Tiêu Thương đang định vén rèm lên kiệu thì đúng lúc nghe đằng sau có tiếng bước chân gấp gáp, hắn quay đầu lại thấy thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế đang vội vã đi đến, thở hổn hển cung kính với hắn: "Tiêu Vương gia, hoàng thượng có việc triệu kiến."
Tiêu Thương khẽ nhíu mày nhưng vẫn quay lại hoàng cung.
Lúc Tiêu Thương chuẩn bị về lại bị hoàng thượng triệu kiến đã là buổi trưa rồi, còn lúc này, thời gian dần trôi qua, còn ở Tiêu vương phủ, quản gia và Tề Tú Viện đứng ở trước cửa phòng Tô Khả Nhi mà căng thẳng, bốn năm thị vệ không thả nàng, bọn họ cũng không thể làm gì khác.
"Vương gia đi đâu vậy mà giờ này chưa quay về? Đã hai ngày rồi, trong phòng Tô cô nương một chút động tĩnh cũng không có, có thể đã xảy ra chuyện gì không?" Quản gia lo lắng thở dài.
Giữa hàng lông mày của Tề Tú Viện cũng chau lại không biết nên phải nói gì, chỉ biết nhìn vào phòng của Tô Khả Nhi mà lo lắng, cuối cùng, nàng kiên quyết đi vào bất kể thị vệ ngăn lại: "Vương phi, mời trở lại."
"Tô cô nương...Tô cô nương..Ngươi sao rồi?" Tề Tú Viện đứng ở bên ngoài cửa gọi to.
Nhưng trong phòng không hề có tiếng đáp lại, không biết Tô Khả Nhi có nghe thấy không? Cũng không phải, Tô Khả Nhi nghe thấy nhưng cổ họng cô chỉ có thế thốt ra những tiếng yếu ớt đáp lại, những lời này căn bản không thể truyền ra tận bên ngoài cửa, lúc này cô đang nằm sấp trên mặt đất, gần như hôn mê, trong bụng trống rỗng, môi khô khốc, ý thức sắp mất, cả người yếu ớt, chỉ có một ý nghĩ duy nhất ở trong đầu, là có đúng mình sắp chết rồi phải không?
"Vì sao Tô cô nương không lên tiếng trả lời? Có phải là Tô cô nương...??" Tề Tú Viện thật sự sốt ruột, nàng muốn xông tới để xem lại bị thị vệ không cho đi, thật ra những thị vệ này cũng vô cùng sốt ruột, nhưng mệnh lệnh của Vương gia như núi, cho đi cũng có tội mà không cho nàng đi cũng có tội.
Ngay lúc cấp bách này thì một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tất cả ở đây làm gì?"
Mọi người quay đầu lại, thấy Tiêu Thương đang chắp tay đứng ở phía sau, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng, quản gia vội bước tới: "Vương gia, ngài đã trở về.'
"Thần thiếp tham kiến Vương gia,." Tề Tú Viện hướng về hắn hành lễ.
Tiêu Thương về phủ thấy mọi người tập trung tại Tây Viện, hắn khẽ chau mày nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Vương gia, không biết Tô cô nương trong phòng thế nào rồi, chúng ta gọi nhưng cô ta không trả lời, Viện nhi lo lắng sợ ...?" Tề Tú Viện cắn môi lo lắng nói.
Tiêu Thương chau mày, buổi lâm triều sáng sớm nay làm hắn phân tâm, hắn đã quên mất chuyện của Tô Khả Nhi, không đợi mọi người hoàn hồn, hắn tiến tới ra lệnh: 'Mở khóa."
Một thị vệ bước nhanh tới mở cửa phòng, sau đó đẩy cửa ra, hình ảnh đập vào mắt làm ọi người đều như ngừng thở, Tô Khả Nhi nằm ngất trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chẳng biết sống hay chết. Tề Tú Viện kêu lên: "Khả Nhi muội muội..."
Nhưng thấy sắc mặt Tiêu Thương thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú không biết thái độ gì, hắn bước vào, hai tay bế To Khả Nhi lên, hướng ra đằng sau ra lệnh: "Mời ngự y."
"Vâng." Quản gia sợ đến mất hồn mất vía, đây là nữ nhi của ân nhân tiên vương, nếu như xảy ra cơ sự gì, lão thật không còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên vương, lão liền nhanh chóng lui xuống.
Ôm trong lòng cơ thể yếu ớt, nhẹ bỗng, trán Tiêu Thương chau lại, nhẹ nhàng đặt Tô Khả Nhi lên giường, hướng ra sau phân phó: "Lấy cho bản vương một ít nước muối ấm lại đây."
Chỉ chốc lát sau hạ nhân mang đến nước muối ấm cho Tiêu Thương, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tô Khả Nhi lên sau đó từ từ đổ một ít vào miệng nàng, không hiểu vì sao, chạm vào làn da mịn màng của Tô Khả Nhi, trong lòng Tiêu Thương trào lên một cảm giác áy náy, sáng nay, hắn bị hoàng thượng triệu vào cung nghị sự, hắn quên mất chuyện này, nhưng, nữ nhân ngu ngốc này, mở miệng cầu xin người khác thật khó như vậy sao? Ngay cả tính mạng của mình cũng không cần ư? Nếu mình trở về chậm một chút thôi, chắc nàng đã quy thiên rồi? Những tâm tư phức tạp xoay trong đầu, đối diện với sự hôn mê bất tỉnh của nàng, hắn lại tức giận cuồn cuộn.
Uống một chút nước muối ấm, Tô Khả Nhi yếu ớt tỉnh lại, nhưng đập vào mắt là khuôn mặt kia, cô tức giận ho rũ rượi: "Khụ ...khụ..."
"Sao vậy? Thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?" Tiêu Thương lạnh nhạt hỏi.
Tô Khả Nhi ho vài cái mới thở lại bình thường, nhưng cổ họng khàn khàn làm cô không thể nói ra lời, nếu có thể mắng được, cô thật muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, cuối cùng, để biểu thị sự tức giận của mình, cô không thèm nhìn hắn, nhưng, tình trạng tồi tệ của cô đã nói ọi người biết.
"Ngự y tới." Đằng su, một hạ nhân ra đón một vị nam tử trung niên đi vào, nam tử trung niên cẩn thận bắt mach cho Tô Khả Nhi,chăm chú nghe rất lâu, rồi nói: "Tô cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là Tô cô nương khí lực yếu ớt, là do đói quá mà gây nên, tin rằng Tô cô nương ăn uống vào là có thể khỏe lên, trước tiên là ăn loãng một chút, sau đó mới ăn cơm."
Thái y đi rồi, Tô Khả Nhi lại uống thêm chút nước nữa, cuối cùng cũng nói được, câu đầu tiên là: "Tiêu Thương, huynh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy huynh."
Những lời này quả thưc làm cho hạ nhân đều chấn động hồn bay phách lạc, tất cả đều ngừng thở, trời ạ, nàng dám đối mặt với Vương gia tôn quý bảo "cút", thật là đại nghịch bất đạo mà! Ngay cả Tề Tú Viện đứng bên cạnh cũng lo lắng vài phần, nàng nhỏ nhẹ an ủi: "Khả Nhi cô nướng, đừng nói gì nữa, ăn một chút gì đi đã."
Sắc mặt Tiêu Thương vô cùng khó coi, khóe miệng mím chặt thể hiện sự nhẫn nhịn cực độ, bàn tay nắm chặt lại như muốn kìm nén lại, không sai, Tiêu Thương chỉ muốn đưa nữ nhân này vừa thoát khỏi quỷ môn quan quay trở lại địa ngục, nhưng, hắn còn chưa mở miệng, Tô Khả Nhi lại nói một câu đáng ghét khác: "Có hắn, ta không ăn được."
,
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng,đám hạ nhân cúi đầu thật thấp xuống, chỉ sợ Tiêu Thương nổi cơn thịnh nộ, còn Tề Tú Viện thì trậm mặc, đúng lúc này thì một giọng nói lạnh lùng cất lên: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, bản vương sẽ quay lại thăm ngươi sau." Nói xong, dáng người vững chãi bước ra ngoài.