Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Mạc Dạ Ly đang bần thần ngẫm nghĩ, sau hắn, một tiếng thở dài cắt ngang suy nghĩ của hắn, Mạc phu nhân không biết đi vào trong đình từ lúc nào, ánh mắt thăm dò: “Ly nhi, con cùng vị cô nương kia có quan hệ gì? Vì sao ta không biết?”
“Mẹ, nàng là Tô Khả Nhi, con biết nàng lúc đi đến Giang Nam .” Mạc Dạ Ly mím môi cười, ôn hòa lễ độ.
“Nàng cũng là người Tiêu vương phủ.” Mạc phu nhân thở dài nói, vừa rồi bà ở trong phòng thêu, chợt nghe hạ nhân đến báo nói là Tiêu Vương gia đến, bà vội bỏ việc đi đến thì bắt gặp toàn bộ tình cảnh kia.
“Nàng không phải là người của Tiêu Vương phủ, nàng là ân nhân của Tiêu vương phủ.”
“Ân nhân?” Mạc phu nhân có chút hoang mang, nhưng, có một việc bà hiểu, con bà âu yếm nữ nhân đó, hơn nữa lại liên quan đến Tiêu Vương phủ, một Tề Tú Viện con bà đã đau khổ không chịu nổi rồi, lại đến một Tô Khả Nhi nữa, Tiêu Thương có dễ dàng bỏ qua cho con sao? Sự việc này càng khiến bà lo lắng.
“Đau quá…” Tô Khả Nhi vừa mở mắt là kêu đau lưng, cả người giống như bị nện một trận, xương cốt vô cùng đau nhức.
Vừa ngồi dậy cô liền nhìn thấy nam tử tuấn tú trang nghiêm đứng ở trước giường, cô hiểu ngay ra, trong lòng lại bừng lên, cô đứng lên hét to: “Đường đường là Vương gia mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ này, thật sự là hạ lưu vô sỉ.”
Tiêu Thương không quay đầu lại, chỉ cười lạnh một tiếng, kèm theo một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi không chết, đã là may mắn lắm rồi, đừng bức bản vương phải xuống tay.”
“Huynh nói cái gì?” Tô Khả Nhi trừng mắt.
“Bản vương nói, bất kể phu quân ngươi là kẻ nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Mạc Dạ Ly.” Lời nói vừa buông nhưng lại không để cho Tô Khả Nhi có một chút phản bác.
“Vì sao…” Tô Khả Nhi tức giận hét to.
Lại bị một giọng nói phẫn nộ cắt ngang: “Không vì sao hết, chỉ không thể là không thể.”
“Huynh thật không phân biệt phải trái, tôi muốn gả cho ai thì gả, tôi muốn chọn người nào thì tuyển người đó, tôi thích Mạc Dạ Ly, cho dù huynh có đánh chết tôi, tôi cũng vẫn thích hắn, tôi thích hắn, thích hắn…” Tô Khả Nhi cũng điên lên rồi nên biểu hiện công khai lòng mình ra, cô liên tục nói ba lần “tôi thích hắn”. bởi vì cô thật sự nổi giận, sự giận giữ này gần như là điên cuồng, cô hận không thể đem chuyện của cô thích Mạc Dạ Ly nhét vào đầu Tiêu Thương.
Tiêu Thương cũng không đoán được Tô Khả Nhi đã thế còn không sợ chết liên miệng nói tên của người kia ra, một câu ‘tôi thích hắn’ như một lực lượng vô hình khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn, Tiêu Thương hắn, đã từng cố gắng cướp đoạt Tề Tú Viện từ tay Mạc Dạ Ly, nhưng, giờ đây hắn lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất đáng cười, tất cả những cố gắng trước đây đều không có ý nghĩa gì, hôm nay nhìn thấy tình cảm của Mạc Dạ Ly với Tô Khả Nhi, hắn chợt hiểu, thì ra ngay lúc hắn cướp đoạt được Tề Tú Viện, đồng thời hắn đã thua, cái quý nhất của một nữ nhân không phải là thể xác mà là ở trái tim, Tề Tú Viện và Tô Khả Nhi tìm đều trao cho Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương hắn chỉ có được thể xác mà thôi.
Đột nhiên Tiêu Thương phát hiện, hắn ở trong triều hô mưa gọi gió, bày mưu tính kế, lại duy nhất không làm gì được ở trước mặt nữ nhân này, hắn không khỏi tự cười nhạo mình, đùa bỡn với quyền mưu của hắn, .
Tô Khả Nhi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thương nhìn mình vô cùng khó hiểu, cô phòng bị co rúm người lại, nhíu mày nói: “Nhìn tôi gì vậy, tôi nói thật, tôi không thích người lãnh khốc vô tình.”
Sắc mặt Tiêu Thương sầm xuống, nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể đi lại trong phủ, không được phép ra khỏi phủ nửa bước.”
“Huynh thật dáng ghét, rõ ràng là huynh muốn hủy đi sự vui vẻ của tôi.” Tô Khả Nhi buồn bực nhìn hắn, tên đàn ông này làm gì có quyền can thiệp vào tự do của cô chứ?
“Bản vương chưa nhân từ hay sao? Được lắm, vậy ta cấm ở trong phòng một tháng không được phép ra khỏi cửa.” Tiêu Thương cười gian xảo.
“Huynh…” Tô Khả Nhi tức giận nghiến răng, hận không thể đánh anh ta vài cái, tên đàn ông này quả thật đáng giận đến cực điểm.
Sau khi nói những lời tàn nhẫn xong bỏ đi, còn mang theo lời cảnh cáo: “Đừng vọng tưởng gặp được mạc Dạ Ly, tốt nhất là quên hắn đi, nếu không sẽ tự gánh chịu hậu quả.” Nói xong, hắn hừ một tiếng, hất áo bỏ đi.
“Huynh là tên khốn kiếp, tên ác ma, huynh đi chết đi…đi chết đi…” Đằng sau, có tiếng hét lên, rồi tiêp theo một cái gối bay vèo ra ngoài…
Tiêu Thương không thèm quay đầu lại, nhưng, trong mắt hắn có sự giận giữ, bọn hạ nhân sợ hãi mặt tái nhợt, mắt cụp xuống đều hy vọng mù hết, không nhìn thấy gì cả.
Đêm, trong một gian mật thất, bốn bóng đen lẳng lặng ngồi trước một ngọn đèn, đèn sáng mờ chiếu không rõ biểu hiện của bốn người đó, nhưng, giọng nói khàn khàn trong đêm đặc biệt rõ ràng.
“Hôm nay người của ta thấy Tiêu Thương đến Mạc phủ, hơn nữa lúc đi ra còn ôm một nữ tử trong tay, vẻ mặt giận giữ, xem ra hắn đã hoàn toàn trở mặt với Mạc Dạ Ly rồi.”
“Tiêu Thương cuố đi người trong lòng Mạc Dạ Ly, xem ra hai người này thù hận càng sâu.” Một giọng nói bình thản vang lên.
Lúc này, một giọng nam trung niên kích động mạnh mẽ tiếp lời: “Thật là hay quá, hai tên đại tâm phúc của Hoàng thượng đã sắp trở mặt thành thù, tên Tiêu Thương này trong triều luôn ‘lấy thúng úp voi’ không chỉ ngày một ngày hai rồi, ta đã sớm thấy hắn không vừa mắt.”’
Một giọng nói trầm ổn áp chế: “Haizz…cần tỉnh táo một chút, việc này phải bàn bạc kỹ hơn, cẩn trọng vào, muốn Tiêu Thương mất quyền lực trong tay cũng không phải là chuyện dễ dàng, vây cánh của hắn rất nhiều, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn ba phần, huống chi chúng ta.”
Lúc này, một giọng nói vô cùng trẻ trung vang lên, giọng điệu lạnh thấu xương, toát lên sự uy nghiêm: “Không cần bàn cãi nữa, việc này cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Kế hoạch này có nên thay đổi không, tên Tiêu Thương này quyền lực cao như thế, càng lúc càng lớn, chỉ sợ bất lợi cho chúng ta, chúng ta tốc chiến tốc thắng, tốt nhất phải loại bỏ người này.” Giọng nam trung niên lại vang lên.
Nam tử tuổi trẻ hừ một tiếng, cười thâm hiểm lạnh lùng: “Hừ, có gì phải e ngại, hắn ở ngoài sáng, nếu hắn dám đụng đến ta, ta sẽ cắn ngược lại hắn một cái, cây to đón gió, lấy địa vị của hắn đủ để uy hiếp ngôi vị hoàng đế, nền tảng lập quốc dao động, đừng thấy Hoàng đến đối với hắn sủng hạnh ba phần, trên thực tế cũng là đề phòng hắn, chỉ là chưa nắm được nhược điểm của hắn mà thôi, quan viên trong triều đối với hắn nói gì nghe nấy, chưa đến thời khắc mấu chốt, không bỏ đá xuống giếng, lửa cháy đổ thêm dầu.”
“Ở biên cương tình thế cũng đã được khống chế, nhưng, có thám tử hồi báo, quân địch phía Bắc ở biên cương đã không nhẫn nại được nữa, xem ra, Mạc Dạ Ly hai ngày tới cũng sẽ tới đó để chủ trì đại cục, chúng ta có nên…?”
“Mạc Dạ Ly cũng là người không phải dễ đối phó, nhìn chung trong triều, hắn duy nhất là người không được đồng thuận nhiều, trong tay hắn cầm trăm vạn quân, nhất thống biên cương, xem như cũng là một phiền toái lớn, sớm trừ đi, cũng không phải là chuyện không tốt.”
Lúc này, nam tử tuổi trẻ khinh thường hừ một tiếng: “Tên này không vội, hắn xưa nay đối với người thì ngạo mạn, trên chiến trường thì vô tình, nhưng hắn có một điểm trí mạng, là rất nặng tình cảm, đặc biệt đối với người bên cạnh hắn, chỉ cần bắt được người quan trọng của hắn có thể khống chế được hắn.”
“Nhưng, Tề Tú Viện bên người hắn không phải là đã gả cho Tiêu Thương rồi sao? Đến Tiêu vương phủ bắt người thật không phải hành động khôn ngoan.”
“Ai nói chỉ có Tề Tú Viện?”
“Đó là ai?”
“Là nữ nhân mà Tiêu Thương ôm hôm nay.”
Lời này vừa thốt ra, trong phòng yên tĩnh có tiếng lao xao nhỏ không tin, trong bóng đêm, tựa như có một âm mưu đang hình thành, vô cùng nguy hiểm.
***
Lúc này đang là sáng sớm, ánh nắng rọi xuống vẫn không xua được mây đen, tâm trạng của Tô Khả Nhi vẫn không khá hơn, cô ngồi trước cửa sổ, rầu rĩ nhìn cảnh sắc bên ngoài mà ngẩn ra, đối với sự giam cầm của Tiêu Thương cô đã quen, nhưng cái cô không quen là, Tiêu Thương cấm cô không được bước ra ngoài phòng, thật sự là không thể làm gì khác.
Còn ở Mạc phủ, mới sáng sớm đã có thánh chỉ tới làm bầu không khí rất nghiêm trọng, chiến sự ở biên cương, thân là tướng quân Mạc Dạ Ly nên Hoàng thương lệnh ra biên cương trấn loạn, lên đường lập tức, quân lệnh như sơn, đổi lại trước kia, mạc Dạ Ly tất nhiên đáp ứng ngay, nhưng hôm nay thánh chỉ tới như một hòn núi đặt lên ngực, làm hắn cảm thấy khó thở.
“Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên đường.” Phương An đứng bên ngoài cửa nói.
Mạc Dạ Ly chưa trả lời, không biết đang suy nghĩ gì, mất nửa buổi mới lên tiếng: ‘Ừm, đã biết.”
Phương An sắp lui ra, lại bị Mạc Dạ Ly gọi lại: “Phương An, lần này ngươi sẽ không đi theo ta ra biên cương nữa.”
“Tướng quân, sao vậy?” Phương An lắp bắp kinh hãi, hắn đã theo tướng quân nhiều nắm, chưa từng rời xa tướng quân.
“Ta có việc khác phân phó cho ngươi.”
“Là việc gì?” Phương An khó hiểu hỏi.
‘Ta muốn ngươi đi tra Tô Vạn Quang Vinh còn có người thân thích lưu lạc ở nhân gian nào không, nếu tìm được thì đưa đến tướng phủ gặp ta.”
“Tô Vạn Quang Vinh? Ai vậy? Tướng quân tra tìm người này làm gì?” Phương An lại lắp bắp kinh hãi, nghĩ rằng, sao tướng quân lại tốn công tra tìm loại người vô danh này, thật sự là kỳ lạ.
“Tô Vạn Quang Vinh là phụ thân của Tô Khả Nhi, cũng từng là một tướng quân, ghi chép về ông ta có giữ ở Sử Bộ.” Mạc Dạ Ly thản nhiên đáp.
“A, phụ thân của Tô Khả Nhi, tướng quân, ngài…ngài tra tìm làm gì?” Phương An có chút không tình nguyện nhíu mày nói.
“Bảo người điều tra thì điều tra, không vì sao cả.” Ngữ khí Mạc Dạ Ly vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng uy nghiêm không thể phản kháng.
“Vâng.” Phương An câm miệng.
“Còn nữa, hôm nay, giúp ta chặn lại các thư ở Tiêu vương phủ, một phong cũng không thể thiếu.”
Phương An lập tức trợn tròn mắt, vội hỏi: “Tướng quân, có phải trong triều đình xảy ra chuyện gì không?”
“Không cần hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta, đi đi.”
Đợi Phương An đi rồi, ánh mắt Mạc Dạ Ly lóe sáng, Tiêu Thương, là ngươi động chạm đến ta trước.
Tiêu Vương phủ, một bóng người uy nghiêm, cẩm bào ngọc quan tuấn nhã xuất chúng đang ném thức ăn cho cá, với địa vị của hắn hiện tại, có thể hô mưa gọi gió.
“Vương gia, Mạc Dạ Ly tướng quân sắp đi rồi.” Đằng sau, một thị vệ bẩm báo.
“Ừm, đã biết, đi xuống đi.” Tiêu Thương phất tay áo, khóe môi nhếch lên lộ vẻ đắc ý, ngay đêm qua, hắn gửi một lá thư tới hoàng cung, đúng la sáng hôm nay thánh chỉ đã đưa tới Mạc phủ.
Tô Khả Nhi bị nhốt trong phòng, ngây người cả buổi sáng cũng đã buồn chán đến không thở nổi, ngày hôm qua bị Tiêu Thương đánh ngất rồi ôm đi về, không biết Mạc Dạ Ly có lo lắng ình không, càng làm cô khó hiểu là, rốt cuộc Tiêu Thương và mạc Dạ Ly có thâm cừu đại hận gì mà Tiêu Thương hận Mạc Dạ Ly đến thế? Chẳng lẽ là thù giết cha? Tô Khả Nhi đoán đi đoán lại cũng không ra. Nhìn thấy nha hoàn mang cơm trưa tới, cô ăn không vào, bị nhốt trong phòng, cái gì cũng ăn không vào.
Vừa ăn cơm trưa cô vừa thầm than, chẳng lẽ mình cứ ở trong phòng ngây ngốc một tháng hay sao? Ngẫm lại, ở tiêu vương phủ đều là người của Tiêu thương, cô muốn trốn đi quả thật còn khó hơn lên trời, huống chi, Tiêu Thương đã tăng thêm người để canh giữ mình, thật sự là không có cách nào.
Thời gian dần trôi qua đến ngày thứ ba, ngoại trừ Tề Tú viện thường xuyên tới thăm Tô Khả Nhi thì cũng chỉ có cô là nhàm chán ở trong phòng. Hôm nay Tô Khả Nhi đang ở trong phòng học thêu, dù sao cũng đã là nữ nhân cổ đại, cô đành phải dùng cách này để giết thời gian, đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng nói: “Này, trong phòng này có người không?”
“Bẩm Tứ Hoàng tử, là Tô Khả Nhi cô nương bị Vương gia giam ở trong đó.”
Tứ hoàng tử? Nghe thấy cái tên này, Tô Khả Nhi run run tay đâm kim vào tay, cô khẽ kêu lên một tiếng rồi bỏ việc chạy ngay ra cửa, ở bên ngoài là một thiếu niên tuấn tú mũ áo chỉnh tề đang đứng ở hành lang khoanh tay hỏi, Tô Khả Nhi thấy người này, trong lòng nảy ra một kế, thiếu niên này cô đã từng gặp qua, chính là ba tháng trước gặp ở Tiêu vương phủ - tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần.
“Khả Nhi tham kiến tứ hoàng tử.” Tô Khả Nhi bước ra ngoài cúi đầu hành lễ.
Tiêu Lạc Thần nhìn thấy Tô Khả Nhi, ánh mắt lập tức ánh lên tia kinh ngạc, hỏi: ‘Là ngươi?”
Tiêu Lạc Thân khá ấn tượng đối với Tô Khả Nhi, lần đầu tiên gặp mặt đã bị nàng chọc hắn tức giận, hắn trở về hoàng cung rầu rĩ hơn mười ngày mới quên được, nhưng, vốn nàng không có ảnh hưởng gì, tại tiệc cưới của Tiêu Thương, hắn đã gặp lại nàng, lúc đó nàng chẳng khác kẻ điên, làm hắn buồn cười muốn chết, còn hiện giờ, gặp nàng, lại vô cùng lễ nghiêm, chẳng có dấu hiệu nào là điên khùng cả, rốt cuộc nữ nhân này thật sự là con người như nào? Hắn thấy thật rối rắm.
“Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, tứ hoàng tử còn nhớ không?” Tô Khả Nhi cười hỏi.
“Không phải một lần, mà là hai lần.” Tiêu Lạc Thần nhắc nhở, đêm hôm đó, Tô Khả Nhi quậy tung tiệc cưới, ấn tượng của hắn khá sâu sắc.
“Hả, có sao?” Tô Khả Nhi nhíu mày.
“Lúc ở tiệc cưới Vương thúc là ngươi điên thật hay là giả điên?” Tiêu Lạc Thân vẫn chưa hết tính trẻ con, hỏi thẳng.
Tô Khả Nhi lúc này mới hiểu, nàng trả lời không rõ ràng: “Điên thật cũng tốt, giả điên cũng thế, có gì khác nhau sao?”
“Không ngờ, ngươi thật ra cũng rất đáng yêu.” Tiêu Lạc Thần mở miệng khen một câu.
“Hoàng tử có muốn vào phòng ngồi không?” Tô Khả Nhi cười hỏi.
Lần này Tiêu Lạc Thần tới là tìm Tiêu Thương, không may là Tiêu Thương đã ra khỏi phủ, hắn vì nhàm chán nên mới đi đến Tây viện, nghe lời mời của Tô Khả nhi, hắn tất nhiên là rất vui, nhưng khí thế hoàng tử đương nhiên không lộ ra ngoài, nên có ý khiêu khích nói: “Có gì mà không thể chứ?”
Vừa mới vào phòng, Tô Khả Nhi liền nói: “Tứ hoàng tử là người trong hoàng thất, nhất định là thông hiểu đủ loại thi thư, văn thái hơn người, thông minh tuyệt đỉnh.”
Tiêu Lạc Thần cũng không khiêm tốn, nhướng mày hào phóng thừa nhận nói: “Đương nhiên.” Hắn từ nhỏ đã có tính tự phụ, nhưng không hằn là hắn khoa trương, nhưng về phương diện này hắn là môn hạ của đại học sĩ đứng đầu trong triều.
“Ở trong phòng rất nhàm chán, hay là chúng ta tìm trò gì vui để chơi.” Tô Khả Nhi nghiêng về phía trà, lên tiếng.
“Có gì mà vui?” Tiêu Lạc Thần quả nhiên trúng kế, mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
“Không biết hoàng tử có biết trò đánh bạc không?” Tô Khả Nhi cười duyên dáng.
“Đánh bạc?” Tiêu Lạc Thần nhíu mày, cái này là hại người, hắn vốn rất khinh thường, nhưng, nhìn nữ tử trước mắt , hắn đường đương là nam tử có gì mà phải e ngại? Hắn liền nhướng mày lên nói:”Đương nhiên.”
Tô Khả Nhi tỏ ra nhớ lại, nói: “Đánh bạc thì nhất định phải đặt cọc tiền trước mới được, ta nhớ trước đây hoàng tử từng nói qua, bất luận dùng phương pháp gì cũng phải thấy tôi khiêu vũ giống như tại đại hội lần đó, hiện giờ đang lúc nhàm chán, chúng ta đánh bạc như này, nếu như tôi thua, coi như sẽ hiến vũ, còn nếu tứ hoàng tử thua, phải đồng ý với tôi một việc, đương nhiên, tôi chỉ muốn tứ hoàng tử giúp một việc nhỏ mà thôi, sẽ không để hoàng tử phải khó xử, người có dám hay không?” Nói xong, câu cuối vẫn không quên khiêu khích hắn.
“Bổn hoàng tử có gì mà e ngại?” Tiêu Lạc Thần tự tin trả lời, hắn đối với bản thân luôn kiêu ngạo, thiên hạ này có gì mà làm khó được hắn, huống chi, hắn thật muốn làm nàng xấu mặt một lần.
‘Vậy là người ra đề trước hay tôi ra trước? Nhưng, chúng ta lấy ba lần làm hạn định, nếu đối phương thua, không được chê cười.”
“Bổn hoàng tử một lời thiên kim, cũng không làm chê bai ngươi, ngươi là nữ tử, bổn hoàng tử cho ngươi ra trước.” Tiêu Lạc Thần mím môi, chuẩn bị chờ xem để chê cười Tô Khả Nhi. Trong mắt người ngoài, cuộc sống hoàng tử giàu có làm người ta ao ước, nhưng nào ai biết, cuộc sống phú quý không mang đến nhiều niềm vui cho hắn, hắn không cầu danh lợi, cũng không cầu tranh quyền đoạt thế, cho nên trong đám người tâm cơ thâm trầm, hắn tự nhiên cảm thấy cuộc sống không thú vị.
“Tôi ra đề trước, xin hỏi, sáng sớm thức dậy, mỗi người đểu làm việc gì đầu tiên?” Tô Khả Nhi cười ha ha hỏi.
Tiêu Lạc Thần không chút nghĩ ngợi, khinh thường trả lời: “Đương nhiên là ăn sáng rồi.”
“Sai, là mở mắt, ha ha, người thua rồi.” Tô Khả Nhi cười nói.
“Ngươi…Ngươi trêu người.” Tiêu Lạc Thần tức giận nhíu mày, đây là đề mục quái gì vậy, chưa bao giờ nghe qua, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáp án của Tô Khả Nhi không phải là không có lý, trong lòng hắn biết mình đã thua, nhưng thân là hoàng tử không cho phép hắn nhận thua.
“Hoàng tử, người nên rõ ràng, lúc này tôi còn trêu người được sao? Câu hỏi này vô cùng đơn giản nhưng lại rất thú vị, được rồi, giờ tôi ra đề thứ hai.” Tô Khả Nhi cười hì hì, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Lạc Thần có chút khó coi, cô sợ hắn đổi ý, liền tươi cười rạng rỡ, nói: “Đề thứ hai cũng rất đơn giản thôi. Hãy nghĩ kỹ một chút rồi mới trả lời, đừng nói là tôi trêu người đấy. Đề thứ hai là: trên đời này, có cái gì mà không bao giờ giảm đi?”
Tiêu Lạc Thần đối với đề thứ nhất vẫn không phục, vốn định đánh bại Tô Khả Nhi ở đề thứ hai, nhưng nghe câu hỏi thứ hai thì cả người ngây ra, cẩn thận suy nghĩ thật lâu nhưng lại không nghĩ ra đáp án, đầu óc hỗn loạn không ngừng, trái lại Tô Khả Nhi lại nhàn nhã uống trả, hắn hừ nhẹ nói: “Ngươi hãy nói đáp án là gì?”
‘Là tuổi đó.” Tô Khả Nhi dễ dàng trả lời.
Tiêu Lạc Thần ngẩn ra, sao hắn lại không nghĩ ra đáp án là tuổi chứ? Vấn đề đơn giản như thế, mặc dù là bình thường nhưng vẫn làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hắn tức giận hừ nói: “Ngươi ra luôn đề cuối cùng đi.”
Tô Khả Nhi thấy kế hoạch của mình sắp thực hiện được, càng cười vui vẻ, nói ra đề thứ ba: “Đề này cũng rất đơn giản, có việc, người có thể làm, tôi có thể làm, mọi người có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể làm cùng nhau, vậy là làm cái gì?”
Đây là đề cuối cùng mà Tiêu Lạc Thần chờ mong nhất, vậy mà nghe đề này xong hắn ngẩn cả người ra nửa ngày, vấn đề nghe có vẻ đơn giản là vậy mà lại vô cùng khó trả lời, hắn mắm môi, mắt trừng trừng nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng cố gắng suy nghĩ, nhưng cả nửa ngày hắn cũng không nghĩ ra đáp án, tuy rằng hắn rất buồn bực nhưng vẫn phải nói: “Đáp án cuối cùng là gì vậy?”
“Là nằm mơ, hai người không thể cùng nằm mơ như nhau đươc.” Tô Khả Nhi mím môi cười, nhín gương mặt tuấn tú đối diện tỏ ra rất khó coi, cô phải giả vờ đứng đắn lại.
Đáp án này làm Tiêu Lạc Thần suýt chút nữa thì phát điên, đây là đề cổ quái gì vậy, trong lòng hắn lúc này có một cảm giác khó chịu tràn ngập, đè ép ngực hắn, hắn rất muốn hét to để tiết oán khí ram nhưng hắn nhẫn nhịn, hắn rất muốn răn dạy Tô Khả Nhi một chút, lại phát hiện chính mình không có lý do gì, liền oán giận nghiến răng nói: “Nói đi, ngươi muốn bổn hoàng tử đáp ứng chuyện gì? Chỉ cần bổn hoàng tử làm được.”
Tô Khả Nhi thấy Tiêu Lạc Thần đã trúng kế, trong lòng thầm cười trộm nhưng ngoài mặt nghiêm trang nói: “Người nhất định là làm được, tôi chỉ cảm thấy ở trong này buồn muốn chết, muốn ra ngoài chơi một chút, hít thở không khí để giải sầu, nhưng tôi lại đang bị giam cầm, cho nên muốn tứ hoàng tử đưa tôi đi ra ngoài chơi một chút mà thôi.”
Tiêu Lạc Thần không chút suy nghĩ, không chút do dự lên tiếng: “Được.”
Hắn cho là may mắn, tưởng Tô Khả Nhi đưa ra vấn đề khó khăn gì, việc này thì hắn làm tốt.
“Người ra ngoài trước chờ tôi một chút, tôi chỉnh trang lại một chút.” Tô Khả Nhi nói.
“Thật là phiền phức.” Tiêu Lạc Thân khoanh tay ra ngoài, tiện miệng buông một câu.
Tô Khả Nhi cần gì phải chỉnh trang lại chứ? Cô chỉ nhanh chóng thu dọn một chút đồ, cô đã sớm có kế hoạch rồi, chỉ cần có thể ra khỏi Vương phủ, việc muốn làm duy nhất là trốn đi thật xa.
Vì thế, Tô Khả Nhi thắng lợi được sự bảo hộ của Tứ hoàng tử ra khỏi Tiêu Vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui