Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi vẫn còn cuộn tròn trong tấm chăn mỏng ngủ ngon lành, hạ nhân trong Vương phủ không dám đến quấy rầy cô, Tô Khả Nhi ngủ cho đến khi mặt trời cao ba sào mới rời khỏi giường.
Tóc tai rối bù, Tô Khả Nhi mắt vẫn buồn ngủ díu lại ngồi trước bàn trang điểm, chống cằm, cô bỗng nhiên thấy một gương mặt thanh tú nhỏ nhắn trước tấm gương, Tô Khả Nhi mở to mắt, tối hôm qua lúc rửa mặt mũi xong, bởi vì quá mệt mỏi nên cô chẳng soi gương gì mà đi ngủ luôn, lúc này mới là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt mình ở thời cổ đại, mặc dù không gọi là tuyệt sắc, nhưng rất thanh tú, hơn nữa làn da rất mịn màng, thật là một cô gái dễ thương, điều Tô Khả Nhi kinh ngạc nhất chính là nhìn cô gái đó khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng trẻ trung, Tô Khả Nhi liền bật cười khẽ.
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói rất nhỏ: "Tô cô nương, cô nương tỉnh dậy chưa?"
"Tỉnh rồi, vào đo." Tô Khả Nhi lên tiếng trả lời.
Hai tiểu nha hoàn chừng mười lăm mười sáu tuổi bưng chậu nước vào, cầm theo quần áo, thấy Tô Khả Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm liền nở nụ cười: "Tô cô nương sớm."
"Giờ còn sớm sao? Mặt trời chiếu đến mông rồi." Tô Khả Nhi đùa.
Hai nha hoàn sửng sốt, một lúc sau trấn tĩnh lại rồi cũng che miệng cười theo, vì thấy giọng điệu châm chọc hài hước của Tô Khả Nhi, một người bê chậu nước và khăn đặt trên một cái giá, hướng về Tô Khả Nhi nói: "Tiểu thư, mời cô rửa mặt."
'Dùng như nào? Hướng dẫn cho tôi." Tô Khả Nhi nhìn đồ dùng phức tạp đó mà không biết sử dụng như nào, cuối cùng, vẫn là hai nha hoàn đó hướng dẫn cho, rửa mặt, rồi giúp cô mặc quần áo, một chiếc váy màu xanh nhạt, đai thắt eo cũng là dải lụa màu xanh lá cây, rất đơn giản tự nhiên, dưới bàn tay khéo léo của nha hoàn, tóc của Tô Khả Nhi được vấn lên rồi cài chiếc trâm ngọc màu trắng, đeo đôi khuyên tai có hai hạt ngọc xanh biếc, vẽ lông mày, đánh phấn, trang điểm rất tự nhiên, trước tấm gương hiện ra một cô gái xinh đẹp thanh nhã.
Tô Khả Nhi không dám tin người trong gương kia là mình, hình ảnh này so với hình ảnh ngày hôm qua thật khác xa, thật đúng với câu: người đẹp vì lụa, sắc đẹp nhờ trang sức, vẻ đẹp trước mắt cũng làm mình thấy ghen tị.
"Tô tiểu thư thật xinh đẹp." Một nha hoàn khen ngợi.
"Tô tiểu thư giờ là người được sủng ái nhất trong Vương phủ này." Nha hoàn kia phụ họa.
Tô Khả Nhi đứng trước gương cười híp mắt lại, quả thật là thơm mát yêu kiều, xinh đẹp hẳn ra, sau khi ngắm nghía xong, cô vỗ bụng, nói: "Có gì ăn không? Tôi đói quá."
"Đương nhiên là có, ở phòng bếp đã làm món điểm tâm cho tiểu thư rồi, tiểu thư muốn dùng ở trong phòng, hay là ra ngoài đình?" Một nha hoàn đề nghị.
'Ra ngoài đình đi." Tô Khả Nhi nghĩ rồi đáp.
Tô Khả Nhi ra hồ nước của tiểu đình rồi ngồi xuống, có thể được thưởng thức hoa sen nở vào mùa hè trong hồ nước, nước hồ trong xanh còn có thể nhìn thấy cả đáy hổ, có cá tung tăng tự do bơi qua bơi lại, gió mát rượi thổi tới làm bay vài sợi tóc bên tai cô, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Cách đó không xa, một bóng người áo gấm đang rảo bước đến, còn Tiêu Thương chắp tay sau lưng, đứng ở nơi gấp khúc của hành lang mà nhìn về phía Tô Khả Nhi, mày nhíu lại, nữ tử trước mắt khác xa với nữ tử nhem nhuốc hôm qua gặp ở đại sảnh, không ngờ Tô tướng quân lại có một ái nữ xinh đẹp như vậy, hiện tại đã tìm được nàng, mà nàng lại vừa đến tuổi cập kê, việc kế tiếp hắn cần làm là chọn cho nàng một vị phu quân xuất sắc, giúp nàng xuất giá, đây cũng chính là một trong những nguyện vọng của phụ thân hắn, đương nhiên, hắn không thể để nàng ở đây lâu được, Tiêu Thương hắn chưa từng nạp thê tuyển thiếp, đối với hắn, hắn coi danh vọng là trên hết.
Tô Khả Nhi cảm giác tai nóng bừng, cô quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo và đôi mắt thâm sâu cách đó không xa chạm vào nhau, Tô Khả Nhi tim run lên, đập loạn xạ, đáng nhẽ việc bị một mỹ nam nhìn lén là chuyện hết sức sung sướng, thật lãng mạn, sợ bổn tiểu thư bị mê hoặc bởi sắc đẹp đó ư! Trong lòng Tô Khả Nhi liền nảy ra một ý nghĩ, nghĩ là làm, cô liền đánh ánh mắt quyến rũ nhìn lại về phía người đàn ông đứng cách đó không xa, tiếp theo, cố làm ra vẻ cười thẹn thùng, nhưng rồi, ánh mắt của Tô Khả Nhi còn nhận ra cách đó không xa tại hành lang gấp khúc có bóng dáng của Tiêu Thương. Trong lòng Tô Khả Nhi liền ảo não, trời, sao hắn lúc nào cũng không để lộ mặt ra vậy? Thật sự là quá lãng phí, nhưng vừa rồi là hắn thật sự nhìn lén cô nha! Lãng mạn quá nhỉ, nhưng mình sẽ không ngại gì hắn đâu.