, hắn từ lúc quay về trốn ở trong thư phòng, tinh thần sa sút, tuấn nhan lạnh nhạt, thái độ hờ hững, thỉnh thoảng lại giật mình xuất thần.
Nhưng đúng lúc này thì phía sau vang đến tiếng bước chân rất nhỏ ra đón, một giọng nói thân yêu vang lên: "Ly nhi, con đã về rồi.
Mạc Dạ Ly ngước mắt lên, cất đi thái độ vô cùng cô đơn, đứng lên khẽ gọi: "Mẹ.
Mạc phu nhân nhìn nhi tử tinh thần mệt mỏi, khẽ thở dài, cảm thấy thương thay cho nhi tử nhưng không có cách nào an ủi, nhưng, Mạc phu nhân cũng không giống các mẫu thân khác chỉ biết yếu đuối bất lực, âm thầm xót thương, từ khi gả vào phủ tướng quân, bà đã từ bỏ được tính tình nhu nhược, trở thành một nữ nhân kiên cường, hoàn cảnh tạo nên con người, lời này chưa từng sai bao giờ, từ lần bà nhìn thấy trượng phu đẫm máu trở về thì ngất xỉu, sau này, bà bình tĩnh thay trượng phu bó thuốc, cũng đã thấy mưa gió thăng trầm, thời cổ đại, làm một nữ nhân như vậy thật không dễ dàng, trước đây, bà lo lắng sự an nguy của trượng phu, giờ đây, tiếp tục cầu phúc thay cho nhi tử.
Mạc phu nhân đã sớm coi Tề Tú Viện là con dâu, chỉ là thế sự thay đổi, thật ra bà không tiếc nuối nhiều lắm, chỉ là thương ối tình của nhi tử không có kết quả, ngay cả Mạc Dạ Ly ngang dọc sa trường, thành tựu lần lượt như thần thoại truyền kỳ, nhưng trong mắt Mạc phu nhân, hắn chỉ là một tiểu hài tử chưa bao giờ lớn.
"Ly nhi, chuyện của Tú Viện, ta mong con có thể hiểu, nhân duyên là do trời định trước, hiện giờ cũng chỉ có thể nói các con hữu duyên vô phận, ngày khác, ta sẽ thay con tìm một cô nương tốt." Mạc phu nhân lên tiếng.
"Con không sao." Mạc Dạ Ly chau mày, giữa hàng lông mày lại dửng dưng như trước,con ngươi trong suốt không vui vẻ cũng không đau đớn, như thế khiến cho Mạc phu nhân thở ra nhẹ nhõm.
Bà khẽ nở nụ cười hài lòng, bà biết nhi tử không phải là một người yếu đuối, bà lấy trong người ra một chiếc thiếp đưa cho hắn, nói: Đây là thiếp hỉ do Tiêu vương phủ đưa tới, ta muốn con tham dự."
Nhìn thiếp, Mạc Dạ Ly do dự một chút rồi đưa tay nhận lấy, gật đầu, nhìn Mạc Dạ Ly đang nhíu mày, bà biết làm khó hắn, Mạc phu nhân thở dài, "Nếu con không muốn tới, ta sẽ bảo quản gia đáp lễ lại mà thôi."
"Con sẽ đi." Mạc Dạ Ly mở miệng, giọng nói có chút kiên định.
Mạc phu nhân vỗ vỗ vai nhi tử rồi xoay người đi ra, Mạc Dạ Ly cũng không thể nói vì sao, trong lòng có tia chờ mong, vừa mới nghe mẫu thân nói từ chối, hắn lại sốt ruột như vậy, hắn biết rõ ràng hơn hết, người thu hút hắn đang ở đâu, một ý nghĩ nảy lên trong đầu làm hắn có cảm giác tội lỗi, bên tai hắn như quanh quẩn tiếng cười trong trẻo của một thiếu nữ: "Biểu ca, huynh nhìn Viện nhi này...chiếc váy này rất đẹp phải không?" Đó là lúc Tề Tú Viện bảy tuổi.
Mười ba tuổi, "Có phải là kỳ nghệ của Viện nhi rất tiến bộ phải không?"
Mười lăm tuổi: 'Cả đời Viện nhi chỉ theo huynh, trừ huynh ra, ai muội cũng không lấy..."
"Phinh phinh vă nói tự mềm mai
Hảo giai danh, cũng có thể nói.
Đậu khấu đầu cành xuân còn thấp
Kiều vị cố, dĩ khuynh thành.'
Ba năm trước, hắn đã trả lời nàng.
Mạc Dạ Ly khẽ khép mắt, hồi ức từng chút từng chút ẩn hiện trong đầu không tiêu tan, trước mắt như lại xuất hiện một bóng kiều trong mưa vùng vẫy trong đầu, những ý nghĩ lộn xộn, Mạc Dạ Ly xoay người đi vào trong đêm, ra sau hậu viện của phủ tướng quân, tự mình múa kiếm, cẩm bào bay phần phật, ....nhanh mạnh như giao long, như sấm điện...
***
Ánh trăng lờ mờ chiếu ánh sáng bốn bề, trong lúc lầu các nằm trong yên tĩnh, hé lộ ra mái đình lờ mờ kèm theo vài cơn gió thu thổi tới đình viện.
Tô Khả Nhi không ngủ được đang ngổi ở đình nghỉ mát, mái tóc xõa tưng sau lưng, biểu hiện tự nhiên thoải mái, biếng nhác mà nhàn hạ, đêm khuya tĩnh mịch, thỉnh thoảng thấy như vậy cũng đủ làm cho giật mình hoảng sợ, có một chút giống tinh linh, cảm giác linh hoạt kỳ ảo.
Đứng ở cách đó không xa là Tiêu Thương, hắn chỉ là theo thói quen đi tản bộ trong phủ, ngoài ý muốn là lại thấy một hình ảnh như vậy, hắn không làm kinh động nàng, chỉ là đặt chân ở xa xa nhìn lén như ma quỷ, lại có chút tham lam muốn hưởng thụ toàn bộ mỹ cảnh trước mắt.
Vì sao nàng không ngủ? Vì sao nửa đêm lại đứng ngây ra ngắm trắng? Vấn đề giản đơn lại thành phức tạp trong lòng hắn, trán khẽ chau lại tuy có chút chẳng thèm quan tâm nhưng cũng hiếu kỳ, thông thường người không ngủ được chỉ có một nguyên nhân, đó là trong lòng có chuyện che giấu, nhưng, Tiêu Thương tất nhiên không hiểu Tô Khả Nhi, hắn đứng một lúc rồi bỏ đi.
Tô Khả Nhi ngẩn ra một lúc, đột nhiên cảm thấy cánh tay ngứa ngứa, cô liền vỗ một cái, một con muỗi nằm trong lòng bàn tay, cô cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây để làm thức ăn uỗi nên quay người đi vào ngủ.
Buổi trưa hôm sau, Tô Khả Nhi đang ở trong phủ không có việc gì thì bị gọi vào trong khuê phòng của Tiêu vương phủ, nghe nha hoàn nói, có một số trang phục mới để cô chọn, có quần áo mới để mặc, ai mà không thích? Tô Khả Nhi vui vẻ chọn vài bộ hài lòng, một lúc thì quản gia tới nói một câu làm Tô Khả Nhi mất hứng.
Tô cô nương, đây là những trang phục mới mà Vương gia dành riêng cho cô nương mặc trong đại tiệc cưới, vào ngày đó các công tử ở kinh thành sẽ tới dự, Vương gia mong muốn ngươi có thể tìm được phu quân như ý, sớm ngày có nơi chốn."
Quản gia nói làm động tác chọn lựa của Tô Khả Nhi dừng lại, cô cầm một bộ quần áo, buồn bực nói: "Cái gì? Nói như vậy, hắn muốn tôi mặc trang phục đẹp để nhanh chóng gả chồng ư?"
Quản gia bị thái độ của Tô Khả Nhi làm cho hoảng sợ, ông ta không biết mình nói gì sai? Chỉ là ông không biết Tô Khả Nhi ghét nhất bị người khác đứng trước mặt cô nhắc đến chuyện hôn sự, cho nên, sau một lúc lấy làm lạ, ông cười tươi khuyên bảo: 'Tô cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, chỉ là Vương gia mong đến lúc đó cô nương mặc đẹp tham dự hôn lễ, rồi tiện thể sẽ giới thiệu người cho cô nương làm quen thôi."
Tô Khả Nhi đầu óc vốn linh hoạt, ý nghĩ cô xoay chuyển, một trò đùa nảy lên trong đầu. Được lắm. Cô sẽ mang một niềm vui bất ngờ không thể tưởng tượng được đến ọi người. Thấy trên mặt Tô Khả Nhi nở nụ cười kỳ lạ, trái tim quản gia trở nên sợ hãi, lão thầm kêu trong lòng: không hay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui