Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


“Sao không đưa người về?” Một dáng người uy nghiêm đứng ở trước thư phòng, âm thanh giận giữ.
“Tứ hoàng tử kêu bọn nô tài về trước bẩm báo, hắn sẽ phụ trách đưa Tô cô nương về.” Các thủ vệ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như hổ kia.
Tiêu Thương chau mày không nói gì, bảo bọn hạ nhân ra ngoài, còn mình thì có một dự cảm bất an, nhưng trước mắt còn có một việc quan trọng hơn đang chờ hắn giải quyết, nếu việc này không xử lý tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn, quản gia đứng bên cạnh nói nhỏ: “Vương gia, có nên khởi hành luôn không? Các vị đại nhân sắp đến rồi.”
“Ừm.” Tiêu Thương lên tiếng, ánh mắt đen như đêm, trầm tĩnh mà hư vô, như sắp có một cơn bão nổi lên.
Trong đông cung nguy nga trang nghiêm, tẩm cung của hoàng thượng, rường cột chạm trổ, bốn vách tường đều điêu khắc hai con rồng, một nam tử khoảng năm mươi tuổi ngồi trên ghế rồng, cả người cao quý mặc long bào mạ vàng làm người khác không dám đến gần. Mày kiếm dài rậm toát lên một sự uy nghiêm vô thượng, ông ta đúng là đương kim hoàng đế đại uy đứng đầu hoàng triều, còn ngồi bên cạnh ông ta là đương kim hoàng hậu, trang phục lộng lẫy, tóc dài như mây, trang sức đẹp đẽ quý giá, tuy ở tuổi trung niên nhưng dung nhan tỏa sáng, phong hoa tuyết nguyệt.
“Thần nhi, con thật đã quyết ý?” Hoàng hậu thở dài, Tiêu Lạc Thần là đứa con nhỏ nhất của bà, từ nhỏ bà đã cảm thấy hắn thua thiệt, bởi vì đứa con lớn nhất đã lập thái tử, bà đặt rất nhiều tâm tư trên người trưởng tử, cho nên đối với đứa con này bà cảm thấy chưa quan tâm được nhiều.
“Đúng vậy, mẫu hậu, con tự thấy mình ở trong cung đã học đủ thi thư, lại chưa có cơ hội ra ngoài du ngoạn, con rất muốn nhân cơ hội này được thêm nhiều kiến thức, nhân tiện có thể xem nổi khổ ở dân gian, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn.”
“Thần nhi, trẫm chuẩn con ra cung, nhưng, từ nhỏ con đã sống trong hoàng cung, không phải chịu khổ chực, lần này ra bên ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.” Hoàng đế uống một ngụm trà, ánh mắt tán dương.
“Tạ phụ hoàng thành toàn, con chuẩn bị xong sẽ đi luôn.”
“Trẫm phái bốn đại nội cao thủ đi theo con, để bảo vệ an toàn cho con.”
Tiêu Lạc Thần thu thập hành trang, mang theo ngân lượng, quần áo cùng với bốn vị cao thủ cải trang rồi đi ra ngoài cung. Còn đúng lúc này, ở cách đó không xa trên tầng lâu, một nam tử trong trang phục cao quý, ngọc quan quấn tóc nhìn Tiêu Lạc Thần rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo, người này chính là nhị hoàng tử, có thể nói là hoàng tử có mưu lược nhất và cũng là người lãnh khốc tàn bạo nhất.
***
Tô Khả Nhi nhàm chán dựa vào cửa, nghĩ Tiêu Lạc Thần đã đi hai ngày rồi mà không thấy bóng dáng, chẳng lẽ cậu ta thay đổi ý định? Cô đang buồn phiền thì nghe thấy tiếng bánh xe ngựa, cô chạy ra ngoài thấy một xe ngựa đỗ bên ngoài cổng, Tiêu lạc Thần vén rèm lên hướng về phía cô bảo: ‘Đi lên đi.”
“Cám ơn tứ hoàng tử.” Tô Khả Nhi lễ phép lên tiếng, lúc này là lúc đang cầu người, cô không thể kiêu ngạo.
“Cảm tạ ta là đúng, trên đường đi bổn hoàng tử vừa đúng lúc thiếu một nha hoàn hầu hạ, hàng ngày người phải hầu hạ quần áo cơm nước cho ta.”
Tô Khả Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt, tên này cũng thật quá đáng, dám coi mình là nha hoàn. Nhưng, nhẫn nhịn để sóng yên biển lặng, cô mím môi gật đầu nói: “Chỉ sợ Khả Nhi chăm sóc không được chu toàn.”
“Sau này, bổn hoàng tử phân phó ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó.”
Tiêu Lạc Thần không quên bổ sung thêm một câu, hiện giờ hắn đang ở thế chủ động.
“Đã biết.”
Tô Khả Nhi gật đầu, lập tức lên xe ngựa ngồi. Xe ngựa chầm chậm đi hướng ra ngoài thành, còn bốn đại cao thủ đại nội thì ba người cưỡi ngựa đi theo sau bảo vệ, còn một người thì đánh xe ngựa, đoàn người bắt đầu ra đi.
Tô Khả Nhi nghĩ chỉ cần rời khỏi kinh thành có thể được ở cùng Mạc Dạ Ly, trong lòng vô cùng hưng phấn, hơn nữa, lại rời khỏi tên Tiêu Thương về sau anh ta không còn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô nữa, oa, nghĩ xong, cô cười rất tươi.
Xe ngựa đi được gần nửa canh giờ thì ra đến cửa thành, trong xe ngựa có chút buồn chán, Tiêu Lạc Thân nhíu mày khó hiểu, hỏi: “Tô Khả Nhi, ngươi hãy nói cho bổn hoàng tử biết, đề thi hôm nay có trong thư bộ không? Vì sao bổn hoàng tử lại không biết?”
Tô khả Nhi cười cười, trả lời: “Cũng không ghi ở trong đó đâu, là tôi ở trong dân gian nghe được mà thôi, cái đó gọi là đấu trí, giúp cho đầu óc linh hoạt, làm cho não bộ phát triển.”
Tiêu Lạc Thần nghe mà không hiểu gì hết, cái gì mà đấu trí, hắn chỉ cảm thấy đề mục này vô cùng bình thường, hắn nhíu mày nói: “Có đề mục quái như này đâu.”
Xe ngựa chậm rãi đi theo hướng Tây, bởi vì xuất phát muộn, nên lúc bọn họ tìm được khách điếm thì đã vào chạng vạng rồi. Sau khi vào khách điếm, dù sao Tiêu Lạc Thần cũng là thân phận hoàng tử, vừa vào phòng Tô Khả Nhi đã đi chuẩn bị nước ấm cho hắn để hắn tắm rửa, cô chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tiêu Lạc Thần phân phó chuẩn bị bữa tối, cô chạy lên chạy xuống, còn bốn vị cao thủ đại nội kia thì cũng ở hai phòng hai bên để bảo vệ Tiêu Lạc Thần.
Sau một hồi bận rộn hầu hạ Tiêu Lạc Thần tắm rửa xong, ăn xong cơm tối, Tô Khả Nhi mới được nghỉ ngơi, ghê tởm hơn là tên Tiêu Lạc Thần này còn không cho cô ngồi ăn cơm cùng hắn, mà gọi đồ ăn khác cho cô, Tô Khả Nhi nghĩ, dù sao cũng là cậu ta trả tiền, không hề bạc đãi mình, đồ ăn lại rất ngon, xem như cũng là quan tâm đến cô.
Tiêu Vương phủ
“Cô ta vẫn chưa trở về sao?’ Giọng nói trầm thấp đã không còn kiên nhẫn, càng ẩn chứa sự giận giữ.
“Hồi…hồi bẩm Vương gia, chúng ta lần tìm khắp kinh thành cũng không tìm được Tô cô nương, còn tứ hoàng tử cũng…”
Giọng nói thị vệ run run.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, một thị vệ đi vào thư phòng quỳ xuống bẩm báo:” Khởi bẩm Vương gia, nô tài đi tuần tra qua hoàng cung, tứ hoàng tử từ trưa đã ra khỏi hoàng cung rồi, nghe nói đi biên quan du ngoạn.”
“Cái gì?” Đôi mắt nheo lại tức giận, điều này thật khéo quá, chẳng lẽ Tô Khả Nhi biến mất cùng với việc Tiêu Lạc Thân đi du ngoạn ở biên ải có liên quan với nhau? Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Tiêu Thương, hắn chau mày lại, sự cuồng nộ từ từ len vào tim hắn, nữ nhân chết tiệt này, dám đi ra biên ải tìm hắn ta?
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, kèm theo là một giọng nói trầm trầm lạnh thấu xương: “Người đâu.”
“Vương gia.”
Bốn thị vệ chạy tới quỳ xuống đất lên tiếng.
“Các ngươi suốt đêm đi ngăn xe ngựa của tứ hoàng tử lại, cần phải đưa Tô Khả Nhi về cho bổn vương.”
“Vâng.’
Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi đang mơ màng ngủ bên trong, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, cô mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, thấy Tiêu Lạc Thần trong áo ngủ trắng đơn giản, hướng về cô ra lệnh: “Nhanh đi lấy nước cho bổn hoàng tử rửa mặt.”
Tô Khả Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo, nhưng mộng đẹp bị quấy nhiễu luôn làm người khác khó chịu, cô đáp bừa: “Gọi tiểu nhị đi.” Nói xong định đóng cửa.
“Bổn hoàng tử ghét nhất là người ngoài hầu hạ, nhanh làm đi.”
Một tiếng giận giữ thúc giục, Tiêu lạc Thần phất tay áo quay về phòng.
Tô Khả Nhi còn có thể nói gì chứ, ai bảo cô mệnh khổ đi theo một chủ nhân cao cao tại thượng như vậy chứ? Được rồi, về sau nếu có cơ hội thì cô sẽ báo thù! Tô Khả Nhi liền khó chịu chạy lên chạy xuống làm công việc của nha hoàn lấy nước nóng cho Tiêu Lạc Thần, nhưng đến lúc đang chuẩn bị lấy điểm tâm lên thì thấy bên ngoài cửa sổ có bốn người đàn ông cưỡi ngựa đi qua, không biết vì sao tim cô nảy thình thịch, cảm thấy vô cùng bất an, lại thấy đám người đó xuống ngựa sắp đi vào khách điếm, cô mới trấn tĩnh chạy nhanh lên lầu, nhảy vào phòng của Tiêu Lạc Thần. Tiêu Lạc Thần đang mặc áo, thấy Tô Khả Nhi đột nhiên xông vào thì vô cùng ngạc nhiên, tức giận nói: “Ngươi không biết quy củ sao?”
“Tứ hoàng tử, dưới lầu có nhân mã đuổi tới rồi, làm sao bây giờ?”
Tô khả Nhi hỏi, bởi vì vừa mới chạy lên lầu lại nghe thấy đám người đó hỏi thăm người, cho nên, Tô Khả Nhi đoán là người của Tiêu Thương đuổi tới.
“Có gì mà sợ chứ, có bổn hoàng tử ở đây chẳng lẽ còn sợ gì?”
Tiêu Lạc Thần vẫn không chút hoang mang tiếp tục mặc áo, lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một vị đại nội cao thủ lên tiếng: “Tứ hoàng tử, có người cầu kiến.”
Tô Khả Nhi hoảng hốt nhìn Tiêu Lạc Thần, cô sợ hãi nghĩ, tên Tiêu Thương này vẫn chưa bỏ ý định vẫn cho người đuổi theo. Tiêu Lạc Thần liếc sang Tô Khả Nhi, lên tiếng: “Đứng ở trong này, đừng ra ngoài.” Nói xong, hắn liền đẩy cửa đi ra.
Trên thực tế, sự lo lắng của Tô Khả Nhi là dư thừa, bởi vì Tiêu Lạc Thần dù sao cũng là hoàng tử, đối với người của Tiêu Thương hắn nói mấy câu rồi đuổi đi. Có đôi khi ngẫm lại, mấy tên thị vệ này mệnh cũng thật khổ, bị hai chủ tử lệnh đên lệnh đi, hơn nữa lại không dám đắc tội với cả hai người.
Ăn xong điểm tâm, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Tô Khả Nhi cơ bản là toàn ngủ trên xe ngựa để dưỡng tinh thần hầu hạ vị quý công tử này, còn Tiêu Lạc Thần cũng ngại thân phận, tâm cao khí ngạo, không nói gì nhiều, chỉ chủ yếu là ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cứ như vậy lộ trình đã hai ngày, trong hai ngày này người của Tiêu Thương cũng không đuổi theo, điều này làm cho Tô Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy ngoài dự đoán, chẳng lẽ Tiêu Thương cứ như vậy mà buông tha ình ư? Nếu vậy thì tốt quá!
Hôm nay, đám người Tô Khả Nhi đi tới khu rừng gần biên ải, bởi vì sắc trời đã muộn, không thể tìm khách điếm nghỉ trước khi trời tối nên bọn họ chỉ có thể nghỉ bên ngoài, chọn một chiếc động để tránh mưa gió, bọn họ sắp xếp, bốn vị cao thủ quả nhiên là giống như trong tiểu thuyết, ít nói, sắc mặt lạnh lùng, nói năng cẩn trọng. Tô Khả Nhi tìm xung quanh sơn động một ít củi để đốt lửa, bốn cao thủ thì đi xung quanh xem xét, dù sao ở bên ngoài, khả năng gặp nguy hiểm là rất cao.
Tiêu Lạc Thần quả nhiên là công tử đức hạnh, tảng đá lạnh lẽo cứng rắn hắn không ngồi, hắn muốn Tô Khả Nhi trải một tấm thảm mềm cho hắn. Tô Khả Nhi đành tận tâm làm, bởi vì còn có việc cầu người!
Đoàn người vừa ăn xong lương khô, Tiêu lạc Thần miễn cưỡng đi nằm, hướng về Tô Khả Nhi phân phó: “Tô Khả Nhi, đi tìm nước uống cho ta.” Nói xong đưa túi nước cho Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi nhìn bên ngoài sơn động tối đen như mực, cô ái ngại nhíu mày nói :”Tôi đi đâu tìm nước bây giờ?”
“Ta nhớ rõ là đi về hướng nam trăm mét có một con suối, hãy đi đến đó đi.” Tiêu Lạc Thần nhíu mày nói, hắn quả thật rất khát.
Tô Khả Nhi cũng nhớ ở đó có một con suối nhỏ, nhưng cách sơn động ít nhất hai trăm thước, hơn nữa, lại ở giữa khu rừng, cô không dám đi, cô phản kháng: “Đã muộn thế này rồi, rất nguy hiểm, tứ hoàng tử cố chịu đi.”
“Không được, ngươi cầm bó đuốc theo. Ta không chịu được đâu.”
Từ nhỏ Tiêu lạc Thần đã quen sống trong sung sướng, lúc này ở trong sơn động đã là vô cùng miễn cưỡng, hiện giờ hắn lại vô cùng khát nước, đương nhiên là không thể nhượng bộ.
Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, rồi cầm bó đuốc đi, hy vọng không gặp nguy hiểm gì, cô hậm hực cầm túi nước: “Được rồi! Người chờ ở đây.”
Tô Khả Nhi cầm túi nước đi ra ngoài, bởi vì các cao thủ đại nội này nhiệm vụ chính là bảo vệ tứ hoàng tử, cho nên, Tiêu lạc Thần không phân phó bọn họ làm việc, bọn họ cũng sẽ không chủ động đi thay Tô Khả Nhi, hơn nữa, bọn họ cũng cho là Tiêu Lạc Thần cố ý muốn làm khó Tô Khả Nhi.
Cầm cây đuốc, Tô Khả Nhi ra ngoài sơn động đi theo hướng nam, bởi vì địa thế có chút hiểm trở, sát mép con suối chính là bờ vực sâu. Tô Khả Nhi đi thận trọng, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, cô vội vàng đi đến bên dòng suối để lấy nước vào trong túi nước, bởi vì ánh sáng của cây đuốc không đủ nhiều nên cái gì cũng không nhìn rõ, Tô Khả Nhi cảm thấy một sự sợ hãi vô hình ở trong lòng, cô chỉ giận là miệng của túi nước quá nhỏ, rót nước vào rơi ra. Đột nhiên có tiếng đao kiếm truyền tới, cô cảnh giác đứng lên, vừa sợ vừa chạy tới sơn động, xa xa thấy có luồng sáng lóe lên, đó là ánh sáng của đao kiếm theo ánh trăng lóe ra, có người tập kích?
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Tô Khả Nhi, cô vội vàng vứt cây đuốc xuống đất dập tắt, lẳng lặng trốn trong gốc cây cổ thụ, vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng lên trong khu rừng, Tô Khả Nhi sợ nổi hết da gà, có phải là Tiêu Lạc Thần không? Cô nghĩ ra trong sơn động còn có hoàng tử, cô lần mò đi tới cửa động, theo ánh lửa nhìn lén vào, Tiêu Lạc Thần đang được tứ đại cao thủ bảo vệ che chắn bên trong, còn bao vây họ làm một đám người, ít nhất là mười mấy người, che mặt, mặc y phục dạ hành, hơn nữa thân thủ mạnh mẽ, võ công cao cường.
Tô Khả Nhi hoảng sợ hai chân run lẩy bẩy, trốn cũng không phải mà không trốn cũng không phải, cô cứ thế mà ngây ra như phỗng ở sau thân cây, nhìn cảnh chém giết tàn khốc xảy ra trước mắt…
Mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi làm cho Tô khả Nhi buồn nôn, trong lúc choáng váng mơ hồ nghe có tiếng kêu: “Bảo hộ tứ hoàng tử rời đi, đi mau!
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn bảo vệ Tiêu Lạc Thần chuẩn bị lên xe ngựa, đột nhiên, xe ngựa còn chưa đi liền thấy bên trong xe có người đâm kiếm ra, vị cao thủ đại nội kia nhanh tay lẹ mắt chắn người, Tiêu Lạc Thần mới thoát chết, còn Tiêu Lạc Thần bị cao thủ đại nội đẩy một cái để tránh thì lại bị đẩy về hướng Tô Khả Nhi đang trốn, liền quát to: “Chạy mau!”
Tiêu Lạc Thần lảo đảo thấy Tô Khả Nhi đang trốn sau cây cổ thụ hổn hển kêu: “Chạy mau…”
Nói xong, hai người cũng chạy về hướng nam, đằng sau có bốn năm hắc y nhân đang đuổi theo.
Vừa chạy được một nửa, Tô KHả Nhi đột nhiên tỉnh táo, kêu lên: “Không được, chúng ta không thể chạy theo hướng này, phía trước là vách núi…”
“A, sao ngươi không nói sớm một chút.”
Tiêu lạc Thần có chút bực mình trừng trừng nhìn Tô Khả Nhi, hai người định quay lại, thấy dưới ánh trăng có bốn năm người cầm đao kiếm sáng loáng đang đến gần.
“Các ngươi là người của ai?” Tiêu Lạc Thần giả bộ trấn tĩnh hỏi.
“Giết ngươi.” Hắc y nhân cầm đầu cười lạnh nói.
“Là ai phái các ngươi tới giết ta?” Tiêu Lạc Thần và Tô Khả Nhi cùng lui lại sau, vừa thở hồn hển hỏi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Đi xuống âm phủ mà hỏi Diêm Vương đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên như câu hồn sứ giả ở địa ngục.
“Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là tứ hoàng tử, giết ta, các ngươi chắc chắn sẽ bị hoàng thất truy sát.” Tiêu lạc Thần chấn động truy hỏi, gương mặt tuấn ngọc sầm xuống cố tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu toát lên sự uy nghiêm.
“Nếu chúng ta dám ra tay giết ngươi thì đương nhiên cũng đã thân phận của ngươi, tại nơi hoang vu này, chỉ một lát nữa thôi, thi thể của các ngươi sẽ bị dã thú ăn, chúng ta có gì mà e ngại?”
“Các ngươi dám làm càn!” Tiêu Lạc Thần giận giữ gầm lên, lòng tự trọng cao ngạo không cho phép bị vũ nhục.
Tô Khả Nhi đứng bên cạnh đã sớm hoảng sợ mặt trắng bệch, đặc biệt cái câu để cho dã thú ăn thịt càng làm cho cô cả người run rẩy, trong lòng thầm kêu khổ. Trời ạ! Cô không muốn chết không toàn thây, nhưng khi lùi từng bước từng bước, đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi trũng, cô quay ngoắt lại mới phát hiện họ đã lui đến vách núi đen ngòm. Cô sợ đến mức kêu thét lên.
Đúng lúc này, bốn hắc y nhân chỉ cách họ không quá năm bước, ánh kiếm lạnh lẽo chiếu rọi dưới ánh trăng, lóe ra mũi kiếm nhọn dính máu, tên cầm đầu cười lạnh, sau đó hét lớn: “Tứ hoàng tử, đắc tội.”
Nói xong, kiếm trong tay hắn xuất ra cực nhanh, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm đến cổ Tiêu Lạc Thần, nói chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Khả Nhi căn bản không kịp nghĩ, ngay cả sợ hãi cũng không có thời gian mà sợ, cô nắm lấy thắt lưng Tiêu Lạc Thần, tiếp theo là hai tiếng kêu thàm thiết, Tiêu Lạc Thần cùng Tô Khả Nhi đồng thời rơi xuống vách núi đen….
“A!”
Tình huống này làm cho đám hắc y nhân giật mình cả kinh chạy vội tới xem, thấy dưới vực sâu đen ngòm không thấy đáy, chỉ có màu đen tĩnh mịch, một tên cười lạnh nói: “Lão đại, xem ra không cần động thủ, bọn chúng cũng chết mất xác rồi.”
“Hãy xuống đó tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tên cầm đầu lạnh lùng ra lệnh, trong giao dịch đã nói rõ, nhất định phải nhìn tận mắt thấy Tiêu Lạc Thần chết, cho nên, tuy rằng lúc này họ đã ngã xuống vực sâu, nhưng hắn cũng không dám cam đoan là họ đã chết hẳn.
“Đại ca, không cần đâu. Hãy xem.” Một tên cầm bó đuốc cười lạnh, cởi áo ra đổ rượu vào, sau đó ném vào đám cỏ dại bên vách núi, rồi ném cây đuốc vào đó, cây đuốc gặp cỏ dại ngay lập tức bùng lên, nhanh chóng lan rộng ra, toàn bộ vách núi tràn ngập ảnh lửa lên tận trời.
“Cho dù bọn họ chưa chết cũng chắc chắn chôn thây trong biển lửa, đại ca, chúng ta trở về báo cáo kết quả.” Một tên cười thắng lợi.
Tên cầm đầu hừ lạnh, quay lại phân phó: “Đi xử lý thi thể của mấy tên đại nội cao thủ kia, xóa sạch các dấu vết cho ta.”
“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui